Sáng sớm hôm sau Tiểu Lang và Cúc lão bản đã soạn sẵn đồ chuẩn bị đi theo Sửu bộ đầu chuyển nhà xuống thị trấn.
Người trong làng cũng đến tiễn biệt hai người.
Ân Tử Hiên đem một quyển sách nhìn khá cũ đã ngả sang màu vàng cho Tiểu Lang.
Hắn nói rằng thứ này là một quyển Sơ Yếu Binh Lược trong quân đội, quyển sách này có đầy đủ một số cách hành binh cùng dụng binh đơn giản, ngoài ra còn có ghi chi tiết cách rèn luyện sức khỏe cùng thể chất cho binh sĩ.
Hắn muốn là Tiểu Lang là hằng ngày phải rèn luyện bản thân theo quyển sách này để tăng cường thể chất còn những cái khác thì đọc cho biết là được.
Còn Lan thẩm thì lấy một túi thơm màu vàng được buộc chỉ đỏ đeo lên cổ cho Tiểu Lang.
Nàng nói thứ này là bùa bình an vừa xin được từ chỗ Sơn Thần, nàng còn dặn nó trừ lúc đi tắm đem cởi ra còn bình thường nhất định phải đeo trên người.
Tiểu Lang dù không hiểu lắm nhưng đồ được Lan thẩm tặng nên nó liền vui vẻ nhận lấy.
Riêng Chùy lão lại đem tới cho nó một thanh kiếm xinh đẹp.
Bao kiếm màu xanh lam được vẽ từng họa tiết đám mây màu vàng kim, chuôi kiếm được khắc hai chữ “Kim Vân” còn được buột một tua lụa màu đỏ.
Chùy lão còn dặn nó chưa đủ mười lăm tuổi thì không được sử dụng kiếm này, nên nó cũng không dám mở ra xem.
Nhưng khi nó cầm thanh kiếm liền cảm thấy nó vô cùng nhẹ, cũng không biết Chùy lão rèn thanh kiếm này từ vật liệu gì nhưng có vẻ rất quý trọng.
Tiểu Lang liền rối rít cảm ơn, trong các tặng vật đây là món quà mà nó thích nhất.
Dù Trảm Cẩu Kiếm dùng tốt nhưng sao có thể so với thanh kiếm được đích thân Chùy lão rèn được.
Dân làng cũng lần lượt tặng một ít nông sản cùng thức ăn cho hai người.
Việc này làm cho Cúc lão bản cảm thấy ngại ngùng, dù sao hai người cũng chuyển đi xuống thị trấn dưới núi mà thôi cũng không phải là đi đâu xa xôi.
“Nhớ thường xuyên về thăm chúng ta đó !”
“Nhất định, xin mọi người yên tâm !”
Sửu bộ đầu cũng đã thuê sẵn một chiếc xe ngựa để chở hai người cùng đồ dùng cần mang theo.
Còn hắn cưỡi một con tuấn mã chạy song song với xe ngựa.
Đường đi xuống thị trấn có chút nhàm chán nên Tiểu Lang mới vén cửa sổ của xe ngựa lên rồi ló cái đầu nhỏ của mình ra hỏi Sửu bộ đầu:
“Sửu thúc thúc, trường tư thục rốt cục là nơi như thế nào vậy ?”
Sửu bộ đầu liền cười đáp:
“Trường tư thục là một nơi rất vui.
Ở đó có các phu tử dạy con chữ viết, dạy đạo làm người, được vui chơi với các bạn bè cùng lứa tuổi, còn có các hoạt động dã ngoại nữa.”
“Ân, vậy sau này con sẽ chăm chỉ tới trường để học tập.”
Sau đó nó cầm quyển Sơ Yếu Binh Lược mà Ân Tử Hiên đưa cho nó rồi mở ra xem.
Nhưng nó chỉ được Cúc lão bản dạy cho vài chữ cơ bản nên cũng không hiểu trong đó ghi gì.
Chỉ có phần dạy rèn luyện cơ thể có tranh vẽ chi tiết nó mới xem hiểu được một chút.
Tổng cộng trong quyển sách có 48 bức tranh cho mười hai động tác, mỗi động tác đều có bốn bước thực hiện.
Thoạt nhìn dù mấy động tác này khá đơn giản, nhưng khi nó bắt đầu thực hiện thử liền phát hiện mấy động tác này rất khó để làm hoàn mỹ.
Như có một bức tranh yêu cầu phải cong ngược người chạm vào gót chân, mặc dù nó cũng có thể miễn cưỡng làm được nhưng sẽ khiến toàn thân rất khó chịu….
Xem tranh một hồi khiến nó thoáng mệt, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi nó tỉnh dậy xe ngựa đã đi tới trước một cái biệt viện xinh đẹp và rộng lớn.
Dù Sửu bộ đầu từng nói nơi này khá “nhỏ”, nhưng thực sự lại không hề nhỏ một chút nào.
Nó có hẳn một cái đại môn lớn, một mảnh sân to có hồ non bộ trong đó còn có vài con cá đang bơi, một dãy phòng ốc cùng với mấy cái gia nhân đang quét dọn.
Thấy Sửu bộ đầu dắt theo hai người Tiểu Lang đám gia nhân liền nhanh chóng hành lễ.
“Tham kiến Sửu đại nhân cùng hai vị khách quý !”
Cúc lão bản cùng Tiểu Lang đó giờ chưa từng gặp tràng cảnh này liền ngơ ngác không biết phải làm sao.
Sửu bộ đầu liền mỉm cười một tay nắm chặt tay của Cúc lão bản khiến nàng đỏ ửng cả mặt, tay còn lại nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Lang mà kéo vào một cái thư phòng lớn.
Trong thư phòng đã đợi sẵn một vị quản gia già.
Hắn cũng mau chóng hành lễ với Sửu bộ đầu cùng hai người Cúc lão bản.
“Tham kiến Sửu đại nhân.
Còn đây chắc hẳn là Cúc cô nương cùng Tiểu Lang công tử theo lời ngài nói.”
Lại nói thêm một chút về Võ Việt Quốc, nơi này trọng võ hơn văn, dân phong lại tương đối bưu hãn hào sảng.
Nhưng nơi này vẫn còn chế độ nô lệ, những nô lệ này thường là dân chúng của các nước bại trận dưới gót sắt của Võ Việt Quốc.
Họ bị xăm lên người dấu ấn nô lệ vĩnh viễn không thể bôi xóa, ngoài ra còn bị yểm lên người một loại bùa chú khiến linh hồn gắn liền với một tờ khế ước.
Ai là người chủ của tờ khế ước sẽ là chủ của nô lệ đó, vĩnh viễn không thể phản lại.
Vì vậy ở quốc gia này dù chỉ là một người ăn mày nhưng là con dân của Võ Việt Quốc vẫn sẽ có địa vị cao hơn nô lệ.
Mặc dù thấy những người này có thể ăn mặc đồ sang trọng nhưng nếu đã là nô lệ cũng chỉ có thể coi là một món hàng trao đổi qua lại mà thôi, luật pháp của Võ Việt Quốc sẽ không coi họ như con dân mà đối đãi.
Dù nô lệ này có là nữ nhân và sinh ra vài hài tử của con dân Võ Việt quốc thì như cũ dấu ấn nô lệ vẫn sẽ còn mãi.
Còn trường hợp của Ân Tử Hiên là ngoại lệ, vì quốc gia mà hắn từng phục vụ cách khá xa Võ Việt Quốc lại không hề có mâu thuẫn gì.
Nên chính quyền ở đây liền mắt nhắm mắt mở cho hắn cư trú, ngoài ra hắn cũng đồng ý nhập quốc tịch của Võ Việt Quốc nên không hề được coi là nô lệ.
Những gia nhân ở nhà Sửu bộ đầu chính là nô lệ của những bại quốc kia.
Họ được Sửu bộ đầu mua từ một chợ buôn bán nô lệ công khai được chính quyền cấp phép.
Mặc dù một số có lai lịch còn không rõ ràng nhưng nắm khế ước trong tay, hắn liền không sợ họ phản chủ.
Lúc này Sửu bộ đầu lại nghiêm giọng hướng lão quản gia nói:
“Nghiêm lão, từ nay ông phải gọi hai người họ là phu nhân và thiếu gia.”
Vị quản gia gọi là Nghiêm lão kia liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó liền lập tức ra khỏi thư phòng phân phó gì đó cho đám gia nhân.
Nghe Sửu bộ đầu nói vậy mặt của Cúc lão bản mặt vốn đã hồng lại còn hồng hơn như ráng mây chiều vậy.
Tối hôm qua khi hai người dìu Sửu bộ đầu về tửu quản, Cúc lão bản liền đuổi Tiểu Lang qua nhà Chùy lão ngủ một bữa.
Dù có chút ngơ ngác nhưng Tiểu Lang liền ngoan ngoãn nghe lời.
Sáng hôm sau nó thấy Cúc lão bản đi đứng có chút khó khăn trong khi Sửu bộ đầu lại thần thanh khí sảng tinh thần phơi phới, nó liền lại thắc mắc hỏi nàng.
Nhưng nàng chỉ đỏ mặt nhất quyết không trả lời, còn Sửu bộ đầu thì chỉ cười to nói nó lớn lên sẽ biết.
Tiểu Lang cũng chỉ biết chôn sâu thắc mắc ở trong lòng, đợi nó lớn chút nữa sẽ hỏi vậy....!
Cúc lão bản lúc này mới nói:
“Sớm biết ngài ngoài làm bộ đầu còn có mấy cái xưởng mộc, nhưng không ngờ ngài lại thực sự là một cái đại phú hộ.
Thật làm ta có chút bất ngờ.”
Sử bộ đầu liền đáp:
“Ta đã sớm nói với nàng rồi.
Ta hoàn toàn có thể để nàng cùng Tiểu Lang ăn sung mặc sướng cả đời.
Kể cả nàng có sinh cho ta vài hài tử kháu khỉnh đi nữa ta cũng có thể nuôi cho mập mạp.”
“Ngài … cứ trêu chọc ta là giỏi.” – Cúc lão bản vân vê tà áo nói lí nhí trong miệng.
Sửu bộ đầu thấy vậy liền cười to, rồi kéo tay Tiểu Lang nói:
“Từ nay con sẽ con trai của Trần A Sửu này.
Cũng nên cho con một cái danh tự thích hợp không thể gọi Tiểu Lang mãi được.”
Đối với việc này Tiểu Lang cũng không hề bài xích, từ khi nó hiểu chuyện đã thấy Sửu bộ đầu ở đó cùng với Cúc lão bản chăm sóc nó.
Nó từ sớm đã coi hai người là người thân.
“Nói đi, con muốn có tên là gì ta sẽ cho người đi làm giấy tờ công dân Võ quốc cho con.”
Tiểu Lang liền trầm ngâm suy nghĩ.
Nó trước đó cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó phải suy nghĩ tên của mình.
Không phải chỉ gọi Tiểu Lang liền được sao …
Thấy Tiểu Lang đắn đo suy nghĩ mãi không xong, Cúc lão bản liền nói:
“Để con sói nhỏ này, suy nghĩ chắc tới Tết cũng không xong.
Chi bằng để ta đặt cho.”
Tiểu Lang liền gật đầu đồng ý.
“Tiểu Lang nó thích kiếm tới như vậy, chi bằng lấy kiếm làm tên lấy Trần làm họ.
Gọi là Trần Kiếm được không ?”
Tiểu Lang liền giơ hai tay hai chân đồng ý.
“Được đó, sau này con sẽ tên là Trần Kiếm !”
Sửu bộ đầu đương nhiên không có ý kiến gì.
Hơn mười năm qua hắn theo đuổi đã thể hiện rõ ra thuộc tính sủng vợ của hắn.
Dù Cúc lão bản đặt ra cái tên gì kỳ quặc hắn cũng đồng ý vô điều kiện chứ đừng nói cái tên hay như vậy.