Bảy giờ sáng tại cô nhi viện thành phố S….
Ting ting tang…..ting ting tang…..ting ting tang…..
Với tay tắt chuông đồng hồ báo thức Như Yên thức dậy, vuốt mái tóc hỗn độn sang một bên, ánh mắt mơ màng nhìn những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ báo hiệu một ngày đẹp trời. Hôm nay là một ngày đặc biệt với Như Yên, cô tròn mười tám tuổi. Hiện tại cô đang là sinh viênnăm nhất của trường đại học khá nổi danh thành phố S, chuyên ngành cô theo đuổi là ngành văn học. Haiz nói tới ngành học này cũng chỉ là bất đắc dĩ, cô vốn là con sâu lười, may mắn được lão thiên phú cho trí nhớ tốt, đọc qua một lần sẽ nhớ mãi, cô chọn ngành học này chỉ vì nó chỉ cần đọc nhiều mà không phải vất vả , nhớ lại cô bạn cùng cô nhi viện chọn chuyên ngành bác sỹ gây mê suốt ngày than thở phải thực tập mệt nhọc, cô thấy lựa chọn của mình là quá sáng suốt. lại nói cô là con sâu lười không muốn lộ mình ra ngoài ánh sáng, thời gian của cô sau khi lên lớp chủ yếu là trong thư viện hoặc ngồi trong kí túc xá lướt web . Ngày lễ được nghỉ, mọi người tấp nập về quê thì cô cũng chỉ có thể trở lại cô nhi viện nơi cô sống suốt mười mấy năm này…
Bước chân ra khỏi căn phòng, cô nhìn thấy bọn trẻ đang nô đùa ầm ĩ bên cạnh bãi cỏ, thấy cô đi ra tất cả đều hô to “ chị Như Yên sớm” , cô mỉm cười chào lại bọn chúng. Hầu hết bọn trẻ ở đây đều chung hoàn cảnh bị bỏ rơi, Như Yên thở dài bước đi. Nơi này cho cô tình thương nhưng cũng nhắc nhở cô về ước mơ một gia đình thực sự. Đang suy nghĩ lan man chợt tiếng của tiểu Mai_bạn thân từ nhỏ làm cô giật mình nhìn lại:
“Yên Yên bạn lại nghĩ gì mà nhập tâm thế, hôm nay sinh nhật bạn, mình dẫn bạn tới chỗ này vui lắm, bất ngờ cho mà xem, đi nào” vừa nói vừa kéo tay Như Yên chạy khỏi khuôn viên cô nhi viện.
…………………... ...... ...... .......
“Oa đẹp quá cảm ơn bạn tiểu mai !, làm sao bạn tìm được nơi này vậy”
“ha ha mình giỏi không, chẳng phải lần trước bạn nói thích “sơn hà diệp”* sao, mình tìm thật lâu mới thấy chỗ này đấy, cảm động đi..”
* "sơn hà diệp" hay còn gọi là "diệp hà sơn" hoặc "hà tử diệp".
“thực sự cảm ơn bạn, tiểu mai, bạn thật tốt với mình,”
Như Yên ngắm nhìn những cánh hoa Diệp Hà Sơn đung đưa trong làn gió cuối xuân se se lạnh, từng cánh hoa trắng muốt xen lẫn những cánh hoa mỏng manh như thủy tinh mà thì thầm:
“Những bông hoa trắng muốt
Trải qua một cơn mưa
Dần chuyển thành trong suốt
Mong manh trong giá buốt
Khi khô hoa lại trắng
Một màu trắng tinh khôi
Dù qua bao mưa gió
Hoa vẫn đẹp dịu dàng”
Hoa Hà Tử Diệp
…….
Không biết thất thần bao lâu tiếng tiểu Mai phá vỡ im lặng,
“Đây là quà sinh nhật mình tặng bạn nha, có một truyền thuyết về nó đấy.Nghe đâu nó là nước mắt nữ thần làm rơi xuống nhân gian khi người thấy chúng sinh khổ nạn, tương truyền ai lấy được giọt nước mắt nữ thần sẽ được thần chúc phúc đấy, bạn mau ước điều gì đó đi”
Như Yên bật cười trước ý nghĩ ngây thơ của Tiểu Mai nhưng vẫn là nghe theo nhắm mắt lại ước một điều gì đó.
“Yên Yên bạn ước gì đó?” đứng một bên Tiểu Mai không nhịn được tò mò hỏi
“mình ước chúng ta sẽ có gia đình như bao người khác”
“haizz ….dù không có cha mẹ chúng ta vẫn là một gia đình mà , tớ và mọi người vẫn luôn ở bên bạn.”
“Ừ đúng thế,cảm ơn bạn nhiều lắm Tiểu Mai”
“Muốn tạ ơn tớ thì mời tớ một chầu kem thôi haha, cũng muộn rồi chúng ta về thôi, đừng để mọi người lo lắng”
“Đồng ý , chúng ta về thôi”
Quay đầu định bước theo Tiểu Mai bỗng Như Yên phát hiện một bông hoa khác thường, nó trong suốt hơn bất kì bông hoa nào tại nơi này, ánh mặt trời chiếu lên nó tản ra một thứ ánh sáng long lanh kì lạ. Tò mò Như Yên đưa tay ngắt lấy, bỗng đâu ánh sáng kì lạ ấy bao quanh lấy người cô, Như Yên cảm thấy cả người trong suốt dần theo cánh hoa , ánh sáng ngày càng chói mắt, trước khi mất đi ý thức, Như Yên chỉ kịp nghe thấy tiếng Tiểu Mai lo lắng gọi bên tai :” Yên Yên cậu sao vậy , Yên Yên…”
Trong lúc mơ màng Như Yên cảm giác mình được vây trong một dòng nước ấm áp, một lực đạo đẩy cô về phía trước, không biết qua bao lâu bỗng nhiên xung quanh sáng bừng lên, khí lạnh chợt vây quanh cô, rất nhanh sau đó Như Yên lại được vây lại bởi thứ gì đó mềm mại, ấm áp. Bên tai chợt có tiếng ai đó kêu lên “ chúc mừng phu nhân, là một thiên kim, chao ôi, xem khuôn mặt này sau này ắt hẳn là một mỹ nhân cho xem”
Tò Mò Như Yên mở mắt ra , đập vào mắt là một thế giới lộn ngược, nàng chớp mắt, chớp mắt. Mở mắt ra lần nữa, những hình ảnh dần quay ngược trở lại (khi mới sinh ra, hình ảnh trẻ sơ sinh nhìn thấy là hình ảnh ngược). Đập vào mắt nàng là khung cảnh cổ xưa mái nhà bằng gỗ, xung quanh cũng là đồ gỗ chạm trổ, bình ngọc, rèm hạt châu.... đang ngạc nhiên đánh giá xung quanh bỗng giọng nữ khi nãy lại cất lên:
“trời ơi ,sao tứ tiểu thư lại không khóc, mau mau, vỗ lưng giúp tứ tiểu thư …”
Ngay sau đó một cái tát thật mạnh vào mông khiến nàng đau tới muốn khóc “oa, oa ,oa…” tiếng trẻ con bất ngờ vang lên làm Như Yên ngây ngẩn, không phải chứ, nàng biến thành trẻ sơ sinh. Bất chợt nhớ lại, nàng đang cùng Tiểu Mai chuẩn bị ra về thì…..Trời ạ, vậy nghĩa là mình xuyên không, đang bối rối bỗng một bàn tay dịu dàng ôm lấy nàng làm nàng ngước mắt lên nhìn. Trời ạ, nàng đang thấy tiên nữ sao, thật đẹp quá.Phụ nhân này khoảng hai mươi tuổi, mắt liễu mày ngài, làn da như tuyết , mái tóc đen rối bời, gương mặt tinh xảo tái nhợt, lấm tấm mồ hôi. Phụ nhân ôm nàng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng ,sau đó mỉm cười nói : “ hài tử ngoan, mẫu thân yêu con”. Như Yên sững sờ cả người, đúng vậy nàng đã có người thân, người này là mẫu thân của nàng, nàng cuối cùng cũng có cha ,có mẹ yêu thương.
“Doanh nhi nàng không sao chứ, mau cho ta xem nữ nhi bảo bối của chúng ta” . kèm theo lời nói một nam tử bước vào, toàn thân mặc y phục xanh nhạt, mày kiếmmắt phượng , đây là phụ thân của nàng sao?. Nam tử ngồi xuống bên giường, dịu dàng nắm tay thê tử, tay kia nhè nhẹ vỗ về đứa nhỏ , ôn nhu nói với phụ nhan bên cạnh “doanh nhi cảm ơn nàng, nàng vất vả rồi!”
“thiếp không sao, chàng đặt đã nghĩ ra tên cho con chưa?”
“Ta đã nghĩ rồi tên con gái chúng ta sẽ là Như Yên,Mộc Như Yên, nàng thấy sao?”
“Như Yên, nghe rất êm tai”
Như Yên hồi hồn khi nghe tên của mình. Cái này cũng quá trùng hợp đi, dù lý do vì sao nàng lại xuyên không tới đây, nàng cũng muốn cảm ơn ông trời đã cho nàng một gia đình, lặng ngắm nhìn cha mẹ bên cạnh, Như Yên khẽ mỉm cười rồi ngủ thiếp đi.