Dị Kiếm Khách

Chương 50: Dị biến trùng trùng




Với nhân dạng vừa mập vừa lùn, lại vận thêm bộ tăng bào thùng thình, Tửu Đà Quỷ Huệ Căn trông chẳng khác gì một đứa bé quái dị. Bộ mặt nhẵn nhụi, chẳng có lông mày, cũng không có râu lận tóc trông càng nực cười hơn. Lão ôm chiếc hồ lô, khư khư bước thẳng đến trước cửa tòa Vô Vi cung.

Hai ả cung nữ đứng trước toàn Vô Vi cung chặn Huệ Căn lại. Không để cho hai ả nói gì, Huệ Căn tửu quỷ đã lên tiếng :

- Hê... hai ả nha đầu các ngươi định chặn đường bổn tiên ư?

Lão vừa nói vừa bất ngờ xoay nửa bộ. Chiếc hồ lô trong tay Tửu Quỷ hòa thượng vung ra nhanh không thể tưởng. Chiếc hồ lô được nối với tay Tửu Quỷ hòa thượng bằng một sợi tơ hồng, nên nó chẳng khác nào một quả truỷ, đập thẳng vào vùng hạ đẳng của hai ả a hoàn đó.

- Bình bình.

Hai ả a hoàn hứng trọn chiếc bầu hồ lô của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn bị văng ra, va lưng vào vách Vô Vi cung. Họ ngã huỵch xuống sàn gạch bất động.

Tửu quỷ Huệ Căn thộp lại bầu hồ lô, đưa lên miệng tu luôn một ngụm đầy rồi sải bước tiếng thằng vào tòa Vô Vi cung. Sự náo động bên ngoài cửa Vô Vi cung khiến tất cả những cung nữ đều tụ về đại sảnh Vô Vi cung.

Đứng trước hàng cung nữ, người nào cũng đẹp như tiên nga giáng trần, Tử đà quỷ Huệ Căn toét miệng cười khành khạch rồi nói :

- Lũ nha đầu mặt hoa da phấn của các ngươi thì đâu làm gì được bổn tiên. Hãy mau vào gọi mụ Long Thần Thánh Nữ ra đây gặp bổn tiên. Nếu mụ đó khư khư không rời Long đàn, bổn tiên sẽ đập nát tòa Vô Vi cung của bọn yểu điệu mặt hao da phấn của các ngươi đó.

Nghe câu nói của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn, đủ biết lão chẳng có chút khách khí gì đối với cung nữ Vô Vi cung, nếu không muốn nói là còn có ác cảm với tòa Vô Vi cung này.

Tất cả cung nữ Vô Vi cung không ai trả lời Tửu Đà Quỷ Huệ Căn mà chỉ dồn nhãn quang rừng rực căm phẫn chiếu vào lão.

Thấy các cung nữ dõi mắt nhìn mình, Tửu Đà Quỷ Huệ Căn gắt giọng quát :

- Bọn mặt hao da phấn của các ngươi có nghe bổn tiên nói không mà cứ đứng trơ ra như bụt thế?

Tửu Đà Quỷ vừa nói dứt câu thì ngay lập tức hai cung nữ vậnhồng y lướt đến lão. Cả hai đồng loạt dựng ngọc thủ vỗ thẳng vào thể pháp của Tửu Đà Quỷ. Đối phó với hai đạo nhu kình của hai nàng cung nữ, Tửu Đà Quỷ Huệ Căn chẳng có vẻ gì lo lắng hay khẩn trương, ngược lại rất dửng dưng như thể xem hai cung nữ kia như bọn múa võ Sơn Đông quay cuồng trong mắt lão.

Chờ cho bốn đạo kình vỗ tới mình, Tửu Đà Quỷ mới khoát tay như thể đuổi bay ruồi trước mặt. Chỉ một các khoát tay của lão thôi nhưng cũng đủ uy lực đẩy bật hai ả cung nữ bật ngược trở lại sau một tiếng sấp động.

- Ầm...

Hai ả cung nữ ngã dài dưới sàn gạch đại sảnh Vô Vi phái, không sao gượng dậy được.

Hừ nhạt một tiếng, Tửu Đà Quỷ Huệ Căn mới nói :

- Lũ các ngươi muốn bổn tiên dạy cho một bài học đây. Bổn tiên dạy các ngươi thì khó mà đứng lên nổi.

Lão vừa nói vừa toan phát động chiêu công thì Hà Mẫn Trinh lước vào :

- Dừng tay...

Tửu Đà Quỷ rút hai tay lại, quay lại nhìn nàng. Tấm mạn che mặt của Mẫn Trinh chỉ chừa lại đôi con ngươi long lanh sáng ngời lọt vào mắt Tửu Đà Quỷ.

Mẫn Trinh bước đến trước mặt Tửu Đà Quỷ Huệ Căn. Nàng gằn giọng nói :

- Vô Vi cung không phải là chốn hoang sơ để hòa thượng làm náo loạn.

Mặt của Tửu Đà Quỷ nhíu lại. Lão nói :

- Hê... Nghe giọng nói này, tiên ông biết ngươi không phải là Long Thần Thánh Nữ. Không phải là Long Thần Thánh Nữ sao lại che mặt bắt chước ả chứ.

Nghe Tửu Đà Quỷ thốt câu này, Mẫn Trinh lộ rõ vẻ bất nhân qua ánh mắt khắt khe chiếu vào lão. Nàng gằn giọng nói :

- Tiên sư Long Thần Thánh Nữ không tiếp những hạng người như hòa thượng.

- Không tiếp bổn tiên à? Tiên sư của ngươi nói vậy à? Hay thật đó!

Thế ngươi biết bổn tiên là ai không mà dám thốt ra câu nói đó.

- Bổn cung không cần biết lão hòa thượng là ai! Bổn cung chỉ muốn xử giảo lão theo qui lệ của Vô Vi cung.

- Hê... Ả nha đầu này đúng là có mắt như mù. Ngay cả Tửu Đà Quỷ Huệ Căn mà ngươi cũng đòi xử giảo theo qui lệ của Vô Vi cung.

Lão ngoáy lỗ tai.

- Nghe nha đầu nói mà bổn tiên ngứa cả lỗ tai. Thế nha đầu định xử bổn tiên như thế nào nào?

Hà Mẫn Trinh vừa nói vừa nhích bộ đến vỗ ngay lập tức hai mành lụa trong tay nàng thoát ra cắt thằng thành hai đường thượng và trung công đến Tửu Đà Quỷ Huệ Căn.

Huệ Căn không thèm né tránh mà dựng đứng đôi bản thủ đón lấy hai mảnh lụa của nàng. Lão vừa đón thằng chiêu công của Hà Mẫn Trinh vừa nói :

- Tuyệt kỹ Triểu Xí Phi Vân của nha đầu thì bổn tiên không lạ gì đâu.

Lời nói còn đọng trên miệng lão thì đôi mành lục của Mẫn Trinh đã chạm thẳng vào đôi bản thủ cùa Tửu Đà Quỷ Huệ Căn.

- Ầm...

Công thẳng đỡ thẳng, chẳng ai chịu nhường ai, khi đôi mành lục chạm vào đôi bản thủ của Tửu Đà Quỷ, liền tạo ra một tiếng sấm dội làm rung chuyển cả tòa Vô Vi cung. Vô Vi Tiên Tử Hà Mẫn Trinh bất ngờ thối liền hai bộ. Trong khi Tửu Đà Quỷ Huệ Căn vẫn trụ chân một chỗ.

- Có bấy nhiêu bản lĩnh mà cũng đòi xử giảo bổn tiên.

Lão vừa nói vừa lắc vai lướt mình đến nhanh không thể tưởng. Đôi thủ pháp với một thế Cầm Nã thủ, vươn ra thộp ngay lấy hai màn lụa của Hà Mẫn Trinh.

Lão rống lên một tiếng thật lớn.

- A...

Cùng với tiếng rống đó, chân Tửu Đà Quỷ dậm mạnh xuống sàn Vô Vi cung.

- Chát...

Sàn gạch rạn nứt nham nhở khi chân Tửu Đà Quỷ nện xuống, đồng thời tay giật mạnh về phía sau. Hà Mẫn Trinh bị nhấc lên khỏi mạch gạnh lao về phía lão.

Nàng giật mình bởi thần lực phi thường của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn.

Chưa bao giờ Hà Mẫn Trinh thấy ai có nội lực uy mãnh như Tửu Đà Quỷ Huệ Căn. Nàng đã dụng đến thiên cân trụy để trụ thân nhưng vẫn bị lão kéo phăng về phía lão.

Vô Vi Tiên Tử Hà Mẫn Trinh quá bất ngờ trước thần lực của đối phương, nhưng vẫn linh hoạt phản ứng. Vừa bị kéo về phía Tửu Đà Quỷ Huệ Căn liền buông luôn mành lụa và phát động chưởng công vỗ thẳng vào đầu lão.

- Ầm...

Cách linh hoạt ứng phó của nàng quả không hổ danh là Cung chủ Vô Vi cung. Đâu ai có thể phản ứng nhanh hơn nàng. vừa bị động đã chuyển thành thế chủ động công kích đối phương. Nhưng bất ngờ lại tiếp bất ngờ, Vô Vi Tiên Tử Hà Mẫn Trinh đã dụng đến mười thành công lực phát động ra hai đạo kình đó những tưởng đâu sẽ đập nát sọ Tửu Đà Quỷ Huệ Căn thế mà đầu của lão vẫn trơ trơ, chẳng hề hấn gì, ngược lại hổ khẩu nàng tê rần, buốt nhói, những tưởng xương cốt bị gãy thành nhiều đoạn.

Tửu Đà Quỷ Huệ Căn trố mắt nhìn Hà Mẫn Trinh.

- Y... Nha đầu... ngươi khá lắm...

Hà Mẫn Trinh trụ bộ, ngơ ngẩn nhìn lão. Nàng nghĩ thầm :

- “Lão là người bằng xương bằng thịt hay là bằng đá nhỉ”.

Ý niệm kia còn đọng trong đầu nàng thì Tửu Đà Quỷ Huệ Căn rống lên một tiếng. Lão dậm chân lao thẳng vào Mẫn Trinh.

Mẫn Trinh đanh mặt, gằn giọng nói :

- Lão muốn chết.

Nàng vừa nói vừa dùng đến tuyệt công “Vô Vi tâm pháp”. Đôi bản thủ của nàng xoay tròn tạo ra một màn ảo khí đón thẳng lấy chiêu công của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn.

- Ầm...

Mẫn Trinh bị trượt dài ra sau đến bốn trượng, tấm mạng che mặt của nàng bị dư kình hất tung ra khỏi mặt để lộ chân diện. Khí huyết nhộn nhạo, mắt nảy đom đóm tối sầm. Mẫn Trinh rùng mình, rồi oẹ ra một vòi máu.

Phía bên kia Tửu Đà Quỷ Huệ Căn chỉ dùng tay xua đầu mình mà chẳng có chút biểu hiện gì. lão trừng mắt nhìn Mẫn Trinh.

- Bổn tiên khá khen cho nha đầu đó. Nhưng với võ công Vô Vi tâm pháp phối hợp nội lực yếu đuối của nhà đầu thì chẳng làm gì được “Thiết đầu đà” của bổn tiên đâu. Mau quỳ xuống xin bổn tiên tha mạng đi.

Mẫn Trinh rít một luồng chấn nguyên, đanh giọng nói :

- Vô Vi cung chưa hế bíêt quỳ trước ai cả. lão có bản lĩnh thì đến lấy mạng bổn cung.

- Lấy thì lấy chứ bổn tiên ngại gì. Bổn tiên sẽ san bằng Vô Vi cung này, để xem Long Thần Thánh Nữ có chịu xuất đầu lộ diện không.

Lão vừa nói vừa dậm chân một cái, toan lao thẳng đến Vô Vi Tiên Tử Hà Mẫn Trinh. Mẫn Trinh cũng quyết liều mạng với Tửu Đà Quỷ mà dồn toàn bộ công lực vào song thủ để sống chết trong chiêu này. Nếu như chuệyn đó xảy ra thì rõ ràng người phải chết chính là Mẫn Trinh. Tuy nhêin, Tửu Đà Quỷ chưa kịp phát Thiết Đầu công thì Thiếu Hoa cùng Khắc Mạc Kha lướt vào giữa Tửu Đà Quỷ Huệ Căn và Mẫn Trinh.

Thiếu Hoa nói :

- Dừng tay...

Khắc Mạc Kha khẽ gật đầu.

Lão nhẹ ấn tay vào vai Thiếu Hoa, thân pháp thần kỳ lướt đến ngồi vào chiếc ngai sơn son thiếp vàng của Mẫn Trinh.

Tửu Đà Quỷ nhìn Khắc Mạc Kha bằng ánh mắy xét nét.

Mạc Kha nói :

- Huệ Căn phá giới hòa thượng... Vô Vi phái sẵn sàng bồi tiếp lão. Nếu như Tửu hòa thượng đánh bật lão phu ra khỏi chiếc ngai này, lão phu sẽ hạ mình bái lạy Tửu hòa thượng. Và sẽ đưa lão đến gặp Long Thần Thánh Nữ. Bằng như ngược lại, Tửu hòa thượng đừng hối tiếc.

Tửu Đà Quỷ dốc bầu rượu tửu quỷ một ngụm dài rồi hỏi :

- Lão quỷ là ai mà cao ngạo như vậy?

- Vô danh nhân.

- Bổn tiên mới nghe cái tên này lần đầu.

- Đúng... Lão chỉ mới nghe lần đầu, cũng là lần cuối cùng với lão. Nhưng trước khi lão hòa thượng say ngươi thử thời vận với lão phu... Lão phu muốn biết vì sao ngươi lại đến khuấy động Vô Vi cung. Trên giang hồ chẳng còn chỗ nào để hào thượng khuấy đảo à?

- Lão muốn biết ư?

Khắc Mạc Kha gật đầu :

- Bất cứ điều gì xảy ra cũng phải có nguyên nhân của nó. Nên lão cần biết rõ nguyên nhân vì sao Tửu Đà Quỷ đến Vô Vi phái.

Tửu Đà Quỷ tu một ngụm dài rồi nhìn Khắc Mạc Kha nói :

- Bổn tiên đến đây để gặp Long Thần Thánh Nữ để đoạt Hắc châu của ả. Có được không?

- Tửu hòa thượng đã có Chuyển Luân thần châu, sao còn muốn đoạt Hắc châu của Vô Vi phái?

- Vô danh lão quỷ còn hỏi Tửu hòa thượng này nữa. Có một viên tất muốn có hai viên, có hai viên thì hẳn phải tơ tưởng đến cả xâu chuỗi Chuyển Luân thần châu. Ngày nay võ lâm ai cũng biết Thiên Tống đã khởi phát cuộc hợp nhất Chuyển Luân thần chân thì bổn tiên cũng bắt chước y chứ. Y làm được tất bổn tiên cũng làm được, Vô Diện Nhân và Long Thần Thánh Nữ cùng bổn tiên.

Lão quệt lỗ mũi như một đứa trẻ, trông vừa ngộ nghĩnh vừa nực cười. Quệt lỗ mũi rồi, Tửu Đà Quỷ nói tiếp :

- Cuồng Tà thì mất ngọc rồi.

Gã nheo mắt nói :

- À... mất ngọc bởi tay một tên tiểu tử vô danh Hoàng Thiếu Hoa nào đó. Giờ chỉ còn bổn tiên có. Bổn tiên phải hợp nhất thần châu thôi. Nếu như Long Thần Thánh Nữ chịu giao Hắc châu cho bổn tiên...

Gã toét miệng cười hềnh hệch rồi nói tiếp :

- Bổn tiên sẽ đi ngay, chẳng làm khó dễ gì Vô Vi cung nữa.

- Thế sao trước đây lão không thực hiện điều này?

- Hê... Bởi Thập đại tà nhân đã giao ước trước. Ngọc ai người nấy giữ. Chẳng ai xúc phạm ai. Nếu người này đoạt của người kia thì những người còn lại sẽ hợp sức truy sát. Bổn tiên đâu có dám. Giờ cái lệ đó đã bị Thiên Tống phá rồi. Giờ cũng chẳng còn bao nhiêu người. Cứ xem như cờ đã đến tay Tửu Đà Quỷ này vậy.

Khắc Mạc Kha nhìn Tửu Đà Quỷ Huệ Căn từ từ vuốt râu rồi nói :

- Xem chừng Chuyển Luân thần châu có hấp lực quá lớn nến đánh động lòng tha Mẫn Trinh nơi một hòa thượng say nữa. Phàm cổ nhân có câu tham thì thâm. Lão hòa thượng sẽ có thần châu nếu đánh bật được lão phu.

- Hê... Vô danh lão quỷ nói thật đấy chứ? Đừng để cho Tửu Đà Quỷ này thất vọng đấy nhé.

- Lão phu không để cho Tửu Đà Quỷ hòa thượng thất vọng đâu. Lão phu vốn dĩ cũng là người của Vô Vi phái...

Tửu Đà Quỷ dốc bầu rượu tửu quỷ tiếp một ngụm dài nữa. Lão thả bầu rược xuống, rồi nói :

- Vô danh lão quỷ làm cho ta phát nôn đó.

Lão quệt mũi nói tiếp :

- Vô danh lão không phải là đối thủ của Tửu Đà Quỷ hòa thượng đâu. Chẳng lẽ võ công lão hơn được tuyệt học trong Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự sao?

- Lão hòa thượng say thử đi rồi biết võ công của lão phu như thế nào.

- Tửu Đà Quỷ này rất sẵn lòng thỉnh giáo võ công của Vô danh quỷ nhân.

Nói rồi Tửu Đà Quỷ thét lên một tiếng thật lớn. Lão dụng ngay đến tuyệt học Thiết Đầu công phát chiêu công Khắc Mạc Kha. Dậm chân xuống nền gạch Vô Vi phái, Tửu Đà Quỷ như một mũi tên lao thẳng đến Khắc Mạc Kha.

Khắc Mạc Kha vươn đôi song thủ khẳng khiu đến trước. Lão không dụng công đón thẳng đỡ thẳng lấy chiếc đầu trọc của Tửu Đà Quỷ mà như vừa chạm vào thì vuốt tay theo đà lao tới Huệ Căn.

Thân ảnh của Tửu Đà Quỷ như thể bị đôi tay khẳng khiu của Khắc Mạc Kha lái nó hướng vào cây cột đá chống tòa Vô Vi cung.

- Ầm...

Đầu của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn lao thẳng vào cây cột đá đó. Cây cột rạn nứt, lão bật ngược trở lại, té huỵch xuống sàn gạch. Viên Chuyển Luân ngậm trong miệng Tửu Đà Quỷ rơi ra ngoài lăn trên sàn gạch.

Khắc Mạc Kha xoay tròn hữu thủ, một hấp lực phát ra hút ngay viên Chuyển Luân thần châu vào tay trong khi Tửu Đà Quỷ vẫn còn ngồi bệt dưới đất, há hốc miệng với vẻ mặt ngờ nghệch ngơ ngác.

Tửu Đà Quỷ xoa đầu từ từ đứng lên. Lão nhìn Khắc Mạc Kha nói :

- Hê... Vô danh lão quỷ... Lão dụng công phu gì vậy chứ?

- Tửu Đà Quỷ hòa thượng hãy thử tiếp đi sẽ chứng nghiệm công phu võ công của lão phu.

Lão chìa viên thần châu đến trước mặt.

- Ngọc của Tửu hòa thượng giờ đã ở trong tay lão phu. Chắc Tửu hòa thượng chẳng muốn mất nó. Đúng không nào... Không muốn mất thì Tửu Đà Quỷ hòa thượng phải đoạt lại. Đừng để mất một báu vật quý như thế này. Không có thần châu thứ hai dành cho lão đâu.

Thần nhãn Tửu Đà Quỷ long lên sòng sọc. Lão rít giọng nói :

- Vô danh lão quỷ, trả thần châu lại cho bổn tiên.

Tửu Đà Quỷ nói dứt câu thét lên một tiếng thật lớn, cùng với cái dậm chân lão lại dụng đến Thiết Đầu công lao đến Khắc Mạc Kha. Cũng như lần trước, Khắc Mạc Kha lại dụng tuyệt công do mình chế tác ra, hướng thể pháp của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn như một mũi tên lao thẳng xuống sàn gạch Vô Vi cung, mà tuyệt nhiên không hề rời thân khỏi chiếc ngai bằng vàng ròng.

- Ầm...

Lần này đầu của tửu quỷ Huệ Căn lún sâu xuống sàn gạch, hai chân chổng lên trời dãy liên tục. Lão rú lên một tiếng thật lớn dụng cả hai tay mới ghịt đầu ra khỏi sàn gạch. Chiếc đầu Thiết Đầu công của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn xuất hiện những đường răn tươm máu trông thật khủng khiếp.

Đôi thần nhãn của lão lộ hẳn ra ngoài.

Tửu Đà Quỷ lừng lững bước đến Khắc Mạc Kha, thều thào nói :

- Trả ngọc cho bổn tiên... Trả ngọc cho bổn tiên!

Gã vừa đi vừa nói vừa chìa tay đến trước như một gã Cái bang muốn xin lại phần thức ăn ngon bị người khác đoạt lấy.

Khắc Mạc Kha vẫn chìa viên thần châu đến trước. Lão buông tiếng thở dài rồi nói :

- Tửu Đà Quỷ... Ngươi trả lại mạng Hàn đệ và Khắc muội muội cho lão phu... Lão sẽ trả ngọc cho ngươi.

Tửu Đà Quỷ Huệ Căn như thể không nghe lời nói của Khắc Mạc Kha mà cứ thồn thển nói :

- Trả ngọc cho ta... Trả ngọc cho ta!

Lão bất ngờ dừng bước, dùng tay xoa đầu mình, rồi cười hềnh hệch trông thật ngộ nghĩnh. Lão xoa chiếc đầu trọc tươm màu từ những đường răng, ngơ ngác nhìn quanh. Thần quang của lão bỗng dưng thất thần hẳn.

Lão bất chợt vỗ tay bôm bốp.

- Ta là Minh chủ võ lâm... Các ngươi là quỷ sứ phương nào?

Lão lại gãi đầu, rồi chặt lưỡi đảo mắt nhìn quanh. Bất ngờ lão rú lên :

- Ôi... đầu ta đau quá... đau quá... ta sợ lắm... Ta sợ lắm.

Tửu Đà Quỷ Huệ Căn ôm đầu vụt lao ra khỏi cửa Vô Vi cung.

Khắc Mạc Kha nhìn theo Tửu Đà Quỷ buông một tiếng thở dài.

Thiếu Hoa cũng như Khắc Mạc Kha bất giác lắc đầu thầm nghĩ :

- “Tửu Đà Quỷ Huệ Căn chẳng còn là Tửu Đà Quỷ Huệ Căn. Lão đã trở thành một con người khác, một con người chỉ có thân xác mà không có thần thức”.

Chàng nhìn lại Khắc Mạc Kha.

Khắc Mạc Kha ngoắt Thiếu Hoa.

Chàng bước đến bên lão.

- Thúc thúc...

Khắc Mạc Kha đưa Chuyển Luân thần châu của Tửu Đà Quỷ vào tay chàng.

- Vật hồi cố chủ. Hãy giữ lấy!

Thiếu Hoa cầm lấy viên thần châu.

Khắc Mạc Kha nói :

- Đưa thúc thúc đến Long đàm.

- Thúc thúc...

- Đừng cãi lại ý trời.

Thiếu Hoa khẽ gật đầu, rồi ghé lưng vào cõng Khắc Mạc Kha. Chàng đưa Khắc Mạc Kha quay lại Long đàm.

Hà Mẫn Trinh bước đến trước hòn giả sơn Long đàm hành lễ rồi nói :

- Tiên sư! Thiếu Hoa công tử đã quay về.

Chiếc đầu rồng từ từ dịch chuyển mở ra lối vào Long đàm.

Thiếu Hoa toan bước vào Long đàm thì Khắc Mạc Kha cản lại.

- Để thúc thúc vào được rồi.

Thiếu Hoa lưỡng lự.

- Thúc thúc... Long Thần Thánh Nữ...

Khắc Mạc Kha gằn giọng nói :

- Long Thần Thánh Nữ Mộc Bảo Châu đã truyền nội lực cho hiền điểt rồi, giờ đâu còn là đối thủ của ta. Ngươi đừng lo.

Thiếu Hoa đặt Khắc Mạc Kha xuống trước đầu rồng. Lão nhìn lại Thiếu Hoa.

- Phải hợp nhất xâu chuỗi Chuyển Luân thần châu!

- Thiếu Hoa sẽ làm được điều đó.

Khắc Mạc Kha khẽ gật đầu, vuốt râu mỉm cười nhìn chàng. Ánh mắt của lão chan chứa tình và ngập một nỗi buồn mênh mông khó tả. Lão chỏi tay xuống đất, lắc vai, thân pháp là đà lướt vào trong Long đàm.

Thiếu Hoa lo lắng nhìn theo Khắc Mạc Kha cho đến khi đầu rồng bằng đá sụp xuống.

Chàng buông tiếng thở dài quay sang nói với Mẫn Trinh.

- Mẫn Trinh... Long Thần Thánh Nữ sẽ xử thúc thúc của Thiếu Hoa như thế nào?

Mẫn Trinh lắc đầu.

- Muội cũng không biết.

Hai người cùng hướng mắt nhìn về Long đàm. Tim Thiếu Hoa đập rộn trong lồng ngực. Chàng lo lắng một điều gì đó sắp xảy ra nhưng không sao giải thích được nỗi lo lắng của mình.

Từ chiếc trụ đá, ánh hào quang phát lên. Cùng với ánh hào quang đó là hai viên huyết châu và Hắc châu xuất hiện.

Thiếu Hoa bước đến cầm lấy hai viên huyết châu và Hắc châu. Mẫn Trinh nói :

- Thiếu Hoa huynh... Tiên sư đã tiếp nhận sự thành công của huynh.

Sắc diện Thiếu Hoa tái nhợt :

- Như vậy... thúc thúc đã...

Thiếu Hoa chưa kịp nói hết câu thì cả khối đầu rồng Long đàm khổng lồ phát ra những âm thanh ì ì. Thiếu Hoa và Mẫn Trinh còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì khối đầu rồng kia từ từ sụp xuống.

Hai người lùi hẳn lại bốn trượng.

Cát bụi mù mịt sau những âm thanh như có cơn địa chấn, rồi tất cả trở lại bình thường, Long đàm giờ đây chẳng khác nào một hầm mộ đá khổng lồ trong mắt Thiếu Hoa và Mẫn Trinh.

Thiếu Hoa buột miệng nói :

- Khắc thúc thúc.

Mẫn Trinh thì gọi tên Long Thần Thánh Nữ.

- Tiên sư.

Hai người như cùng một ý niệm, mà quỷ xuống trước hầm mộ đó.

Cả hai cùng hướng về phía nấm mồ đá. Cả hai cùng hành lễ. Vầng nhật quang từ từ chìm xuống cuối đường chân trời.

Thiếu Hoa nghĩ thầm :

- “Sống không trọn tình, nhưng khi chết thúc thúc lại có chung một nấm mồ với người thúc thúc yêu và thương”.

Hai người quỳ như thế cho đến khi màn đêm trùm xuống họ.

Cả hai như thể nghe tiếng thầm thì từ trong nấm mồ đá vọn gđến thính nhi họ. Bất giác Thiếu Hoa nhìn sang Mẫn Trinh.

- Mẫn Trinh.

- Thiếu Hoa huynh.

Chàng nắm lấy tay nàng.

Mẫn Trinh rút tay lại ngay.

Thái độ của nàng khiến Thiếu Hoa sững sờ.

- Nàng...

Mẫn Trinh nghiêm giọng nói :

- Mẫn Trinh đã hiểu ra chữ tình như thế nào rồi. Mẫn Trinh đã cảm nhân chữ tình, nếu không muốn nói Mẫn Trinh yêu huynh... Nhưng... Mẫn Trinh không thể tiếp nhận chữ tình của huynh được. Mẫn Trinh không thể cho chữ tình trong mình làm hoen ố những giới quy của tiên sư để lại.

Nàng từ từ đứng lên. Không biết vô tình hay có chủ đích mà tay Mẫn Trinh đặt vào hai cánh môi của nàng. Nàng nhìn Thiếu Hoa nghen ngào nói :

- Mẫn Trinh sẽ diện bích tạ tội với tiên sư. Huynh đi đi.

- Mẫn Trinh... Chẳng lẽ nàng.

Mẫn Trinh nghiêm giọng khe khắt nói :

- Nấm mồ của tiên sư là giáo huấn đối với Mẫn Trinh. Công tử đi đi.

Nàng quay lưng lại với Thiếu Hoa.

Thiếu Hoa buông tiếng thở dài. Chàng toan mở miệng nói, nhưng Mẫn Trinh đã lên tiếng trước.

- Công tử đừng bắt Mẫn Trinh chiếu theo qui giới Vô Vi phái mà hành xử người.

Giọng nói của nàng vừa trang trọng vừa nghiêm khắc đến lạnh lùng.

Thiếu Hoa chỉ còn biết nhìn nàng mà không nói được lời nào.

Chàng miễn cưỡng ôm quyền nói :

- Cung chủ bảo trọng.

Nàng không đáp lời chàng.

Buông tiếp tiếng thở dài nữa, Thiếu Hoa hy vọng Mẫn Trinh sẽ quay lại, nhưng nàng vẫn đứng như pho tượng bất động dõi mắt nhìn vào bóng đêm.

Thiếu Hoa thở hắt ra một tiếng rồi thả bước đi chầm chậm.

Mẫn Trinh từ từ quay lại nhìn theo Thiếu Hoa. Trên khóe mắt nàng vẫn còn đọng hai hàng lệ, tay thì bụm lấy miệng để không trào ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Khi nhân dạng Thiếu Hoa đã chìm vào bóng tối mất hút, nàng mới bật khóc thành tiếng. Nàng vừa khóc vừa nói :

- Thiếu Hoa... Mẫn Trinh yêu huynh... Mẫn Trinh yêu huynh nhiều lắm. Mẫn Trinh sẽ không bao giờ quên được huynh đâu... Kiếp này Mẫn Trinh và huynh có duyên nhưng không có tình... có nợ... Nếu có duyên nợ... Kiếp sau Mẫn Trinh và huynh sẽ gặp lại.

Nàng nấc nghẹn :

- Muội yêu huynh.

Nàng nói rồi từ từ khuỵu hai chân ngồi xuống sàn đá.

Mẫn Trinh tiếp tục khóc. Nàng khóc với tất cả nỗi đau ray rứt khi vừa bắt được chữ tình thì chữ tình đó đã vội quay lưng với nàng. Không phải Thiếu Hoa quay lưng mà chính nàng là kẻ chối bỏ tình yêu đó.

Khóc một lúc thật lâu, Mẫn Trinh nhìn lại nấm mộ đá khổng lồ.

Nàng quì lên thành kính nói :

- Sư nương... Mẫn Trinh sẽ giữ trọn giáo quy mà sư nương đã để lại cho Vô Vi phái.

Mã Trân Trân bất ngờ từ trong bóng tối bước ra.

- Ngươi đã biết đau khổ vì chữ tình rồi à?

Nghe giọng nói của Trân Trân, Mẫn Trinh quay ngoắt lại. Nàng vừa đứng lên thì đã bị Mã Trân Trân cách không điểm vào tịnh huyệt.

Mẫn Trinh buột miệng thốt :

- Trân Trân...

Trân Trân phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của Uyên Ương Hồ Điệp khiến Mẫn Trinh phải rùng mình. Nàng rùng mình không phải vì sợ hãi cái chết sẽ đến với mình, mà vì tràng tiếu ngạo của Mã Trân Trân toát ra cái chất dâm ô đến cực độ.