Dị Giới Thú Y

Chương 461: Kỵ sĩ đoàn bị tiêu diệt




Nghe đến dược thiện do Sở Thiên làm, mắt mỹ nhân ngư bỗng sáng lên. Áp dụng phương pháp điều chế thuốc vào việc nêm gia vị, cộng với trình độ bản thân, ngoài ra lại có cả tay nghề thỉnh giáo từ Thực Thần, trình độ bếp núc của Sở đại thiếu gia tuy không đạt được cấp Thần Vương, chí ít cũng là cấp Chủ Thần.

"Không ngờ ngươi cũng có ngón nghề này!" mỹ nhân ngư không thể không khen một câu.

"Lão tử có nhiều nghề lắm!" Sở Thiên đột nhiên quỳ bên cạnh giường, cười: "Ngươi là đệ nhất mỹ nữ của Thú Thần tộc, vậy so với Nguyệt Thần thì… ai xinh đẹp hơn?"

Mỹ nhân ngư nghĩ bụng, hắn hỏi cái này làm gì vậy? Tên khốn này đâu phải người có hứng thú với sắc đẹp?!

"Ta nghĩ có lẽ là tương đương nhỉ?" Sở Thiên bỗng hỏi, "Có muốn đẹp hơn Nguyệt Thần không?"

Mỹ nhân ngư nhắm mắt lại mặc kệ Sở Thiên.

Sở Thiên thầm rủa, chết tiệt, nếu không phải vì Bố Lôi Trạch thì lão tử cũng không có hứng thú làm lành với con cá ngươi đâu!

Mỹ nhân ngư cũng đang nghĩ, Phất Lạp Địch Nặc gian tà xảo quyệt, lại không mê nữ sắc. Hắn hỏi như vậy chắc chắn có ý đồ khác.

"Ta muốn thương lượng với ngươi một chút thôi mà. Quê hương ta có câu "Nữ vi duyệt dĩ giả dung". Ý là điều khiến mọi phụ nữ vui chính là có sắc đẹp! À đúng rồi, Nguyệt Thần đã chết chưa?"

Mỹ nhân ngư không thích ứng được với nhịp tư duy của Sở Thiên, nghĩ một lúc rồi đáp: "Nguyệt Thần hơn ta hơn một vạn tuổi. Khi ta ra đời thì Thần Lực Tịnh Hóa của cô ta đã độc tôn tam giới. Sau này tuy đã mất tích nhưng không chắc là đã chết!"

"Hơn ngươi một vạn tuổi? Hừ, thế không phải là lão yêu bà hơn hai vạn tuổi sao?!" Sở Thiên nhếch mép cười.

"Hừm, đúng thế, ta cũng là lão yêu bà hơn một vạn tuổi rồi!" mỹ nhân ngư có chút không vui nói.

"Hắc hắc! Ta không nói ngươi nhiều tuổi. Sau này ta chắc chắn cũng sẽ có một bà xã hơn một vạn tuổi!" Sở Thiên nhớ đến Tiểu Bạch, người bạn "nhỏ" này ít ra cũng hơn một vạn tuổi rồi nhỉ?

Sở Thiên nói tiếp: "Hiện nay Nguyệt Thần mất tích, ngươi là đệ nhất mỹ nữ trong tam giới. Nhưng nếu một ngày nào đó Nguyệt Thần đột nhiên xuất hiện thì sao? Ngươi thật sự không muốn trở nên đẹp hơn à? Ta có thể làm được mà!" Sở Thiên cười hà hà, "Chỉ có một điều kiện là sau khi chúng ta về nhân gian, ngươi coi như chưa từng xảy ra chuyện ở Địa Ngục!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nghĩ một lát Sở Thiên bổ sung: "Hơn nữa ta có thể trả lại Tinh Hạch nguyên vẹn, ngươi có thể phục hồi lại trọn vẹn thực lực trước đây!"

"Ngươi làm được thật sao?" Bào Uy Nhĩ cuối cùng cũng bị thu hút.

"Ngươi chẳng qua chỉ là một Chủ Thần, ta không có gì là không thể!" Sở Thiên cười, "Nhờ phúc của ai đó, thuật Thượng cổ Tế Tự của ta đã được nâng cao. Nhân Thần, Thú Thần, giờ ta đều có thể cải tạo được hết!"

Mỹ nhân ngư ngồi bật dậy, nhưng vì cơn đau sau lưng nên lại ngã xuống, vội vã nói: "Nhân Thần ngươi cũng có thể…"

"Đúng thế, có lẽ ngươi đã hiểu ý ta!" Sở Thiên lại nheo mắt cười theo thói quen, "Nếu đảo Bố Lôi Trạch và Biển Cấm duy trì mối quan hệ tốt đẹp thì chúng ta có thể liên thủ khai thác ngôi Thần mộ ở dưới đảo Bố Lôi Trạch… Hà hà, Thần tộc đại chiến!"

Mỹ nhân ngư bắt đầu dao động.

Sở Thiên thổi thêm ít gió, "Ta biết chỗ của Hải Thần!"

"Thỏa thuận xong!" mỹ nhân ngư lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, "Nhưng ngươi phải chứng minh ngươi không có quan hệ gì với Tư Đặc Ân!"

Sở Thiên cười hà hà. Cho dù cơ thể không ngừng thay đổi, cũng không còn là con người nữa, nhưng Sở Thiên vẫn luôn tin là mình không có quan hệ gì với Tư Đặc Ân. Một người trái đất làm sao có thể có quan hệ với Thần Hoàng của dị giới được cơ chứ? Hơn nữa Sở Thiên cũng hiểu rất rõ về tổ tiên ba đời của mình, trên đến cụ tổ, dưới đến phụ mẫu, tất cả đều là con người đúng tiêu chuẩn, không thể có bất cứ mối liên hệ gì với Tư Đặc Ân!

Bỗng từ đâu vang lên những tiếng rú mạnh mẽ của Biên Bức.

Sở Thiên và mỹ nhân ngư nhìn nhau cùng nghĩ, gia tộc Phượng Hoàng xui xẻo rồi!

Đúng thế, lần này An Cát Lệ Na đến đây là vì muốn liên kết với Bì Bồng, nhân cơ hội Bác Đức niết bàn, tiêu diệt gia tộc Phượng Hoàng! Vốn dĩ, Bác Đức chỉ mạnh hơn Bì Bồng chút ít, trong trận quyết đấu của Chủ Thú Thần, hắn cũng phải dựa vào sức mạnh linh hồn mới thắng được. Đến nay, Bác Đức niết bàn, gia tộc Phượng Hoàng không có Chủ Thần. cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua!

Sở Thiên hỏi: "Bác Đức niết bàn cần bao nhiêu thời gian?"

"Rất lâu! Niết bàn trùng sinh thì cần thời gian rất ngắn nhưng hồi phục Thần Lực thì cần rất nhiều nguyên tố, ít nhất cũng cần hơn mười năm!"

"Gia tộc Phượng Hoàng vậy là hết rồi!" Sở Thiên nhếch mép.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Sở Thiên mở cửa, thì ra là con hấp huyết quỷ theo hầu bên cạnh Bì Bồng.

"Cô gia, gia tổ mời ngài đi một chuyến!"

……

Cõng mỹ nhân ngư vẫn chưa tự do vận động được trên lưng, Sở Thiên đến hội trường gặp Bì Bồng. Lão già này đã đổi áo bào đen, mặc một cái chiến giáp đỏ, sau lưng giắt một thanh trường đao màu đỏ máu, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi tìm ta là muốn trở về nhân gian phải không?"

"Hà hà, lão tổ tông thật anh minh!"

"Nghe nói thuật Thượng cổ Tế Tự của ngươi có thể chữa trị cho vết thương ở mọi cấp độ?" Bì Bồng hỏi.

Sở Thiên gật đầu.

Bì Bồng cũng không nói vòng vo, "Theo ta đi tiêu diệt gia tộc Phượng Hoàng, chỉ cần ngươi đảm bảo hậu duệ của ta không có thương vong quá lớn, ta sẽ đưa ngươi và Sắt Lâm Na về nhân gian!"

……

Thế lực của gia tộc Biên Bức mà gia tộc Ma Căn dưới Huyết Luyện Ngục hợp lại cuối cùng khiến Sở Thiên biết được thế nào là trận chiến Thần tộc thực sự!

Bì Bồng, An Cát Lệ Na, thêm cả La Tây Nhã trong bóng của Bì Bồng, ba Chủ Thần! Tám Thượng Vị Thần, gần một trăm Cao Vị và Hạ Vị Thần. Thế trận như vậy khiến Bố Lôi Trạch của Sở Thiên phải toát mồ hôi!

Mà đây chỉ là Thần tộc, ngoài ma thú vốn ở Huyết Luyện Ngục ra còn có cả đội ngũ hậu duệ hùng hậu chưa thành Thần trong nội bộ hai gia tộc, tập hợp lại có đến một vạn quân.

Đại quân một vạn người, muốn che giấu cũng giấu không nổi. Thế nên Bì Bồng hạ lệnh quang minh chính đại hành quân. Trên đường đi cũng có không ít những trận chiến lẻ tẻ, nhưng Sở Thiên không có cơ hội chứng kiến, vì hắn được sắp xếp dưới tầng tầng lớp lớp bảo vệ, có điều trước khi khởi hành hắn còn kiên quyết đưa theo mỹ nhân ngư.

Sau nửa tháng, quân đội của hai đại gia tộc đến hang ổ của Phượng Hoàng tộc --- Vực Hỏa Diệm.

Trận đại chiến vẫn chưa bắt đầu, Sở Thiên cũng nhàn hạ trốn trong lều nói chuyện với mỹ nhân ngư. Lúc ấy, An Cát Lệ Na bước vào, bảo người hầu đi ra hết: "Ai da, hai vợ chồng nhà ngươi chỉ nói chuyện thế này thôi sao? Thời tiết đẹp như vậy, nên làm chuyện gì có ý nghĩa hơn chứ!"

"Không phải miện hạ đang ở phía trước chỉ huy quân đội sao? Sao lại có hứng thú đến chỗ ta vậy?" Sở Thiên biết An Cát Lệ Na trước mắt là thứ biến thái không hơn không kém, vì thế đối phó cũng rất cẩn thận.

"Người ta có một vài chuyện muốn nói với ngươi mà!" An Cát Lệ Na ghé sát tai Sở Thiên nhưng lại nói với âm lượng rất cao: "Có hứng thú đi dạo cùng ta không?"

"Phất Lạp Địch Nặc không có hứng thú đi cùng ngươi!" mỹ nhân ngư nói lạnh lùng.

"Yên tâm đi! Ta đã nói với hai vợ chồng Bì Bồng rồi! Là Bì Bồng đại ca cho phép ta nhờ ngươi giúp một việc nhỏ!" An Cát Lệ Na nở nụ cười mê hồn, sau đó lại thở dài, "Ài, ta có một nhóm quân làm loạn, muốn nhờ ngươi trấn áp giúp!"

"Ta? Trấn áp quân đội? Ha ha!" Sở Thiên bật cười lớn.

An Cát Lệ Na nhún vai, cả người ngả hẳn vào người Sở Thiên, "Đúng thế, nhóm quân này không biết bị sao, từ sau khi nghe tin có một Long Hoàng tên Phất Lạp Địch Nặc ở đây là không nghe mệnh lệnh của ta nữa!"

"Vậy thì miện hạ cũng không thể bảo ta đi trấn áp chứ! Dựa vào Thần Lực Chủ Thần của miện hạ mà không đối phó được với một nhóm quân không nghe lời sao?" Sở Thiên né người khỏi An Cát Lệ Na, dựa vào người mỹ nhân ngư, như vậy thì An Cát Lệ Na mà muốn tiến tới thì phải thông qua mỹ nhân ngư trước.

"Ài, quân bình thường thì giết là xong! Nhưng giết chúng thì ta thật sự không nỡ…" An Cát Lệ Na tỏ vẻ than thở, rồi chỉ Bào Uy Nhĩ, "Vợ ngươi có tin được không? Ta có vài lời không muốn người ngoài nghe!"

Mỹ nhân ngư nói: "Vậy được, ta ra…"

Sở Thiên bỗng ôm lấy mỹ nhân ngư, cười: "An Cát Lệ Na miện hạ đùa gì vậy? Lẽ nào miện hạ không biết sao? Mọi chuyện của Bố Lôi Trạch đều do Sắt Lâm Na làm chủ sao?"

Bào Uy Nhĩ sực tỉnh, mình suýt chút nữa thì để lộ sơ hở.

"Ừm, chuyện này đúng là ta đã nghe!" An Cát Lệ Na trở nên nghiêm túc, "Ngươi nghe chuyện về phân thân của ta rồi phải không?" Sở Thiên gật đầu, An Cát Lệ Na tiếp tục: "Ta biết ngươi đã giết rất nhiều người của gia tộc Ma Căn, nhưng những kẻ đó không có quan hệ trực tiếp với ta! Chúng đều là của bản thể kia ở Địa Ngục. Vì thế ta cũng không gây rắc rối cho ngươi!"

Sở Thiên ra hiệu An Cát Lệ Na cứ nói tiếp.

An Cát Lệ Na cười, "Không lâu trước đây, thủ hạ của bản thể có hai hậu duệ đến nhân gian, một là Lan Địch, một là Ai Địch. Chúng không cẩn thận đã giết một kỵ sĩ đoàn ba nghìn quân…"

Sở Thiên thoáng giật mình nhưng sắc mặt không hề thay đổi, nói chậm rãi: "Linh hồn của chúng trong tay ngươi?"

"Hà hà, những tên đó vốn không phải Thần, sau khi chết không có cách nào vào Huyết Luyện Ngục. Nhưng trước khi chết chúng lại dùng hợp thể chiến kỹ phóng thích sức mạnh đỉnh phong Hạ Vị, kết quả là… cái chết của chúng được tính theo Thần tộc!"

An Cát Lệ Na cũng không vội vàng, cười khẽ: "Nói ra cũng trùng hợp, linh hồn chúng vừa khéo rơi vào tay ta. Chậc chậ, hợp thể chiến kỹ của chúng cũng không tồi! Ta cũng không tiếc tiền, cho chúng ít lợi ích! Nhưng ai ngờ khi chúng nghe thấy tin tức của ngươi, nói gì chúng cũng không nghe lệnh ta nữa! Tiểu suất ca, ngươi nói xem ta phải làm sao?"

"Ra giá đi!" Sở Thiên nheo mắt cười: "Ta lấy gì mới có thể chuộc linh hồn của chúng?"

"Cái này… đến nay mọi người đều là người nhà rồi. Sau khi trận chiến tấn công vực Hỏa Diệm bắt đầu, hậu duệ của ta còn cần ngươi chữa trị. Vì thế tỷ tỷ cũng ngại!" An Cát Lệ Na nháy nháy mắt, Sở Thiên nhìn mà nổi da gà, có chút dự cảm không lành.

"Thật ra, điều kiện của ta rất đơn giản thôi!" An Cát Lệ Na lả lướt vòng qua người mỹ nhân ngư, thổi một hơi vào mặt Sở Thiên, cười: "Ngươi cùng ta một đêm!"