Cơn buồn ngủ của Mộ Dung Thiên lập tức tiêu tan, liền dùng Linh Tê châu liên lạc với nàng:
- Tân Địch Á, nàng ở chỗ nào vậy?
Thanh âm của Tân Địch Á hơi run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ:
- Ta....ta cũng không biết. Ở đây rất tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nói tới đó, bỗng nhiên nàng bật kêu thất thanh, kế đến là thanh âm của kỹ năng được phát động vang lên, sau đó thì tất cả đều im lặng. Trái tim của Mộ Dung Thiên như thắt lại, hắn biết là Tân Địch Á đang muốn phá vỡ dạ dày của quỷ thú để thoát ra ngoài, hoặc là đang muốn chạy đi bên trong thực quản của nó, nhưng coi bộ tình thế không được lạc quan rồi.
Một lát sau mới thấy Tân Địch Á nói tiếp:
- Ta nhớ ra rồi, ta bị một con quỷ thú có tên gọi là Kình Thôn kích cho ngất xỉu, cho tới bây giờ mới tỉnh lại. Nếu....nếu đoán không lầm thì có lẽ ta đang ở trong bao tử của nó đây.
Nhờ nàng đã được đọc nhiều sách nên đối với các giống quỷ thú cần phải săn đều biết rất rõ, lại thêm ngửi được mùi vị của bao tử nên liền suy đoán ra được sự tình ngay.
Tân Địch Á nói với giọng đầy sầu thảm:
- Từ trước tới nay, không có người nào bị Kình Thôn nuốt vào bụng rồi mà có thể sống sót thoát thân được cả, ta cũng vừa thử rồi, chỉ là tốn công vô ích thôi. Sử Mật Tư tiên sinh, xem ra chúng ta sẽ không còn cơ hội để gặp nhau nữa rồi. Ài, ở đây cũng khá tốt, rất yên tĩnh, nhưng ta cũng có phần hơi sợ. Ngươi có thể trò chuyện với ta một lúc được không?
Nếu trên đời này có điều gì đó đáng sợ nhất thì đó chính là cô độc, nhất là sự cô độc ở trong bóng tối, nó có thể sẽ làm cho người ta phát rồ. Tuy Tân Địch Á không phải là người yếu đuối, nhưng bản thân nàng cũng không thể chống lại sự đáng sợ của nó.
Mộ Dung Thiên vội vàng trấn an nàng:
- Tân Địch Á tiểu thư, trước tiên nàng đừng gấp, hãy dùng hộ thể đấu khí để chống đỡ đã. Đoàn cứu viện của đế quốc hiện đang hành động, lại còn dẫn theo rất nhiều đồn sủng [1] linh thông sục tìm ở trên biển. Kình Thôn di chuyển không nhanh, bọn họ sẽ sớm tìm được nó thôi.
Thanh âm của Tân Địch Á tràn ngập nỗi tuyệt vọng:
- Vô dụng thôi, tốc độ của Kình Thôn tuy chậm, nhưng nó cực kỳ giảo hoạt, địa phương ẩn nấp của nó khó có ai đoán ra được lắm.
Mộ Dung Thiên thông qua ý niệm mà đề cao cường độ của thanh âm:
- Tân Địch Á tiểu thư, đừng buông xuôi. Ta còn rất muốn gặp lại nàng, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng. Nàng là nữ nhân có nụ cười đẹp nhất mà ta đã từng gặp.
Ở bên kia trở nên trầm mặc một lúc, sau đó giọng nói có vẻ ngượng ngùng của Tân Địch Á vang lên:
- Sử Mật Tư tiên sinh, người nói thật chứ?
Mộ Dung Thiên quả quyết:
- Ta có thể dùng nhân cách của mình để phát thệ, tuyệt không có nửa lời gian trá.
Hắn nói thế đúng là đã phát ra tận đáy lòng và không hề lừa gạt Tân Địch Á chút nào. Nếu nói đến nữ nhân xinh đẹp nhất, hắn sẽ không chút do dự mà chọn Lộ Thiến, nhưng nụ cười đẹp nhất thì đúng là nàng Băng Sơn mỹ nữ này chứ không còn gì nghi ngờ nữa. Thời khắc mà nàng nở nụ cười cũng ấm áp tựa như là ánh dương quang đang rải xuống mặt đất vậy.
Tân Địch Á tựa hồ như rất vui mừng, nói:
- Sử Mật Tư tiên sinh, đa tạ người! Nghe được lời khích lệ của người, ta rất là cao hứng.
Mộ Dung Thiên nói:
- Đúng vậy, vì cơ hội gặp gỡ lần sau của chúng ta, để giúp ta có thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhất trên đời, Tân Địch Á tiểu thư, nàng nhất định phải chống đỡ đến cùng nhé.
Mộ Dung Thiên rất hiểu lòng người, nếu một khi người ta đã mất đi dũng khí và hy vọng, vậy thì tinh thần sẽ xuống thấp, chừng đó họ sẽ không phát huy được hết tiềm lực của họ và rồi nó sẽ theo đó mà giảm dần đi. Lúc đó thì thời gian chống đỡ của Tân Địch Á sẽ bị rút ngắn, vậy thì rất bất lợi.
Tân Địch Á gật đầu:
- Vâng!
Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Kình Thôn có một đặc điểm, ngay trước lúc tiêu hóa hẳn con mồi ở trong bụng, nó sẽ lại xuất hiện lần thứ hai để tìm con mồi mới, hoặc là khi ánh bình minh phủ xuống mặt biển thì nó sẽ trồi lên để hít thở không khí. Khoảng thời gian đó chính là cơ hội của chúng ta. Lúc đó Kình Thôn sẽ phun ra một vòi nước, vừa khéo lỗ phun nước và dạ dày của nó có liên quan với nhau, tuy rằng không gian không đủ rộng cho một người chui qua, nhưng vẫn có thể đủ cho mình thi triển một kỹ năng nhỏ. Tân Địch Á tiểu thư, đến lúc đó nàng có thể phát ra một kỹ năng nào đó, rồi biến nó thành đạn tín hiệu.
Sở dĩ Mộ Dung Thiên biết được Kình Thôn có thói quen thường nổi lên mặt nước để hít thở không khí vào mỗi lúc tảng sáng, đó là do Phỉ Lợi Phổ kể cho hắn biết. Lão nghĩ rằng Tân Địch Á thật khó lòng qua được kiếp nạn này, vì lúc nàng bị Kình Thôn nuốt vào bụng thì đang là buổi chiều, lúc đó cũng gần chạng vạng tối, lại thêm trọn một đêm thời gian, cho dù muốn duy trì hộ thể đấu khí cơ bản nhất để có thể chống lại sức tiêu hóa của dạ dày quái vật một cách vừa vặn, thì với tu vi của nàng vẫn không thể làm được. Một người không thể mang theo quá nhiều đan dược, hơn nữa, cho dù là cực phẩm đan dược như Thánh Linh đan, vậy thì linh lực được tăng trưởng bởi tác dụng của nó cũng chậm hơn rất nhiều so với sự tiêu hao của hộ thể đấu khí.
Nhưng sắc đạo đã đánh giá thấp Tân Địch Á, hoặc là đã đánh giá thấp sức bền bĩ của gia tộc đấu khí của nàng. Lúc này đã là nửa đêm, cách bình minh còn khoảng vài tiếng nữa, mặc dù thanh âm của nàng so với thường ngày có vẻ hơi yếu hơn một chút, nhưng vẫn chưa có hiện tượng suy kiệt. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên cho rằng nàng vẫn còn cơ hội chống đỡ cho tới khi trời sáng, nhưng vào lúc này hắn chỉ có thể tận lực khích lệ nàng, kích phát đấu chí và tiềm lực của nàng, giúp nàng vượt qua đoạn thời gian tuy ngắn nhưng lại rất dài này.
Tân Địch Á nói:
- Phải rồi, ta còn biết một chiêu tuyệt kỹ dùng để trinh sát, có tên gọi là "Kính hoa thủy nguyệt", chỉ cần thi triển ra thì mọi thứ trong phạm vi ba trăm thước với trục là quỹ tích phi hành đều được phản ánh lại.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì rất đỗi vui mừng, vội nói:
- Vậy thì rất tốt! Tân Địch Á tiểu thư, ta sẽ vẫn tiếp tục trò chuyện với nàng nhé. Từ giờ đến sáng chỉ còn có hai canh giờ nữa thôi, ta nghĩ nó sẽ trôi qua rất nhanh.
Trên thực tế thì đại khái thời gian lúc này cách trời sáng cũng còn tới ba canh giờ lận, nhưng Mộ Dung Thiên nói ít đi vì biết Tân Địch Á đang ở trong chỗ tối, vốn không thể phân biệt được thời gian dài ngắn thế nào, để nàng có thêm hy vọng.
Tân Địch Á mừng rỡ nói:
- Hay lắm!
Thế là Mộ Dung Thiên lập tức giở hết bãn lãnh ra, có bao nhiêu cố sự, đồng thoại (truyện trẻ con), và cả những phong tục thú vị ở Địa cầu mà hắn biết được đều lôi ra kể hết cho Tân Địch Á nghe.
Tân Địch Á vẫn yên lặng lắng nghe, nàng là người đã đọc nhiều nghe nhiều, nhưng đối với những chuyện mà hắn kể ra thì cảm thấy rất thú vị và mới mẻ, thỉnh thoảng còn bật tiếng cười khúc khích. Đối với sự bác học đa tài của hắn, nàng cực kỳ tâm phục khẩu phục.
Ba canh giờ cứ thế mà trôi qua, ở đường chân trời bắt đầu lộ ra tia sáng mờ nhạt, nhiều lắm thì còn chưa tới mười phút nữa sẽ là lúc ánh dương quang phủ xuống đại địa, và đó cũng là lúc mà Kình Thôn sẽ trồi lên mặt nước.
Lúc này Tân Địch Á bỗng nhiên hổn hển nói:
- Sử Mật Tư tiên sinh, ta mệt quá.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì rất hoảng hốt, những lời này của Tân Địch Á không phải chỉ là buồn ngủ đơn giản như vậy, mà đó là dấu hiệu đã gần đến lúc dầu hết đèn tắt. Hắn vẫn một mực đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, đồng thời cũng giúp nâng cao tinh thần để nàng không cảm thấy được sự tiêu hao linh lực của mình và cảm nhận được sự mệt mỏi cực hạn, nhưng không ngờ tới giờ phút tối hậu này lại trở thành công dã tràng.
Mộ Dung Thiên gọi lớn:
- Tân Địch Á tiểu thư, đừng ngủ, ngàn vạn lần không thể ngủ đâu. Để ta tiếp tục kể chuyện xưa cho nàng nghe nhé.
Rồi hắn lại tiếp tục liến thoắng kể chuyện, nhưng lúc này lại không có tác dụng gì.
Tân Địch Á thều thào:
- Sử Mật Tư tiên sinh, ta thật sự không được rồi. Để ngày mai chúng ta trò chuyện tiếp được không?
Linh lực gần đạt đến mức cực hạn, tinh thần lực cũng bị tiêu hao quá nhiều, những điều đó khiến cho Tân Địch Á trở nên mơ hồ, thậm chí còn quên cả việc nếu lúc này mà nhắm mắt lại thì vĩnh viễn sẽ không bao tỉnh lại nữa.
Mộ Dung Thiên đổ mồ hôi như tắm, rõ ràng là những lời lẽ để khích lệ người ta vẫn còn chưa đủ, đột nhiên cái khó ló cái khôn, hắn vội nói:
- Tân Địch Á tiểu thư, để ta kể cho nàng nghe một chuyện cười cuối cùng thôi nhé. Sau khi nghe xong, nàng sẽ ngủ rất ngon, ta dám bảo chứng nàng sẽ cảm thấy rất thích thú.
Tân Địch Á nghe được sự thành khẩn của hắn nên cố gắng đề tỉnh tinh thần rồi nói:
- Được rồi, một chuyện cuối cùng thôi nhé!
- Tốt lắm!
Mộ Dung Thiên ho khan một tiếng rồi bắt đầu chậm rãi kể, giọng của hắn thật từ tốn như để kéo dài thời gian:
- Xưa kia có một đôi phu thê nhân tộc dời đến Băng tuyết vương quốc để sinh sống, bởi vì địa phương này rất lạnh nên họ chưa quen với khí hậu, do đó mà mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều đặt một túi chườm nóng ở trong chăn để sưởi ấm. Một buổi tối nọ, túi chườm nóng bị hở ra một lỗ nhỏ, trong lúc hai phu phụ đó đang ngủ say, một chân của người trượng phu đặt lên túi chườm nóng, thế là nó bắt đầu chảy nước ra. Sau khi người thê tử phát hiện điều đó, liền lớn tiếng kêu: 'đừng đè, đặt nhẹ thôi, phía dưới đều ra nước hết rồi.' Người trượng phu trong lúc mơ mơ màng màng, tưởng rằng thê tử của mình ban ngày gian díu với nam nhân, nên ban đêm nói mớ, thế là ông ta rất tức giận, một chân ở trong chăn lập tức quơ qua quơ lại để dò tìm gian phu. Người thê tử thấy vậy mới bực dọc nói: 'nước ra nhiều như vậy mà ông còn làm loạn? Thật là bệnh mà!'
Loại chuyện tiếu lâm của người Hồng Kông này là sở trường của Mộ Dung Thiên, nhưng trước nay hắn không dám kể cho Tân Địch Á nghe, bởi vì nàng là một nữ nhân bảo thủ, sau khi nghe xong chắc sẽ rất tức giận, thậm chí rất có thể sẽ không muốn nói chuyện với hắn nữa, đến lúc đó thì thật là phiền phức. Tuy nhiên, hiện nay đang là thời kỳ phi thường, hắn tình nguyện để cho Tân Địch Á tức giận mình, và đó cũng là một phương pháp để nâng cao tinh thần lực.
Mộ Dung Thiên kể xong, hồi lâu ở bên kia vẫn không nghe thấy tiếng động gì. Trong lúc gã sắc lang còn đang lo lắng không biết loại chuyện tiếu lâm này có tác dụng với Băng Sơn mỹ nữ hay không, hoặc giả bởi vì nàng quá đơn thuần nên nghe không hiểu hết ý tứ ở bên trong, thì đột nhiên bỗng nghe Tân Địch Á cười khích khích mấy tiếng rồi nói:
- Sử Mật Tư tiên sinh, thì ra người hư như thế.
Tuy nói thế, nhưng trong lời của nàng không hề ẩn chứa hàm ý phẫn nộ chút nào.
Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này những tia dương quang bắt đầu hé lộ ở phía chân trời, mơ hồ có thể thấy được vầng thái dương màu vàng nhạt
- Úy, động rồi! Nó bắt đầu di động rồi.
Tân Địch Á rõ ràng là đang cảm giác được sự biến hóa của Kình Thôn.
Tinh thần của Mộ Dung Thiên cực kỳ phấn chấn, nhưng đồng thời cũng có chút khẩn trương. Đầu tiên là không biết đoàn cứu viện có thể phát hiện một kỹ năng nhỏ hay không, hoặc giả trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà Tân Địch Á sắp bị tiêu hóa thì họ có đến cứu kịp hay không? Lại thêm dù cho Kình Thôn có trồi lên mặt nước, nhưng giữa hải dương mênh mông thế này, liệu "Kính hoa thủy nguyệt" có thể nhận ra được một đặc điểm nào hay không? Tuy hoang mang, nhưng Mộ Dung Thiên không dám để lộ ra điều đó cho Tân Địch Á biết, chỉ nói:
- Tốt, đợi trong tích tắc mà nó vận khí, nàng hãy thi triển "Kính hoa thủy nguyệt", rồi lập tức báo cho ta biết địa điểm, chỉ nói khái quát cũng được, chỉ cần nàng thấy có chỗ nào khác lạ một chút cũng tốt rồi.
- Vâng!
Rồi Tân Địch Á không lên tiếng nữa, có lẽ là đang muốn dành chút linh lực còn sót lại ở trong thời khắc sinh tử tồn vong này, nàng cũng đang rất khẩn trương không khác gì hắn.
Tối đa chỉ một phút sau, nhưng trong lòng Mộ Dung Thiên lại như vừa trải qua hàng tỷ năm vậy, rốt cuộc hắn cũng nghe được ba tiếng ngắn gọn của Tân Địch Á:
- Bình Dã Trạch!
Hết
==========================
Chú thích:
[1] đồn sủng: Một loại thú biết truy tung ở trên biển, như chó săn vậy.