Dị Giới Ký

Chương 42: Đồ lưu manh!




-“ Này Vô Tà, ngươi hứa giúp ta che giấu vết mực đi có quên không đó.”-Thấy hai người Vô Tà và Cơ Diễm nói chuyện không dứt ra được Vân Vận sốt ruột nhắc nhở.

-“Ngươi không nhắc là ta quên luôn rồi.”-Vô Tà gãi gãi đầu nói-“ Đi theo ta về phòng, ta sẽ xoá đi giúp ngươi.”

-“Được.”-Vân Vận không nói nhiều liền đi với Vô Tà vào trong phòng. 

Lát sau cả hai người liền đi ra, trên mặt Vân Vận không còn vết mực quanh mắt nữa.

-“Không thể nào!”-Cơ Diễm không thể nào chấp nhận được sự thật mực do nàng đặc chế lại có thể bị tẩy đi dễ dàng như thế được, Vô Tà còn dùng chưa tới một khắc nữa. Cả thế giới như xụp đổ, Cơ Diễm liền rớt xuống đáy vực của tuyệt vọng.

-“Ah.”-Vô Tà cảm thấy chột dạ vô cùng khi nhìn thấy Cơ Diễm không còn sức sống nữa liền vội vã giải thích-“Ta thật ra không có xoá đi. Chỉ là ta dùng một lớp phẩn phủ che đi thôi.”

-“A, thật sao? Ta nói mà mực ta nghiên cứu nào có dễ xoá vậy.”-Cơ Diễm trở nên tràn đầy sức sống lại.

-“Vân Vận, ngươi nhớ là đừng rửa mặt đó, nếu rửa mặt lớp phấn phủ liền bị tẩy đi lúc đó vết mực không phai của Diễm nhi liền lại hiện ra đó.”-Vô Tà nhắc nhở lại Vân Vận, chứ không nhắc lại lỡ tay tẩy nó đi rồi cứ thế mang cái mặt với con mắt gấu trúc tới đại hội cho thiên hạ nhìn.

-“Quên thì ngươi làm lại cho ta mấy hồi.”-Vân Vận tỏ ra không quan tâm.

-“Mai ta tham dự đại hội luyện đan sư nên phải rời đi sớm.”

-“Ngươi tham dự?”

-“Chán quá không có gì làm liền tham gia biết đâu có trò gì vui thì sao?”-Vô Tà tùy ý nói.

-“Vậy ngươi bớt thể hiện chút, để cho luyện dược sư khác có chút cơ hội biểu hiện.”-Vân Vận tuy không thấy Vô Tà luyện qua đan dược, nhưng nàng biết chắc thực lực của hắn không kém chút nào cả.

-“Được rồi. Ta không tranh giải quán quân là được rồi chứ gì.”-Vô Tà dù sao không quan tâm giải thưởng cho lắm, nói thẳng ra nhìn thấy hắn còn chướng mắt, chỉ là một bản dược phương mà thôi.

-“Mà mai ta cũng tới, ngươi cứ đi cùng ta vào thẳng bên trong là được rồi không cần xếp hàng làm gì.”-Vân Vận lên tiếng nàng lấy thân phận khách quý dẫn người vào cũng chẳng ai dám nói gì cả-“Mai mọi người đi xem hắn thi đấu luôn không?”

-“Thôi khỏi, một cuộc thi nhỏ này ta không có hứng thú.”-Cơ Diễm lập tức trả lời, Dao Tuyết cũng gật đầu đồng ý với lời này của nàng.

-“Ta phải củng cố lại cảnh giới.”-Thanh Nhi và Thanh Liên cũng lắc đầu.

-“Y Tiên, ngươi đi mà theo dõi. Đẳng cấp của ngươi quan sát mấy giải đấu thế này có lợi với ngươi.”-Cơ Diễm lên tiếng nói với Tiểu Y Tiên.

-“Dạ, sư phụ.”-Tiểu Y Tiên cũng muốn quan sát giải đấu này.

-“Ta cũng đi nữa.”-Nhã Phi lên tiếng, nàng ở đây cũng không có việc gì, lúc trước nàng không muốn ra ngoài vì do tên Mộc Chiến chuẩn bị quay về nhưng sau khi nghe Vô Tà khẳng định sẽ giúp nàng nên nàng cũng muốn đi quan sát giải đấu.

-“Được. Mai ta sẽ đến, lúc đó sẽ mang các ngươi theo.”-Vân Vận gật đầu đáp.

-“Sao mai sẽ đến, chẳng phải hôm qua ngươi nói sẽ lấy thân báo đáp sao?”-Vô Tà cười gian lên tiếng nhắc nhở.

-“Ah, có hả? Sao ta không nhớ nhỉ?”-Lòng Vân Vận như chú thỏ nhảy loạn vội rảo bước chạy ra ngoài.

-“Này, chưa lấy thân báo đáp mà.”-Vô Tà cười lớn nói vọng theo.

...

...

Một đêm song tu cùng Thanh Nhi, Uyển Nhi tinh thần Vô Tà đầy phấn chấn hắn có cảm giác lúc này hắn cân luôn cả Đấu Linh ấy chứ.

-“Sao Thanh Nhi tỷ cũng đi theo luôn vậy?”-Vân Vận nhớ hôm qua Thanh Nhi có nói sẽ không đi mà ở nhà củng cố cảnh giới.

-“Đêm qua liền đã có thể vững chắc củng cố cảnh giới rồi.”-Nhớ đến chuyện đêm qua chiến đấu với Vô Tà mà Thanh Nhi đỏ mặt nhưng không khẳng định nàng thu được lợi ích không nhỏ.

-“Quả là Đấu Tông cường giả, chỉ trong một đêm liền có thể củng cố được cảnh giới.”-Vân Vận hâm mộ nói.

-“Ta được Vô Tà hắn giúp đỡ.”-Uyển Nhi thay Thanh Nhi trả lời do Thanh Nhi ngại quá đã thay thế với nàng.

-“Vô Tà ngươi vậy là không công bằng, giúp Thanh Nhi tỷ mà không giúp ta.”-Vân Vận cảm thấy tên Vô tà này chơi không đẹp chút nào.

-“Hắn thật ra sẵn sàng muốn giúp đấy chứ, tại muội không chịu mà thôi.”-Cơ Diễm lơ lửng hiện ra cạnh Vân Vận thì thầm vào tai nàng.

-“Hắn đã hỏi ta bao giờ đâu mà tỷ nói vậy?”-Vân Vận không nhớ là Vô Tà có hỏi qua chuyện đó, nếu vậy thì nàng từ chối cách nào cơ chứ.

-“Thì thầm...thì thầm...”-Cơ Diễm ghé tai Vân Vận mà thì thầm to nhỏ, không biết nàng dùng cách nào mà người khác nghe chỉ là tiếng xì xầm không rõ âm không rõ tiếng.

-“A...”-Vân Vận nghe mà mặt đỏ bừng, vội lái qua chuyện khác-“Tới giờ rồi chúng ta mau đi.”

-“Đồ lưu manh!”-Không biết nghĩ ngợi kiểu gì, Vân Vận nhìn Vô Tà liền mắng một tiếng khiến hắn cười khổ không thôi.

...

...

Cổng chính nơi diễn ra đại hội liền xếp một hàng dài chật kín cả đường đi. Nhờ có Vân Vận nhóm Vô Tà liền từ một đường khác mà vào trong quảng trường. Quảng trường thi đấu không lớn quá, nhìn qua sức chứa tối đa cũng chỉ vài chục ngàn người mà thôi. Đối với một tên người hiện đại như Vô Tà thì thấy quảng trường này còn quá nhỏ so với mấy sân vận động cấp thế giới kiếp trước mà hắn từng tới. Nhưng đối với Vô Tà là thế nhưng với Tiểu Y Tiên nàng liền choáng ngợp với mức độ rộng lớn của quảng trường. 

Trong quảng trường liền phân thành một khu riêng biệt, theo thuật ngữ kiếp trước là khu VIP. Khu vực này liền không có quá nhiều chỗ ngồi, tại khu VIP này cũng chia thành nhiều cấp bậc, vị trí của Vân Vận là đại diện cho Vân Lam tông cấp bậc tương đương với vị trí của hoàng thất Gia Mã đế quốc và của luyện dược sư công hội. Vị trí của hoàng thất là vị lão giả lần trước tới Mặc gia, một Đấu Hoàng cường giả cạnh hắn là hai thiếu nữ, một người khoác một bộ áo bào luyện dược sư mà xanh nhạt trên ngực là huy chương Tam Phẩm luyện dược sư, dung mạo tinh sảo, không hổ là người thuộc hoàng thất gia tộc, mơ hồ lộ ra một tia khí chất cao quý, tại vòng eo nhỏ tinh tế buộc một dải đai màu tím, càng làm cho vòng eo thon nhỏ, lộ ra sự nhuần nhuyễn vô cùng, tuổi tác của nàng tựa hồ cũng không quá lớn; Còn người thiếu nữ còn lại có nét giống nàng nhưng tuổi tác có phần lớn có thể là tỷ tỷ của thiếu nữ kia, mặc một bộ cẩm bào xa hoa, dáng người cao gầy và đặc biệt mặt lạnh như tiền, kèm chút cao quý khiến có một hương vị đặc biệt.

Tại khu vực thấp hơn là tam đại gia tộc và những hội trưởng luyện dược sư công hội từng khu vực. Khu vực của nhóm hội trưởng có tên Tiêu Viêm, tuy rằng tiểu tử này có đeo mặt nạ da nhưng Vô Tà vẫn dễ dàng nhận ra, hắn cũng không tiến lên chào hỏi làm gì, ngay cả Uyển Nhi cũng dịch dung nên tiểu tử này cũng chẳng thể nhận ra, mái tóc biến thành một màu đen tuyền chỉ có một chỏm duy nhất là màu trắng để phân biệt nàng với Thanh Nhi mà thôi. Ngoài ra còn một lão giả Đấu Hoàng ngồi gần tiểu tử Tiêu Viêm kia. Khu vực Nạp Lan gia tộc ngoài Nạp Lan Kiệt còn có Nạp Lan Yêu Nhiên, nàng thấy Vô Tà liền tiến tới chào hỏi.

-“Sư phụ hảo, Vô Tà tiên sinh hảo.”

-“Yêu Nhiên cô nương hảo.”-Vô Tà cũng không thất lễ

-“Hai người biết nhau sao?”-Nạp Lan Yêu Nhiên thắc mắc hỏi.

-“Sư phụ ta cùng với Vân Vận tông chủ có chút giao tình.”-Vô Tà chém gió không chớp mắt một cái, rồi chỉ qua phía những cô gái mà giới thiệu-“Nhã Phi lúc này là sư tỷ của ta, cạnh nàng là Tiểu Y Tiên có thể coi là sư muội của ta. Và đặc biệt đây là Tiêu Uyển Nhi, thê tử của ta.”

-“Nhã Phi tỷ, Uyển Nhi tỷ, Y Tiên muội hảo.”-Nạp Lan Yêu Nhiên thoáng đánh giá người gọi Tiêu Uyển Nhi kia thì phát hiện nàng chẳng thể nào so sánh được với nàng ta từ khí chất đến vẻ bề ngoài, thậm chí cả nơi này chẳng ai bằng nàng ta cho dù cả sư phụ Vân Vận của nàng.

Uyển Nhi đầy lạnh lùng chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi không để ý đến Nạp Lan Yêu Nhiên nữa. Nạp Lan Kiệt nghr thê tử của Vô Tà mà đánh giá nàng một chút rồi cảm thấy lời hôm qua của lão tức cười cỡ nào, có một thê tử như thế sao có thể vì cháu gái lão nói chuyện với người khác mà ghen tỵ cơ chứ.

-“Vân tông chủ, một thời gian không gặp đã có thể tăng mạnh thực lực như thế quả nhiên khiến người khác hâm mộ.”-Gia Hình Viên đánh giá Vân Vận nói.

-“Gia lão quá khen, ta chỉ gặp một đại cơ duyên mà thôi.”-Vân Vận đáp lại, ánh mắt khẽ đảo qua Vô Tà-“Một vị cao nhân đã thoáng chỉ điểm cho ta nên thực lực mới có bước đột phá như thế.”

-“Không biết vị sư phụ của tiểu hữu này là vị nào?”-Gia Hình Viên nhận ra ánh mắt của Vân Vận liền hướng Vô Tà hỏi.

-“Lão sư không phải người của Gia Mã đế quốc, danh xưng ta cũng không biết qua nhưng sư phụ ta thường tự xưng là Đan Phong lão quái.”-Vô Tà chém đại ra một danh tự.

-“Quả thật ta cô văn quả lậu chưa nghe qua bao giờ?”-Gia Hình Viên nghĩ không ra người có danh xưng như vậy.

-“Sư phụ chưa từng lưu lại danh tiếng ở đâu nên Gia lão chưa nghe qua là chuyện bình thường mà thôi.”-Vô Tà cười thầm trong bụng, nghe qua mới là lạ đó, hắn chém gió ra thì quái nào mà nghe qua cơ chứ.

-“Có lẽ là vậy.”-Gia Hình Viên thấy Vô Tà nói cũng có lý nên cũng không hỏi nữa. Lão cũng không quá coi trọng Vô Tà nên chỉ nói mấy câu rồi thôi.

-“Lão giả ngồi tại vị trí luyện dược sư công hội là vị nào vậy?”-Vô Tà truyền âm hỏi Vân Vận-“Đẳng cấp luyện dược không tệ.”

-“Đó là người đứng đầu công hội luyện dược sư của Gia Mã đế quốc, đạt Lục Phẩm luyện dược sư từ lâu không biết đã tiến cấp chưa.”-Vân Vận truyền âm đáp lại-“Mà ngươi biết đệ tử của ta?”

-“Tên này là tên giúp Nạp Lan Kiệt khu độc và là tên Nạp Lan gia tộc tiến cử vào thi đấu.”

-“Ra thế. Ta có nghe qua Nạp Lan gia tử được một thiếu niên giúp khu độc, không ngờ lại là ngươi.”-Vân Vận nhớ lại cứ buổi sáng là Vô Tà lại đi đâu đó không có tại nhà, thì ra là đi khu độc giúp Nạp Lan Kiệt.