Hoàng Minh cùng Chu Du và Tiểu Bàn Tử đi theo đám người vào trong một cái sân. Sân khá rộng. Bên trong là những chiếc lồng lớn. Mỗi lồng đều là người. Trẻ có, già có, nam có, nữ có.
- Can Nhi, sao đệ lại bị bắt trở lại rồi?
Một giọng nói đây yếu ớt cùng mệt mỏi làm cho lòng người bứt rứt.
- Tỉ tỉ, ca ca!
Tiểu tử được thả ra, chạy tới ôm chầm lấy 3 người ở giữa sân. 4 đứa trẻ tuổi không lớn, ôm nhau khóc ròng.
Hoàng Minh đi vào, ngay lập tức được mang ghế tới ngồi giữa chính sảnh. Trà vừa mang tới đã thấy chính chủ đến.
- Ây za, không biết vị thiếu gia nào giá lâm, tại ha đến chậm thật thất lễ.
Hoàng Minh nhìn thấy một tên trung niên mặt gầy, để râu dê. Hai mắt tinh quang nhạy bén. Hắn gật gù, người làm ăn có khác, rất có dáng của kẻ ra vào thương trường.
- Không cần khách khí, ta tới là muốn có chút việc làm ăn!
Hoàng Minh cũng tỏ ra chút khách khí.
- ây za, không biết công tử là nhìn trúng đám người nào?
Hoàng Minh cũng không nói nhiều, chỉ thẳng vài 4 huynh đệ tiểu tử đang khóc ở ngoài sân.
Trung niên râu dê hai mắt đảo đảo, liền đáp:
- Trước quên giới thiệu, tại hạ là Thường Bất Phàm. Trước nay kinh doanh rất ưu đãi, vô cùng làm ăn uy tín, thiếu gia có thể hỏi bất cứ người nào ở chợ này đều có thể nghe được qua ta danh tiếng, nếu mà..
Hắn còn chưa nói xong Hoàng Minh đã không nhịn được cắt lời:
- Ra giá đi, đừng nhiều lời!
Thường Bất Phàm không những không giận mà còn cười hề hề, đúng là thương gia có khác.
- Vị Thiếu gia này, bốn tên kia đều là quý tộc bị phạm tội, bị đày ra bán, tại hạ là mất rất nhiều công mới thu mua về được. Giá có hơi mắc..
- Mắc là bao nhiêu?
- 3 trăm kim tệ một người!
Hoàng Minh Nhíu mày. Vũ mập mạp ở bên không nhịn được nói:
- Cái gì mà 300 kim tệ, đừng hòng qua mắt bọn ta. Giá cả thị trường ta đã biết, dù là quý tộc của Hoàng Thất cũng chỉ đáng giá 250 kim tệ một người thôi. Hơn nữa đây là 4 tên thiếu nam thiếu nữ, không thể đắt như vậy được!
Thường Bất Phàm cười làm lành, đoạn trả lời:
- Vậy là các vị không biết rồi, 4 bọn hắn là cháu của Kim Bác đại tướng quân của nước Vận Tề. Kim Bác bị dính tội danh phản nghịch, có ý đồ làm phản lên bị diệt tộc. Bốn tên này là ta mất rất nhiều công sức mới bắt được. Bên ta còn tổn thất không ít người đấy.
Đến đây hắn còn tỏ ra mất mát, thút thít mấy câu.
Hoàng Minh vừa bực mình, lại vừa buồn cười, lại nói:
- Ta mua bọn hắn với gia 1000 kim tệ.
Hoàng Minh chốt.
- Không được, không được đâu thiếu gia của ta à. Làm vậy ta sẽ lỗ lớn. Không bán được!
Hoàng Minh nghe vậy, liền đứng dậy, đoạn nói:
- Ta nghe danh mà qua, hiện mua bọn hăn, còn một mối làm ăn lớn nữa, định xem xét ngươi một chút, có lẽ ta nghe nhầm uy tín rồi!
Hoàng Minh phất tay, đi ra ngoài. Chu Du cùng Tiều mập mạp cũng đi theo.
Thường Bất Phàm nghe tới còn vố làm ăn khác liền không nhịn được kéo tay Hoàng Minh lại.
- Ây za, thiếu gia à, ta thật sự không còn cách nào khác, hay là thế này, ta giảm xuống còn 1 ngàn 1 trăm, thế nào?
- 1000 không nói nhiều!
Hoàng Minh phất tay, lại đi tiếp.
- Ây za, vị thiếu gia này, 1 ngàn thì một ngàn, cầu mong ngươi giữ chữ tín, về vụ làm ăn lớn kia...
Hoàng Minh mỉm cười. Trước phất tay một cái, một đám kim tệ trên bàn.
- Bọn hắn trước tiên thuộc về ta!!
-Vâng vâng!
Thường Bất Phàm vâng dạ, cung kính đứng một bên. Bán được 1000 là cũng tốt rồi. Hắn là có phần trăm khá cao.
- Đưa bọn hắn đi ăn rồi thay quần áo giúp ta. Bây giờ bàn vụ lớn kia!
Thường Bất Phàm vâng dạ, cho người dẫn 4 tỉ huynh đệ bọn hắn đi. Sau đó lại ngồi xuống đợi Hoàng Minh nói vố làm ăn.
Hoàng Minh uống một hớp trà, bắt đầu nói:
- Ta cần 1 nghìn tên cô nhi!!!
Thường Bất Phàm nghe tới đây hai tai có chút ù đi. 1000 tên cô nhi. Hắn có nghe nhầm không?
Thường Bất Phàm run run, đây là lớn nhất vố làm ăn mà hắn nhận được từ trước tới giờ.
- Sao thế, phản ứng mạnh vậy, hay là bên ngươi cung cấp không được?
Chu Du bên cạnh nói.
- Không phải không phải?
Thường Bất Phàm xua xua tay. Mẹ cha của ta ơi lần này phát đạt rồi.
- Đây thật sự là thủ bút lớn, ta ta..
Hoàng Minh cười cười.
- 1 tên coi nhi bình thường giá cũng là 50 kim tệ. 1000 là 50 nghìn kim tệ. Trước tiên đặt cọc ngươi 25 nghìn kim tệ. Làm được không?
Thường Bất Phàm sung sướng. Nhận, mịa nó ngu sao không nhận.
- nhận, ta nhận. Thiếu gia không biết là cần loại cô nhi thế nào, nam hay nữ?
Hoàng Minh rất hài lòng với phản ứng của hắn, đoạn đáp.
- Dưới 15 tuổi, nửa nam nửa nữ!
Thường Bất Phàm nghe tới đây đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Chắc hẳn tiểu tử trước mặt này muốn làm việc gì to lớn sao. Hay là nuôi tử sĩ. Làm phản. Thế nhưng mặc kệ, không liên quan tới ta.
- thế nào, bên ngươi làm được không?
Vũ mập mạp nói.
- Dạ được, được ạ. Thiếu gia cứ cho ta để lại phương thức liên lạc. Cam đoan 3 ngày đủ người.
Hoàng Minh gật đầu, lại đưa ra 25000 kim tệ rồi rời đi. Trước khi đi còn để lại căn dặn.
- Đừng làm ta thất vọng, hoàn thành sẽ tiếp tục hợp tác, nếu không làm xong, nhận lấy lửa giận của ta đi.
Hoàng Minh nói kèm theo sát ý, Thường Bất Phàm có chút sợ run lên.
Đợi Hoàng Minh dẫn người rời đi, hắn mới ôm lấy kim tệ hôn hít sung sướng, sau đó thu vào không gian giới chỉ, gọi người nhanh chóng thu thập người.còn