Dị Giới Thú Y

Chương 114




"Đúng thế! Giờ ngươi là Hữu thừa tướng, đã có tư cách biết về kế hoạch của bộ tổng chỉ huy rồi." Mã Khoa Lý rất hài lòng với phản ứng của Sở Thiên, "Bệ hạ đang đợi quân đoàn của đại thần ma thú Bối Tư Đặc và Lam Kình!"

"Đảo Bố Lôi Trạch!" Mã Khoa Lý chỉ vào bản đồ nói: "Mục tiêu của điện hạ là đảo Bố Lôi Trạch!" Lôi Tư và Khải Tát nằm ở phía Đông đại lục, ở nơi tiếp giáp biên giới biển giữa hai nước có một hòn đảo thuộc về Lôi Tư có bán kính vài trăm dặm.

"Vừa nhận được tin Cự long tộc xuất hiện, điện hạ liền dùng danh nghĩa trợ giúp cho Tinh linh tộc phục quốc, lệnh cho quân đoàn Lam Kình điều động một đội thuyền liên tục gây rối phần duyên hải phía đông của Lôi Tư…" Mã Khoa Lý tiếp tục nói. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Trong khi hải quân Lôi Tư phòng ngự quân của Lam Kình, Bối Tứ Đặc đã dẫn một lượng lớn ma thú cấp cao đến đảo Bố Lôi Trạch!" Sở Thiên tiếp lời.

"Không sai! Ha ha..!" Mã Khoa Lý cười. Vì kế hoạch này chính là do hắn nghĩ ra, "Nếu là Lôi Tư giao chiến với quốc gia khác thì nhất định sẽ phát hiện ra kế hoạch đằng sau!"

"Có điều đối thủ của chúng lại là Khải Tát chúng ta!" Sở Thiên cũng cười. "Không ai có thể ngờ, đế quốc Khải Tát vốn trước nay yếu về hải quân, vô địch về thiết kỵ lại đặt mục tiêu ở trên biển! Hơn nữa lại vẫn chưa dùng đến quân đội mà mới chỉ dùng một ít quân ma thú cấp cao để đột phá!"

Sở Thiên thầm cười tính trẻ con của Lô Địch Tam Thế, hiện nay giống như hai đứa trẻ đánh nhau, đột nhiên có một người lớn đến can ngăn. Nhưng Lô Địch Tam Thế không cam tâm kết thúc như thế, vì vậy trước khi kết thúc phải chiếm được cái gì đó!

"Ha ha… phải cảm ơn con Boeing 747 của ngươi đấy!" Mã Khoa Lý nói: "Nếu không có Boeing 747, Bối Tứ Đặc sẽ không dễ dàng đưa mười con ma thú cấp tám đến đảo Bố Lôi Trạch!"

"Tuy quan hệ của Cự long tộc và Lôi Tư rất tốt nhưng Long hoàng cũng không hoàn toàn ủng hộ Lôi Tư. Mục đích của hắn chỉ là chấm dứt chiến tranh càng sớm càng tốt. Còn về chủ quyền của một hòn đảo thuộc về ai hắn không quan tâm. Vì thế một khi chúng ta chấp nhận đàm phán đình chiến thì trưởng lão Long tộc lập tức sẽ cho kết thúc chiến tranh."

Mã Khoa Lý trở nên nghiêm túc, "Phất Lạp Địch Nặc, một khi chúng ta và Lôi Tư bắt đầu đàm phán thì không thể phát động bất kỳ cuộc tấn công nào nữa. Vì thế nhiệm vụ của ngươi là phải kéo dài thời gian đến khi Bối Tư Đặc tấn công được đảo Bố Lôi Trạch."

Trong doanh trại Lôi Tư, hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ và người đã bị giáng xuống làm phó thống soái, Thân vương Trát Phổ Lan đang đợi Sở Thiên đến.

"Hoàng tử điện hạ! Lần này, bên Khải Tát cho Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc đến. Ma thú của hắn đều rất lợi hại, có nên tăng thêm thị vệ không ạ?" Trát Phổ Lan hỏi, rồi chỉ vào đội vệ quân, hoặc có thể gọi là đội Nghi trượng. chưa đến trăm người trước cửa doanh trại. "Nếu Phất Lạp Địch Nặc muốn hại ngài, các tướng sỹ sẽ kịp thời hộ giá!" với thân phận của Trát Phổ Lan thực ra không cần phải cung kính với Tạp Tắc Nhĩ như thế, có điều giữa một nguyên soái và người đang có lợi thế kế thừa hoàng vị Lôi Tư thì Tạp Tắc Nhĩ vẫn có được sự tôn trọng của Trát Phổ Lan.

"Thân vương Trát Phổ Lan, ta không tin Phất Lạp Địch Nặc sẽ hại ta!" Tạp Tắc Nhĩ tỏ ra vô cùng tự tin, "Hắn cũng không thể làm được việc đó!"

Trát Phổ Lan không dám nói gì nữa. Theo hắn biết thì Tạp Tắc Nhĩ chưa bao giờ phạm sai lầm cả! "Hoàng tử điện hạ, may có ngài bảo đảm trước bệ hạ nếu không chỉ cái tội thua trận thôi thì thần đã phải lên đoạn đầu đài rồi!"

"Hà hà, lần này không trách ngươi được!" giọng nói êm dịu như một làn gió, "Ai cũng không ngờ được Khắc Lâm Tư lại đột nhiên rút quân, nếu ta gặp phải tình huống ấy e là cũng không biết phải làm thế nào."

"Ngài khiêm tốn quá!" Trát Phổ Lan cười: "Ai mà không biết tài năng của ngài chứ! Thật ra bệ hạ ban đầu cũng muốn để ngài làm thống lĩnh, nhưng không ngờ các vị hoàng tử khác lại liên thủ lại phản đối.

Hì hì, bệ hạ cũng không còn cách nào đành phải giao cho thứ đồ bỏ đi là thần đây."

"Ngươi đâu phải thứ vô dụng chứ." Tạp Tắc Nhĩ nhìn Trát Phổ Lan ý nhị, rồi gục gặc cười, không nói thêm gì nữa.

"Ha ha ha, thần ở trên chiến trường đích thị là thứ vô dụng, có điều…" Trát Phổ Lan không giỏi về quân sự nhưng về chính trị thì hắn chính là một con cáo già. Hắn không hiểu tại sao Tạp Tắc Nhĩ lại cứu hắn. Trát Phổ Lan hạ giọng nói: "Tam hoàng tử, đại thần cai quản tiền bạc và một số vị lãnh chúa lớn đều có chút giao tình với thần, họ đều hy vọng ngài có thể kế thừa hoàng vị!"

"Thế thì cảm ơn họ thay ta!" Tạp Tắc Nhĩ không hề thay đổi sắc mặt, khẽ cười cảm ơn Trát Phổ Lan.

"Thống soái! Phất Lạp Địch Nặc đã đến!" một kỵ sỹ vừa cưỡi ngựa thần tốc nhanh chóng nhảy xuống nửa quỳ trước mặt Tạp Tắc Nhĩ, "Nhưng hắn chỉ mang theo một con chó!"

"Một con chó?" Tạp Tắc Nhĩ đảo mắt, cười: "Đi! Theo ta đi nghênh tiếp Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc!"

Mẹ nó chứ! Lão tử không thấy thoải mái! Đây chính là cảm giác đầu tiên của Sở Thiên khi nhìn thấy Tạp Tắc Nhĩ.

Sở Thiên bế Tiểu Bạch cưỡi trên một con ngựa trắng một sừng, mái tóc đen xõa vai, mặc bộ quan bào Tế Tự trắng tinh khiết. Còn Tạp Tắc Nhĩ thì hoàn toàn tương phản, cứ như cố ý chống đối lại Sở Thiên. Hắn cưỡi ngựa đen, áo đen. Không chỉ có ngựa và quần áo mà đối lại với mái tóc đen của Sở Thiên, tên tiểu tử này có mái tóc trắng! Thật đáng ghét! Xem ra Tạp Tắc Nhĩ hơi đẹp trai hơn Sở Thiên một chút!

"Ô ô!" Tiểu Bạch cũng không vui, vì bên cạnh Tạp Tắc Nhĩ có một con sói đen xì! Con sói này lại đang ra oai với Tiểu Bạch!

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Quần áo tương phản với lão tử, màu tóc phản lại với tóc lão tử, ngay cả thú nuôi hình như cũng khiến lão tử đây phải phiền muộn! Khốn nạn! Mang theo một con sói đen oai lắm hả? Lão tử bế con chó nhỏ Tiểu Bạch này đấy! Ngươi làm gì được ta?

Sở Thiên và Tiểu Bạch đều thầm chửi rủa Tạp Tắc Nhĩ và thú nuôi của hắn, có điều, một người một chó xem kỹ thì lại ra dáng của một Thần côn.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Hữu thừa tướng, Tế Tự thượng cổ Khải Tát, Công tước Phất Lạp Địch Nặc kính chào Vương tử điện hạ!" Sở Thiên hơi cúi người, coi như đã hành lễ. Sau khi đến gần, Sở đại thiếu gia vui mừng, hê hê, ngựa của lão tử to hơn ngựa của ngươi!"

Không hề biết ý nghĩ đen tối của Sở Thiên, Tạp Tắc Nhĩ vẫn giữ lễ nghĩa quý tộc, nhảy xuống khỏi ngựa, cúi người hành lễ, "Hoan nghênh Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!"

Sở Thiên giờ yêu cái chức Tế Tự thần thánh chết đi được. Về địa vị mỗi bên ở nước mình thì Sở Thiên và Tạp Tắc Nhĩ ngang nhau, nhưng Sở đại thiếu gia lại hơn Tạp Tắc Nhĩ ở cái phần là người có cấp cao nhất ở đại lục. Điều này khiến Sở Thiên có thể trên ngựa hành lễ còn Tạp Tắc Nhĩ nhất định phải xuống ngựa cúi mình hành lễ.

"Vương tử điện hạ khách khí quá!" Sở Thiên cũng định nhảy xuống ngựa nhưng Tạp Tắc Nhĩ lại đưa tay ra đỡ. Ngay lúc Tạp Tắc Nhĩ và Sở Thiên tiếp xúc, "Á!" đột nhiên Sở Thiên kêu lên thảm thiết, ngã từ trên ngựa xuống…