Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 2: 2: Hỉ Phòng Chờ Đợi Thái Tử Vẫn Không Đến





Tại Trữ cung, trong hỉ phòng đỏ rực, Trình Sở Y cầm gậy như ý ngồi trên giường, ánh mắt dừng lại trên thân nến đã cháy hơn một nửa.

Hắn cười nhạt nói với chính mình: “Thái tử đúng thật là trẻ con.”
Nghĩ rằng không đến thì hôn lễ này sẽ bị hoãn lại sao? Nghĩ rằng không bước vào hỉ phòng thì giữa hắn và y không có danh phận phu thê sao? Dù y có làm gì đi chăng nữa, mọi chuyện đều đã được sắp đặt như thể là ý trời, không có cách nào trốn tránh hay thay đổi.

Nếu có thể thay đổi, hắn sớm đã cố sức thay đổi, chẳng cần đến y phải nhọc lòng làm loạn.
Trình Sở Y đặt gậy như ý sang một bên giường và đứng lên.

Thái tử không đến cũng không sao.

Hắn vốn chẳng mặn nồng gì với hôn sự này.

Bất quá, khi nhớ lại lời dặn của Hi Hoài, Trình Sở Y bèn thấy khó chịu.

Tuy nói Hi Hoài chỉ là nghĩa phụ của hắn, nhưng ơn dưỡng dục hơn cả ơn sinh ra, từ lúc hắn mở mắt hiểu chuyện thì đã do một tay Hi Hoài chăm nom.

Hắn không thể làm trái lời Hi Hoài được.
Trình Sở Y đẩy cửa phòng bước ra ngoài.

Hai thái giám đứng hầu thấy vậy liền khẩn trương.

Thái giám tên Toàn Tử hỏi: “Thái tử phi, người có gì căn dặn?”
“Căn dặn thì không, ta chỉ muốn biết thái tử đang ở đâu?”
Hai thái giám ú ớ không dám nói.

Tuy nhiên, nhìn biểu cảm của họ, Trình Sở Y đã đoán ra được ít nhiều.

Thái tử hiển nhiên đang qua đêm ở chỗ một trong hai thị thiếp của y.

Và lẽ tất yếu, cái cớ vết thương trở nặng chỉ dùng để qua mặt thiên hạ mà thôi.
Trình Sở Y sẽ không chủ động đi kiếm thái tử, như vậy thì quá hạ mình rồi, còn có dịp để cho thái tử và thị thiếp của y lên mặt nữa.

Dù gì hắn cũng là người mới, nhiều chỗ lạ nước lạ cái, rất dễ bị bọn họ bắt chẹt.

Hắn vò ngón trỏ và ngón cái vài lần suy nghĩ, nhất định phải lợi dụng điểm yếu của thái tử bắt buộc thái tử đến hỉ phòng một chuyến.

Hốt nhiên, hắn lại nhớ tới Du Ngọc phi thân mẫu của thái tử.
Du Ngọc phi là công chúa của Lương quốc.

Sau khi Khương Linh Đế xâm chiếm Lương quốc đã biến bà trở thành chiến lợi phẩm của riêng mình.

Tuy nhiên, Du Ngọc phi không hề ghét bỏ Khương Linh Đế, ngược lại bà còn bị vẻ ngoài mạnh mẽ hiên ngang của ông thu phục, dần dần yêu luôn ông.

Sau khi vì Khương Linh Đế sinh hạ thái tử, Du Ngọc phi có thể nói là một bước lên mây.

Bởi vì Khương Linh Đế vào lúc đó vẫn chưa lập hậu, ai cũng nghĩ địa vị này sớm muộn sẽ rơi vào tay bà.


Ai mà ngờ được khi hào quang đang ở trên đỉnh cao nhất, Du Ngọc phi lại thắt cổ tự vẫn, trở thành một trong những bí ẩn lớn nhất hậu cung thời đó.
Khương Linh Đế không có người phi tử này thì vẫn có thể tuyển thêm phi tử khác, huống hồ ông vốn nhiều phi tử như vậy, hiển nhiên sẽ không vì cái chết của một phi tử mà điều tra cho rắc rối.

Nhưng mà, thái tử lại chỉ có một thân mẫu là bà.

Dân gian loan truyền nhiều lời đồn đại rằng thái tử cho đến nay vẫn luôn ra sức tìm kiếm sự thật năm xưa, đáng tiếc nhiều năm trôi qua, thời gian càng lâu thì sự việc càng khó tra rõ.
Trình Sở Y không muốn lôi kéo một người đã khuất vào chuyện riêng tư giữa hắn và thái tử.

Có điều, nếu ngay đêm tân hôn, thái tử không đến, địa vị của hắn trong Trữ cung sau này và cả mặt mũi của phủ quốc sư đều sẽ tiêu tan.
Trình Sở Y nói với hai thái giám: “Mang giấy bút đến cho ta.”
Lát sau, khi giấy bút đã được mang đến, Toàn Tử mài mực trong khi người còn lại Lộ Tử giúp hắn đặt giấy ngay ngắn lên bàn trà và dâng bút.

Trình Sở Y cầm bút, viết ra hai câu thơ trong Trường Hận Ca:
“Mã Ngôi pha hạ nê thổ trung
Bất kiến ngọc nhan không tử xứ” (*)
Lộ Tử nhìn thấy chữ “tử” liền sợ hãi nói: “Thái tử phi, hôm nay là ngày lành, không thể viết những lời không may mắn.”
Trình Sở Y gấp giấy lại giao cho Lộ Tử: “Đừng lo.

Ngươi cầm thứ này giao đến tay thái tử, nói rằng ta muốn gặp thái tử.”
Lộ Tử do dự không dám đi.

Trước đó thái tử đã dặn dò hai người bọn họ phải canh giữ Trình Sở Y cẩn thận, không cho hắn gây ra chuyện gì.

Nay nếu như y bỏ đi, ngộ nhỡ xảy ra sai sót, thái tử sẽ trách tội.
Trình Sở Y hiểu ra, nói: “Chẳng phải còn có Toàn Tử ở với ta sao? Ta làm sao mà gây họa được?”
Lộ Tử đổ mồ hôi lạnh cúi đầu đi ngay.
Toàn Tử khen ngợi: “Thái tử phi quả nhiên thông minh.”
“Đều là chuyện nhìn qua đã hiểu tám chín phần, có gì đáng gọi là thông minh? Ngươi châm thêm nến đi.”
Toàn Tử có chút ngỡ ngàng.

Đêm viên phòng của thái tử và thái tử phi đương nhiên không thể thắp quá nhiều nến.

Mọi thứ sáng tỏ thì ai nấy đều sẽ ngại ngùng.

Thế nhưng thái tử phi lại bảo y thêm nến, chứng minh thái tử phi cho rằng đêm nay sẽ không có sự tình đặc biệt gì xảy ra.
Trình Sở Y quan sát vẻ ngỡ ngàng của Toàn Tử, nghĩ thầm thái giám này cũng không phải người đơn giản, có thể hiểu ra ý hắn chỉ trong tích tắc, suy nghĩ khá nhanh nhạy.

Hắn âm thầm ghi nhớ tên y, đợi khi y thắp hết giàn nến lên thì cho lui ra.
Trình Sở Y tự gỡ lụa đỏ buộc quanh trâm phỉ thúy trên tóc, đi đến bàn trang điểm ngồi xuống.

Trên bàn có đủ các loại trâm cài dành cho nam nhân, đa dạng chủng loại ngọc.

Trình Sở Y cầm lên một cây trâm bất kỳ xem xét, sờ được bụi bẩn liền hiểu thái tử không mấy khi ngủ lại đây, mà cũng có thể là chưa bao giờ ngủ tại đây.

Nếu thế, hỉ phòng này chính là nhà giam mà thái tử sắp xếp cho hắn, còn hai thái giám kia chính là những kẻ chịu trách nhiệm canh chừng hắn.


Vị thái tử này thú vị hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Bất quá, vẫn là đầu óc non nớt, suy nghĩ hạn hẹp.

Nên biết rằng ám tiễn khó phòng, muốn canh chừng hắn thì cũng nên ngấm ngầm canh chừng từ xa, có đâu lại thể hiện rõ ràng như thế, ngay đến kẻ mù cũng nhận ra.
Trải qua một nén hương, Trình Sở Y suýt ngủ gục trên bàn trang điểm thì màn châu phía sau lưng hắn chợt rung lên.

Khương Mặc Hiên trong bộ lam y chỉnh tề đứng cách hắn tầm hai sải tay.

Y không tiến lên nữa, vò trang giấy mà hắn đưa trên tay, hỏi với ngữ điệu đay nghiến: “Ngươi có ý gì?”
Hai câu thơ Trình Sở Y viết nhắc đến cái chết của Dương quý phi.

Bà đã từng là đệ nhất sủng phi bên cạnh Đường Minh Hoàng.

Vào thời điểm phong quang nhất thì cả dòng họ đều được hưởng lây phú quý, nhưng kết cục khi loạn lạc xảy ra lại bị ép thắt cổ ở đồi Mã Ngôi, kết thúc cuộc đời một trang hồng nhan bạc mệnh.

Cái chết của mẫu phi Khương Mặc Hiên cũng giống Dương quý phi ở chuyện thắt cổ.

Những người khác đều cho rằng Du Ngọc phi tự vẫn nhưng nếu Khương Mặc Hiên cũng nghĩ như họ thì đã không tốn công tốn sức điều tra.

Trình Sở Y cho rằng y một mực tin tưởng mẫu phi của mình bị mưu hại.
“Ta có thể giúp thái tử tìm ra sự thật mà ngươi mong muốn.”
“Chỉ dựa vào ngươi? Không có khả năng.”
Trình Sở Y thản nhiên chống tay nhìn qua gương.

Khương Mặc Hiên đang nhếch môi khinh bỉ hắn.

Thành thật mà nói, cho dù y đối với hắn có thái độ xấu, hắn vẫn phải công nhận y là một nam tử tuấn tú vô song.

Trán rộng mũi cao, tóc mái xõa dài, phiêu dật phóng khoáng, hơn nữa màu mắt của Khương Mặc Hiên khá là đặc biệt, xanh thẫm như biển cả, tìm khắp Đại Khương cũng khó tìm được người thứ hai có màu mắt tương tự.

Nghe nói màu xanh thẫm này được di truyền từ Du Ngọc phi.
“Thái tử điều tra lâu như vậy vẫn chưa có được đáp án, chi bằng cho ta ba tháng liền sẽ biết ta có khả năng hay không.

Thứ mà thái tử mất chỉ là thời gian, trong khi thứ mà thái tử có được biết đâu sẽ vượt qua những gì thái tử mong đợi.

Dù sao, thái tử cũng không thiệt thòi gì.”
“Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.”
Trình Sở Y gật đầu: “Thái tử nói không sai.

Ta cần ngươi đáp ứng ta ba điều kiện.”
“Nói nghe thử.”
“Thứ nhất, cho phép ta tự do đi lại, không được sai người canh chừng ta nữa.


Thứ hai, tùy tùng bên cạnh ta phải do đích thân ta lựa chọn.

Thứ ba, mỗi ba ngày, thái tử phải đến dùng cơm chiều với ta một lần, chứng minh cho người khác thấy ta không phải là kẻ bị thất sủng.”
Khương Mặc Hiên đột ngột tiến tới, đập mạnh bàn tay trái lên mặt bàn trang điểm, cúi xuống nhìn nghiêng nửa mặt của hắn: “Ngươi cũng khéo thẳng thắn rồi.”
Trình Sở Y hết nhìn gương lại hạ mắt xuống cây trâm trên tay, trước sau đều không nhìn lại Khương Mặc Hiên: “Thái tử, ta còn có thể thẳng thắn hơn.

Ta biết ngươi căm ghét ta, cho rằng nếu không có ta thì ngươi không cần lấy một nam thê bị thiên hạ cười nhạo.

Nhưng mà, ngươi có từng nghĩ qua? Ngươi là nhi tử ruột thịt của hoàng thượng, còn không xin hoàng thượng hủy bỏ nổi hôn sự này.

Ta chỉ là kẻ áo vải thường dân, quân xử thần chết, thần không chết là bất trung, ta có thể làm được gì đây? Chi bằng chúng ta mỗi người nhường một bước.

Ngươi cho ta thể diện, ta cho ngươi sự thật.

Đợi một thời gian nữa khi chuyện hôn sự này lắng xuống, ta giả vờ phạm phải một lỗi nhỏ để ngươi hưu ta, như vậy chúng ta đều giải thoát.”
Khương Mặc Hiên vươn tay ra bóp cằm Trình Sở Y, buộc hắn phải quay mặt nhìn y: “Ta làm sao tin nổi ngươi?”
Trình Sở Y nắm cổ tay Khương Mặc Hiên giữ chặt.

Khương Mặc Hiên là người luyện võ, sự khống chế của y hắn không cách nào thoát ly được, nhưng cũng không muốn để cho bản thân quá mất mặt: “Ta nói rồi, trong chuyện này tin hay không tin, thái tử ngươi đều chẳng thiệt thòi gì.”
Khương Mặc Hiên suy nghĩ một hồi liền buông tay.

Trình Sở Y cũng thuận thế buông tay.
“Được, ba tháng thì ba tháng.

Nếu sau ba tháng để ta phát giác ngươi dám lừa ta, ngươi sẽ chết không có đất chôn.

Bản thái tử nói được làm được.”
Khương Mặc Hiên phất tay áo quay đi.

Trình Sở Y ném cây trâm ra góc bàn phía xa.

So với Khương Mặc Hiên, hắn càng căm hận hôn sự này hơn, nhưng mà hắn chỉ có thể bất lực đi theo cái gọi là mệnh, không tài nào kháng cự được.
Đang lúc Trình Sở Y vừa đứng lên khỏi ghế, Khương Mặc Hiên thình lình quay trở lại, vẻ mặt nguy hiểm hơn trước.

Trình Sở Y có chút kiêng dè lùi ra sau: “Thái tử, ngươi có chuyện gì sao?”
Khương Mặc Hiên sấn tới.

Trình Sở Y giơ tay lên định đẩy y ra, bị y chụp lấy cổ tay xô mạnh vào bức tường phía sau.

Trình Sở Y kêu lên một tiếng rõ khổ.

Lưng hắn do chịu va đập mạnh đau thốn cả người.

Khương Mặc Hiên chống một tay lên tường, tay còn lại vẫn chưa chịu buông hắn ra, lên giọng kể cả: “Vốn dĩ cũng không thèm chấp cái thái độ xấc xược của ngươi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên giáo huấn ngươi một chút.

Khi nãy ngươi nói chuyện còn chẳng thèm để bản thái tử vào mắt.

Nếu ai cũng học theo ngươi thì ta còn địa vị gì nữa?”
Trình Sở Y chỉ là không có hứng thú nhìn, chứ không phải tỏ ý khinh khi gì y.
“Thái tử, xin hỏi ngươi muốn giáo huấn ta thế nào? Quân tử dùng lễ đối đãi với nhau.

Người mà ngay từ đầu hôn lễ không xuất hiện, hỉ phòng không muốn đến hình như là thái tử ngươi chứ không phải ta.

Vì vậy, thái độ của ta không thể nào là vui vẻ chào đón ngươi được, trong khi ngươi đã có ý khinh thường ta trước.


Nước trà rót tràn ly sẽ không rót thêm được nữa.

Thái tử nếu không chịu loại bỏ thành kiến này với ta, dù ta có làm gì, sợ rằng cũng khiến ngươi chướng mắt cả thôi.”
Khương Mặc Hiên bị ánh mắt của Trình Sở Y truy vấn thì hơi thấy nhột.

Y ngó lơ sang hướng khác: “Miệng lưỡi cũng được đấy.”
“Đều do thái tử nhường nhịn.” Trình Sở Y xỏ xiên lại.
Khương Mặc Hiên hậm hực bỏ tay hắn ra nói: “Ngươi nên cảm thấy vui mừng vì bản thái tử không có hứng thú với nam nhân, nếu không ta nhất định khiến ngươi hối hận đến chết đi sống lại.”
Về điểm này, Trình Sở Y đương nhiên biết rõ.

Khương Mặc Hiên có hai thị thiếp, nhưng không thể tính là phong lưu được, bởi vì cùng tuổi với y, những thiếu gia trong kinh thành thậm chí còn có gấp ba gấp bốn số thị thiếp như vậy.

Hai thị thiếp này chính là cặp tỷ muội Tô Như Bảo và Tô Như Thiện.

Qua những lần trà dư tửu hậu mà Trình Sở Y nghe được về họ, nếu nói họ là thục nữ thì quá khiên cưỡng, nói là ác nữ lại quá đề cao.

Họ bất quá chỉ giỏi lấy lòng Khương Mặc Hiên, do đó cho dù Khương Mặc Hiên cũng từng sủng hạnh vài người nữa, chung quy đến cuối vẫn không trao cho danh phận gì.

Ở Trữ cung, bọn họ chính là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, gọi là độc sủng chuyên quyền cũng không sai chút nào.

Phụ thân của cặp tỷ muội này là Tô Quý Lâm, không phải hoàng thân quốc thích nhưng lại là đại thương gia giàu nhất Giang Liêu.

Mẫu thân là Thôi thị, tỷ tỷ ruột của tể tướng Văn Dĩnh.

Tô Quý Lâm còn có một quý tử là Tô Như Lân.

Với lai lịch tầm cỡ như vậy, nếu không có sự tồn tại của Trình Sở Y, một trong hai người Tô Như Bảo và Tô Như Thiện sớm đã được phong thành thái tử phi.
“Thái tử yên tâm, ta cũng không có hứng thú với nam nhân.

Trừ bỏ đạo phu thê, ta nghĩ mình có thể giúp ích được cho thái tử ở phương diện khác.

Thái tử tốt thì ta mới được tốt.”
Trình Sở Y chỉnh sửa lại cổ tay áo nói.

Tay áo của hắn bị Khương Mặc Hiên nắm nhàu thành mấy cục.

Hắn không có bệnh ưa sạch sẽ hay ngăn nắp gì nhưng nhìn cứ thấy không quen.
Khương Mặc Hiên chăm chú nhìn hắn đánh giá.

Trình Sở Y cũng ngẩng đầu nhìn lại y với ánh mắt trong trẻo không địch ý.

Vị thái tử này có phần khó hầu hạ, nhưng không phải người hung hiểm ngoan độc, hắn nghĩ vẫn có thừa khả năng đối phó y.

Chỉ là, về lâu về dài, khó tránh sẽ có lúc đụng đến hai nữ nhân bên cạnh y.

Dù sao, cổ nhân có câu, thà đắc tội tiểu nhân, chứ đừng đắc tội nữ nhân.
“Sáng sớm mai theo ta yết kiến phụ hoàng.”
Khương Mặc Hiên ném lại một câu rồi bỏ đi thẳng.

Trình Sở Y nhìn ra ngoài cửa sổ, có vài tia sáng nhàn nhạt đang ánh lên chữ Hỉ bằng giấy sáng bóng được cắt gọt tinh vi, ngẫm lại thì đêm tân hôn này vô tri vô giác xem như đã kết thúc.
(*)Dưới đồi Mã Ngôi, trong đất bùn
Không thấy dung nhan như ngọc, chỉ còn trơ lại nơi mà nàng chết.