Sau hơn nửa canh giờ thuốc gần như tan hết, nhưng lúc đứng dậy Phó Nghị vẫn thoáng thấy chóng mặt buồn nôn. Giang Kha đỡ hắn tới buồng tắm tẩy rửa cẩn thận, sau đó đưa tới giường bắt hắn ngủ sớm.
"Tôi muốn đưa phần ghi âm kia tới cho luật sư."
"Đưa cái gì mà đưa, tối rồi còn ai rảnh rỗi làm việc như chú không?"
"Chút nữa là ổn thôi, cũng tại không ngủ được nữa..." Phó Nghị mang máy tính xách tay ra bắt đầu mua bán gì đấy.
Giang Kha lườm một cái: "Vậy chuẩn bị nhanh lên rồi nghỉ ngơi đi, nếu tiểu gia về mà phát hiện còn thức nữa... Hừ." Nói xong lộ ra nụ cười không thể miêu tả nổi, rồi đóng cửa lại.
Phó Nghị ngượng ngùng gãi đầu, chỉnh đốn lại bản thân, bắt đầu nhanh chóng xử lý chính sự.
Hắn mở file ghi âm ra nghe, vẻ mặt dần cứng ngắc, đầu càng lúc càng trống rỗng, nhất là càng về sau, tay nắm con chuột máy run lên không ngừng vì phẫn nộ lại bi ai.
Phó Nghị nháy mắt muốn xóa hết tất cả, hoặc chí ít là xóa đi lời Phó Kiệt nhục nhã mình, như vậy hắn có thể vĩnh viễn quên đi những câu nói ấy.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn thắng thế, vì đảm bảo chứng cứ được hoàn chỉnh, giúp mau chóng giải quyết sự việc, hắn chỉ cắt đoạn sau khi Giang Kha đến, sau đó gửi cho luật sư.
Chuẩn bị xong hắn nằm xuống lại phát hiện không ngủ được, chuyện mới phát sinh như thước phim tua đi tua lại trong đầu hắn, hình ảnh Phó Kiệt quá khích đan xen với gương mặt vô tội thuở bé làm hắn càng thấy đau lòng, sau đó không khỏi nghĩ tới sự việc lần này sẽ kết thúc ra sao, phụ thân sẽ phản ứng thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui tới lúc Giang Kha đẩy cửa vào, Phó Nghị nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Đối phương không mở đèn đầu giường, cứ thế bò lên vén chăn chui vào. Phó Nghị cảm giác được hơi thở quen thuộc thấm vào da thịt, bất giác thư giãn hơn.
"Ngu ngốc." Giang Kha gảy gảy vẻ mặt quẫn bách của hắn, "Giả vờ ngủ cũng để lộ được."
"Thực ra tôi đang ngủ thì bị cậu đánh thức đấy chứ."
"Phải không?" Giang Kha ôm lấy lưng hắn kéo vào ngực mình, tầm mắt dừng trên khuôn mặt Phó Nghị đang băn khoăn: "Sao tôi cảm thấy chú vẫn tỉnh táo quá thế?"
"Hic, cậu nói thế nào thì là thế ấy."
"Tôi đoán chú chắc chắn là ngủ không được, đau đầu hả?"
"Có hơi..." Phó Nghị cố gắng đưa tay từ trong chăn ra nắm lấy bàn tay ai kia đang sờ sờ vành tai sắp bốc cháy của mình.
"Có muốn nghe hát ru không?"
"... Cậu cứ nói bình thường đi thì hơn."
"Tôi hát có khi lại ra tiền ấy nha."
"Cậu không nói tôi cũng chẳng biết cậu biết hát cơ đấy."
"Lão tao hoa, chưa muốn ngủ phải không?"
"Giang Kha cậu cứ cào cào như thế, tôi, tôi thực sự muốn ngủ cũng không được..." Phó Nghị nín cười nắm lấy tay y, hắn đang cố ý trêu ghẹo Giang Kha một tí, bởi vì nếu không hắn sợ mình sẽ bị đỏ mặt nóng chết mất.
"Được rồi không trêu chú nữa, có cần tiểu gia thôi miên cho không?"
"Thôi miên thế nào cơ?"
"Trước tiên nhắm mắt lại đã."
Phó Nghị thuận theo.
"Tưởng tượng, ạch, trước mắt là một khu rừng rậm cực ~ kỳ ~ lớn, lớn đến không còn ranh giới nữa, chú cứ tiến sâu vào, có thể nghe thấy chim hót, nhìn thấy sóc nhỏ đang cùng nai nhỏ đang chạy nhảy, trên bãi cỏ còn điểm vài bông hoa dại, là màu hồng ha..."
Y tự cải biên làm cho Phó Nghị không nhịn được cười rộ lên, khóe miệng cong cong thật vui vẻ.
"Lúc này chú lại thấy một dòng suối nhỏ, bền dòng suối nhỏ có một hốc cây, thật là nhỏ, nhưng lại đủ chui vào, ân, sau khi tiến vào phát hiện ra thực ra cũng không phải là nhỏ, chú còn có thể nằm xuống kia, nhìn lên ngọn cây ngắm khoảng trời, một khoảng trời khác với bầu trời rộng lớn bên ngoài..."
"Hóa ra cậu vẫn nhớ." Phó Nghị nhẹ giọng nói, cảm thấy vành mắt có hơi ẩm ướt, may mà hắn đang nhắm hai mắt.
"Đâu có khó lắm." Giang Kha cười rộ lên.
Cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều, chậm rãi bao trùm lên thân thể, tràn lan trong không khí tĩnh lặng.
Phó Nghị cảm thấy buổi tối hôm đó mình ngủ rất sâu.
...
Luật sư nhận được chứng cứ xong liền có thể khởi kiện, sau nửa ngày Phó Nghị nhận được cuộc gọi từ cảnh sát nói sẽ thẩm tra xử lý vụ án này, còn gọi cả Phó Kiệt tới hỗ trợ điều tra, cũng khôi phục dự án đang vận hành cho công ty.
Phó Nghị không thu được bất kỳ tin tức gì từ phụ thân, mong đối phương không vì chuyện nào mà kinh động ảnh hưởng nhiều. Nhưng giờ khắc này hắn cũng chẳng còn quan tâm nhiều đến thái độ của đối phương nữa, sự tình ai đúng ai sai đã quá rõ ràng, hắn tin Phó Thành sẽ hiểu rõ mọi chuyện, tiện bề xử lý, hắn cũng tin hai cha con bọn họ không lâu nữa sẽ có cơ hội cùng ngồi lại nói chuyện với nhau.
"Phó tổng, tôi có thể vào không?"
"Mời vào."
Hắn thấy Tina tiến tới trước mắt mình, khuôn mặt có hơi tiều tụy.
"Phó tổng, đây là đơn xin từ chức của tôi, tôi định hoàn thành xong giai đoạn công tác này sẽ bàn giao lại ổn thỏa, rồi về quê tìm công việc mới."
"Sao đã muốn về nhà rồi?" Phó Nghị mở đơn từ chức ra đọc nhanh như gió, đại khái cũng hiểu lý do.
"Bởi vì sau chuyện này, tôi cảm thấy mình không còn cách nào tiếp tục làm việc ở công ty nữa, xin lỗi... Hơn nữa vì chuyện của Phó Kiệt, tôi cũng muốn về nhà điều chỉnh lại một thời gian, nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ hoàn thành hết công việc trước mắt tốt rồi mới..."
"... Tôi hiểu," Phó Nghị gật gật đầu, "Nếu như cô đã nghĩ xong, tôi tôn trọng quyết định của cô, mau tìm thư ký mới đi."
"Cảm ơn Phó tổng..." Tina cười, đôi mắt còn ngấn lệ.
"Đừng khổ sở lâu quá làm gì, cô còn nhiều cơ hội lắm."
"Vâng." Tina cúi người chào, lau khóe mắt một cái liền rời đi.
Phó Nghị nhìn cửa đóng lại, trong lòng không khỏi có chút khó chịu thay nàng. Dù sao cũng là thư ký theo mình mấy năm, giờ phút này hắn lại không thể nghĩ ra phương pháp gì tốt hơn để an ủi nàng.
Thế nhưng lần này công ty có thể chuyển nguy thành an, rốt cục hắn cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Chuyện sau đó chẳng hề ít hơn trước, sau dịp đầu xuân trước giờ vẫn là thời điểm bận rộn nhất, thường 10h tối Phó Nghị mới từ công ty về.
"Kỳ thực cậu không cần ngày nào cũng tới đón tôi đâu, chỉ mất 5" đi bộ thôi mà." Hắn mở cửa xe thể thao màu đỏ quen thuộc, cười nói với người ngồi bên ghế lái.
"Nhỡ Phó Kiệt trả đũa thì làm sao?" Giang Kha nhún nhún vai, "Loại người như vậy phỏng chừng bị cảnh sát bắt cũng chẳng thành thật nổi đâu."
"Lần này thực sự cảm ơn cậu, giúp tôi nhiều như thế." Phó Nghị vừa thắt dây an toàn vừa nhẹ giọng nói.
"Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, mai tôi có thể yên tâm đi châu Âu rồi đây."
Phó Nghị giật mình, "Quinn vẫn chưa về sao?"
"Không có đâu, hắn còn muốn ngốc ở bên đó đến khi nào có thành tựu mới chịu, tôi lại có thêm nhiều cơ hội, cũng hay."
"Đúng a... Vậy thì tốt quá."
Giang Kha liếc hắn một cái cười nói: "Sao thế lão tao hóa, nghe giọng có vẻ không nỡ a."
"Tôi thật lòng thấy chuyện này đối với cậu mà nói phi thường tốt, dù sao sự nghiệp mới cất bước, cần sang bên kia học tập nhiều, tuy rằng như vậy thời gian chúng ta bên nhau không còn bao nhiêu... Đúng là, có chút không nỡ."
Là quá ít, quá không nỡ, trong lòng hắn tự nhủ, đến mức hắn bắt đầu mất đi cảm giác an toàn, mà lại không dám đòi hỏi gì nhiều.
Hắn nghe nói tình cảm sẽ bị không gian và thời gian xóa nhòa, trong lòng cũng có chuẩn bị, cũng rất trân trọng, hưởng thụ từng phút giây này.
Chỉ thấy Giang Kha trầm mặc nhìn về phía trước không ngừng lui về đường phố phía sau, một lát sau nói: "Tôi cũng luyến tiếc chú nữa."
Phó Nghị nghe mà kích động vui vẻ phát run, bao nhiêu mệt mỏi sau ngày dài làm việc dường như vì câu nói này mà tan thành mây khói luôn rồi.
"Nhưng nếu như tôi không nỗ lực phấn đấu, sẽ bị chú xem thường a."
Lời này làm hắn sững sờ, "Cậu nói gì vậy? Tôi làm sao xem thường cậu được chứ?"
"Vậy thì tốt." Giang Kha nghe xong cười, "Tôi còn lo chú sẽ giống với mấy người ngoài kia, nói thiếu gia đây là bình hoa di động (đẹp mà vô tích sự)."
Có người nói điều này cũng chẳng có gì là lạ, Phó Nghị còn nhớ lão Trần ở công ty bất động sản Giang thị kia, có lẽ do hiểu lầm, hoặc do đố kị, Giang Kha như con cưng của trời đương nhiên sẽ có vài người miệng lưỡi lời ra tiếng vào mấy lời không hay.
"Tôi chưa từng, nếu như thật sự nghĩ vậy, tôi đã không yêu, yêu thích cậu đến thế..."
Ở trong lòng hắn, Giang Kha là tốt nhất.