Dị Giới Thú Y

Chương 149: Bí mật nho nhỏ của Sa Khắc




Lịch Huyễn Thú năm 720, trên đại lục lan truyền một tin khiến cho toàn thể Tây Âu phải điên cuồng, đó là 500 năm trở lại đây, công hội đạo tặc cuối cùng một lần nữa đã xuất hiện một cường giả cấp cao nhất – đó là Sát thần cấp chín!

Kể từ 500 năm trước, Thuấn giết chết một ma thú cấp mười, tạo nên hậu thời đại huy hoàng nhất trong lịch sử đạo tặc. Sát thần - cái tên gọi này, trở thành cơn ác mộng của những cường giả trên đại lục. Sát nhân vô hình, hễ xuống tay là kẻ bị hại nát thây khi chưa kịp đổ một giọt máu, chưa kịp thốt nên một lời hỏi danh tính kẻ giết mình, sát thần, đã là đỉnh cao của chức nghiệp giả cấp chín!

Trong một thời gian ngắn, thư ủy thác của công hội đạo tặc nhận được đã chất cao như núi, dù đã đưa ra mức giá cao ngất ngưỡng tận một ngàn vạn kim tệ cũng không ngăn được khao khát thuê được sát thần cấp chín.

Nhưng đáng tiếc rằng, đối với cường giả cấp đỉnh cao mới xuất hiện này, công hội đạo tặc không để lộ bất kỳ thông tin nào, cũng không nhận bất kỳ nhiệm vụ giết người nào, người ta chỉ biết duy nhất một điều, đó là biệt hiệu của hắn – Thiên! Còn có một danh xưng mà ai nghe thấy cũng không khỏi ớn lạnh – Liệp Vũ Sát Thần.

Bấy giờ Sở Thiên còn chưa biết mình đã gây nên cơn náo động lớn đến mức nào, sau khi Ma Căn và Mã Lị chết không lâu sau, Ảnh vội vàng đến thành Cáp Đức, đồng thời cử hành nghi thức thăng cấp cho Sở Thiên. Tuy nhiên, nghi thức thăng cấp Sát thần cho Sở Thiên diễn ra vô cùng bí mật, bởi vì điều quan trọng nhất của sát thủ là che giấu thân phận của mình. Chính vì thế, ngoài Khải Văn và Lỗ Tây Nạp ra, ngay đến Chu Lệ Á cũng đều không hề hay biết vị hôn phu của mình đã trở thành cường giả cấp cao nhất trên đại lục.

Sau khi thăng cấp cho Sở Thiên xong Ảnh lập tức rời đi ngay, vì theo lời ông ta, công cuộc chuẩn bị cho việc thỉnh cầu loáng cái đã đi vào giai đoạn then chốt, do đó Ảnh không giao cho Sở Thiên bất kỳ nhiệm vụ nào nhưng yêu cầu Sở Thiên lập tức mở đá liên lạc, chỉ cần nhận được thông báo thì phải ngay lập tức đi đến biển Cấm.

Lúc ấy, Sở Thiên và một vài người đang cưỡi Cự Lang, phi băng băng ở vùng núi hoang thuộc phía Tây đại lục, tuy nhiên trong đội ngũ lại có thêm một người, chính là kẻ tự huênh hoang mình là kẻ hát rong lãng du nhất đại lục - Bối Lợi.

"Bối Lợi. Có thật là ở Hoàng Kim thành là có thể tìm thấy tin tức của A Mạt Kỳ không?" Vừa đi gấp rút, Sở Thiên vừa hỏi Bối Lợi. Sở dĩ mang theo Bối Lợi là vì hắn rất thông thuộc địa hình phía Tây đại lục nên có thể giúp Sở Thiên đi tìm ma sủng của hắn.

"An Địch tiên sinh, khi xưng hô, ngài nên gọi tôi là thi nhân Bối Lợi mới phải." Bối Lợi lúc lắc đầu vẻ phật ý, chỉnh lại sai sót của Sở Thiên. "Tôi đã nói rồi, Hoàng Kim thành là thành ma thú lớn nhất trên đại lục này. Ở đó, ngài có thể tìm thấy bất kì ma thú của bất kỳ chủng tộc nào, nếu như đến thành Hoàng Kim mà vẫn không tìm thấy tin tức của A Mạt Kỳ, vậy thì cũng chẳng cần tìm nữa làm gì…."

"An Địch, sao chàng lại muốn tìm A Mạt Kỳ?" Chu Lệ Á thắc mắc không hiểu: "Không phải chàng đang rất vội đi đến miền đông đại lục sao?"

"Hắc hắc, thúc thúc à, có phải là thúc thúc muốn đi tiêu diệt A Mạt Kỳ không?" Lỗ Tây Nạp liếm môi, cười đầy khát máu, "Nếu như thúc thúc muốn đi tiêu diệt hắn, vậy nhất định phải cho ta đi theo với." Trong cách nhìn nhận của Lỗ Tây Nạp, đi cùng Liệp Vũ sát thần giết chết ma thú cấp chín là một việc rất đỗi vinh quang.

Sở Thiên bị Chu Lệ Á và Lỗ Tây Nạp chất vấn không khỏi than thầm trong bụng, đành làm bộ chẳng thiết tha nói: "A Mạt Kỳ chẳng là gì cả…."

Chưa dứt câu, Bối Lợi đã cướp lời: "Kìa, An Địch tiên sinh, ngài xem cảnh tượng trước mắt đẹp chưa kìa!"

Toán người dừng lại, Sở Thiên nhìn theo hướng Bối Lợi chỉ, quả nhiên, trước mắt là một rừng cây đỏ rực, gió nhẹ thổi qua, những chùm hoa ngũ sắc lung linh hòa với từng phiến lá đỏ nương theo gió tung bay, đẹp đến mê hồn.

"An Địch chàng xem, đẹp quá!" Chu Lệ Á âu yếm dựa vào vai Sở Thiên, xúc động thốt lên.

"Ca ngợi nữ thần Thiên Nhiên!" Bối Lợi đột nhiên thành kính cúi gập thân mình, cao giọng tán dương nữ thần, tư thế này khiến cho Tiểu Bạch phải dụi dụi mắt, nghi ngờ không biết có phải mình vừa thấy một thần côn Sở Thiên nào khác hay không.

"Cảm tạ nữ thần tự nhiên đã ban tặng cảnh sắc đẹp đẽ đến nhường này, ta muốn dùng những vần thơ hay nhất để tán dương người!" Bối Lợi hai mắt nhắm nghiền tựa hồ cảm xúc đang sắp sửa trào dâng lai láng.

"Này! Nhanh lên chứ. Ta đang chờ ngươi ngâm thơ đây!" Sa Khắc trông bộ dạng từ tốn của Bối Lợi không khỏi bực mình.

"Ngươi vội cái gì? Ngươi không biết các thi nhân vĩ đại đều cần phải đợi cảm hứng hay sao? À, có rồi, ngươi nghe nhé!" Bối Lợi hắng giọng, sau đó lập tức trở về bộ dạng vô cùng trịnh trọng, cao giọng ngâm nga: "Ah!!! Nữ thần tự nhiên. Người thật xinh đẹp. Toàn bộ khu rừng. Cũng đều xinh đẹp!

Ngâm xong, Bội Lợi dương dương tự đắc vác mặt lên trời, hất hàm hỏi: "Thế nào! Đúng là bài thơ kiệt tác phải không?"

Mọi người tất thảy ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu. nguồn TruyenFull.vn

"Ài, các ngươi thật chẳng có trình độ thưởng thức gì cả! Thơ hay như thế mà nghe không hiểu!" Bối Lợi bị làm cho cụt hứng rầu rĩ trong lòng, lầu bầu nói: "Chẳng lẽ khu rừng này không đẹp hay sao? Chẳng lẽ ta tán dương không đúng hay sao? Chẳng lẽ phải có một tên ác tặc từ trong rừng nhảy ra dạy cho các ngươi một bài học thì các người mới hiểu được tầm vĩ đại của ta hay sao?"

"Đứng lại! Bắt lấy!" đột nhiên, không biết vị ma thần nào đã đáp ứng lời khẩn cầu của Bối Lợi, quả thực cho một tên đạo tặc thình lình nhảy ra từ khu rừng.

"Ta kháo! Bối Lợi miệng của ngươi thật là linh nghiệm quá đi! Đạo tặc xuất hiện thật rồi kìa!" Lỗ Tây Nạp xoa xoa móng vuốt, hào hứng nói: "Nhưng mà ít quá, không đủ nhét kẽ răng của ta nữa!"

Sở Thiên thực lực thì chẳng bằng ai, nhưng nhãn lực thì rất lợi hại, nhận thấy đây chỉ là bọn đạo tặc nhãi nhép thế là điềm nhiên ngồi trên lưng sói khổng lồ hất hàm nói với Lỗ Tây Nạp: "Giao cho ngươi đó!"

Lỗ Tây Nạp vừa định phóng lên bỗng nhiên khựng ngay lại, ngơ ngác hỏi Sở Thiên, "Thúc thúc à, bọn chúng làm sao thế?"

Vừa mới hùng hùng hổ hổ tiến lên gần đến chỗ bọn Sở Thiên bỗng dưng bọn đạo tặc nhất tề đứng chết lặng trên mặt đất, trong một thoáng, hơn một trăm tên đạo tặc xếp hàng ngay ngắn đồng loạt gào khóc. "Lão đại, cuối cùng cũng tìm được đại ca rồi, ô ô, đại ca không có ở đây, các huynh đệ khổ sở không sao kể xiết…

Mấy kẻ đó thì đứng chôn chân xuống đất còn Sa Khắc lại nhảy bổ lên, vui mừng hét lớn: "Mẹ ơi! Ta tìm được các ngươi rồi!"

Sở Thiên giật mình sửng sốt, thì ra hơn trăm gã đạo tặc này chính là đồng bọn chuyên đi ăn cướp với Sa Khắc, nhưng về sau bọn họ lại thất lạc nhau.

Rầm….. Một tên cướp gầy gò, vàng vọt, áo quần rách rưới bỗng dưng ngã lăn đùng ra đất, Sa Khắc vội vàng nâng hắn dậy, thất kinh gọi lớn: "Nhị Đản Tử, ngươi sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!"

"Đại ca à, Nhị Đản Tử không sao đâu." Một gã đạo tặc khác chùi nước mắt, thê thảm nói: "Tại hắn đói quá đó, đại ca có gì ăn được không?"

Sa Khắc quay đầu lại cố nén thương cảm, nói với Sở Thiên vẻ tội nghiệp, "Cao nhân có thể cho ta mượn chút thức ăn không?"

Sở Thiên ngó đám đạo tặc chẳng khác gì những người dân đen bình thường kia, ước lượng một chút rồi lấy ra mấy phần thức ăn từ trong chiếc nhẫn của mình ra đưa cho họ.

Mấy người huynh đệ của Sa Khắc giống như một đám quỉ đói mới sổng ra từ địa ngục, loáng một cái đã ăn hết veo.

"Huynh đệ đã no bụng chưa?"Sa Khắc nhìn đám đàn em đã no nê rượu thịt, bất giác đỏ mặt hỏi một câu: "Món đồ của ta đâu? Các ngươi không làm mất của ta đó chứ?"

"Không mất!"kẻ vừa nói là người khi nãy té xỉu vì đói - Nhị Đản Tử, hắn móc trong bụng ra một cái túi vải nhỏ, reo lên: "Lão đại, món đồ của đại ca ta đệ đang giữ đây nè!"

"Ngươi nói khẽ thôi!" Sa Khắc hốt hoảng giật lấy cái túi vải, nâng nâng niu niu vẻ cẩn thận rồi giấu vào bụng, sau đó cười ngô nghê vẻ rất hạnh phúc: "Hì hì, không mất là ổn rồi, không mất là ổn rồi…"

"Ô ô!"Tiểu Bạch vừa nãy ngủ thiếp đi trong lòng Sở Thiên lúc bấy giờ cựa mình thức giấc, vừa hay thấy sa Khắc giấu món đồ vào trong ngực, thế là nó chạy đến trước mặt Sa Khắc không chút hảo ý nào, thò bộ móng vuốt ra cào cào lên người hắn.

"Không được! Đây là bảo bối của ta, không cho ngươi xem được!" Sa Khắc kiên quyết lắc đầu, ôm khư khư lấy cái bọc vải cất trong ngực.

Tiểu Bạch cứ đeo lấy lằng nhằng không tha, nhưng Chu Lệ Á đã bước đến, ôm lấy nó dỗ ngọt: "Tiểu bảo bối à, đây là đồ của Sa Khắc, chúng ta đừng nên xem nha." Nói xong, Chu Lệ Á lại giúi vào lòng Tiểu Bạch một bình rượu.

"Ô ô!" Tiểu Bạch hậm hực nhắm mắt, cuộn tròn trong lòng Chu Lệ Á, bắt đầu nhấm nháp món đồ uống ưa thích của mình.

"Phù…!" Sa Khắc thở phào nhẹ nhõm mỉm cười không còn ôm khư khư hai tay trước ngực nữa.

Nhưng ngay lúc ấy có một bóng người đột ngột xẹt đến trước mặt Sa Khắc, giật phắt lấy cái túi vải bỏ chạy, "Ha ha! Vui quá, nó là của ta rồi! Ha ha…."

"Này, Mặc Phỉ Đặc, ngươi là đồ khốn kiếp, mau trả lại cho ta!" Sa Khắc vội vàng rượt theo.

"Hắc hắc, nàng đoán bảo bối của Sa Khắc là gì?" Sở Thiên đến cạnh Chu Lệ Á, vừa hứng thú ngó Sa Khắc và Mặc Phỉ Đặc tranh giành lẫn nhau, vừa cười nói: "Không phải là một bức ảnh ma pháp của một cô nàng xinh đẹp đó chứ?"

"An Địch, chàng đừng nói lung tung!"Chu Lệ Á khẽ bĩu môi, mắng yêu: "Làm như ai cũng như chàng, có đến mấy cô vợ chưa cưới vậy?"

Sở Thiên cười gượng gạo, "Chu Lệ Á, gia gia nàng nói với nàng ta còn có vợ chưa cưới khác rồi à?"

"Ừ, gia gia nói chàng còn có một người vợ chưa cưới ở đế quốc Khải Tát." Chu Lệ Á cúi đầu, khẽ nói: "Nghe nói nàng ta rất xinh đẹp…" Nói đến đó, Chu Lệ Á ngẩng đầu lên hỏi tiếp: "Chàng đi miền đông đại lục là vì muốn gặp nàng ta có phải không?"

"Cứ cho là như thế đi." Sở Thiên do dự một hồi rồi gật đầu thừa nhận. "Nàng còn muốn đi cùng ta đến miền đông hay không?"

"Ô ô!" Tiểu Bạch buông rơi bình rượu, vươn một bộ móng vuốt ra bíu chặt lấy Chu Lệ Á, còn bộ vuốt kia thò ra đánh cho Sở Thiên mấy cái đau điếng rồi hí hửng nhìn Chu Lệ Á.

Lần này cả Sở Thiên và Chu Lệ Á đều không hiểu Tiểu Bạch muốn nói cái gì.

"Ta đi với chàng." Chu Lệ Á cuối cùng cũng gật đầu ưng thuận.

"Hô hô, đẹp quá!!!"Mặc Phỉ Đặc đang ở tuốt đằng xa thình lình reo lên, giơ cao một cuộn giấy ma pháp về phía Sở Thiên, "Mau mau xem này, cái này hay lắm!"

Trong cuộn giấy là một bức hình sống động khắc họa hình ảnh của một cô nương, thoạt nhìn thì không biết bao nhiêu tuổi nhưng thật sự là một cô nương vô cùng xinh đẹp.

"Thôi thế là xong, ta không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa rồi!" Sa Khắc ngồi phịch xuống đất mặt cúi gằm không thiết ngẩng lên nữa.

"Sa Khắc, đây là ai thế?" Sở Thiên cười hỏi: "Không phải là lão bà của ngươi đó chứ?"

"Ta không biết, ta không biết gì hết, ngài đừng hỏi ta nữa!" Sa Khắc xoay lưng, chổng mông lên trời, đầu chúi xuống đất, nhưng khuôn mặt đỏ ửng, ngực đập thình thịch như tố cáo hắn đang xấu hổ vô cùng.

Sở Thiên thuận tay túm lấy một tên đạo tặc hỏi vặn: "Các ngươi có biết cô nương đó là ai không?"

"Ta không biết."

"Phải rồi, nhà Sa Khắc ở đâu?" Sở Thiên hỏi tiếp.

"Không biết."

"Ca ngợi nữ thần Thiên Nhiên! Sở Thiên mất hết kiên nhẫn, không hổ danh là huynh đệ của Sa Khắc, ngoài ăn uống ra cái gì cũng mù tịt. "Vậy các ngươi làm thế nào quen biết với Sa Khắc?"

"Để ta nghĩ xem…" Tên đạo tặc lúc lắc đầu, một hồi lâu sau mới nhớ ra: "Lần đó bọn ta định chặn cướp đại ca, ai dè bị đại ca cướp lại, sau đó bọn ta bèn phong đại ca làm thủ lãnh."

Thôi bỏ đi, ta không hỏi làm gì cho mất công nữa! Sở Thiên nghe tên đạo tặc ngốc ngếch nói năng chẳng ra đầu ra đuôi đàng hoàng bèn cụt hứng chẳng thiết tha hỏi han làm gì nữa.