Sau một ngày mệt mỏi Lâm Bạch và Nhu Hân Hân dù đã đi khắp nơi thu thập thêm thông tin, nhưng vẫn chưa thu được thông tin bổ ích nào.
Nên hai người tạm quay lại khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục công cuộc điều tra.
"A Ngưu ca này, huynh nói xem Đại Trưởng Lão an bài nhiệm vụ này phải chăng có ý đồ gì không ? Nếu chỉ đơn giản là Tam Túc Quỷ thì lẽ ra phải để lại dấu vết gì đó chứ, huống chi nó còn là Quỷ Vật cấp thấp."
Trong lòng Lâm Bạch cũng thầm nghĩ y như vậy nên tạm thời hắn chưa muốn vọng động.
Hắn đang chậm rãi xem coi có kỳ biến nào không, huống chi Vân Hạc Môn lại an bài hai Nguyên Anh và một Hóa Thần cao thủ đi theo hộ tống bọn họ, điều này có chút không hợp thói thường, đây chẳng phải là giết gà dùng dao mổ trâu rồi hay sao ?
"Ta nghĩ có lẽ Đại Trưởng Lão muốn an bài một cái khảo nghiệm nhỏ về năng lực của chúng ta.
Nhưng dù đó là gì đi nữa thì chúng ta cũng phải cố gắng hết sức để hoàn thành, không nên để Đại Trưởng Lão và Chưởng Môn thất vọng về chúng ta."
Nhu Hân Hân bĩu môi nhỏ nói:
" Xùy, năng lực của chúng ta ra sao chẳng phải họ là người rõ ràng nhất.
Còn bày đặt khảo nghiệm nữa chứ, thiệt là phiền toái !!"
Lâm Bạch nghe vậy liền gõ nhẹ lên trán của nàng.
" Đương nhiên rồi ai mà không biết Nhu sư muội đây có năng lực xuất chúng, anh tư vô địch chứ ?"
Nhu Hân Hân liền chu ra cái mỏ nhỏ rồi lườm Lâm Bạch:
"Huynh lại chọc muội.
Coi chừng muội về tông môn méc Bạch đại ca đó !!"
Lâm Bạch liền cười khà khà:
"Thôi không đùa giỡn nữa, muội nên đi ngủ sớm đi.
Ngày mai chúng ta lại tiếp tục làm việc.
Ta có cảm giác chúng ta sắp tra được chân tướng rồi, chỉ cần đợi thời cơ nữa thôi."
Hắn vừa nói xong Nhu Hân Hân liền canh lúc hắn không đề phòng mà nhón chân thơm nhẹ lên má của hắn.
Sau đó nàng như con thỏ nhỏ xấu hổ chạy một mạch về phòng của mình.
"A Ngưu ca ngốc nghếch ngủ ngon !!"
Lâm Bạch lúc này còn đang thẩn thờ sờ nhẹ nơi mà Nhu Hân Hân vừa hôn tới.
Bà cô trẻ này gan ngày càng lớn a~.
Thiếu nữ động xuân tâm đúng là có chút ...!hung hãn, làm lão già năm mươi hai tuổi như hắn cũng không cách nào đề phòng ...
**********
Buổi tối hôm đó trải qua khá yên bình, Nhu Hân Hân cũng đã có một giấc ngủ rất ngon cho tới lúc nửa đêm.
— QUẢNG CÁO —
~Xoẹt~ Ba lạp, ba lạp ~
"Ai đang ở bên ngoài đó ?"
Nhu Hân Hân ngồi bật dậy nhanh chóng khoác vào cái áo choàng bên ngoài, rồi bước ra khỏi phòng.
Nhưng bên ngoài lại không có bất cứ ai.
Nàng quan sát kỹ ngoài phòng một lúc nhưng vẫn không thấy điều gì dị thường, nàng có chút lo lắng nên bước tới phòng của Lâm Bach ở gần đó mà gõ cửa.
Tuy nhiên bên trong phòng không có ai trả lời.
Nhu Hân Hân liền không do dự mà đẩy cửa phòng ra, cửa phòng không khóa, bên trong phòng cũng không thấy bóng dáng của A Ngưu ca của nàng.
Không gian xung quanh lúc này bỗng có chút im ắng thái quá, dù sao đây cũng là khách điếm, lúc nào cũng có người nhậu say xỉn ở dưới tầng, nhưng bây giờ trở nên im lặng lạ thường đồng thời cũng không có bất cứ ngọn đèn chiếu sáng nào.
Ngay cả A Ngưu ca cũng không biết đã đi đâu.
Nàng lúc này cố gắng hít thở sâu hòng làm dịu lại trái tim đang đập loạn xạ của nàng.
Nàng biết rõ bây giờ không phải lúc để sợ hãi.
Nhu Hân Hân lấy từ trong túi trữ vật một cái chuông nhỏ cỡ ngón tay cái rồi buột lên thắt lưng, đây là Tiểu Vi Tầm Ảnh Linh của nàng, bất cứ thứ gì tiếp cận nàng trong phạm vi ba mươi bước đều sẽ được cái chuông nhỏ này kêu lên báo hiệu cho nàng.
Nàng lại lấy ra một thanh kiếm nhỏ có bao màu xanh lục rồi cầm chắc trong tay, đây cũng là món vũ khí duy nhất của nàng.
Dù sao nàng chủ tu không phải là đấu pháp, nàng là một trị liệu sư chuyên đi hỗ trợ các thành viên khác trong tổ đội của mình.
Nhưng bây giờ người duy nhất nàng có thể dựa vào là A Ngưu ca lại biến mất một cách thần bí ...
Nàng sau đó dùng linh khí đốt lên hai tấm phù chú, một tấm bay lơ lửng giúp nàng chiếu sáng xung quanh, một tấm thì nàng dán lên người giúp nàng tăng tốc độ di chuyển và lực phòng hộ nhất định.
Nuốt một ngụm nước bọt, hai tay nàng nắm chặt thanh bảo kiếm rồi chậm rãi đi xuống tầng dưới của khách điếm.
Bên dưới khách điếm cũng không có bất kỳ ai, ở trên bàn vẫn còn dang dở những món ăn và những vò rượu đã được khui ra.
~ Kẽo kẹt ~ kẽo kẹt ~
Tiếng chân của nàng bước xuống trên từng bậc thang bằng gỗ là âm thanh duy nhất hiện giờ, ngay cả tiếng côn trùng hay tiếng ếch nhái kêu cũng không có.
Nàng tin tưởng rằng A Ngưu ca sẽ không bao giờ bỏ nàng lại một mình.
Nhưng ...!bây giờ chắc hẳn huynh ấy đã gặp bất trắc gì đó rồi.
Nàng phải mau chóng tìm thấy huynh ấy mới được.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhu Hân Hân chầm chậm từ khách điếm bước ra đường cái của thị trấn.
Đêm nay không có trăng cũng không có sao, nên khung cảnh xung quanh là một màu đen kịt thăm thẳm, nếu không phải có Phù Chiếu Sáng thì nàng thật sự còn không thấy được lòng bàn tay của mình.
Nàng chậm rãi lê từng bước chân nhỏ trên con đường vắng vẻ.
Từng cơn gió nhẹ mang theo sương lạnh buổi đêm sượt qua người nàng khiến nàng ngày càng mất bình tĩnh, nhưng đôi chân nhỏ bé của nàng vẫn kiên cường bước về phía trước.
Nàng rất lo lắng phải chăng A Ngưu ca đã bị thương nên không thể về được khách điếm hay không ?
*******
Ở trên một con đường vắng vẻ, một cô gái nhỏ đang bước từng bước chân run rẩy và vô định vào màn đêm mờ mịt ở phía trước.
Nàng không rõ nàng phải đi đâu và nàng đang ở đâu, nhưng nàng biết nàng phải đi để cứu A Ngưu ca của nàng.
Nàng đi mãi, đi mãi đến khi nàng bước tới chỗ khu rừng hồi sáng.
Nếu vào buổi sáng nơi này trong lành và yên bình biết bao nhiêu thì bây giờ lại càng âm u lạnh lẽo bấy nhiêu.
Bóng hình nhỏ bé cô độc của nàng từ từ đi sâu vào khu rừng đen tối.
Nhưng nàng vẫn không tìm thấy A Ngưu ca của nàng.
Đến lúc nàng tính quay đầu bỏ đi thì từ nơi nào đó vang lên từng tràng vỗ tay.
~ Bộp ~ bộp ~ bộp ~
Tiếng vỗ tay chói tai phá tan sự im lặng của cả khu rừng.
Tiêu Vi Tầm Ảnh Linh của nàng lúc này cũng điên cuồng kêu lên.
"Thật là một cô gái nhỏ dũng cảm.
Ta vốn muốn ra tay từ sớm rồi đó.
Nhưng thấy ngươi vẫn có thể đi tiếp nên ta muốn nhìn xem mi có thể đi xa tới đâu.
Không ngờ ngươi lại có thể tới tận chỗ này.
Ngươi nên biết ta lúc này tâm trạng khá là phức tạp, cũng không biêt nên khen ngươi dũng cảm hay là tiếc nuối rằng ngươi quá xui xẻo đi vào ngay hang ổ của ta nữa."
Nhu Hân Hân nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt, nàng hít một hơi thật sâu rồi hỏi:
"Ngươi đã làm gì với A Ngưu ca của ta ?"
Bóng đen nghe vậy liền cười khằng khặc, hắn bước tới gần Nhu Hân Hân hiện ra nguyên hình là một con quái vật hình người có ba cái chân, trên đầu nó còn có một cái sừng dài kì dị.
"Chậc, A Ngưu ca của ngươi ? Ý ngươi là hắn hả ?"
Nói rồi con quỷ quăng tới gần dưới chân nàng một vật tròn lăn long lóc.
Nhu Hân Hân thấy vậy trong lòng liền có dự cảm không lành.
Nhưng nàng vẫn cắn răng bước lại để nhìn rõ xem coi đó là vật gì.
"A Ngưu ca !! Ngươi đã giết a Ngưu ca ?!!!"
Trước mặt nàng là một cái đầu người đầy máu tươi, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra đây là A Ngưu ca đang mất tích của nàng.
— QUẢNG CÁO —
Nỗi sợ hãi, sự lo lắng lúc này lại ồ ạt tràn vào tâm trí cô gái nhỏ hóa thành từng tiếng khóc nấc.
"Chà chà, cầu được ước thấy nhé.
Đây là A Ngưu ca của ngươi chứ còn gì nữa !"
Con quỷ nhe ra hàm răng sắc nhọn rồi nở một nụ cười ghê rợn.
Bỗng Nhu Hân Hân ôm chặt lấy cái đầu người ở dưới đất rồi quay đầu chạy thật nhanh.
"Chậc, muốn chạy à ? Không dễ vậy đâu !"
Nàng bây giờ đang dốc hết tất cả sức lức lực của nàng từ khi nàng sinh ra tới giờ mà bỏ chạy.
Nàng phải chạy, nàng không được phép dừng lại, nàng phải chạy thoát để trở về Vân Hạc Môn báo với Bạch đại ca và chưởng môn để họ thay nàng báo thù cho A Ngưu ca của nàng.
"Cô gái nhỏ à, đừng chạy nữa, vô ích mà thôi !"
Nàng mặc kệ tất cả mà cắm đầu chạy, dù bản thân đã té ngã rất nhiều lần khiến cả người đầy máu tươi, dù gai nhọn đâm xuyên qua cả lòng bàn chân nàng, nàng vẫn tiếp tục chạy, hai tay ôm chặt lấy đầu lâu của A Ngưu ca của nàng vào lòng.
Bỗng nàng nhớ về đêm hôm đó, khi mà phụ mẫu nàng được người ta mang từ ngoài về trên hai cáng trúc, phủ lên là hai tấm vải trắng đầy máu tươi.
Dù nàng đã được dặn không được mở tấm vải ra, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà vén nhẹ tấm vải lên nhìn.
Ở phía dưới tấm vải là thi thể không trọn vẹn của phụ mẫu nàng, nội tạng và máu thịt chảy đầy khắp cáng trúc nhỏ.
Đây là ký ức mà nàng tưởng đã quên lãng từ lâu, cũng là ký ức mà nàng không hề muốn nhớ tới nhất, nay lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí nàng.
Tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực, hoảng loạn, tất cả đều dồn nén lên một cô gái nhỏ, nàng muốn khóc hét thật to, nhưng áp lực từ con quỷ sau lưng đang rượt theo ngày càng gần khiến nàng khóc không thành tiếng.