Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 46: Lễ hội ẩm thực 4




Bốn giờ chiều, lễ hội ẩm thực đã thuận lợi khép lại ngày đầu tiên.

Toàn bộ đồ ăn của quán đã phát xong, không ai có ngoại lệ. Nhiều người ăn xong đồ miễn phí không kiềm chế được, nhao nhao đòi dùng tiền mua nữa.

Nhưng rất tiếc, trong lúc diễn ra lễ hội ẩm thực, cửa hàng thực phẩm Alice tạm ngừng bán, dù có tiền khách hàng cũng không mua được đồ ngon mà ăn.

Ai cũng thấy cực kỳ bi thương, chỉ có thể mua trước vài cái sandwich với vài món ăn vặt khác để giải thèm.

Ai ngờ được sau khi bỏ tiền ra mua, lại phát hiện bánh kem mật ong, bánh thịt, cá nướng, súp nấm sữa cũng không tệ.

Tinh thần khủng hoảng, giống như vừa phát hiện ra lục địa mới. Trong đầu không ngừng tính xem mai nên ăn gì.

Còn quán rượu bên kia phát miễn phí 400 ly rượu ngon, rượu Hỏa Diễm tửu, rượu Thanh, rượu Tam Nhật, rượu Lôi Quả mỗi loại 100 ly. Kết thúc ngày đầu tiên, còn thừa đến 243 ly.

Alice biết vậy hơi trầm ngâm một chút, quay qua hỏi, “Đám sư thứ đuôi đỏ có muốn mỗi con một ly không?”

“Cô đồng ý cho?” Arthur liếc mắt.

“Nếu chịu làm việc cho giỏi, chúng cũng coi như là một người dân của Clayton.” Alice không ngần ngại nói.

“Nếu vậy thì cám ơn nhé.” Arthur không hề khách khó tí nào.

Rất nhanh, đám sư thứ được đưa đến trước quán rượu, mỗi con được một ly rượu Hỏa Diễm.

Griffin đuôi đỏ cực kỳ vui sướng.

Có con vừa ngậm rượu vào mỏ là cạn sạch, sau đấy vẫn chép chép chưa thỏa mãn mà chặc lưỡi, có con thì mân mê không nỡ uống hết, có con thì chơi lưu manh muốn dụ dỗ người ta cho thêm ly nữa.

“Tất cả sư thứ mỗi con một ly, không có ngoại lệ.” Một con sư thứ nào đó không có liêm sỉ mà bò tới cạnh Alice dùng tất cả vốn liếng làm nũng. Arthur không nhịn được đá nhẹ nó một cái, ra hiệu nó biết điều hơn.

Bị cảnh cáo, sư thứ ngoan hơn nhiều, chỉ dùng đôi mắt hấp háy chờ mong, không hề chạy quanh, hay đuổi theo.

Alice tủm tỉm tuyên bố, “Định mức hôm nay đã uống hết… mai lại đến nhé.”

Mai lại được uống! Nghe xong, mắt đám sư thứ đuôi đỏ sáng rỡ.

Uốn éo cọ chân Alice hết bên này đến bên kia, cuồng nhiệt vẫy đuôi, ánh mắt sáng lấp lánh. Bộ dạng chẳng khác gì đang nói, “Chỉ cần cho uống rượu Hỏa Diễm miễn phí, chúng ta chính là anh chị em khác cha khác mẹ! Chủng tộc khác nhau cũng không sao, quan trọng là tình cảm tốt!”

Chỉ vì thức uống mà mất hết cả phẩm giá, xấu hổ. Mặt Arthur đen thui, lùa bầy sư thứ đuôi đỏ đi.

“Bà chủ, còn lại rượu Tam Nhật, rượu Lôi Quả làm sao bây giờ?” Taylor rầu rĩ.

Đồ ăn ở quán đã hết, người đến trễ mới qua quán rượu lấy uống.

Trong đó, vị rượu Hỏa Diễm nồng đậm, vị rượu Thanh hơi ngòn ngọt, giống đồ uống nên được lấy nhiều nhất.

Nhưng rượu Tam Nhật say lâu dài, rượu Lôi Quả kích thích vị giác dù miễn phí cũng không nhiều người dám uống.

“Để mai dùng.” Alice thờ ơ bảo, “Dù sao cũng là rượu, để vài ngày cũng không hư được.”

“Dạ.” Taylor gật đầu đồng ý.

Xong việc lặt vặt, Alice tìm Ryan, hỏi tiến độ xây dựng.

“Hiện tại đang sửa lại đường.” Ryan trả lời, “Ngày đầu tham gia lễ hội ẩm thực, không ít người tham món lợi nhỏ. Nên tính qua tính lại cũng bắt được mười một người.”

“Cho toàn bộ đi hỗ trợ xây dựng đi.” Alice dặn dò, “Một ngày cho ăn ba bữa, sandwich bao no, buổi tối cho một ly Cocacola ướp lạnh. Không cho tiền lương, sau khi kết thúc lễ hội ẩm thực thì cho đi.”

“Dạ rõ.”

“Mới đầu thoạt nhìn không tệ, hi vọng kết thúc cũng được như ý.” Alice thì thầm chờ mong.

**

“Có chuyện lớn rồi! Gần đây Clayton tổ chức lễ hội ẩm thực, đồ ăn ngon được phát miễn phí!”

“Sandwich, Cocacola ướp lanh, gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, cái nào cũng ngon! Ăn muốn nuốt luôn cả lưỡi đấy!”

“Thi xong các anh em theo tôi, tất cả cùng đi tham gia lễ hội nào.”

Tin tức vừa bay đến học viện Hoàng Gia, ngay lập tức nổi sóng. Kem ly còn chưa được ăn qua, sandwich, Cocacola ướp lạnh, gà hoàng kim, còn bánh mì nhân tất cả đều có thể thử đấy.

Có một số thứ ăn rồi sẽ nghiện, thậm chí mỗi bữa đều không thể không ăn. Nếu không được ăn, trong lòng sẽ phát hoảng.

Thi xong, được nghỉ sớm học viên mừng như điên, rủ nhau chạy ngay tới.

Còn đám chưa thi xong chỉ có thể ở lại ký túc xá, rầu rĩ mà tự an ủi mình, “Thành tích quan trọng hơn. Không phải mấy thứ đồ ăn thôi sao? Không phải chỉ là lễ hội ẩm thực thôi à? Thi xong, dùng tiền mua cũng khác gì đâu.”

Trong những tiếng thảo luận rì rầm, có người lặng lẽ quay lại ký túc xá, ra hiệu đồng bọn nhanh chóng thu xếp hành lý, sáng sớm chạy ngay tới Clayton.

“Điên rồi à?” Đám bạn khiếp sợ, “Mai sáng được nghỉ, chiều thi, cậu chắc chắn muốn dùng chút thời gian đó đi Clayton sao? Không sợ muộn buổi thi hả?”

Người đề nghị nọ hùng hồn nói lý lẽ, “Tôi là pháp sư hệ Phong mà! Bao năm học tập như vậy, chính là để vận dụng lúc này! Dùng pháp thuật chạy thì không lo về thời gian, chắc chắn sẽ kịp.”

Đám bạn chỉ biết im lặng, trong lòng thì nghĩ, đúng là một kẻ điên.

**

Tin tức đã lan đi khắp hang cùng ngõ hẻm, học viên của học viện hoàng gia trong lòng không yên, chỉ mong có thể ngay lập tức tới Clayton.

Sáng sớm hôm sau, Stewart theo thường lệ đến cửa hàng dược. Vừa đi dạo, vừa tính toán.

Rời khỏi Clayton đã hơn ba tháng, theo lý mà nói, đáng lẽ anh ta phải về trước thời hạn tranh cử lãnh chúa ở thị trấn. Nhưng chỉ còn cách mục tiêu có chút xíu, anh ta thực sự không muốn buông bỏ chút nào.

Stewart nghĩ, thái độ của Dược tề sư đã có chút thay đổi. Chỉ cần cố gắng một hai ngày, người ta sẽ đồng ý đến Clayton định cư. Chỉ cần có thể đưa người về, đại nhân Gretel nhất định sẽ hiểu cho tấm lòng của mình!

Cứ nghĩ như vậy, bước chân anh ta nhẹ nhàng, khuôn mặt cũng có chút vui vẻ.

Đến trước cửa tiệm dược, vừa định đẩy cửa vào thì nghe tiếng học viên bên cạnh nói chuyện, “Để ăn mừng lãnh chúa mới nhậm chức, Clayton tổ chức lễ hội ẩm thưc trong năm ngày hả? Cậu chờ chút, tôi cũng muốn đi!”

Đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ quái.

Stewart bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt với cậu học viên kia, không tin được mình vừa nghe phải cái gì.

Lúc này Clayton đã có lãnh chúa mới? Sao anh ta không biết chút gì?

Ánh nhìn ác độc, đôi mắt như dao, lúc nào cũng có khả năng xông vào đánh nhau. Học viên bị trừng mắt kia nhìn Stewart khó hiểu, sau đấy không thèm để ý đến mà chạy vội đi.

Anh ta thua? Từ đó đến giờ tất cả cố gắng đều uống phí hết rồi sao? Stewart hoảng hốt, bước chân nặng nề quay về phòng, trong lòng không thể nào vui sướng được như khi mới đến nữa.

“Ngài Stewart!” Dược tề sư là một thanh niên hai mươi tuổi, vừa thấy Stewart liền cười chào hỏi.

“Chài ngài Turner.” Stewart không có tâm trạng đâu mà trò chuyện, lạnh giọng nói, “Tôi hỏi lại lần nữa, ngài có đồng ý cùng tôi về Clayton định cư không? Chỉ cần ngài đồng ý…”

Anh ta muốn nói, chỉ cần đồng ý, nhất định mình sẽ hết sức ủng hộ. Ai ngờ câu nói chưa xong đã bị đối phương ngắt lời.

Turner trưng vẻ mặt đau khổ, “Từ nhỏ tôi đã sống ở phụ cận hoàng gia, không đi qua nơi nào khác, nên cần có thời gian để suy nghĩ.”

“Ngài suy nghĩ cũng quá lâu rồi đấy.” Stewart mặt không đổi sắc nhắc nhở, “Lần trước gặp, ngài cũng nói cũng đã chán cuộc sống ổn định, muốn thay đổi chút gì đó mới.”

“Nhưng thay đổi cuộc sống làm người ta sợ hãi. Sinh hoạt ổn định tuy không thú vị, nhưng mà an tâm.” Turner giải thích.

“Thế nên sao?” Giọng Stewart nhẹ bẫng, “Ngài vẫn không muốn rời đi cùng tôi?”

“Ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.” Turner trả lời.

Lời này quả là khéo léo. Không chuẩn bị tâm lý tốt, không phải là không muốn đi. Nói không chừng một thời gian ngắn nghĩ lại, là sẽ bị thuyết phục.

Stewart nhắm mắt lại, thở dài. Anh ta chính là bị lời nói nước đôi lấp lửng này dụ dỗ, nên mới lãng phí toàn bộ thời gian với Turner.

Thực tế, người ta chưa bao giờ cho anh ta câu trả lời thực sự thuyết phục.

Ngược lại chính bản thân anh ta, vì để thể hiện thành ý, đã nhiều lần tặng Turner lễ vật, trong đó không ít thảo dược quý hiếm.

Có lẽ cũng bởi vậy, nên Turner mới không từ chối trực tiếp, mà cứ không ngừng tìm lý do câu kéo.

Ở chung ba tháng, anh ta còn không nhận ra được người ta là ai, vậy thua cũng chẳng oan uổng.

“Nếu ngài Turner đã không có ý định dọn nhà, vậy thì tôi không quấy rầy nữa.” Stewart mở mắt, thẳng người dậy, rời khỏi.

“Bây giờ đi khỏi sao?” Turner có chút bối rối. Hắn ta vội vàng giải thích, “Tôi là người hay băn khoăn, chuyện gì cũng khó mà quyết tâm ngay được. Có lẽ đó là nguyên nhân, cho nên mới…”

“Như thế nào cũng được, tôi từ bỏ rồi.” Nói xong, Stewart không chút lưu luyến đi thẳng.

**

Lễ hội ẩm thực ngày thứ hai, Taylor đi làm đúng giờ, trong lòng nghĩ, sáng nay lại không có buôn bán được cái gì rồi. Chỉ có đến chiều, khi các quầy đồ ăn hết sạch, thì quán rượu mới có thể bận rộn một chút.

Không ngờ vừa bày quầy hàng xong, đã nhìn thấy hơn ba mươi người xếp hàng thêm một đoàn sư thứ đã xếp hàng chờ sẵn.

Vừa thấy cậu ta, đám sư thứ đuôi đỏ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tới. Chỉ hận không thể kề sát tới, dùng móng giúp cậu “tăng tốc”.

Lông mao Taylor dựng ngược, không thể không dặn dò, “Coi chừng bọn chúng, đừng để nó nhào tới đây.”

“Tôi biết rồi.” Mary nghiêm túc cam đoan.

Mới ngày đầu tiên đã có người cố tình khôn lỏi, bị đưa vào đội xây cất cầu đường làm việc nặng. Mọi người đã được bài học, ai cũng thành thành thật thật xếp hàng, không còn ý nghĩ xấu xa nào khác.

Taylor thì nghĩ, người thích uống rượu vốn không nhiều, nguyện uống rượu Tam Nhật, rượu Lôi Quả càng ít. Bận rộn một lúc là có thể nghỉ ngơi.

Ai ngờ –

Helen cầm ly rượu, rên rỉ đau khổ, “Trên thị trấn khó khăn lắm mới được một cái lễ hội, vì cái gì mà tôi lại phải nằm trên giường ngủ ngon chứ?”

Dứt câu cầm ly rượu Tam Nhật uống một hơi cạn sạch.

Fred nhìn ly rượu trái cây, trong lòng oán giận, “Cái thứ này là rượu à? Cái gì mà uống vào không khác gì tra tấn thế? Còn không bằng uống rượu Tam Nhật, ngủ một giấc là đến sáng. Cái thứ này căn bản không có cách nào nuốt vào đâu a.!”

Lầm bầm cằn nhằn một tràng, cuối cùng cũng cầm ly rượu lên, biểu hiện phải đi chịu chết mà uống lấy rượu, cuối cùng nằm bẹp trên đất.

Đến Neel cũng bất mãn, “Thuộc tính hết lần này đến lần khác đều là Hỏa? Nếu là thuộc tính lôi thì tốt biết bao? Rượu Lôi Quả uống đến đã ghiền, đấy mới là rượu đàn ông nên uống chứ!”

Bởi vì bản thân có thuộc tính Lôi nên không còn lựa chọn nào khác, dù Fred không uống được Lôi Quả, muốn giãy dụa đứng lên, phi tới thằng bạn đánh cho một trận.

Còn có người thì lớn tiếng, “Vị của rượu Hỏa Diễm quá êm, rượu Thanh thì quá nhạt nhẽo, rượu Tam Nhật quá dễ để lên trời, còn rượu Lôi Quả không phải thứ người nên uống. Có người ở bên hàng nói.

Taylor, “…”

Nếu đã không thích thế, vậy cần gì mất thời gian, mất công mất sức, lãng phí cơ hội mà xếp hàng chứ? Chả hiểu đám người này nghĩ cái gì nữa, nói một đằng làm một nèo không à.

Hết lần này tới lần khác những kẻ kỳ quái đều không thiếu. Trước cửa quán rượu, khách càng ngày càng đông, rất nhanh đã thành một hàng dài.