- Còn các đệ nghĩ sao?
Hoàng Minh quay qua hỏi đám còn lại.
- Không vấn đề gì, ta tin Chu Du!
Trương Vô Kỵ khẳng định chắc nịch.
- Đi thử xem, nghe chừng hay ho đấy!
Vũ mập mạp cười khì cái, không quên nhét thêm một cái bánh vào miệng.
- Đi thôi lão đại, biết đâu lại nhặt được bảo bối!
Đoàn Dự gan to bằng trời lên tiếng.
Những người còn lại đều gật đầu, bọn hắn vẫn đều là thiếu niên, gan to mật lớn, cũng không suy nghĩ nhiều.
- Vậy được rồi, chúng ta là 9 người rồi. Thêm một người nữa.
Hoàng Minh nói.
- Thêm Điêu Thuyền tỉ tỉ đi, tỉ ấy cũng đã tu luyện được rồi đó.
Tu luyện được rồi? Hoàng Minh kinh ngạc. Thấy vẻ mặt của Hoàng Minh, cả bọn lại thấy kì lạ.
- Không phải lão đại ngươi đưa tỉ ấy công pháp sao? Tỉ ấy đã là luyện khí tầng 2 rồi.
Hoàng Minh mới à một tiếng, hắn quên béng mất, vậy được rồi. Cũng không chần chừ, nên đi luôn xem sao.
Tiểu Ngư Nhi nghe lời chạy nhanh đi gọi Điêu thuyền qua.
- Có chuyện gì vậy?
Được một lúc, Điêu Thuyền được Tiểu Ngư Nhi đưa đến, liền ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Minh thấy Điêu thuyền liền ngẩn ra, thật đẹp. Điêu thuyền từ hôm tu luyện tới giờ, vẻ xinh đẹp càng tăng lên, theo đó là nàng lại thích mặc y phục màu trắng. Công pháp lại là băng tính. Làm người ta cảm nhận được vẻ cao ngạo, lại lạnh giá.
- Hoàng Minh, nhìn gì đó hả? Điêu Thuyền vẫn như thường ngày, giơ nắm đấm nhỏ dứ dứ vào trán Hoàng Minh đe dọa. Hoàng Minh cười ha hả, trêu ghẹo:
- Ta ngắm nữ nhân của ta, có việc gì sai đâu?
Cả đám nghe lão đại nói mà thầm khâm phục, lão đại khoản tán gái đúng là miệng lưỡi bô bô mặt dầy.
- Lão đại, đại tẩu, có lẽ khi khác thân mật được không?
Chu Du không nhịn được nói một câu. Điêu Thuyền đang bẹo hông Hoàng Minh xoáy một vòng, nghe được câu đại tẩu, hai má ửng hồng xinh đẹp, ngượng ngùng dừng lại động tác. Hoàng Minh thì vừa xoa chỗ đau vừa cười hề hề.
- Lão đại, giờ chúng ta cần chuẩn bị những gì?
Hoàng Minh cười một cái, đáp:
- Không cần chuẩn bị, giờ đi luôn?
Đi luôn sao? Cả đám ngơ ngác. Đi thì phải chuẩn bị đồ đạc, lương thực, thú cưỡi chứ.
Hoàng Minh cũng không giải thích, hắn lấy ra vé vào đại điện. Lập tức ấn vào sử dụng
- Tinh Tinh, sử dụng vé đại điện đấu phá?
- Đúng!!
Hoàng Minh chấp thuận.
Roẹt roẹt roẹt, ngay lập tức một không gian hình tròn xuất hiện ngay trước mắt cả đám. Không gian vặn vẹo kì bí xuất hiện làm cả bọn sợ hãi lui về sau.
- Kích hoạt vé đại điện Đấu Phá thành công. Số lượng qua vé 10/10. Mời nhanh chóng đi qua. Thời gian còn lại 15 giây.
Hoàng Minh nghe thông báo, nhồm chần chừ, hô lên một tiếng.
- Đi, nhanh chóng!!!
Hắn kéo theo Điêu Thuyền đi vào. Cả đám cũng nhanh chóng lần lượt đi vào theo. Tiểu Ngư nhi là người cuối cùng đi vào. Roạt, không gian biến mất như chưa từng xuất hiện.
Vài giây sau, một thân hình xinh xắn đi đến, ngạc nhiên:
- Ơ, mọi người hôm nay đi đâu hết rồi, bỏ lại ta một mình không có ai chơi cùng sao, hic!!
Hoàng Minh thấy mình đi vào một vùng sáng loáng, không thể mở mắt ra được. Quá là chói mắt. Hắn vẫn cầm chắc tay Điêu Thuyền, nên cũng không lo ngại. Chỉ một lúc sau, hắn cảm nhận được chân mình tiếp đất, liền mở mắt ra.
Thật kinh ngạc, nới này là đại điện Đấu phá???
Hoàng Minh không thể tin được vào mắt mình, trước mắt hắn là một lối đi dài. Nơi này.... Linh khí thật tinh thuần, nồng đâm gấp 4 5 lần Hoàng Thiên Đại lục.
Lần lượt cả đám đều xuất hiện, Điêu thuyền đến nợ ngượng ngùng rút tay lại. Hoàng Minh mỉm cười, cũng không cố giữ. Đến nơi an toàn là được rồi. Cả bọn nhanh chóng xích lại gần nhau, khi đã ổn định không thiếu ai, mới bắt đầu đi lên phía trước.
- Nơi này thật tráng lệ!
Chu Du không nhịn được cảm thán một câu. Mọi người đều gật đầu đồng ý như vậy.
- Lão đại, ngươi cảm nhận được không, nơi này linh khí thật nồng đậm!
Chu Du cất tiếng nói.
Điêu Thuyền hai mắt đẹp híp lại, nàng rất thích nơi này. Thật đẹp. Con đường đi vào mãi chưa thấy điểm dừng.
- Sao mà dài thế, chưa thấy điểm đến vậy?
Đoàn Dự không kiên nhẫn nói. Cứ đi như vậy gần nửa tiếng, bọn hắn cuối cùng cũng nhìn thấy lối vào.
Một cánh cửa to lớn. Được làm không biết bằng chất liệu gì, Hoàng Minh nhíu mày, trông như là một cái cửa tòa lâu đài vậy.
-Nào, dùng sức đẩy đi!!
Cả bọn chia ra hai bên, cùng đẩy.
- 2 3 đẩy!!!
Két két két!!!
Hai cánh cửa chậm rãi mở ra, không gian bên trong cũng chậm rãi xuất hiện.
- Thật kì vĩ!!!
Kiều Phong đứng một lúc cảm thán. Trước mặt bọn hắn là một đại điện to lớn, được thắp sáng bởi hàng ngàn ngọn nến treo tường. Hai bên lấp lánh các viên đá tảng. Các bức tường được điêu khác hoa văn cực kì tỉ mỉ. Hoàng Minh có cảm giác mình như đi vào một lâu đài trung cổ phương tây vậy.
Cả bọn còn đang cảm thán ngắm nhìn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đại điện!
- Chào mừng các ngươi đã tới được nơi này! Đại Điện Đấu phá hàng trăm vạn năm nay là đám đầu tiên tiểu bối đến.
Hoàng Minh cùng đám tiểu đệ sợ hãi, vội vàng đứng chụm lại gần nhau đề phòng.
Giọng nói kia lại tiếp tục.
- Không cần khẩn trương, các ngươi là hậu bối may mắn, như luật của Đại điện Đấu Phá, tiểu bối nào có thể đến nơi đây, đều có thể lấy đi một vật. Mỗi người chỉ lấy được một vật mà thôi. Nhớ kĩ nhớ kĩ. Các ngươi chỉ có một ngày thời gian!!!! Bắt đầu đi!