Sở Lam, ngươi!
Thiên Không chỉ có thể nói ra được hai từ này rồi lại yên lặng. Hắn gia thế không bằng Sở Lam, Tu vi cũng không bằng, chỉ là gia tộc hắn cùng thành chủ phủ có qua lại về mặt kinh tế thế nên mới ôm chút hi vọng cùng Lập Phi qua lại. Thiên Không không dám phát tác cùng Sở Lam đấu nhưng không phải lại không có người không dám.
- Sở Lam a, không nghĩ ngươi lại hạ thân phận cùng Thiên Không phế vật kia so đo, chẳng lẽ không sợ làm mấy thân phận?
Một tiếng cười nói chế nhạo vang lên bên tai, một thanh niên công tử mặc cẩm bào màu đen cũng xuất hiện tại đương trường. Hắn mày kiếm mắt sáng, so với Sở Lam càng thêm vài phần tà dị cùng tuấn lãng. Dám đối với Thiên Không không chút vào mắt, lại có thể cùng Sở Lam buông lời, tất nhiên không phải người bình thường.
- Hạng Long, ngươi câu trước câu sau đều muốn người khác rơi vào tử lộ sao?
Lại có âm thanh khác lại vang lên, mọi người lại chuyển dời ánh mắt. Người vừa nói lại là một công tử ca khác, khuôn mặt điển trai vô cùng, lại luôn treo trên miệng một nụ cười hoà ái, làm người ta có cảm giác dễ gần thân thiện.
Có người không nhịn được đều phải cất tiếng mà nói:
- Tam đại công tử không ngờ đều xuất hiện tại đây, Vân Nhai Tháp hôm nay, quả thực là một trận long tranh hổ đấu sao?
- Ngươi thì biết cái gì, tam đại công tử tới đây nhất định chính là vì Lập Phi tiểu thư mà tới, nhất định là như thế?
- Cảm ơn ngươi đã nói điều mà ai cũng biết, lăn qua một bên đi!
Tiếng bàn luận xôn xao, không ít tu sĩ đều hào hứng chờ đợi xem trong tam đại công tử, ai mới là người có thể rước mĩ nhân về nhà.
Chỉ là lúc này Lập Phi hai con ngươi trong vắt đều là tản ra sự chán ghét, một màn ba tên công tử kia đấu khẩu nhau, nàng hoàn toàn bỏ qua. Ánh mắt nàng rơi vào Vân Nhai tháp ở xa xa, nàng chính là hôm nay muốn đến đây, nàng muốn tìm một nam nhân yêu thương nàng, một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, một nam nhân có thể vì nàng mà gánh xuống cả thiên địa này. Đây hầu như là mộg tưởng của biết bao thiếu nữ tuổi mới lớn, cũng chính là Lập Phi một mảnh phương tâm. Không giống như một đám công tử ca bên ngoài giả vở đạo mạo phong độ, bên trong lại âm hiểm tàn độc. Ngoài tranh đấu cùng dã tâm, lại còn có cái gì tình cảm?
Nàng thầm cảm thấy may mắn vì phụ thân nàng chính là cho phép nàng tự chọn nam nhân cho mình, không giống như biết bao người phụ thân tàn độc khác, lấy con gái mình ra làm giao dịch nhằm nâng cao địa vị cùng thế lực của bản thân.
- Tiểu thư, chúng ta hiện tại đi sao?
- Đi!
Nghe nha hoàn hỏi, Lập Phi lập tức không do dự mà rời đi. Lão nhân phía sau một câu cũng không nói, chính là vẫn nhạ nhàng đi ở phía sau.
Tam đại công tử tuy rằng vẫn đang công kích nhau bằng lời nói, nhưng ánh mắt vẫn là lưu trên người Lập Phi. Nàng vừa quay người, bọn hắn đã lập tức đi theo, Sở Lam liền nhanh bước tới nói:
- Lập Phi muội, muội hiện tại muốn tiến vào Vân Nhai Tháp sao, để ta đưa muội đi!
Hắn vừa nói xong, hai người còn lại cũng không chậm trễ mà nói:
- Lập Phi Muội, Ta đã chuyên dùng một chiếc du thuyền nhỏ để mang muội qua Vân Nhai Tháp, muội theo ta đi!
Hạng Long cũng lên tiếng đưa ra lời mời. Lâm Vũ cũng khôgn chịu yếu thế mà nói:
- Lập Phi muội, Lâm Vũ ca chính là cũng mong muội đi cùng với ta, đích thân ta sẽ đưa muội đi qua Vân Nhai Tháp!
Ba người mỗi người một câu nói ra, ba chiếc thuyền nhỏ đều đã được chuyển tới. Tại Mễ Nhĩ thành đã có luật, bất cứ ai cũng không được phi hành. Mà tiến vào Vân Nhai Tháp, đi bằng du thuyền nhỏ chính là một loại hưởng thụ. Thế nên, cả mấy ngàn năm, đều là dùng du thuyền loại này mà tiến vào Vân Nhai Tháp.
Lập Phi thở dài, nhẹ nhàng mà nói:
- Đa tạ ba vị công tử đã ưu ái Lập Phi, chỉ là ta không thể đáp ứng một trong ba vị, nếu không quả thực là không biết nói sao với hai vị còn lại. Thế nên, việc qua hồ này chỉ là không phiền tới ba vị công tử!
Lời nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, khiến xung quanh vô số người đều cảm thấy dễ nghe. Ba người nghe nàng nói đều nhìn nhau, rốt cuộc không biết nói thế nào.
Lập Phi quay người, dò xét một hàng du thuyền bên dưới, ánh mắt lập tức nhìn về ở xa xa, dưới một gốc cây đại thụ có một du thuyền nhỏ đang nhẹ nhàng lắc lư. Phu thuyền đang nằm dài trên thuyền, một chiếc nón lá che kín đi cái đầu, tựa như đã ngủ quên lúc nào không hay.
Lập Phi không hiểu sao lại có cảm giác kì lạ, nàng như bị ai đó thôi thúc đi qua. Thật kì lạ, nàng cứ vậy mà đi tới gốc cây kia trước mặt bao người. Rốt cuộc mọi người cũng để ý dưới tàng gốc cây gần bờ hồ kia có một du thuyền nhỏ trôi nổi. Trời đã về đêm, ánh sáng từ những trái pha lê toả ra thật như ban ngày. Chỉ là nơi gốc cây kia lại không có, nếu không phải ánh trắng chiếu xuống, chỉ sợ nơi này không ai phát hiện ra có nột du thuyền đang tại.