Thân thể cứng ngắc, hai mắt trợn to, trong đầu xoay chuyển không ngừng. Giơ giơ chân trước lên nhìn rồi lại thả xuống, Sở Thần cảm thấy đầu thật đau. Mẹ kiếp!!! Sở Thần thật sự rất muốn chửi đổng lên và trên thực tế hắn cũng đã làm như thế, nhưng phát ra từ cổ họng hắn chỉ là những tiếng gầm gừ chết tiệt!!! Sao hắn lại biến hình? Rõ ràng vào tuần trước hắn đã uống thuốc ức chế thử nghiệm, tên điên kia nói ít nhất cũng phải ba tháng hắn mới có thể lại biến thành sói, nhưng sao lại…. đã vậy còn nhỏ như vậy, chỉ bằng một phần ba hình dạng ban đầu. Chả trách đứa bé này nhầm y là chó…
Đúng vậy, B520 là thuốc cải tạo gen con người, dung hòa với gen các động vật hoang dã, có thể biến con người thành một con mãnh thú, lợi dụng kỹ năng chiến đấu của chúng kết hợp với trí tuệ loài người tạo nên một chiến binh nhân thú vôđịch. Điểm yếu cũng chính là khiếm khuyết chưa thể khắc phục của loại thuốc này chính là tỉ lệ thành công rất thấp. Trong mười đứa trẻđược dùng làm thí nghiệm, chỉ duy nhất có Sở Thần là dung nạp được gen sói hoang kia. Những đứa còn lại, hoặc sốc thuốc chết hoặc mất ý thức điên cuồng tấn công người khác. Và chúng đều đãđược giải thoát bởi chính móng vuốt của Sở Thần.
Mạc U nhẹ nhàng vuốt ve chú chó, cảm nhận được nóđơ cứng người lại, kêu sủa inh ỏi thì hơi hoảng sợ lui ra sau, nhưng thấy nó không cóýđịnh tấn công mình thì lấy hết can đảm bước lại, xoa nhẹđầu nó, động tác trên tay càng dịu dàng hơn. Chú chó này là y nhặt được trên đường trở về nhà. Y biết với hoàn cảnh hiện tại của y thì không nên đem nó vềđây, dẫu sao nó cũng là một con thú hoang, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy thân ảnh nó lạc lõng, co rút dưới màn mưa thì y lại không chút do dựôm nó trở về. Có lẽ vì nó giống y, đều là những kẻ bơ vơ giữa mảnh không hoang vắng chăng?
Sau một lúc lâu, Sở Thần tập trung tinh thần kiểm tra lại cơ thể, cảm thấy không biến đổi gì nhiều, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc, nghĩ như vậy Sở Thần mới phục hồi tâm tình lại, lúc này hắn mới im lặng đánh giá cái tên đang ôm mình. Một thiếu niên độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, thân mình gầy gò, không, phải nói là suy dinh dưỡng trầm trọng mới đúng, trên người mặc quần áo làm bằng vải bố sờn cũ, khuôn mặt tái nhợt nhưng cũng khá thanh tú, tóc dài qua eo, đôi mắt đen láy to tròn, nếu… không có vết sẹo dài bên má trái thì có lẽ sẽ là một cậu bé xinh xắn. Có lẽ y là chủ hang động này, nhìn bộ dạng ngây người, hồn treo trên cành cây của y, Sở Thần chợt nghĩ có khi nào gặp phải một tên ngốc không đây?! Với hoàn cảnh xung quanh, cộng thêm cách ăn mặc, tóc tai của y, Sở Thần kết luận – lần này hắn đã xuyên đến thời cổ rồi. Có lẽ do kinh nghiệm đã một lần sống lại nên Sở Thần không quá cả kinh, chỉ chúý quan sát tình huống trước mặt. Dường như hắn được y ‘nhặt’được, một cậu bé thiện lương và… ngu ngốc. Hoàn cảnh một thân một mình như thế này còn mang về nhà một ‘con vật’, chưa kể hắn còn là một con vật không rõ lai lịch nữa chứ… nhưng có một điều Sở Thần không thể phủ nhận _ đó là vòng tay của y quả thật rất ấm áp. Lần đầu tiên hắn nhận được một cái ôm đơn thuần, không nhục dục như thế này! Sựấm áp tinh thuần này làm hắn có chút tham luyến …
Dụi dụi đầu vào lòng người kia, trong đầu Sở Thần đột nhiên nảy lên một câu nói
Tên khốn nào đã nói vậy với hắn nhỉ? Mồm quạ chết tiệt! Sói sao có thể là chó chứ! Mặc dù bị biến nhỏđi nhưng Sở Thần nhận ra cơ thể này là của hắn. Vết sẹo dưới lòng chân trái trước vẫn còn đó, không lẫn vào đâu được. Chỉ là hiện tại Sở Thần vẫn chưa nghĩ ra nguyên do cũng như cách biến trở lại hình người.
‘Ọt ọt’
Tiếng bụng réo vang ngay bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Thần, đồng thời cũng kéo người kia ra khỏi cơn ngây ngốc.
“A, ngươi đói rồi phải không cẩu đầu?” Mạc U giật mình ngồi dậy, đi đến bên chiếc bàn là một miếng gỗ kê lên bởi bốn cục đá lớn, cẩn thận mở miếng vải bố lấy chén cơm ra, lại lấy thêm một cái chén nữa với đôi đũa tre tự chuốt, cuối cùng mới ngồi xuống bên cạnh chú chó kia “Ta chỉ có chút này, hai ta cùng ăn nha!”
Nhìn chén cơm âm ẩm nước mưa trước mặt, lại nhìn người kia, trong mắt Sở Thần ánh lên một tia sáng, rất nhanh rồi lại như không có gì cúi đầu ăn cơm.
Nhìn thấy chú chó từng miếng từng miếng ăn sạch cơm, Mạc U ngây ngô cười, vừa định sớt bớt cơm trên chén mình qua cho nó thì nó đã quay lưng đi, giũ lông rồi nằm xuống đống rơm. Y hơi ngạc nhiên nhưng lập tức lắc lắc đầu, có lẽ y nghĩ nhiều quá rồi, sao nó có thểđoán được y định làm gì cơ chứ…
Ăn vội hai ba đũa cơm rồi đem số cơm ít ỏi còn dư cất đi, Mạc U không biết mưa tới khi nào nên phải chừa lại một ít, phòng lỡ mai cẩu đầu đói thì có cái màăn. Nếu y đã nhặt nó về, dẫu có nuôi nó hay không, thìít nhất cũng không thểđể nóđói chết được. Về phần y thì… uống nước cầm chừng cũng có thể qua được vài hôm. Nghĩ vậy Mạc U liền bắt đầu dọn dẹp.
Xong xuôi hết thảy, y nằm xuống giường rơm của mình, ôm lấy cẩu đầu, thấy nó không phản kháng thì nhẹ nhàng vuốt lên lớp lông đã khô của nó, mơ màng thiếp đi.
.
.
Đêm khuya vắng lặng, bên ngoài trời vẫn mưa, bên trong hang đá chỉ có mỗi tiếng củi cháy ‘tách tách’. Nhìn người đang co ro ngủ trước mắt, trong lòng Sở Thần như chạm phải thứ gìđó. Người tốt hắn gặp không ít, nhưng ngu ngốc nhưđứa bé này thì chưa thấy bao giờ. Rõ ràng là bản thân đói bụng vô cùng lại còn không đủăn mà vẫn chia sẻ phần ăn của mình cho một con chó hoang. Rõ ràng là rất lạnh vậy mà còn nằm ngoài cản gió cho hắn. Nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú ngay trước mặt, và cả hơi thởấm áp mang theo hương vị cỏ cây tinh thuần đang phả lên mặt mình, bỗng dưng hắn cảm thấy có chút hiếu kỳ về con người kỳ lạ này.
Có lẽ lần sống lại này không hẳn là tệ!
Bỗng nhiên Sở Thần cảm thấy cơ thể nóng rực, một cỗđau đớn ập đến, tứ chi như bị kéo căng ra. Thống khổ lăn ra xa người kia, lộn qua lộn lại để giảm bớt sự khó chịu. Ước chừng nửa canh giờ thì cơn đau biến mất, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nhiều, Sở Thần cảm giác được cơ thể hắn có biến đổi. Giơ giơ chân trước lên nhìn, trong mắt hắn nồng đậm hứng thú, đôi ngươi nguyên bản đen tuyền dần ngả sang màu xám đục vốn có.
Sở Thần đứng dậy bò lại bên cạnh người kia, từ trên nhìn xuống gương mặt y, một vài giây sau cúi đầu xuống vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên vết sẹo trên mặt y, sau đó vòng qua sau lưng y nằm xuống nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong đời Sở Thần thật sự chờđợi ngày kế tiếp đến.
============
Tờ mờ sáng, Mạc U theo thói quen giật mình tỉnh giấc. Y nhẹ nhàng ngồi dậy, hai tay vòng qua đầu gối, bỏ qua cơn đói thắt ruột quen thuộc ở bụng, co rúm người lại nhìn ra ngoài cửa hang. Mưa đã bớt dần, có lẽ tới giữa trưa sẽ tạnh hẳn. Thật tốt! Vậy là có thể kiếm thêm thức ăn rồi! Nghĩ vậy khóe môi y không khỏi cong lên một đường cung nho nhỏ. Sực nhớ ra điều gì, y chuyển tầm nhìn về phía chú chó hôm qua y đã nhặt về, vừa nhìn xong Mạc U liền cảm thấy khó tin đưa tay dụi dụi mắt, y không có nhìn nhầm nha, sao cẩu đầu lại lớn như vậy chứ?! To gấp đôi hôm qua. Với lại, hôm qua rõ ràng y nằm bên ngoài sao bây giờ lại… như vậy?!
Kỳ quái, Mạc U lết sang, vươn tay tính thử sờ vào, nhưng ngay khi y chưa kịp chạm vào thì chú chó kia bỗng phốc dậy giương đôi mắt cảnh giác trừng y, những tiếng gầm gừ dữ tợn xuyên qua hàm răng nhọn hoắt dội về phía y làm cho y kinh hoảng bật người ra sau, Mạc U cảm giác được bàn tay phải đau rát, cúi đầu nhìn lại thì thấy trên mu bàn tay đã xuất hiện mấy vệt cào rướm máu.
Sở Thần cảđêm không ngủ yên vì cái tên bên cạnh cứ trằn trọc rên rỉ suốt, mãi tới gần sáng hắn mới chợp mắt được một chút, thế mà chưa ngủđược bao nhiêu thì lại bị quấy nhiễu. Hắn cũng không muốn làm y bị thương, nhưng bản năng sinh tồn khiến hắn phản xạ lại như thế. Khi tỉnh táo lại, nhìn những đường cào đỏ tươi trên bàn tay tái nhợt kia, tự nhiên Sở Thần cảm thấy chúng thật chướng mắt. Lại nhìn thân hình nhỏ nhắn hơi run rẩy trước mắt, dường như có gìđó lạ thường xẹt qua tim hắn.
Mạc U yên lặng nhìn chú chó kia, chỉ có nó, không thấy cẩu đầu của y đâu cả, vừa lo vừa sợđan xen vào nhau, hai bên cứ vậy quan sát nhau hồi lâu, cho đến khi nó chầm chậm tiến về phía y, đôi mắt xám đục tựa hồ không rời khỏi y. Mạc U nghĩ rằng nó sẽ tấn công mình nên theo phản xạ giơ tay lên chắn trước mặt, nhắm nghiền hai mắt lại, nhưng chờ một hồi vẫn không thấy gì hết, chỉ có thứ gìđóươn ướt trượt lên mu bàn tay. Chậm rãi mở mắt ra thì thấy con chó to lớn kia đang liếm lộng xung quanh vết thương của y, như muốn lau sạch máu trên đó. Lúc này Mạc U không biết nên làm gì mà chỉ biết ngơ ngác tròn mắt nhìn, không dám nhúc nhích chút nào. Nhìn cái đầu lông xám tro quen thuộc trước mặt, Mạc U khẽ kêu:
“Cẩu đầu?!”
Quả nhiên, ngay lập tức chú chó to lớn kia ngước đầu lên, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ má trái của y. Bất ngờ với hành động này của nó, Mạc U vừa xoa nhẹ má vừa quan sát chú chó kia. Không sai, nó là cẩu đầu, chỉ là cao hơn, to hơn, lông dày hơn mà thôi, còn lại màu lông và cả phản ứng mới vừa rồi đã chứng minh nó là cẩu đầu. Y không hiểu tại sao nó lại lớn nhanh như vậy, nhưng cẩu đầu không sao cả làđược rồi. Khi phát hiện ra Cẩu đầu biến mất, y vừa lo vừa buồn. Có lẽ côđộc quá lâu khiến y có chút mong muốn có gìđó bầu bạn bên mình, y cứ nghĩ mình đã quen với sự hiu quạnh, nhưng xem ra không phải. Cẩu đầu xuất hiện có phải chăng là món quà mà phụ mẫu ban tặng cho y!? Nhưng y vẫn chưa xác định được cẩu đầu từđâu đến, biết đâu nó chỉ là ham chơi lạc đường, rồi đến khi chủ nhân của nóđến nhận lại, y phải làm sao?! Ai…, tới đâu hay tới đó vậy. Vứt đi lo lắng, điều chỉnh lại tâm tình, Mạc U cẩn thận khẽđưa tay chạm vào bộ lông dài của cẩu đầu, thấy nó không phản kháng thì lớn mật bắt đầu vuốt ve lên xuống. Thật êm mượt nha! Sờ lên xúc cảm thật tốt!
Phủ rạp xuống lớp rơm, Sở Thần nhắm mắt mặc nhiên hưởng thụđộng tác dịu dàng của người kia, vùi mũi vào lòng bàn tay chai sần của y, hít sâu một hơi như muốn khắc sâu mùi vị thanh khiết của y vào trí não, sau đó dùng răng kéo áo người kia nằm xuống, thấy y ngoan ngoãn nằm im ôm lấy mình thì từ từ khép mắt lại. Y là người đầu tiên nằm bên cạnh hắn lúc hắn ngủ, không biết vì sao nhưng ở y toát ra một mùi vị an thần, làm hắn có cảm giác bình yên, với lại cái ôm của y rất ấm, hắn thích. Trước khi thiếp đi, Sở Thần nghe được người kia thủ thỉ bên tai:
“Sau này ta sẽ nuôi ngươi cho đến khi chủ của ngươi tìm được ngươi nha, cẩu đầu. Ta là Mạc U…”
Mạc U…
Mạc U…
Trong lòng Sở Thần lặng im nhẩm đi nhẩm lại cái tên này. Đợi cho hô hấp người bên cạnh trở nên đều đặn, hắn mở mắt ra chăm chú nhìn y, trong mắt nồng đậm hứng thú.
Lại sờ vào vị trí trước ngực, hắn có cảm giác vật nhỏ trước mắt này sẽ mang đến những điều khiến hắn kinh ngạc thú vị.
Mạc U…. Mạc U….