Dị Giới Ràng Buộc

Chương 13: Thẳng thắn




Mạc U bị hắn hôn mềm nhũn người ngã vào ngực hắn nhuận khí. Cảm nhận được có vật gìđó nóng cứng chỉa vào bụng mình thì cúi nhìn. Nhận ra đó là gì thìđỏ bừng mặt nghiêng đầu không dám nhìn Sở Thần. Lại nhớ tới những hình ảnh trong quyển sách chiều nay Lạc Ôđưa y coi, mặt như muốn bốc khói.

Sở Thần ngồi yên tự bình ổn dục vọng, liếc thấy vẻ mặt Mạc U thì hơi nghi hoặc, kéo y lại gần mình, hôn hôn vành tai đỏ au của y, khàn giọng hỏi:

“Ngươi hiểu? Hử?”

“Ừm… là… Lạc Ô…”

Sở Thần nghe được câu trả lời, hiểu được là tên sặc sỡ kia dạy y, không hỏi nữa, chỉ hôn nhẹ lên môi y rồi đứng dậy bước ra khỏi bồn

“Ngươi tắm đi, ta ra kia tắm.”

Ngẩn người nhìn hắn nhanh chóng đi khỏi, nháy mắt trong lòng Mạc U trừ bỏ thả lỏng còn có chút mất mác xen lẫn chua sót. Đưa tay sờ lên vết sẹo trên má, hốc mắt bất giác nóng lên.

Sở Thần ra ngoài xối nước lạnh hạ hỏa, khi hắn mặc quần áo tiến vào thì thấy vật nhỏ ngu ngốc kia còn đang ngâm mình trong bồn, hai mắt thìđỏ hoe. Vật nhỏ này không sợ cảm lạnh sao? Cau mày, hắn tiến tới dùng một tấm vải lớn bế y lên bọc lại ôm về giường.

Lau khô người, mặc y phục cho y xong xuôi, Sở Thần nhét y vào chăn, mình cũng chui vào ôm lấy y, dịu dàng hỏi:

“Sao vậy? Giận ta? Đây là chuyện bình thường của nam nhân mà thôi.”

Tựa vào ngực hắn, nghe được nhịp tim hắn, Mạc U có chút ủy khuất nhỏ giọng nức nở:

“Ngươi không muốn ta sao còn ôm ta!!!”

Bất ngờ trước câu trả lời của Mạc U, như hiểu ra điều gì Sở Thần phì cười, xoay người đặt y dưới thân

“Ngốc, ai nói ta không muốn ngươi?” Thấy y bĩu môi, nghiêng đầu không nhìn mình, ý cười trong mắt Sở Thần càng đậm “Vốn nghĩ cho ngươi chút thời gian thích ứng, đợi hôn lễ cử hành rồi mới ăn ngươi, nào biết nương tử nhỏ này lại gấp đến như vậy.”

“Nương tử gì chứ…” biết mình hiểu lầm, lại nghe hắn nói toẹt ra nào là‘hôn lễ’ này nọ như vậy, Mạc U ngượng ngùng nhắm mắt lại không thèm đểý tới hắn nữa.

“Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung nữa, có gì thì nói thẳng với ta, đừng một mình miên man, tổn thương đến thân thể như hồi nãy là ta sẽ phạt ngươi đấy.”Ôm lấy y, để y gối đầu lên tay mình, Sở Thần nhẹ giọng uy hiếp.

“Ngươi… thật sự thích ta? ” Mạc U suy ngẫm một hồi mới thu hết can đảm hỏi ra.

“Không… Ta yêu ngươi.”

“Kể cả ta là một á chủng xấu xí?”

“Vậy ngươi có chê ta là một quái vật?”

“Không có, ngươi tốt lắm.”

“Vậy được rồi, với ta mà nói thì ngươi rất xinh đẹp.”

“Sẽ không rời đi?”

“Không.”

“Thật?”

“Thật.”

……

Nhéo cằm Mạc U, Sở Thần cười cười: “Hết lo lắng rồi chứ? Ngươi không cần tin ngay, một năm mười năm thậm chí là năm mươi năm, ngươi sẽ thấy lời ta nói chưa bao giờ là giả. Ngủđi.” Hôn nhẹ lên trán y, Sở Thần vừa nhắm mắt lại thì cảm nhận được một nụ hôn khẽ rơi lên má. Môi nhếch lên, hắn cứ thếôm người chìm vào giấc ngủ.

Mặc cho gió ngoài hang động xào xạc thổi, bên trong hang vẫn cứấm áp vô cùng.

.

.

“Thần, nghỉ tay ăn cơm thôi!!!” Mạc U bưng mâm cơm ra trước hang. Mấy bữa nay vì Sở Thần bận rộn nên y lại được nấu cơm. Cuối cùng y cũng đã biết Sở Thần đốn cây để làm gì, việc này đã khiến y vui vẻ suốt ba ngày nay, rốt cuộc y cũng đã có một ngôi nhà thuộc về mình nha!

Mạc U và Sở Thần quyết định sẽ xây nhàở mảnh đất trống trước hang. Không dựng nhàở ngoài bìa rừng mà vẫn kiên trìở lại trong rừng, một phần là vì Mạc U quyến luyến mảnh đất mà y đã sống hơn mười năm nay, một phần là do y không muốn tiếp xúc với những người khác, thầm nghĩ cùng Sở Thần sống cuộc sống hai người mà thôi. Về phần Sở Thần thì hắn hiểu vật nhỏ muốn gì, vả lại hắn thích bầu không khí trong khu rừng này, thanh bình, tự do tự tại.

Gắp một miếng thịt cáđã gỡ xương bỏ vào bát Mạc U, thấy y không tập trung ăn cơm mà chỉ lo cười tủm tỉm nhìn ngắm ngôi nhàđã thành hình, Sở Thần cũng cảm thấy buồn cười. Vật nhỏ này đã cười như vậy suốt mấy ngày nay —

“Ngốc, không ăn là cơm nguội hết, vui như vậy sao?”

“Ừm, vui lắm!” Bị hắn nhắc nhở, Mạc U chậm rãi cho cơm vào miệng, ánh mắt vẫn không rời khỏi căn nhà lớn trước mắt. Nhà của y và Sở Thần lớn y như nhàđại bá vậy, thậm chí là còn đẹp hơn nha!!

Bất đắc dĩ, Sở Thần chỉđành mặc y, vừa ăn cơm lâu lâu lại đút y một ít cá, thấy y vui như vậy trong lòng hắn cũng vui theo. Ngôi nhà căn bản làđã xong, chỉ cần lợp mái là hoàn thành. Nhưng cần phải sắm sửa vật dụng trong nhàđầy đủ mới dọn vào ởđược. Hắn còn phải nỗ lực nhiều…

“Ngày mai ta vào rừng săn thú, ngươi ở nhà hay tới nhà Lạc Ô chơi?”Ăn cơm xong, Sở Thần ngồi nhìn Mạc U đang dọn dẹp chén bát, hỏi.

Mạc U dọn chén vào mâm, để qua một bên rồi rót một ly nước đưa cho Sở Thần, ngay lập tức bị hắn kéo vào lòng, ngồi trên đùi Sở Thần, Mạc U thuận thế dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng trả lời: “Ta muốn đi cùng ngươi.”

“Không nên, sẽ mệt.” Vuốt ve mái tóc mềm nhuyễn đen tuyền của Mạc U, Sở Thần từ chối.

“Đi mà, nha~” Xoay người lại mặt đối mặt Sở Thần, Mạc U nhìn thẳng vào mắt hắn, nài nỉ, trong giọng nói mang theo tia làm nũng mà chính chủ nhân nó cũng không phát giác ra. Kể từđêm hôm kia hai người thẳng thắn với nhau, Mạc U dường nhưđã buông bỏđi những bất an trong lòng, thoải mái ỷ lại vào Sở Thần.

Bị y dùng cặp mắt thỏ con long lanh nhìn chằm chằm, lại còn giọng nói ngọt ngào đáng yêu kia nữa, Sở Thần ngay lập tức đầu hàng, nhưng ngoài mặt vẫn không biến đổi gì. Môi khẽ nhếch lên, Sở Thần thấp giọng nói khẽ bên tai Mạc U

“Làm gì đó cho ta vui biết đâu ta sẽđổi ý.” Nói xong còn cốý day day vành tai y, hài lòng khi thấy chúng ửng hồng.

Mặt hồng hồng trừng tên đáng ghét trước mắt, đọc được tia lửa nóng trong đôi ngươi bạc, Mạc U liền biết hắn muốn gì hơi nhắm mắt lại. Ba hôm nay ngày nào cũng bị hắn hôn cho choáng váng, nào là nụ hôn đánh thức, nụ hôn chúc ngủ ngon…

Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy gì cả, Mạc U mở mắt ra khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt tà mị kia tràn ngập ý cười đang nhìn y, không hề cóýđịnh động đậy.

“Ngốc, tự mình đến.”

‘Xoạt’ một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc U đỏ bừng, trừ nụ hôn đêm hôm kia bình thường đều là Sở Thần chủđộng, y chỉ việc ngoan ngoãn giao bản thân cho hắn, bây giờ hắn lại bắt y chủđộng… Nghĩ lại đúng là y đang năn nỉ hắn, liều vậy —

Mạc U nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ Sở Thần, chồm tới hôn lên bờ môi dày của hắn, cố gắng bắt chước theo động tác mọi khi của Sở Thần… bắt đầu cắn —

Sở Thần ăn đau, vừa tức vừa buồn cười, để yên cho y gặm gặm cắn cắn một hồi liền đoạt lấy quyền chủđộng. Lần này y hôn rất từ tốn, nhưđang nhấm nháp một món ăn ngon, vừa hôn vừa dạy cho Mạc U. Cảm nhận được y bắt đầu trúc trắc đáp lại thìđôi mắt bạc lóe lên một tia sáng, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

“Ưm…”

Không biết qua bao lâu, thóa dịch tràn ra khóe môi Mạc U, y cảm giác linh hồn mình như bị hút cạn, lúc này Sở Thần mới buông tha cho y. Mạc U gục vào ***g ngực Sở Thần, liều mạng hít thở.

Sở Thần nâng cằm y lên, liếm sạch những sợi chỉ bạc bên môi y, đầu sói nào đó hơi hơi thỏa mãn chép miệng, ôm chặt lấy con mồi của mình vào lòng, dịu dàng vuốt ve tấm lưng đơn bạc của y.

Hai người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi một hồi, bỗng Mạc U nhớ ra điều gì liền ngồi bật dậy

“Lạc Ô mời chúng ta tối nay qua nhà bọn họăn thịt dê nướng, suýt nữa là quên rồi!”

Thấy y nhăn mặt, Sở Thần mỉm cười nựng nựng má y, cảm thấy đã nhiều hơn tí thịt, hài lòng gật đầu:

“Ừ, để ta dựng cho xong nhà rồi chúng ta đi.”

“Vậy còn chuyện đi săn, ngươi đã hứa rồi nha!” Y muốn nhìn hắn săn thú nha!

“Ừ, kỹ thuật hôn hơi tệ nhưng tạm chấp nhận.” Tuy rằng giống cắn hơn là hôn nhưng đúng là không tệ.

“Ya~ tuyệt thật!!! Ta vào trong chuẩn bị chút đồ mang qua nhà Lạc Ôđây.” Nói xong Mạc U vui vẻ chạy vào hang.

Sở Thần nhìn bóng lưng vật nhỏ nhà hắn, cười cười rồi tiếp tục công việc xây dựng tổấm của hai người bọn họ.

********