Hinh Vô Song ôn nhu lả lướt như muốn mời gọi người khác cùng nàng sóng bước cùng nhau hoàn thành vũ khúc này.
Đương nhiên Lâm Bạch sẽ không trúng chiêu, trong mắt hắn lúc này từng động tác của nàng đều được làm chậm lại, hắn thấy rõ mỗi khi nàng khẽ đung đưa bất cứ bộ phận nào trên cơ thể kiều mị của nàng, thì hai dải lụa trắng kia cũng uyển chuyển hóa thành từng đạo hàn quang mang theo sát cơ mềm mại chết người ôm lấy cơ thể của nàng.
Hít thở sâu một hơi, hai chân vào thế tấn hạ thấp trọng tâm, hai tay siết chặt lấy thân thương.
Nếu nàng đã muốn giết hắn, thì hắn không nên nể tình nữa.
Năm bước, năm bước chính là phạm vi tấn công hữu hiệu của Đoạt Mệnh Nghê Thường Khúc của Hinh Vô Song.
Nhiệm vụ trước mắt của hắn bây giờ là làm sao có thể né tránh được từng đạo hàn quang do Đoạt Hồn Liêm Đao của nàng hóa thành, đồng thời trong sát na đó đem nàng công kích mới có thể đem nàng đánh bại.
Nói thì dễ nhưng thực hành lại rất khó, vì nếu có bất kỳ sơ xuất nào hắn liền bỏ mạng tại đây.
Nhắm chặt mắt lại, hắn nhớ về những lần nàng múa cho hắn xem đương nhiên lúc đó trong tay nàng không có Đoạt Hồn Liêm Đao.
Trong trí nhớ của hắn nàng có một động tác khẽ khom người hai tay chắp thành một đóa liên hoa, lúc này vùng lưng của nàng nhất định sẽ có sơ hở.
Tay trái hắn để ngay chính giữa thân thương, tay phải thì để ở chuôi thương âm thầm tụ lực.
Khí thế cúa hắn ngày càng ngưng thực.
Bỗng một tiếng rồng ngâm vang lên, từ khí thế của hắn vậy mà ngưng thành một con Chân Long hướng về Hinh Vô Song nhe nanh múa vuốt.
Đám người Nghịch Thiên Hội thấy cảnh này liền cũng bất ngờ xôn xao.
Thiếu nữ đeo mặt nạ lẩm bẩm tự hỏi:
— QUẢNG CÁO —
"Đây là Linh Khí hóa hình sao ? Hắn có Linh Khí từ khi nào ?"
Vị Tổng Tư Lệnh thấy vậy liền giải thích:
"Đây không phải là Linh Khí hóa hình.
Đây là Thế, khi một Võ Tu đạt tới cảnh giới tông sư thì khí thế của hắn khi sử dụng chiêu sẽ ngưng thực tạo thành Thế, Thế chính là linh hồn của chiêu thức, nó càng sống động càng sắc nét thì chiêu thức được tung ra sẽ càng mạnh càng nguy hiểm."
Thật ra thì thời gian Lâm Bạch tu luyện võ học cũng không quá nhiều, hắn có thể đạt tới cảnh giới bây giờ là do lực lượng cuồn cuộn không ngừng từ Huyết Nhật Thần Thể và khả năng nắm bắt thời cơ và khống chế lực lượng từ Tử Đồng.
Hinh Vô Song nhìn thấy đối phương sắp ra đại chiêu nàng cũng không hề kinh sợ, ngược lại càng thúc đẩy chiến ý của nàng hơn.
Vũ điệu của nàng trở nên linh động và khiêu gợi hơn, bỗng nàng hơi khụy gối hai chắp lại thành hình hoa sen, nàng nở ra một nụ cười ôn nhu cùng với đôi mị nhãn ngập nước, nàng như thiếu nữ mới lớn e thẹn gặp tình nhân muốn tặng đối phương một bông hoa cho ngày gặp gỡ.
"Chính là lúc này !" - Lâm Bạch hô thầm trong lòng, hắn đề thấp thanh thương xuống rồi xông tới như muốn tấn công phần eo của nàng.
Hinh Vô Song thấy vấy liền nhoẻn miệng cười mị hoặc, nàng đã sớm chờ đợi giây phút này từ lâu, theo hai bên vai nàng xuất hiện vô số tia hàn quang ập xuống như thác đổ, như một cái bẫy đã được giăng sẵn chỉ chờ con mồi tiến vào chỗ chết.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Bạch lại giậm mạnh chân xuống đất hoành thương vòng ra sau lưng của nàng đâm ra một thương chí dương chí cương.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Phách Long Bá Vương Thương"
Tiếng rồng ngâm vang dội, con Chân Long cũng theo chiêu thức của Lâm Bạch đi xuyên qua cơ thể mềm mại của nàng hóa thành vô số quang điểm rồi biến mất.
Nhưng chỉ có điều trước khi mũi thương chạm lấy cơ thể của nàng Lâm Bạch đã kịp dừng nó lại, dù vậy Hinh Vô Song một lần nữa bị đánh ra xa liên tục phun ra hai ngụm máu tươi.
Nàng nghiến chặt răng hét to:
"Sao ngươi vừa rồi lại dừng tay ? Sao không đem ta giết đi ?"
Lâm Bạch lạnh nhạt đáp:
"Ta không giết phụ nữ.
Ngươi mau đi đi."
Hinh Vô Song thực sự căm hận, nàng không hề hận vì hắn đánh thắng nàng, nàng chỉ hận hắn dám thương hại nàng.
Phụ nữ thì đã sao ? Ta cũng có tôn nghiêm của bản thân.
"Giá như có Lam tỷ ở đây thì tốt quá...!Xem ra cũng chỉ còn cách này." - Nàng tự thì thầm vài câu với bản thân, trong đôi mắt của nàng hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh như băng, từ vị trí của Hinh Vô Song bao quát xung quanh quanh hơn trăm trượng đều đang từ từ hóa thành băng cứng.
Mái tóc vốn đen tuyền của nàng đang từ từ hóa thành màu bạch kim.
Lâm Bạch thấy cảnh này liền giật mình, cô nàng này vậy mà bị hắn bức tới mức phải sử dụng Diêm Vương Biến.
Hắn liền trong vô thức tiến lên một bước muốn ngăn lại, nhưng một bước này của hắn lại vào phạm vi công kích của Hinh Vô Song.
Nàng đương nhiên không bỏ qua cơ hội như thế này được, trong một sát na thời gian nàng như hóa thành một tia u ảnh mang theo thanh Liêm Đao khổng lồ mà chém vào người Lâm Bạch.
"Hỏng rồi !" - Lâm Bạch lúc này mới nhận ra đây là ngụy Hồi Quang Phản Chiếu của nàng, chứ nàng cũng chưa hề tiến vào trạng thái Diêm Vương Biến.
Nhưng dù biết như vậy thì bây giờ cũng đã muộn rồi.