Nói xong, Long cũng không để Ám Long phản ứng. Hắn liền cúp máy. Long tin tưởng Ám Long sẽ không làm mình thất vọng. Vì thế, Long cũng không cần nói nhiều với đối phương làm gì
Nghe một câu này của Long. Mọi người không khỏi nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Long.
Tất cả bọn họ đều cho rằng Long đang dọa Đỗ Hiên. Dù sao, ở thành phố Hà Bắc này, Đỗ gia đã tồn tại hơn mấy chục năm. Muốn kéo Đỗ gia xuống nhị lưu gia tộc quả thực là khó hơn lên trời. Mà nếu có thật, thì cũng phải mất mấy năm huống chi chỉ có năm phút.
Thậm chí là Vương Oanh cũng không thể nào tin nổi lời Long nói. Đỗ gia là nhất lưu gia tộc đã mấy chục năm, không chỉ mạnh mẽ về thực lực mà ngay cả kinh tế cũng không yếu chút nào.
Muốn đưa Đỗ gia xuống nhị lưu gia tộc thì không chỉ giết chết những tên Độ Khí Cảnh của gia tộc mà cả kinh tế của Đỗ gia cũng phải bị tấn công. Mà điều này, trong vòng năm phút muốn thành công là điều không tưởng.
Tuy vậy, Vương Oanh không nghĩ Long là một tên chỉ có tiếng mà không có miệng. Đây không phải là cô nói tốt cho Long mà chính là do ánh mắt của Vương Oanh nhìn ra điều này. Cũng là điều cô rút ra từ thời gian ở cạnh Long: Hắn dù là hoa hoa công tử, playboy thế nhưng cũng là một người cực kì không đơn giản
“ Hừ. Mày nghĩ mày là hoàng đế mà có thể kéo Đỗ gia ta xuống?.Tao còn tưởng mày có bản lĩnh gì, hóa ra chỉ là chém gió mà thôi”
Đỗ Hiên cười ha hả như nghe một câu chuyện cười , ánh mắt trào phúng, tràn đầy vẻ hài hước . Cũng giống như người ở đây , Đỗ Hiên không tin gia tộc mình có thể trong vòng năm phút từ nhất lưu gia tộc xuống nhị lưu gia tộc. Đó hoàn toàn là điều không thể nào
“ Mày không tin? Rất nhanh mày sẽ biết thôi”
Long cười lạnh, cũng không thèm để ý tới những ánh mắt trào phúng xung quanh, hắn tin thời gian sẽ trả lời cho tất cả
Hướng ánh mắt hướng về phía Carthine hô:
“ Carthine tiểu thư. Xin mời tiếp tục buổi đấu giá”
Nghe thế, Carthine giật mình có chút luống cuống gật đầu rồi nói lớn
“ Vị khách số 69 ra giá một tỷ lần một, có ai trả giá cao hơn không ạ!”
“ Vị khách số 69 ra giá một tỷ lần hai, có ai trả giá cao hơn không ạ!”
“ Vị khách số 69 ra giá một tỷ lần ba, có ai trả giá cao hơn không ạ!”
Không một ai trả lời. Ở đây mọi người đều thông minh, mặc dù bọn họ khinh bỉ, trào phúng Long vì câu nói vừa nãy của hắn. Thế nhưng, bọn họ cũng biết Long không dễ động vào.
Ít nhất, có thể nhẹ nhàng vứt một tỷ linh tệ để mua một món đồ thì không phải ai cũng làm được. Mới cả, quả thật cái giá một tỷ quá lớn, không ai ngu lại bỏ ra hơn một tỷ để mua một cái hộp mà mình không biết nó là gì
Vì thế, sau ba tiếng hô của Carthine, không một ai trả giá
“ Chúc mừng vị khách số 69. Vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá thuộc về ngài”
Carthine nở một nụ cười nghiệp vụ về phía Long.
Long gật đầu, sau đó lấy ra danh thiếp ở tay vịn ghế ấn xuống. Lập tức, một tỷ đồng trong tài khoản của hắn biến mất .
Trong tài khoản hắn có gần chục tỷ linh tệ, đấy là tiền lương của web + 30% tiền mà NXB Đế Quốc thu được từ việc bán ra Tru Tiên. Vì thế, mất đi một tỷ, Long không chút nào để ý
Một tỷ linh tệ trong tài khoản biến mất, sau đó chiếc hộp lóe lên một cái rồi lập tức xuất hiện trên tay Long.
Cầm lên chiếc hộp, Long hai mắt tràn đầy vẻ hưng phấn vô cùng. Trong lòng cảm thấy cực kì may mắn bởi vì chưa có ai tìm được ra bí mật mà chiếc hộp này đang ẩn dấu
Thu hồi chiếc hộp vào không gian nhẫn. Long cầm lấy tay Vương Oanh lên, sau đó rời khỏi sàn đấu giá. Trước khi đi, hắn còn quay đầu về phía Đỗ Hiên cười lạnh nhắc nhở
“ Xin chào Đỗ công tử. Mong rằng mày không bị cha mày đánh chết ah. Mà quên, nếu như cha mày có hỏi gì đến tao. Thì cứ nói với cha mày thế này: Nhất Thiên Long Hoàng nhắn lại với ông ta: Đây chỉ là một chút trừng phạt thôi, quản con ông thật chặt vào, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như thế này đâu”
Nói xong, không chút do dự quay đầu rời đi
“ Hừ. Mày cứ chờ đó. Hôm nay, đừng nghĩ thoát khỏi đây”
Đỗ Hiên hai mắt tràn đày sát cơ lẩm bẩm một tiếng. Thân là người thừa kế Đỗ gia, Đỗ Hiên đã bao giờ bị người khác hăm dọa. Vì thế, hắn quyết tâm sau khi rời khỏi đây phải cho Long biết thế nào là hậu quả của việc động tới hắn
- Reng… Reng
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi quần . Đỗ Hiên lôi điện thoại ra, thấy người gọi tới là cha mình. Trong lòng không khỏi trùng xuống, một cỗ cảm giác bất an xuất hiện trong lòng hắn
“ Alo, cha à. Có chuyện gì thế?”
“ Nghịch tử. Mày cút về nhà ngay cho tao. Mày có biết là mày đã gây đại họa rồi không?”
Tiếng rống giận của Đỗ Chiến Trung vang lên khiến Đỗ Hiên giật mình. Hắn không biết mình đắc tội cha mình ở chỗ nào. Nghĩ thế, Đỗ Hiên vội vàng hỏi lại:
“ Cha. Xảy ra chuyện gì? Mà còn có làm gì đâu?”
“ Không làm gì à? Mày có biết Đỗ gia giờ đại nạn đổ lên đầu không?. Trong gia
tộc, thái thượng trưởng lão cùng với hai vị đại trưởng lão bị ám sát, hiện tại đã thành phế nhân.
Công ty thì bị hacker tấn công làm hỏng hệ thống, thất thoát mấy trăm tỷ đồng. Không những thế , còn có thanh tra thủ đô bắt tay vào điều tra chúng ta.
Hiện tại, dù có vượt qua được đại nạn này thì Đỗ gia cũng bị hạ xuống nhị lưu gia tộc. Nghịch tử, tất cả là do mày”
Đỗ Chiến Trung cực kì phẫn nộ lên tiếng. Hiện giờ, nếu như Đỗ Hiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ không chút do dự một chưởng đập chết đứa con bất hiếu này.
Khi ra khỏi nhà, hắn đã dặn đi dặn lại không được quá mừng ngông cuồng để mà đắc tội những người không thể đắc tội. Vậy mà nói hắn không nghe, để giờ hậu quả chính là Đỗ gia gặp đại nạn. Đỗ Chiến Trung cảm thấy hổ thẹn với liệt tổ tiệt tông khi để ra một đứa con trời đánh như vậy
Hắn thề, nếu gia tộc mà thoát khỏi cơn hiểm nghèo này, hắn không đánh Đỗ Hiên một trận nhừ tử rồi tống Đỗ Hiên đến vùng chiến sự, cho đi làm lính, mặc kệ sống chết thì hắn không phải gia chủ Đỗ gia nữa
Về phía Đỗ Hiên, cảm nhận được sự phẫn nộ cực điểm từ bên kia điện thoại. Hắn khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy ra. Đỗ Hiên không thể tin được, mới chỉ có chưa đến năm phút mà gia tộc mình đã đại nạn lâm đầu. Quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa
“ Cha, việc… việc… này không liên… liên … quan .. tới… con?”
“ Không liên quan? Tao nói cho mày biết. Khi bị ám sát, thái thượng trưởng lão có hỏi những tên sát thủ: Đỗ gia đã đắc tội gì với những bọn họ mà bọn họ lại tới ám sát. Mày biết đối phương trả lời thế nào không:
Những tên ám sát nói: Đỗ gia không làm gì, nhưng đại công tử Đỗ gia đã đắc tội người không nên động tới. Mày hãy nhớ lại xem trong thời gian vừa rồi mày có cùng ai tranh đấu không?”
Nghe vậy, Đỗ Hiên sực nhớ tới lời nói vừa rồi của Long, lập tức khuôn mặt trở lên cực kì đắc sắc.
Ban đầu, hắn chỉ có rằng Long dọa mình vì thế lập tức ném nó qua đầu. Thế nhưng hiện tại, hắn mới biết mình sai thật rồi. Hắn đã đắc tội một tên có thân phận đáng sợ rồi.
Nghĩ thế, Đỗ Hiên toàn thân run rẩy lắp bắp:
“ Con… con quả… quả .. thật có cùng một người tranh đấu”
“ Nói, là ai?” Đỗ Chiến Trung quát, hắn muốn biết con mình đã đắc tội tới nhân vật nào mà lại có thể khiến điều động tới năm tên Độ Khí Cảnh cường giả ám sát? Là nhân vật nào có thể điều động cả thanh tra thủ đô về thành phố kiểm tra gia tộc hắn?
“ Con không biết đối phương là ai? À , đúng rồi. Trước khi đi, người đó có nhắn lại một câu với cha. Hắn nói: Nhất Thiên Long Hoàng nhắn lại với ông ta: Đây chỉ là một chút trừng phạt thôi, quản con ông thật chặt vào, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như thế này đâu “ Đỗ Hiên bỗng nhớ tới câu nói trước khi rời đi của Long liền lập tức nói ra cho cha mình
Nghe xong câu này, Đỗ Chiến Trung không khỏi trầm tư suy nghĩ. Nhất Thiên Long Hoàng? rất quen thuộc. Hắn đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi thì phải
Bỗng, hắn hai mắt trợn trừng, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch. Thân thể run lên, lảo đảo sắp ngã, ánh mắt khiếp hãi tột cùng. Hắn đã nhớ ra người đó là ai rồi, chỉ là hắn không dám tin Long cùng với người trong đầu hắn là một mà thôi
" Cho tao biết. Có phải đây là một thanh niên cực kì đẹp trai. Bên cạnh có một cô gái cực kì xinh đẹp và mày có ý đồ xấu với cô gái đó đúng không?"
" Cha, sao cha biết?"
Lần này đến lượt Đỗ Hiên khiếp hãi, hắn thật không hiểu nổi tại sao cha mình lại biết được ý đồ của mình. Chẳng lẽ cha mình có thuật đọc tâm
Thế nhưng trả lời hắn chỉ là một tiếng trầm mặc. Rất lâu sau, âm thanh của Đỗ Chiến Trung vang lên, một âm thanh tràn đầy tuyệt vọng cùng với một chút thở phào nhẹ nhõm:
“ Đỗ Hiên à Đỗ Hiên. Mày tại sao lại đắc tội người đó cơ chứ. May mà đối phương khoan hồng độ lượng, đồng thời mày cũng chưa biến ý định thành hành động. Nếu không, mày chính là nguyên nhân biến Đỗ gia hôm trở thành lịch sử rồi”
Nghe vậy, Đỗ Hiên không khỏi run lên. Trong mắt tràn đầy chấn động , cha mình vậy mà nói ra câu nói này chứng tỏ đối phương thân phận cực kì đáng sợ. Đáng sợ đến mức cha mình cũng phải sợ run khi nghe tới tên hắn
“ Cha. Nhất... Nhất… Thiên…Thiên… Long… Long… Hoàng… là ai vậy?
“ Mày muốn biết. Được, ta nói cho mày biết. Ngài ấy là…” Đỗ Chiến Trung lên tiếng bắt đầu nói ra thân phận của Long.
Đầu bên kia. Đỗ Hiên chăm chú nghe từng chữ cha mình nói. Thế nhưng, rất nhanh khuôn mặt hắn trắng xám không còn giọt máu. Ánh mắt hoảng sợ cực kì, toàn thân run rẩy không thôi. Trong tay chiếc điện thoại không biết từ lúc nào rơi xuống mặt đất. Hắn cũng không cúi xuống nhặt điện thoại mà đứng đó thều thào:
“ Là hắn… là hắn…”
*************
“ Oanh tiểu thư. Không biết ở đây có phòng kín nào không. Ta muốn dùng nó một thời gian”
Ra khỏi sàn đấu giá, Long ánh mắt chờ đợi nhìn Vương Oanh.
Nghe vậy, Vương Oanh hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu trả lời:
“ Cửa hàng chúng em có. Nếu Long thiếu cần. Em sẽ chuẩn bị cho ngài luôn”
“ Vậy cảm ơn Oanh tiểu thư” Nghe có phòng kín, Long kích động vô cùng trả lời
Thấy Long bộ dạng cao hứng vô cùng. Vương Oanh cũng vui vẻ không thôi. Tại sao? Long đưa ra yêu cầu này chứng tỏ hắn cần làm một việc mà không ai biết tới. Mà cô có thể nhân lúc này chạy trốn khỏi bữa cơm rồi.
Mặc dù Vương Oanh cực kì tò mò với thân phận của Long. Thế nhưng , cô vẫn có ác cảm với Long, cũng không muốn cùng đối phương tiếp xúc quá nhiều. Vì thế, cách tốt nhất chính là không bao giờ gặp lại đối phương nữa
Về phía Long, hắn cũng không có tâm trạng sử dụng dị năng: Đo đạc cảm xúc mà biết được Vương Oanh nghĩ gì. Hắn hiện tại muốn mở được chiếc hộp này , lấy ra được đồ bên trong đó.
Nghĩ vậy, Long không đợi được nữa. Lập tức lôi kéo Vương Oanh đi mướn phòng
Ngoại truyện: Phía trên thành phố. Một thanh niên với mặc trên người chiến giáp đang phe phẩy hai cánh đứng ở đó. Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, xuyên qua tầng mây dày đặc, rồi xuyên qua nhà cửa , cuối cùng xuyên qua Bảo Thạch Diệp Vấn mà dừng lại ở cuộc nói chuyện của Long và Vương Oanh
Nhìn chiếc hộp trong tay Long, thanh niên không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng:
“ Thằng bé vận may thật sự quá tốt đi. Lại tìm được một trong năm chiếc chìa khóa để mở ra Vận Mệnh Môn”
Sau đó lại nở một nụ cười thần bí:
“ Tuy vậy, muốn mở được chiếc hộp đó cũng không phải là điều dễ dàng ah. Không biết thằng bé sẽ làm thế nào đây?”
Bỗng, hắn nhìn lên không. Ánh mắt xuyên qua tầng khí quyển, nhìn thẳng về phía một chiếc phi thuyền loại nhỏ đang tiến vào Nguyên Linh Đại Lục. Trong mắt không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc:
“ Đây là khí tức của Thor. Chà… chà, thằng này cũng không tệ ah. Nhanh như vậy đạt được 0,1% của Thor rồi. Cơ mà hình như tên đó là kẻ thù của thằng bé thì phải? Ha… ha, mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị. Không uổng ta một chuyến hạ giới ah”
Nói xong, thanh niên ngẩng đầu cười hưng phấn. Ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn xuống phía dưới lẩm bẩm:
“ Long vs Thor. Ai sẽ thắng ? Thật là chờ mong”