Dị Loại

Chương 7




Đêm từ thiện tổ chức ở nhà hàng trứ danh vùng ngoại thành, Phó Nghị đến từ sớm, âu phục và keo xịt tóc chỉnh đốn cẩn thận tỉ mỉ.

Trong những hoàn cảnh có tập hợp nhiều đại lão thế này, doanh nhân trẻ tuổi như hắn khắp nơi đều có, người có bối cảnh càng không ít. Phó Nghị dù xã giao cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhường được là nhường, vẫn luôn được các trưởng bối khen ngợi là tân tú trong lớp hậu bối.

"Thân ái –" Sinh vật diện tây trang đỏ đang nhào tới đây muốn ôm gấu kìa.

Phó Nghị đang chuẩn bị tránh ra, nhanh tay cầm một ly champagne ngăn chặn lần tiến công thứ hai, "Đã lâu không gặp, Quinn."

Nam nhân tên Quinn đón rượu, nói một câu tiếc nuối: "Phó sao vẫn thận trọng vậy a, chơi không vui tẹo nào, nhân gia muốn sờ mò ngực ngươi xem có rắn chắc hay không." ("Phó" là họ của Phó Nghị, Mr. Phó)

"Xin đừng nói những điều gây hiểu lầm như vậy." Phó Nghị cảm giác gân xanh trên trán đang giật giật.

Quinn khoác tay lên vai hắn, ghé lỗ tai hắn ám muội thổi một hơi: "Quan hệ của chúng ta, còn hiểu lầm cái gì nữa."

"Làm sao có thể." Phó Nghị phủ nhận tức thì.

"Ai," Quinn khổ não thở dài, tầm mắt lưu luyến dừng trên đường cong thân thể rắn chắc lại gợi cảm của Phó Nghị, cuối cùng dừng ở quần âu kia: "Thấy được mà không ăn được, loại cảm giác này mới đáng ghét làm sao."

Phó Nghị không lộ dấu vết rời ma trảo y, định đổi vị trí khác.

"Ngươi làm gì?" Quinn mặt oan ức: "Tại sao lại ghét bỏ ta chứ?"

"Khụ, ta đang muốn qua bên kia chào hỏi."

"Vậy cùng qua nha." Quinn cười đến yểu điệu, lại sáp tới muốn tay trong tay, lần thứ hai bị Phó Nghị lễ phép từ chối.

Quinn là nhà thiết kế nổi tiếng, người Hương Cảng, đi Milan đào tạo chuyên sau xong về nước dốc sức mở một nhãn hiệu thời trang của riêng mình. Phó Nghị lần đầu gặp cũng là buổi xã giao như này, đối phượng tựa hồ rất có hảo cảm với mình, câu dẫn đùa giỡn trêu chọc đủ kiểu. Phó Nghị tự biết không có cách nào thỏa mãn Quin loại này tao linh, mà không dám nói rõ, vạn bất đắc dĩ mới phải uyển chuyển từ chối.

Hậu quả chính là Quinn khỏi bệnh liền bạo dạn hơn, mỗi lần nhìn thấy hắn là lại bày ra bộ dáng mê hoặc thần thái, thân ái thân ái réo mãi không ngừng, ngón tay út sơn móng đen cong lên, hận không thể đẩy Phó Nghị ngã nhào xuống đất mà "mần thịt".

"Dạo này thế nào, còn bận một mùa thiết kế mới nhất sao?" Phó Nghị không chịu được Quinn đang phóng ánh mắt mị khí, đành chủ động mở miệng tìm đề tài nghiêm túc chút.

"Bận nha, tôi còn đang tính xem thời điểm nào mời anh qua Milan xem trình diễn đây."

"Không cần đâu, tôi không có khả năng thưởng thức cái kia." Phó Nghị cười nói, "Hơn nữa giới thời trang chỉ sợ không hoan nghênh loại thương gia như chúng tôi tham gia."

"Ai nói? Đừng nghe nói lung tung, nhất định là tên khốn Lý Tộ Hiên, cả ngày chê cái này phê bình cái nọ, làm như ngoài lão bà hắn, thẳng nam khác đều là cặn bã, thật không chịu nổi." Vừa nhắc tới kẻ đối chọi gay gắt với mình là lông mày Quinn đều dựng thẳng, Lan Hoa Chỉ muốn ngẩng đến tận trời xanh.

"... Lão bà hắn là thẳng nam?"

"Vốn là thế, giờ bị bẻ cong, cho nên nen nói họ Lý rất tiện."

"A, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền." Phó Nghị chỉ chỉ bên kia, chẩn bị dẫn chiến sau khi thành công nhanh chóng lui lại.

Nhưng nhìn thấy bên cạnh nhà đại thiết kế Lý Tộ Hiên là Giang Hinh liền ngây ngẩn cả người, nói chính xác là thấy được Giang Hinh đang bị Giang Kha kéo tay.

Giang Kha bỏ dây chuyền và mũ lưỡi trai xuống, âu phục giày da hiện ra vô cùng nhã nhặn ngoan ngoãn, trên trán còn đeo kính râm, tạo hình trọn bộ chẳng nặng nề chút nào. Hai chị em bước chân như gió, khí thế không ai kém ai, vừa tiến đến liền trở thành tiêu điểm toàn hội trường.

Hình như đây là lần đầu Giang Hinh chính thức mang đệ đệ tới ra mắt, tự nhiên thành trung tâm nghị luận của mọi người rồi.

"Đó là tiểu nhị tử của Giang Đổng? Lớn lên tuấn tú thật."

"Có phải là tiểu Tam sinh không? Giang phu nhân ở tuổi ấy mà còn có thể sinh?"

"Đừng nói lung tung, nhưng mà nói thật, đứa nhỏ này điển hình nam sinh nữ cùng."

Giang gia thế lực có mạnh đến đâu cũng không ngăn được mấy lời đồn đại nhảm nhí này, Phó Nghị nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của hai chị em Giang gia, đặc biệt là Giang Kha biểu tình mặt lạnh bất biến như đánh sáp vậy, đột nhiên có chút bội phục đối phương.

Hắn vừa ra khỏi nhà đã tiếp quản công ty, lúc ấy cũng phải trải qua một trận dư luận bão táp, thương giới khi ấy có rất nhiều người, đặc biệt là người quen bạn tốt gì đó của phụ thân bàn tán làm việc trong nhà hắn rối tung lên, dẫn đến một thời gian dài công ty thiếu hụt giao thiệp nên không thể phát triển. Lúc đó dưới áp lực dư luận, Phó Nghị còn từng khóc lớn trong phòng một mình, đêm khuya cắn chăn rơi lệ, bộ dáng kinh sợ, đến giờ hắn vẫn phải thở dài đỡ trán không dám nhớ lại.

"OMG!" Quinn đột nhiên kích động nắm lấy ống tay áo hắn, nhìn chằm chằm Giang Kha hai mắt tỏa sáng: "Đứa bé kia quả thực như thiên sứ mà! Ta muốn đem hắn đào lại đây cho ta âu yếm! Trời ạ..."

Thiên sứ? Phó Nghị nhớ tới nụ cười lúc Giang Kha ấn hắn trên giường, không khỏi rùng mình một cái.

"Không thể để cho tên khốn Lý Tộ Hiên kia giành trước, như vậy đi thân ái," Quinn thình lình kéo tay Phó Nghị: "Cùng tôi qua bên kia, để tên Lý Tộ Hiện kia không còn cười tôi độc thân nữa."

"Cứ như vậy dễ xảy ra sai sót..."

Quinn dùng ngón tay trỏ chặn miệng hắn lại, "Còn cãi nữa tôi hôn anh đó nha."

Phó Nghị nhanh chóng dời tầm mắt sợ bị cặp bóng điện quang kia chói mù, cả người cứng đờ bị Quinn tha tới chỗ đám nhân vật cấp bậc Ma vương kia.

Quinn phong tình vạn chủng mà thăm hỏi một lượt từng người một, còn ôm ấp hôn má Giang Hinh mấy cái liên tục, đồng thời tàn nhẫn trừng mắt Lý Tộ Hiện đang dương dương đắc ý mang vợ yêu ra trận.

"Không ngờ Drama Quên của chúng ta cũng có ngày gặp được tình yêu đích thực." Lý Tộ Hiên ôm ấp nam nhân mình âu yếm đồng hành.

"Tôi đây tên Quinn, anh qua Pháp đã nhiều năm sao lại học được cái giọng nhà quê đó rồi?" Quinn nâng lên vòng tai một mặt lãnh diễm.

"Tôi xem báo đăng tác phẩm mới của cậu, cảm giác người bắt đầu đi theo phong cách nhà quê là cậu mới đúng, DQ tiểu thư."

"Lão tử... Nhân gia không tên DQ, muốn ăn kem tự đi mà mua!" Quinn căm tức đối phương, sau đó đoan trang vỗ ngực nguôi giận. "Nói tới, tôi đem tác phẩm mới của cậu cho trợ lý xem, nàng còn tưởng là bài tập đại học thời trang cuối kỳ vẽ con gà rừng nha."

"Cái kia, tôi và Quinn chỉ là bạn bè thôi, đừng hiểu lầm..." Phó Nghị rốt cuộc tìm được khoảng trống chen vào một câu.

"Thân ái ghét anh ghê! Nói ra làm cái gì hả?" Quinn hờn dỗi đập bả vai hắn mấy quyền, sau đó nhụt chí nói: "Ôi chao kể ra thì, ai bảo tôi thích cái đồ ngốc nghếch như anh chứ."

Hắn mà ngốc sao? Phó Nghị không nói gì, nhanh chóng ra hiệu hắn nói chính sự.

Quinn chấn chỉnh lại một giây, kéo tay Giang Hinh nói: "Chị à, em trai chị tay thon chân dài khí chất thật tốt a, không có cách nào làm người mẫu được sao? Không được cũng không sao, đến cho tôi nói chuyện vài câu cũng được mà, mùa xuân sang năm cũng có buổi trình diễn của tôi nha."

"Em gái ngoan, chị nào dám từ chối em, vừa nãy nhà thiết kế Lý cũng nói việc này, mà còn phải xem ý tiểu Kha thế nào đã." Giang Hinh ai cũng không ngán, đem bóng cao su đẩy qua người đệ đệ.

Giang Kha vẫn trương mặt lạnh lùng nhìn tỷ tỷ và nhóm danh lưu hàn huyên, vừa thấy Phó Nghị cạnh Quinn mắt liền sáng lên, giống như tìm được lạc thú trong bữa tiệc thượng lưu nhàm chán.

Phó Nghị vừa chạm tầm mắt Giang Kha liền quay đầu nhìn chỗ khác, hắn có thể cảm giác được thiếu niên đang nhìn mình, ánh mắt kia như bó đuốc thiêu đốt làm hắn đứng ngồi không yên, bắp thịt dưới âu phục đều cứng ngắc đến lạnh lẽo.

"Đệ đệ có ý nguyện gì chăng?" Quinn híp mắt cười nhìn Giang Kha.

"Theo thứ tự trước sau chứ, hẳn là tôi rồi." Lý Tộ Hiên cũng ngoài cười trong không cười.

"Còn phải xem ý người ta thế nào đã, không đến lượt anh bắt cóc người đâu." Quinn líu lo.

Mấy người đều nhìn Giang Kha, mà chính chủ trông như chẳng để tâm gì, giữa hai lông mày có chút khó chịu: "Đi đâu thì có gì khác nhau, lão già lại không cho tôi làm người mẫu kìa."

"Nha nha nha, cái này không tốt chút nào." Quinn phản ứng cực nhanh, lập tức biết Giang Kha có hứng thú với nghề này: "Không phải tôi đi nói chuyện với Giang phu nhân một chút là được sao, tôi thấy nàng là người hiểu chuyện."

"Mẹ và chị đã nói với lão già nhiều lần rồi." Giang Kha lườm một cái.

"Không sao, thực sự không được thì cậu cứ đi trước một bước, nói không chừng nhìn thấy hiệu quả Giang đổng sẽ hiểu được thì sao?" Quinn nhiệt tình mời: "Tôi có thể mời Giang đổng và phu nhân tới hiện trường quan sát, gương mặt châu Á xuất hiện sẽ là tiêu điểm đó nha."

"DQ, tôi còn chưa được nói đấy." Lý Tộ Hiên không nhịn được nói.

"Đã bảo đừng có gọi DQ... Tôi nói đó là cái gì thế?"