Trên dưới Vân Hạc Môn lúc này là một mảnh hỗn loạn.
Các tu sĩ Trúc Cơ kì trở lên đã tập trung ở dưới chân núi của Thanh Hạc Đại Trưởng Lão mà tiến hành bày trận.
Còn những người còn lại toàn là các tân đệ tử mới gia nhập tông môn không lâu và một số chấp sự được phân công ở lại bảo vệ các đệ tử nhỏ yếu.
Bạch Chính Thuần nhìn đám đệ tử đang hỗn loạn kêu la mà trong lòng buồn bực.
Từ lúc nữa đêm hắn đã nghe từng tiếng nổ lớn trên đỉnh núi chỗ Thanh Hạc Đại Trưởng Lão đã thấy có điềm không lành.
Cho tới khi Thanh Hạc Đại Trưởng Lão kêu gọi thì tông môn đã bị Ma Tộc xâm nhập.
Mà thôi dù sao cũng không trách đám đệ tử mới này được, bọn chúng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nào biết tới Ma Tộc đáng sợ như thế nào.
Hắn kế đó ra lệnh cho các chấp sự bắt đầu điểm danh từng người, nhưng điểm danh một hồi lại thấy thiếu một người.
Hắn liền hướng Nhu Hân Hân hỏi:
"Nhu sư muội, muội có thấy Tạ sư đệ ở đâu không ? Trong những lúc như thế này hắn tốt nhất không nên đi lung tung, kẻo bị Ma Tộc nhắm tới thì liền không may."
Nhu Hân Hân liền nhíu mày nhỏ.
Nàng từng đọc qua một quyển cổ tịch, trong đó có ghi Ma Tộc rất thích bắt cóc những người sở hữu Thần thể rồi đem biến thành nô lệ, hằng năm sẽ bị vô số tra tấn như cắt gân, rút xương để lấy ra máu tươi đem hiến tế cho Ma Tổ.
Nên giờ này không thấy Tạ Ngưu đâu liền khiến nàng lo lắng.
"Huynh đứng đợi ở đây một chút, muội sẽ đi kiếm A Ngưu ca.
Huynh ấy bình thường ngủ say như chết, dù có trời sập huynh ấy cũng không biết đâu.
Muội đoán huynh ấy còn đang ngủ ở trong phòng.
Để muội đi tới đó kiểm tra thử, nếu không thấy muội sẽ báo cho huynh sau."
Bạch Chính Thuần có chút không an tâm nhưng vẫn nói :
"Ân, muội nhớ cẩn thận.
Nếu phát hiện gì không ổn liền ngay lập tức chạy về nơi đây báo cho ta hiểu không ?"
Nhu Hân Hân liền gật đầu đồng ý.
Nàng sau đó chạy một mạch tới Ký Túc Xá Nam chỗ mà Lâm Bạch đang ở.
Lúc trước nàng từng tới đây chăm sóc cho Lâm Bạch, lúc hắn rèn luyện với Thanh Hạc Đại Trưởng Lão, nên cũng không tốn quá nhiều thời gian nàng liền tới trước cửa phòng.
Nàng bước tới gõ nhẹ cửa phòng.
Nhưng không ai đi ra mở cửa.
Nhu Hân Hân liền đẩy mạnh cửa vào.
Vừa vào phòng nàng liền thấy "Tạ Ngưu" ngủ say như chết ở trên giường, lúc này nàng mới thở phào một hơi nhưng lại bực mình.
Ngoài kia đang hỗn loạn như vậy mà hắn còn có thể ngủ được, nàng cũng không biết nên khen hắn ngủ tốt hay chửi hắn vô tâm nữa.
"A Ngưu ca ! Mau dậy đi, Ma Tộc đang tấn công Vân Hạc Môn, Bạch đại ca đang kêu huynh ra ngoài tập hợp để di tản tới nơi an toàn đó !"
"Uy, có nghe không hả con trâu ngu ngốc ?"
— QUẢNG CÁO —
Như một thói quen nàng tiến tới nhéo tai của "Tạ Ngưu" nhưng ngay lập tực liền phát hiện điều không đúng.
Dù nàng dùng lực rất "nhẹ" nhưng lần này nàng trực tiếp đem tai của "Tạ Ngưu" xé rách.
"A Ngưu ca ...!muội xin lỗi ...!muội không cố ý đâu."
Nhưng A Ngưu ca của nàng sau đó liền hóa thành một cái người giấy nhỏ cỡ bàn tay.
"Không xong.
A Ngưu ca bị Ma Tộc bắt mất rồi !!"
Nàng hoảng hốt chạy ngay ra ngoài gặp Bạch Chính Thuần.
Bạch Chính Thuần sau khi biết tin liền ra lệnh cho Nhu Hân Hân phải ở yên trong đội ngũ, hắn sau đó sẽ đi báo cho cha của hắn về việc này.
*******
Còn về Lâm Bạch lúc này cũng mới vừa trong mê man tỉnh dậy.
Cả người hắn đau nhứt ê ẩm chật vật bò dậy khỏi mặt đất.
Lúc căn nhà nhỏ bị nổ hắn liền bị dư chấn làm cho bất tỉnh, cũng may ngay khi té từ đỉnh núi đến lúc sắp chạm đất hắn kịp thời thi triển một cái Tiểu Phiêu Phù Thuật nên mới hãm được lực rơi xuống.
Tuy vậy hắn cũng mê mang một hồi lâu.
Cách hắn không xa là đám ngươi Bạch Thiên Hạc đang bày một trận pháp gì đó, đám người đại khái có khoảng hai trăm tu sĩ hai tay đang bấm pháp quyết, miệng đọc chú ngữ.
Tất cả động tác đều được thực hiện với độ đồng bộ cực cao, giống như đã qua diễn luyện rất nhiều lần.
Hắn lại thấy Bạch Chính Thuần từ xa đi lại ghé tai Bạch Thiên Hạc nói nhỏ cái gì đó.
Bạch Thiên Hạc sau đó liền cau mày, nhưng có vẻ do không thể rời khỏi được hàng ngũ nên hắn đưa cho con trai mình một cái phù chú gì đó rồi tiếp tục chỉ huy đại trận.
"Đó là ...Truy Tung Phù.
Hmm Khả năng cao là bọn họ đang tìm kiếm ta.
Xem ra đã đến lúc ta phải thành thật công khai thân phận rồi."
********
Lại nói tới Thanh Hạc và Tôn Ngộ Không đang đối chiến với Vô Thiên Tam Tướng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Dù Vô Thiên Tam Tướng đang hơi bị hai người Thanh Hạc áp chế nhưng bọn chúng không hề gấp gáp.
Thậm chí còn có ý muốn chờ đợi xem trận pháp ở đang hình thành ở dưới chân núi kia sẽ có uy lực như thế nào.
Ngoài ra bọn chúng cũng thực sự có thực lực để tự tin vào bản thân như vậy.
Như Vô Hình dù một tay cầm lấy cái hũ gốm phong ấn Vô Âm nhưng vẫn rất nhàn nhã đối mặt với Thanh Hạc.
Thân hình của nó lúc ẩn lúc hiện, lúc tấn công vào vai lúc thì tấn công vào đùi của Thanh Hạc.
Nhưng toàn thân Thanh Hạc cứng rắn như cương thiết nên hai bên vẫn chưa làm gì được nhau.
Còn về Vô Ảnh đang đối chiến với Tôn Ngộ Không, mọi pháp thuật mà nó thi triển đều như hòa vào không khí biến mất tăm, nhưng thật ra vẫn tồn tại mà tập kích Tôn Ngộ Không, khiến cho con khỉ đó đang chật vật mà đối phó.
Sau một thời gian giống như đã chán Vô Hình mới ngáp một cái rồi nói:
"Hai tên này thực lực rất khá, tuy nhiên lại vì sợ gây hại tới đám sinh linh ở dưới chân núi kia nên không hề đánh hết sức, có chút ...!nhàm chán đi.
Mà thôi cũng không chơi đùa nữa đã đến lúc giải phong cho đại ca rồi."
Nói rồi nó hướng đám phù chú trên hũ gốm mà tháo ra.
Thấy vây Thanh Hạc liền lao lên ngăn lại rồi hét to:
"Mau dừng tay !"
Nhưng hắn lại bị Vô Ảnh thi pháp chặn đứng.
Tôn Ngộ Không lúc này đang bị giam trong một tảng băng cứng nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn không thể làm gì.
Phong ấn cứ thế bị tháo ra.
Vô Thiên Tam Tướng một lần nữa lại tái hiện thế gian cùng nhau.
Ba tên Ma Tướng cơ bản thì cực kì giống nhau, nên lúc chiến đầu cũng có chút gây nhầm lẫn cho hai người Thanh Hạc.
Vô Âm vừa được thả ra liền càu nhàu:
"Các ngươi quá lề mề đi.
Làm ta chờ quá lâu.
Nhưng cũng đã đến lúc phải huyết tẩy nơi này ."
— QUẢNG CÁO —
Nó sau đó gầm lên:
"Tam Ma Nhất Thể ! Hợp !"
Từ người Vô Âm tỏa ra một làn khói đen bao phủ lấy thân hình, Vô Hình, Vô Ảnh ngay sau đó cũng bước vào khói đen từ từ dung hợp với Vô Âm.
Mây đen tích tụ, Ma khí đầy trời.
Cảnh giới của bọn chúng sau khi dung hợp cũng từ từ tăng tới Độ Kiếp Cảnh sơ kỳ !
Từ làn khói đen chậm rãi bước ra là một tên Ma Tướng thân hình cao lớn, trên trán nó có hai cái sừng to nhọn hoắt, nó mặc một bộ chiến giáp tàn phá, ở ngay ngực lại có một lỗ hổng như bị kiếm đâm xuyên qua.
Nó nhìn hai Thanh Hạc và Tôn Ngộ Không cười lạnh.
Ngay lập tức nó dịch chuyển ra sau lưng Thanh Hạc và nắm chặt lấy đầu của hắn rồi lại nắm đầu của Tôn Ngộ Không ngay khi nó vừa mới thoát khỏi tảng băng rồi đem đập mạnh vào nhau, sau đó ném hai người ra thật xa vang lên hai tiếng nổ lớn.
"Nhân giới sinh linh.
Hãy run sợ đi ! Ha ha ha."