Một phút sau khi gõ cửa, bên trong cũng có tiếng động. Tiếng mở cửa lạch cạch làm bao nhiêu người bên ngoài hồi hộp. Rốt cuộc một cánh cửa cũng mở ra. Một cái đầu ngó ra bên ngoài bỗng nhiên kinh ngạc. Người này chính là một thiếu nữ, nàng xinh đẹp vô cùng. Mày liễu mắt phượng, biểu hiện kinh ngạc của nàng càng làm cho một đám thanh niên mê mẩn không thôi.
Chứng kiến bên ngoài đông người như vậy, mặc dù đã được báo cho biết trước nhưng cũng khiến nàng kinh ngạc đến giật mình.
- Tiểu thư chớ kinh sợ, chúng ta không có ý xấu!
Rất nhanh một thanh niên nắm bắt cơ hội tiến tới, muốn một mực nhanh chóng thân cận. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.
- Không được tới đây!
Thiếu nữ lắc đầu mà nói, cánh tay nàng chỉ vào vạch đỏ phía trước Nhan Lâu mà nói:
- Nhan Lâu Chỉ mở về đêm, ban ngày xin quý vị không được bước qua vạch đỏ này, nếu không tiểu nữ không chịu trách nhiệm!
Nàng nói xong biểu hiện vô cùng ngượng ngùng, lập tức muốn đóng cửa.
- Khoan đã, có thể cho ta hỏi một chút không?
Thấy nàng muốn đóng cửa, một thiếu nữ bên đám người đều không nhịn được lên tiếng hỏi. Thiếu nữ kia liền dừng lại, dường như muốn nghe xem nàng ta rốt cuộc hỏi gì.
- Sao vậy tiểu Lan, Có người tới sao?
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, từ bên trong đi ra một mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành. Cả đám nam nhân đều đứng hình tập hai. Đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao lại có nhiều mĩ nữ như vậy?
Chỉ sợ đám nữ nhân xinh đẹp bên ngoài cũng chỉ như thế này thôi. Có người còn so sánh bọn họ với những mĩ nữ bọn hắn đã nhìn qua ở bên ngoài rồi. Bọn hắn làm sao biết được, hai người này cũng chỉ là nữ tử diện mạo thanh tú một chút, chẳng qua là học được make up từ A Trang, rốt cuộc làm người ta điên đảo kinh hãi.
- Các vị muốn tìm ai?
Mĩ nữ kia có chút thành thục hơn, nàng ta nở nụ cười làm một đám nam nhân say mê. Nữ nhân cũng đều cảm thấy tự ti hơn, chỉ là dù sao sức đề cao với nam nhân càng là cao hơn:
- Xin hỏi, nơi này có một vị công tử có mái tóc bạch kim sao?
Nàng cất tiếng hỏi này liền kéo mọi người về thực tại, dù sao Hoàng Minh mới chính là lí do bọn họ tới đây.
Mĩ nữ kia nghe xong chỉ cười, cũng không có lên tiếng trả lời. Nàng nhìn một hồi mấy trăm người ở đây lại đáp:
- Nhan Lâu chỉ mở từ mười một giờ điểm, mọi người xin hãy về cho, hẹn gặp vào buổi tối nhé!
Nói xong câu này nàng liền nháy mắt một cái tinh nghịch rồi kéo theo thiếu nữ phía sau đi vào. Cánh cửa của Nhan Lâu lại bị đóng lại. Bên ngoài mấy trăm người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rốt cuộc cũng không thu hoạch được gì!
- Tối nay ta nhất định sẽ tới!
Một thanh niên lên tiếng nói, rất nhanh được vô số người ủng hộ. Mặc dù tìm không thấy thần tượng, nhưng mĩ nữ ở đây quả thực làm bọn hắn động tâm rồi. Không thể nghĩ tới, một cái Nhan Lâu tuỳ tiện đã ra hai mĩ nữ cực phẩm như thế. Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu mĩ nữ đây.
Tin tức Cầm Thánh tại Nhan Lâu chưa được xác định, nhưng mĩ nữ tại Nhan Lâu quả thực làm người ta kinh diễm. Một lần nữa làn sóng sôi trào về Nhan Lâu cùng Cầm Thánh có liên quan. Đủ loại tin đồn nổ ra.
- Ngươi có biết không, Nhan Lâu chính là Cầm Thánh địa bàn đấy, quả thực không thể tin nổi!
- Ngươi thì biết cái gì, ta có người huynh đệ làm việc ở Nhan Lâu đây. Hai nữ tử kia chính là nô tì của Cầm Thánh mà thôi!
- Toàn mấy tên chém gió không đau đầu lưỡi, chính là một mực trang bức. Ta đây còn có hình ảnh trận pháp hình chiếu, quay được bên trong có đôi tình lữ đánh nhau trong bốn phút năm mươi giây đấy!
- Thật sao, huynh đệ, ta mời ngươi đi ăn, cho ta xem một chút, thế nào?
Thành Chủ Phủ, Lập Phi ngơ ngẩn ngồi trước bàn trang điểm. Trong tay của nàng đang cầm là một chiếc nón vành rộng làm bằng cỏ khô. Đây là vật duy nhất mà hắn để lại. Nàng cứ ngồi như vậy, thất thần đến mức có người tiến lại gần cũng không hề hay biết.
Một đôi tay thon gầy đặt lên mái tóc nàng mà vuốt, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe:
- Phi Nhi, rốt cuộc con còn muốn ngồi ôm chiếc mũ này tới bao lâu, nha đầu ngốc!
Lập Phi lúc này mới trừ trong suy nghĩ mà tỉnh lại, nhận ra người tới là mẫu thân liền trả lời:
- Mẫu thân, con...!
Lã Liên nhìn nữ nhi của mình, thở dài rồi nói:
- Nha đầu ngốc, hắn hiện tại còn không biết ở nơi nào, thậm chí một chút manh mối cũng không tìn thấy. Con thật sự thích hắn như vậy?
Lập Phi gật đầu, đáp lời:
- Mẫu thân, lúc trước người có nói qua. Trong đời người ta, nhân duyên là trời sắp đặt. Một đời người chỉ có một lần gặp gỡ, đó cũng chính là nhân duyên cần nắm bắt sao? Nữ nhi vậy mà gặp được người mà mình tâm động, cả đời này chỉ sợ muốn cùng hắn ở một chỗ mà thôi. Nhất là một khúc ki của hắn, hắn nhất định có một quá khứ thật bi thương. Nếu không hắn làm sao có thể làm ra một khúc nhạc như vậy. Nữ nhi rất muốn ở bên hắn, bù đắp cho hắn.
Lã Liên thở dài, cũng khoing biết nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm nữ nhi vào lòng.