Tại Ngô Tước Cung, Khương Hạo Giai ngồi ở bàn sách đốt đi một phong thư mật và nói: “Hạc Thương nói quan sát tinh tượng nhận ra đế tinh chuyển vị.
Thật thú vị!”
Ngô Cương Nhân ở cạnh hỏi: “Vương gia, nếu thiếu trang chủ đã nói vậy, sao chúng ta không nhân thời cơ tốt này mà hành động?”
“Vẫn chưa phải lúc.
Muốn làm đại sự thì cần phải kiên nhẫn, không thể nóng lòng như lão già Văn Dĩnh được, chưa gì đã bị hoàng thượng của chúng ta dắt mũi.
Vô tri như vậy mà còn muốn kéo bản vương về phía của ông ta, đúng là không lượng sức mình.”
Ngô Cương Nhân kinh ngạc đơ người ra: “Ý của vương gia sự việc lần này có hoàng thượng nhúng tay vào? Sao hoàng thượng có thể hại thái tử được?”
“Hoàng thượng đương nhiên không nỡ hại đứa con trai ruột.
Cái mà ông ta muốn là tung lưới và nhìn xem những ai trong triều đình đang đứng về phía đối nghịch thái tử, sau đó hốt một mẻ lưới diệt sạch, để sau này thái tử lên ngôi thuận lợi.
Bản vương cũng là kẻ mà tấm lưới đó nhắm tới, vì vậy mới giao vũng nước bẩn này cho bản vương điều tra.
Nếu bản vương làm tốt, thái tử được minh oan, ấy là chuyện hiển nhiên.
Nếu làm không tốt, nhân tiện cũng kéo bản vương vào lưới chịu chung số phận với Văn Dĩnh.”
Ngô Cương Nhân phẫn hận nói ra lời công đạo: “Hoàng thượng quả nhiên thâm độc.”
Khương Hạo Giai cười lạnh: “Không thâm độc thì không phải hoàng huynh tốt của bản vương rồi.
Những chuyện thâm độc hơn ông ta còn có thể làm, thế nhưng lại muốn giữ cho đôi tay của thái tử được trong sạch không vướng vào tội ác.
Có lẽ ông ta không phải là người anh trai tốt, nhưng chắc chắn là người cha tốt.
Ngươi đi dặn dò Hắc Kỵ Quân lẩn trốn kỹ vào, tuyệt đối không được gây ra động tĩnh gì.
Trong thời gian tới, hoàng thượng nhất định không từ thủ đoạn lùng sục hết mọi nơi để diệt trừ họ.”
Ngô Cương Nhân nhận lệnh đi ngay.
Đúng lúc này, thái giám vào báo lại có Trình Sở Y đến thăm.
Khương Hạo Giai cầm Trường Ý ở trên bàn giắt vào thắt lưng đi ra ngoài đại sảnh, không quên gọi người bày thức ăn tiếp đón hắn.
Trình Sở Y ngao ngán nhìn thức ăn đầy bàn.
Lúc sáng ở chỗ của Hi Hoài đã không muốn ăn thì làm gì còn tâm tình cùng Khương Hạo Giai ăn.
Hắn chỉ gắp qua loa rồi hỏi: “Vương gia, sao lại không thấy A Tiệp?”
“Đã theo những thái giám già xuất cung đi chơi, vài ngày nữa mới về.
Dù sao cũng là một đứa trẻ hoạt bát, đợi nó lớn thêm chút nữa bản vương sẽ để nó rời cung.
Nơi đây không phải chỗ tốt đẹp gì, ở lâu ngày sẽ khiến tâm hồn của nó bị hủy hoại.”
Trình Sở Y ngỡ ngàng.
Khương Hạo Giai nói ra lời này thật chua chát, nhưng ngẫm lại thì không hề sai chút nào.
Cung cấm thâm sâu, người ở trong chỉ muốn ra ngoài thì tội gì phải đẩy một đứa trẻ vốn ở bên ngoài vào trong, khiến nó bị chặt đứt đôi cánh tự do?
Trình Sở Y nói tiếp: “Vương gia, lần này ta mạo muội đến đây thật ra là có chuyện muốn nhờ.”
“Cứ nói!”
“Trong ngày đại hôn của ta và thái tử, Tịnh Đề Quốc đã hiến tặng thánh thủy của bọn họ là Bạch Lộ Giáng làm quà mừng.
Khi nãy ta có hỏi qua tổng quản trong Trữ cung, ông ta nói thái tử vốn không để ý đến đống quà mừng đó, cho nên phủ nội vụ vẫn đang tạm thời cất giữ.” Trình Sở Y nói đến đây cũng tự thấy ngại, giống như đang vạch áo cho người xem lưng.
Khương Mặc Hiên ngay đến ngày đại hôn còn không thèm xuất hiện, hiển nhiên cũng không để ý gì tới quà mừng rồi.
Tuy nhiên, dù ngại cách mấy thì hắn vẫn phải nói tiếp:
“Ta đến phủ nội vụ thì họ không cho vào kho cống phẩm, bảo cần có thánh chỉ của hoàng thượng, nhưng trong thời gian nghị tội thái tử hoàng thượng lại không muốn gặp ai của Trữ cung.
Có thể nào nhờ vương gia đi xin hoàng thượng giúp ta không? Ta biết chuyện này…quả thật có chút khó xử cho ngươi.”
“Thái tử phi,” Khương Hạo Giai gác đũa cười thú vị nói: “Bản vương rất thích ngươi.”
Trình Sở Y cứng đờ ra, không hiểu Khương Hạo Giai ám chỉ ý gì.
Hắn lập tức với lấy ly trà uống vào lúng túng hỏi: “Vương gia, ngươi đùa thôi phải không?”
“Dọa ngươi sợ sao? Ý của bản vương là thích như một bằng hữu tốt vậy.
Hoàng cung rộng lớn như thế, từ trước đến nay, ngoài hoàng thượng ra, người có thể cùng bản vương nói được nhiều câu như vậy chỉ có ngươi.
Bản vương không hề cao ngạo coi khinh ai, chỉ là họ không hiểu bản vương, bản vương lại lười giải thích nên không nói được mấy câu với nhau.”
Trình Sở Y thở phào, may mà không phải theo nghĩa kia.
Hắn đặt ly trà xuống nói: “Vương gia, ta cũng quý trọng ngươi như bằng hữu tốt.”
“Vậy sau này khi không có mặt người khác, ngươi gọi thẳng tên bản vương đi.
Bản vương cũng sẽ gọi tên ngươi.”
Trình Sở Y căng thẳng: “Làm vậy…hình như không thỏa đáng.”
“Nếu thật lòng xem bản vương là bằng hữu tốt, ngươi câu nệ nhiều làm gì?”
Trình Sở Y bất đắc dĩ gật: “Vương gia nói thế nào thì chính là thế nấy đi.”
Khương Hạo Giai đổi sang trò chuyện thân mật: “Được, hào sảng lắm.
Nếu đã là bằng hữu tốt, vậy để ta nói thật với ngươi.
Ngươi không cần đến phủ nội vụ nữa.
Bạch Lộ Giáng đích thật đã bị trộm đi.”
Trình Sở Y trố mắt ra: “Lẽ nào ngươi cũng biết tác dụng của nó?”
“Trùng hợp lại biết một chút.”
Trình Sở Y cười khổ: “Vương gia à…” Cái câu này nghe quen tai đến mức bắt đầu khiến hắn thấy khó chịu rồi.
“Gọi tên ta, ta còn có thể nói cho Sở Y ngươi nghe một chuyện thú vị hơn.”
Trình Sở Y mím môi, lại cười khổ: “Được rồi, Hạo Giai, ngươi có thể nói chưa?”
“Ta đã đem những thị vệ canh gác tại kho cống phẩm từ sau ngày đại hôn của ngươi và thái tử đến trước khi kỳ khảo thí tra hỏi một lượt, tìm ra kẻ khả nghi là người do Hình bộ thượng thư Lâu Khánh Đức cài vào cung.
Hắn thừa nhận đã giúp Lâu Khánh Đức trộm đi Bạch Lộ Giáng nhưng hoàn toàn không biết ông ta dùng vào việc gì.”
Trình Sở Y hỏi dè chừng: “Ta nghe nói Lâu Khánh Đức là người của ngươi?”
“Chỉ là tin đồn thôi.
Người của ta sẽ không có kẻ hai lòng như thế.”
Trình Sở Y có phần an tâm hơn hỏi thẳng: “Vậy vì sao Lâu Khánh Đức lại muốn hãm hại thái tử? Giữa ông ta và thái tử có thù oán gì?”
Khương Hạo Giai cười thâm trầm: “Chuyện này ta nói ra có phần không tiện, ngươi hỏi thuộc hạ của thái tử thì hơn, tránh để người khác cho rằng ta thừa cơ nói xấu y.”
Trình Sở Y ngán ngẩm, không biết thái tử điện hạ lại gây ra trò hay gì nữa rồi, đến mức Khương Hạo Giai phải tránh nhắc tới như vậy?
“Cứ xem như Bạch Lộ Giáng là do Lâu Khánh Đức trộm đi thì cũng phải có người tiếp tay với ông ta lén gỡ niêm phong của hộp đề thi trong Càn Khôn Điện, mà người này hiển nhiên có tư cách ra vào Càn Khôn Điện không bị thị vệ nghi ngờ.
Ta đang nói đến những thái giám ở bên cạnh hoàng thượng.”
Khương Hạo Giai không ngạc nhiên gì, tán đồng: “Ta cũng nghĩ như ngươi, vậy nên đã điều tra qua cả rồi.
Đêm trước ngày thi chỉ có hai thái giám ra vào Càn Khôn Điện, một là Liên Cẩn, hai là đệ tử của ông ta Quế Lĩnh.
Quế Lĩnh nhát gan như thỏ, tay chân vụng về, không phải là kẻ thích hợp làm chuyện lớn.
Liên Cẩn đã bị bắt giam tra khảo nhưng đến giờ còn chưa chịu khai gì.
Lâu Khánh Đức dù sao cũng là mệnh quan có địa vị vững chắc trong triều đình.
Nếu không có vật chứng và nhân chứng đầy đủ, không thể tùy tiện kết tội ông ta được.
Huống hồ, phía sau ông ta chắc còn có con cá lớn hơn giật dây.”
Trình Sở Y sượng mặt ra.
Khương Hạo Giai lại đi trước hắn một bước nữa.
“Ta nghĩ vẫn cần ngươi giúp ta tìm ra con cá lớn đó.”
Trình Sở Y thấy thẹn, những gì hắn nghĩ được, Khương Hạo Giai đều nghĩ được.
Hắn còn dám cậy tài gì nữa? Đúng là múa rìu qua mắt thợ, thập phần xấu hổ.
“Hạo Giai, ngươi như thế này thì không tính là khiêm tốn, mà đang cười nhạo ta.”
“Nào có? Ngươi nói xem, con cá lớn kia cũng ngốc nghếch thật, quậy cho một vùng biển nổi sóng mà không hay rằng sóng càng lớn thì nó càng chết nhanh.
Người đứng sau thái tử mới thực là lớn nhất.”
Khương Hạo Giai tiễn Trình Sở Y ra khỏi Ngô Tước cung với một giỏ bánh ngọt dúi vào tay hắn.
Hắn cầm lấy giỏ bánh vui vẻ trở lại Trữ cung.
Hắn hiểu rồi.
Ý của Khương Hạo Giai chính là ý của Khương Linh Đế.
Lúc đầu hắn còn lo rằng tể tướng thế lực quá lớn, khó lòng vạch trần.
Nếu nay Khương Linh Đế đã ngấm ngầm ở phía sau tìm kiếm kẻ vu hại thái tử, vậy thì nỗi lo của hắn chỉ là thừa thãi.
Vừa đến cổng Trữ cung, Trình Sở Y bị Tô Như Bảo và Tô Như Thiện giữ chân hỏi về thái tử và đệ đệ họ.
Hắn trả lời qua loa thái tử bị cấm túc, ai cũng không gặp được rồi đi.
Khi về phòng riêng trong Tình Tuyết Viện, Trình Sở Y gặp Sấu Tử hối hả chạy ra đón: “Thái tử phi, có hỏi được gì từ chỗ vương gia không?”
Trình Sở Y rạng rỡ nói: “Khá nhiều manh mối nữa là đằng khác.
Ta cảm thấy hoàng thượng giao cho vương gia điều tra chuyện này quả thực sáng suốt.”
“Hình như người ngày càng có thiện cảm với vương gia hơn?”
Trình Sở Y thừa nhận: “Người thông minh tài hoa như vương gia, có thể kết giao được chính là phần phúc của ta.
Nghĩa phụ nói đúng.
Thái tử và vương gia đối lập thì cũng không có nghĩa là ta và vương gia phải đối lập.
Nghĩ đơn giản một chút, người nào ra người nấy, ta không can dự vào chuyện giữa thái tử và vương gia.
Ta chỉ cùng vương gia đàm luận chuyện phiếm thôi.”
“Miễn người vui là được.
Ta thấy người tất bật như thế, cũng chạy khắp nơi nghe ngóng thử xem có gì san sẻ được với người không? Đáng tiếc không có gì cả.
Đám thị vệ toàn nói mấy chuyện tầm phào thôi.
Bọn họ nói nếu kỳ thi văn trạng nguyên cũng đơn giản giống như võ trạng nguyên, cứ đánh nhau một trận tơi bời xem thử ai đứng nhất thì đã chẳng sinh nhiều chuyện rắc rối đến thế.”
Trình Sở Y thấy ngộ nghĩnh: “Nói cũng không sai, nhưng Đại Khương từ đời của Khương Việt Đế, tức là trước hoàng thượng ba đời thì đã không còn tuyển võ trạng nguyên nữa rồi.”
Sấu Tử ngỡ ngàng: “Vì sao lại như thế?”
Trình Sở Y bắt đầu kể: “Khương Việt Đế có người con gái quốc sắc thiên hương gọi là công chúa Phong Cẩm, bất quá vì được chiều chuộng từ nhỏ sinh hư nên tính tình rất chua ngoa ác độc.
Năm đó có thí sinh họ Tiết trấn áp được quần hùng, trở thành võ trạng nguyên bản triều.
Khương Việt Đế cao hứng bèn ban hôn cho y và Phong Cẩm.
Sau đại hôn, Phong Cẩm đương nhiên sẽ dọn ra khỏi cung đến sống trong phủ phò mã cùng phò mã và cha mẹ chồng.
Nhưng mà vị công chúa này trước không giữ đạo thê tử, thường canh lúc phò mã vắng phủ đưa nam nhân vào phòng gian díu, sau không phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Mỗi lần nàng ta cãi nhau với phò mã, phò mã tức giận bỏ đi, thường sẽ bắt cha mẹ chồng ăn cám lợn cho bỏ tức.
Tức nước thì tràn bờ.
Phò mã không nhịn được nữa, có đêm đột ngột quay về phủ giết chết Phong Cẩm và tình nhân của nàng ta trên giường rồi chặt xác họ ra nhiều phần bỏ vào trong bộ giáp của y cất giấu.
Ban đầu, mọi người chỉ cho rằng là Phong Cẩm quen tính ăn chơi, có lẽ đã đến nơi nào đó tiếp tục gian díu với nam nhân nên không ai hoài nghi gì phò mã.
Họ còn thấy phò mã thật đáng thương khi có người thê tử như thế.
Một lần, nha hoàn trong phủ quét dọn, vô ý làm bộ giáp ngã ra đất, những phần thi thể mục rữa tung tóe khắp sàn.
Khương Việt Đế điều tra biết được đó đều là xương thịt của con gái ông, đau đớn vô cùng, ra lệnh lăng trì phò mã cùng toàn gia.
Từ đó Khương Việt Đế không cho tổ chức tuyển võ trạng nguyên nữa.
Mấy vị hoàng đế sau không dám làm trái ý định của tổ tiên, cứ vậy mà dần dần bỏ qua cuộc thi này luôn.”
Sấu Tử hãi hùng nói: “Không ngờ đằng sau cuộc thi tuyển võ trạng nguyên lại có câu chuyện đáng sợ như vậy.
Theo ta thấy người bắt đầu mọi chuyện là vị công chúa kia, Khương Việt Đế xử sự tàn nhẫn vậy cũng có phần oan uổng cho phò mã rồi.”
“Thế thì làm sao? Người của hoàng tộc vẫn cao quý hơn bá tánh dân thường chúng ta mà.”
Sấu Tử gật gật, nói: “Nhưng mà ta vẫn thấy tiếc vì không có cuộc thi võ trạng nguyên.”
“Ngươi muốn đi?”
Sấu Tử lại gật gật: “Tuy rằng ta tự biết thân biết phận, không chắc có thể giành lấy chức võ trạng nguyên, nhưng võ bảng nhãn hay võ thám hoa nghe cũng oai mà.”
Trình Sở Y cười cốc đầu nó: “Chỉ ngươi thấy oai thôi.
Thiên hạ này ấy mà, xếp thứ nhì đã thấy thua kém người ta đến không màng sống rồi, làm gì còn thấy oai được?”
Sấu Tử trải chăn đệm kéo Trình Sở Y lên nằm: “Ta là người rất biết mãn nguyện mà.
Thái tử phi, người tranh thủ chợp mắt tí đi, đã mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Biết rồi ông cụ non.”
“Thái tử phi, mai này không còn ông cụ non này xem người sống sao nha.”
“Sao lại không còn được? Ta sẽ không để ngươi đi lấy vợ sớm đâu.”
“…”.