Dị Giới Dược Sư

Quyển 9 - Chương 181: Cầm thú




Chuyện đầu tiên sau khi lên đảo là lập trại. Trên Á Đặc Lan Đế Tư không có ma thú hung mãnh, nhưng lại có rất nhiều hải thú nguy hiểm. Khí hậu ác liệt ở đây đã bồi dưỡng cho tính tình của chúng trở nên rất táo bạo, và tính xâm lược cũng cực thịnh, nhưng cũng may là không dữ dội như lúc ma thú công thành mà thôi. Đối với người trên đảo mà nói, chúng vẫn thường bày tỏ "lòng nhiệt tình đón khách", do đó nên mọi người đều phải đề phòng nghiêm ngặt. Ngoài đội ngũ tuần tra của đế quốc ra, tất cả các dũng sĩ tham gia hải liệp cũng đều phải thay phiên nhau canh gác, cố hết sức để tránh cho đội ngũ bị thương vong trước khi bắt đầu cuộc săn.

Mộ Dung Thiên vừa tìm được một chỗ tốt để hạ trại thì đột nhiên có người đến tận cửa tìm hắn. Đó là một lão đầu gầy ốm, cao lắm chỉ độ chừng một thước sáu, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt đục ngầu không sáng tỏ. Lão ta nhìn già đến tội nghiệp, trông chẳng khác nào ngọn đèn trước gió, thỉnh thoảng còn ho lụ khụ vài tiếng, đúng là một bộ dạng gần đất xa trời, thật khiến người ta phải lo cho lão không biết sẽ bị ngã xuống chết bất kỳ lúc nào vậy.

Mộ Dung Thiên suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu. Hắn nghi hoặc hỏi:

- Tiên sinh, xin hỏi ngài là....?

Lão đầu không nói gì, chỉ nghe trên người lão vang lên mấy tiếng răng rắc, rồi trong lúc Mộ Dung Thiên kinh hãi không biết chuyện gì xảy ra thì thân hình của lão đầu kia bỗng nhiên vươn lớn lên, chỉ trong nháy mắt mà thân hình của lão trở nên cao to, so với Mộ Dung Thiên còn có vẻ cao lớn hơn. Giờ đây thân thể của lão khôi ngô khỏe mạnh, bắp thịt cuồn cuộn, toàn thân như tràn đầy sức lực, nào có tí gì trông giống như già nua đâu? Thế rồi lão quay mình, đối mặt chính diện với Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên hoảng hốt, lập tức ngầm giới bị. Lúc này khuôn mặt của lão lại bắt đầu thay đổi, nhất thời làm người ta hoa mắt, đến khi mọi thứ yên lặng trở lại thì đã thấy khuôn mặt của một trung niên hán tử hiện ra trước mắt.

Khi Mộ Dung Thiên nhìn thấy diện mạo của người đó thì lập tức xả bỏ giới bị, bởi vì hắn biết dù có cẩn thận đề phòng thế nào thì cũng vô dụng. Kẻ vừa đến là người có thể giết hắn bất cứ lúc nào, thật dễ như trở bàn tay vậy.

Mộ Dung Thiên cúi mình cung kính:

- Chẳng hay Long vương đại giá quang lâm, Đan Ni Tư không thể đón tiếp từ xa, thật thất lễ.

Rồi trong lòng hắn thầm nghĩ: "Chẳng trách gì lão đầu ngươi ném bỏ Thiên biến vạn hóa ở trong bảo khố, cho nó bám đầy bụi mà không thèm xài đến. Thì ra ngươi có tuyệt kỹ lợi hại đến như vậy, chẳng những là khuôn mặt, mà ngay cả thân hình cũng có thể biến đổi không ngờ, quả thật là hai người khác hẳn nhau."

Nghĩ xong, hắn lại hô lớn:

- Lệ Toa, dâng trà!

Lệ Toa ở gần đó vội ứng tiếng đáp lời, nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã khoát tay, bảo:

- Được rồi, Đan Ni Tư, không cần khách sáo. Ta là người thẳng thắn, hôm nay đến tìm ngươi là có chút việc, nói xong sẽ đi.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tim đập thình thịch, vô sự bất đăng tam bảo điện, nếu không có việc gì thì chẳng ai lên điện tam bảo cả. Không biết có phải ông ta đã biết chuyện giữa hắn và Mâu Cơ rồi không? Từ sau lần đầu hắn chơi xấu Mâu Cơ, lúc nào cũng đề cao cảnh giới. Nhất là khi ở bên ngoài, trinh sát khôi lỗi của Lộ Thiến chỗ nào cũng có, hơn nữa, hắn còn phát hiện được, sau khi kết hợp với tiểu Tinh Linh, thực lực của nàng cũng tăng lên thêm một tầng, cả tính chất cũng có biến hóa lớn, vì những con khôi lỗi do nàng chế tạo ra bây giờ đều rất giống thật. Xem ra rất khó có người nhận ra được sự khác biệt giữa khôi lỗi do Lộ Thiến tạo ra và động vật thật thì mới đúng.

Tuy nhiên, người bình thường dù thế nào cũng không thể sánh được với Long vương. Thế nhưng hôm nay ông ta tìm đến tận cửa thì hẳn là phải có việc nghiêm trọng rồi. Nghĩ tới đây, gã sắc lang liền khẩn trương hẳn lên, dè dặt hỏi:

- Xin hỏi là việc gì?

Ánh mắt của Mạch Khắc Tắc Nhĩ lạnh lẽo chợt lóe hàn quang, ông ta nhìn Mộ Dung Thiên như muốn trấn nhiếp tinh thần của hắn rồi hỏi:

- Đan Ni Tư, tại sao ngươi lại trộm Thiên biến vạn hóa của ta để dùng? Hơn nữa lại còn nóng lòng tham gia hải liệp lần này, ép Mâu Cơ phải làm thuyết khách cho ngươi? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?

Ông ta chỉ vừa bộc lộ chút khí thế mà đã trông như thần binh xuất trận, khiến người ta phải phát rung. Đây chính là tuyệt kỹ Long uy dùng để trấn nhiếp tinh thần của Long vương. Mộ Dung Thiên đã được tận mắt chứng kiến môn tuyệt kỹ những hai lần, nhưng hiệu lực của lần này còn mạnh hơn lần trước rất nhiều, áp lực vô hình bức đến tận tâm tạng, thậm chí còn bức ép lên mỗi dây thần kinh nữa.

Tuy nhiên, linh lực của Mộ Dung Thiên bây giờ cũng được tăng thêm rất nhiều, nên nhờ vậy mà hắn vẫn có thể chịu đựng nổi. Thế nhưng hắn vẫn làm ra vẻ sợ hãi, rồi đáp:

- Long vương, tại hạ chỉ muốn dừng chân ở Tát La để phát triển sinh ý mà thôi, tuyệt đối không dám nuôi ý đồ gì cả. Ngài cũng biết đó, một thương nhân ngoại tịch bất luận thế nào cũng không thể thi triển quyền cước tại Tát La này được, có rất nhiều việc nếu không có huy chương chức nghiệp thì sẽ bị giới hạn rất nhiều. Còn về nguyên nhân tạm mượn Thiên biến vạn hóa, có lẽ Long vương cũng có thể đoán được mà, sinh ý của ta hôm nay lên như diều gặp gió, tất khó tránh khỏi kết oán với nhiều người ở trên thương trường, ta cũng chỉ muốn tận lực giảm thiểu càng nhiều phiền phức càng tốt mà thôi.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo của ông ta đảo khắp một lượt trên người Mộ Dung Thiên xong, đột nhiên buông ra một câu long trời lở đất:

- Đan Ni Tư, ngươi là gián điệp do nước ngoài phái đến để nằm vùng tại bổn quốc phải không?

Ông ta không hề đề tụ linh lực, cũng không lộ ra một tia sát khí nào, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nguy hiểm ập tới, Mộ Dung Thiên đã sớm biết được sự đáng sợ của ông ta khi chém bay hòn giả sơn mà không có chút dấu hiệu nào, nên sợ hãi nói:

- Tuyệt đối không có chuyện đó, ta có thể phát thệ. Nếu như Đan Ni Tư có nuôi ý đồ buôn bán Tát La, vậy Thống Khổ thần Địch Lạc Đa Lặc hãy triệu hoán ta, đày ta vào địa ngục, cho ta chịu đủ mọi hình phạt cực khổ, vĩnh viễn không được lên thiên đường.

Hắn thề xong, liền đọc thêm vài câu chú ngữ rồi tháo chiếc mặt nạ xuống và hỏi:

- Như vậy Long vương đã tin chưa?

Lời phát thệ của hắn có thể nói là một loại độc địa nhất, người ở Thần Phong đại lục rất xem trọng lời thề, nhất là khi họ dùng tên của các vị thần trong lời thề của mình, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ai vi phạm lời thề của mình cả, tránh cho mình khỏi bị trừng phạt thực sự. Hơn nữa, tên sắc lang lại dùng chân diện mục để phát thệ, nên nhất thời Long vương tin ngay, thế là sắc mặt của y liền hòa hoãn lại. Chỉ tiếc rằng ông ta không biết được lúc này trong lòng Mộ Dung Thiên lại nghĩ: "Hừ, lão tử chỉ muốn khống chế Tát La chứ không bán đứng nó, như vậy cũng sẽ không vi phạm lời thề của mình." Hiện nay Mộ Dung Thiên đã hóa trang khác hẳn với lúc còn ở Lam Nguyệt, vả lại hắn cũng thừa biết Mạch Khắc Tắc Nhĩ rất thờ ơ với chính trị, điều mà ông ta quan tâm đến chính là sự an toàn của Tát La mà thôi, còn với một tên đào phạm nho nhỏ như hắn, lẽ ra Mạch Khắc Tắc Nhĩ sẽ không nhận ra được mới đúng.

Quả nhiên Mạch Khắc Tắc Nhĩ ngắm nhìn chân diện mục của Mộ Dung Thiên một lúc sau, không phát hiện có gì đặc biệt, sau đó mới nói:

- Ta tạm thời tin ngươi, nhưng nếu có một ngày nào đó để cho ta biết được ngươi có âm mưu gì thì ta sẽ đích thân giết ngươi, dù cho ngươi có chạy đến chân trời góc biển thì cũng không thoát khỏi bàn tay của ta.

Nói đến đoạn sau cùng, ngữ khí của ông ta có phần quyết liệt, hàm ẩn một quyết tâm rất chắc nịch.

Mộ Dung Thiên vội vàng đáp:

- Không dám, không dám!

Mạch Khắc Tắc Nhĩ trầm ngâm một lát rồi nói:

- Được rồi, Đan Ni Tư, ngươi hãy dùng hết toàn lực để đánh ta một kích xem nào.

- Sao cơ?

Mộ Dung Thiên bị lời nói của ông ta làm giật mình hết hồn.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ lập lại lần nữa:

- Ta nói, ngươi hãy dùng hết toàn lực để đánh ta một kích xem nào. Tuy rằng ngươi không phải là người của Long tộc, nhưng dù sao cũng là do ta tiến cử. Nếu không phải vì đứa tiểu quỷ Mâu Cơ ương bướng kia nỉ non vòi vĩnh, hơn nữa dược lực của ngươi quả thật có hiệu quả rất tốt, nên gần đây ta thấy nó vui vẻ hơn trước rất nhiều, thì ta đã không phá lệ mà tiến cử ngươi. Tuy nhiên, giờ đây ta muốn xem thử coi ngươi có bao nhiêu cân lượng.

Hiệu quả dược vật của Mộ Dung Thiên quả thật là rất tốt, nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ không thể đoán ra được nguyên nhân chính khiến cho tâm tình của Mâu Cơ được tốt hơn nhiều, đó chính là ái tình. Nữ nhân khi được yêu sẽ có tâm tình vui vẻ và luôn cảm thấy hạnh phúc.

Mộ Dung Thiên suy nghĩ nhanh trong đầu, rất có khả năng Mạch Khắc Tắc Nhĩ chỉ thuần túy muốn thử sức của mình, nhưng cũng có thể ông ta không hoàn toàn tin tưởng nên muốn thông qua thực lực để hiểu rõ nguồn gốc của mình. Nếu dùng hết sức thì phải sử dụng đến những môn tuyệt kỹ lợi hại nhất như là Ma bạo phá hay Bạo phong tuyệt sát, nhưng điều đó hiển nhiên là không được, vì chúng rất dễ gây chú ý. Còn nếu như giả vờ yếu kém thì cũng không được, vì thánh cấp cường giả không dễ gì mà qua mặt được; nói không chừng lúc đó còn khiến ông ta sinh ra lòng nghi ngờ với mình nữa. Tuy gặp khó, nhưng tâm tư Mộ Dung Thiên rất mẫn tiệp, hắn lập tức có chủ ý, rồi quay sang hỏi:

- Ở đây sao?

Lều trại ở đây tuy lớn, nhưng chẳng qua cũng chỉ có đường kính là hai mươi thước, đối với cao thủ mà nói, nó thật sự là nhỏ tới đáng thương.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ khoanh tay lại, rồi nói:

- Không sai! Cứ dùng hết sức mà tấn công ta, và hãy dùng môn tuyệt kỹ lợi hại nhất của ngươi. Nếu như có xảy ra bất cứ thiệt hại gì, ta nhất định sẽ bồi thường cho.

Ngữ khí của ông ta mang đầy vẻ cao ngạo và tự tin của một bậc thánh cấp cường giả.

- Tốt!

Mộ Dung Thiên sảng khoái nói:

- Để ta đi lấy vũ khí.

Không lâu sau, hắn trở lại với một cây trường thương đen như mực nhưng lại láng bóng, nhất là đầu thương, nó nhìn có vẻ đen giống đêm tối vậy. Người có kiến thức sẽ biết ngay cây thương này được làm từ chiếc sừng của quỷ thú Vụ Di, một loại hung thú giống như Oa Đề mà hôm qua Mộ Dung Thiên đã gặp được.

- Yêu Vụ thương!

Mạch Khắc Tắc Nhĩ sững người, sau đó liền cười nói:

- Tiểu tử ngươi cũng khéo lựa hàng đấy chứ.

Thì ra cây thương đó là một món thần binh ở trong bảo khố của ông ta.

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu ngượng ngùng. Hắn trộm lén món binh khí này, rồi lại dùng nó đi đối phó với chủ nhân của nó, quả thật là mặt dầy. Bởi vì người chiến đấu bằng tay không quá ít, mà Mộ Dung Thiên lại không muốn việc mình thích dùng linh lực vũ khí truyền ra ngoài, nên mới tiện tay "mượn" luôn cây Yêu Vụ thương từ trong bảo khố của Long vương.

- Được lắm, đến đây!

Mạch Khắc Tắc Nhĩ thản nhiên nói.

- Được!

Mộ Dung Thiên cũng không khách khí, quát khẽ một tiếng, rồi toàn thân bộc phát hỏa diễm đấu khí.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ thoáng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cứ xem thường, tựa như mọi việc đều đã nằm trong dự liệu của ông ta từ trước vậy.

Mộ Dung Thiên đợi cho khí thế của mình đạt lên đến đỉnh điểm thì hét vang một tiếng, đồng thời vung trường thương lên, nó lập tức như một con hỏa long đâm mạnh ra. Khi còn cách Mạch Khắc Tắc Nhĩ chừng hai thước thì đầu mũi thương bỗng nhiên phun ra một luồng vụ khí vừa đen vừa dầy đặc, bao trùm lấy ông ta. Đây chính là đặc tính của Yêu Vụ thương, sương mù phun ra không phải chỉ để ngăn cản một cách đơn thuần như vậy. Địch nhân một khi đã bị vây trong luồng vụ khí đó thì sẽ sản sinh ra sự mê hoặc, hỗn loạn, khủng hoảng, hành động bị trì trệ, vv.....

Đương nhiên, Yêu vụ chỉ dùng để trợ giúp cho đòn tấn công chính mà thôi, chứ sát chiêu thật sự chính là vũ khí ở phía sau. Lúc này từ trong cây Yêu Vụ thương lập tức có một tia đấu khí sắc bén bắn thẳng về phía Mạch Khắc Tắc Nhĩ đang còn bị vây trong lớp yêu vụ.

Cây thương không hề bị vật gì cản trở, xuyên thẳng vào đám vụ khí, tiếp tục tấn công thẳng về phía trước. Thế nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại không hề xuất thủ, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi chút do dự, chẳng lẽ cứ tiếp tục đâm tới hay sao? Tuy ông ta là thánh cấp cường giả, nhưng Mộ Dung Thiên đối với thực lực của mình ngày hôm nay cũng rất tự tin, hắn chỉ lo cây thương sẽ đâm trúng ông ta, dù chỉ tạo ra chút thương tích nhẹ nhưng cũng sẽ làm kinh động đến nhiều người. Đến lúc đó thì sẽ bị phiền toái rất nhiều.

Nhưng ý niệm đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Cuối cùng Mộ Dung Thiên vẫn lựa chọn một quyết định táo bạo mà từ trước tới nay chưa từng có, quả đúng là nghé con không sợ cọp mà. Hắn vốn là tuổi trẻ khí thịnh, nên khi thấy Mạch Khắc Tắc Nhĩ xem thường mình thì trong lòng không phục chút nào.

Lúc này hắn bỗng cảm thấy cây trường thương trong tay bị một luồng kình lực rất mạnh ngăn trở, trong đó lại còn hàm chứa luồng linh lực rất lớn, thế là bao nhiêu khí thế mà hắn đã đề tụ được đều bị tan biến cả, và cũng không có cách nào để tập hợp chúng lại thêm lần nữa.

Yêu vụ dần dần tan đi, thân ảnh của Mạch Khắc Tắc Nhĩ liền tái hiện ngay trước mắt. Lúc này Mộ Dung Thiên mới kinh hoàng phát hiện ra ông ta đã dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy đầu ngọn thương vừa được đâm tới với một khí thế như lôi đình vạn quân của hắn, trông ông ta giống như là đang đùa giỡn với món đồ chơi của một tiểu hài tử vậy.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ vẫn ung dung nhàn nhã như thường, khẽ gật đầu khen:

- Tốt lắm! Châm đấu khí, dùng rất tốt. Linh lực cũng khá mạnh, nhưng dường như ngươi vẫn còn giữ lại chút sức phải không?

Mồ hôi lạnh của Mộ Dung Thiên tuôn ra như mưa, lòng tin vừa bay cao ngất ngưỡng thì giờ đây lại teo hẳn lại. Hôm nay hắn mới ý thức được rõ ràng giữa mình và thánh cấp cường giả có chênh lệch quá nhiều, căn bản là không cùng một tầng cấp. Một võ giả của bất luận đẳng cấp nào so với thánh cấp cường giả thì hình như vẫn có một khoảng cách khó lòng vượt qua nổi, thật giống như sự chênh lệch giữa ma thú cấp A với ma thú cấp SE vậy.

Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng tâm phục khẩu phục, hắn chán nản nói:

- Long vương ngài quả nhiên quá lợi hại, tại hạ bội phục sát đất.

Đáng lẽ hắn còn nhiều lời để tâng bốc ông ta thêm, nhưng chỉ tiếc là lúc này lại không còn tâm tình gì nữa.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười nói:

- Người thanh niên nhất định phải chịu được sự đả kích thì mới khá, nếu không thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành thánh cấp cường giả được. Hơn nữa, ngươi còn trẻ tuổi như thế mà đã có linh lực mạnh như vậy rồi, lại còn có cả châm đấu khí nữa, kể ra cũng không tệ đâu.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lập tức lấy lại được một chút lòng tin ngay, dù sao đi nữa thì hai môn tuyệt kỹ mạnh nhất của hắn là Ma bạo phá và Bạo phong tuyệt sát vẫn chưa thi thố hết, nếu không thì tốc độ và sức chiến đấu của hắn đã cao hơn gấp mấy lần rồi. Vì vậy nên hắn gật đầu đáp:

- Đa tạ Long vương chỉ điểm! Tại hạ xin được thọ giáo!

Có lẽ là vì thực lực của Mộ Dung Thiên cũng khá cao hoặc là vì hắn bại mà không ngã lòng, nên nhờ vậy mà đã giành được đôi chút hảo cảm của Mạch Khắc Tắc Nhĩ. Ông ta rất thưởng thức hắn, nên vẻ mặt trở nên ôn hòa nhiều, nói:

- Được rồi, ta cũng không còn chuyện quan trọng gì khác để nói với ngươi nữa. Đan Ni Tư, hãy cố gắng nỗ lực đấy.

Mộ Dung Thiên ngoan ngoãn cúi đầu như con gà đang mổ thóc, đáp:

- Nhất định, nhất định!

Đứng trước mặt một vị thánh cấp cường giả, hắn chỉ có thể cúi đầu khúm núm mà thôi.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ dường như chợt nhớ ra điều gì, vội nói:

- À, phải rồi, ta đã chuẩn bị sẵn một phần hậu lễ để giúp ngươi nữa, cứ yên tâm đi.

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:

- Hậu lễ?

Chẳng lẽ ông ta sợ bị mình làm mất mặt nên muốn truyền lại một chiêu tuyệt kỹ cực mạnh hay là một món bảo vật nào đó?

Mộ Dung Thiên suy đoán đủ mọi khả năng, nhưng không lâu sau đó thì hắn cảm thấy thất vọng ngay, vì Long vương đã lên tiếng:

- Đến lúc thích hợp thì ngươi sẽ biết. Ta đi đây.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ nói xong, liền không đợi Mộ Dung Thiên nói thêm câu gì, thân thể ông ta lại phát ra những tiếng răng rắc, rồi chỉ trong nháy mắt đã nhanh chóng biến thành lão nhân già nua gần đất xa trời mà lúc nãy Mộ Dung Thiên đã nhìn thấy, sau đó ông ta mới chậm rãi cất bước bỏ đi.

Mộ Dung Thiên lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Lệ Toa bựng khay trà đến, nàng quay nhìn bốn phía rồi hỏi:

- Ủa, quý khách đâu rồi?

oooOooo

Hải liệp là một hoạt động nhằm để tuyển lựa tinh anh của Tát La, hình thức tổ chức cũng giống như đại hội luận võ của Tát Á Da Lộ và An Cách La Hy vậy. Điều khác biệt duy nhất đó là người tham gia hải liệp phải thông qua việc săn bắt hải thú để tranh tài với nhau, chứ không phải trực tiếp giao chiến với đối phương. Hơn nữa, đây là cuộc tranh tài của toàn quốc, những kẻ tham dự đều là tinh anh trong tinh anh, mỗi một người đều là những cường giả đã được chuẩn bị đầy đủ, hoàn toàn khác hẳn với cuộc thi đấu của các học viện.

Sau khi chỉnh đốn lại doanh địa xong, tới giữa trưa là thời gian chia tổ đi săn. Cứ mười người thì được chia vào một tổ, cùng nhau hợp tác. Còn về vấn đề làm sao chia tổ thì đó là do chính quyền quyết định. Trước tiên, những người tham dự đều phải trải qua sự kiểm tra linh lực, đồng thời căn cứ vào chức nghiệp rồi tổng hợp lại mà chấm điểm, chia ra làm một, hai, ba,.....đến mười cấp, và thực lực cứ thế mà giảm dần. Mỗi tổ đều do dũng sĩ từ cấp một tới cấp mười cộng lại mà thành. Tuy nhiên, mỗi một tổ chỉ có thể có một ma pháp sư hoặc phù chú sư nổi tiếng mà thôi. Nếu tổ nào may mắn lắm thì sẽ có được một Nghĩ linh sứ hoặc Chi phối giả hoặc các chức nghiệp cường mạnh khác làm tổ viên, vậy thì nhân số của tổ đó sẽ bị ít đi một người. Tóm lại, tình hình phân tổ cũng rất phức tạp, bên chính phủ cứ dựa theo kinh nghiệm mà định ra quy tắc. Họ cũng tương đối khá công bằng, nên giúp cho thực lực của các tổ viên cùng tổ có thể hỗ tương cho nhau.

Trong lúc kiểm tra, thực lực của Mộ Dung Thiên được xếp thuộc hàng cấp ba, có thể xem là bậc trung bình. Do hắn đã dồn đại bộ phận linh lực của mình vào hai huyệt Thiếu Dương và Thiếu Âm, nên trắc thí sư không thể nào kiểm tra ra được thực lực chân chính của hắn, vì vậy nên mới xếp hắn vào hàng cấp ba. Mộ Dung Thiên không muốn chứng tỏ mình quá mạnh để phải đứng mũi chịu sào, nhưng cũng không thể tỏ ra mình quá yếu, bởi vì hiện nay hắn đang muốn tranh thủ địa vị tại Tát La, nên không thể giấu hết tài được.

Sau đó hắn rút thăm, vô tình bắt trúng thăm của tổ 168, một con số rất tuyệt, nhất lộ phát. Từ sau khi Mộ Dung Thiên trở thành thương gia thì hắn cũng từ từ bắt đầu có chút quan niệm về điềm may. Rút được con số này, liệu có phải nó là tượng trưng cho việc hải liệp sẽ được thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước không nhỉ?

Mộ Dung Thiên khích động tìm đến nơi tụ tập của tổ mình. Ngày mai mới chính thức bắt đầu hải liệp, nhưng trước đó vẫn còn một ngày để các tổ viên làm quen với nhau, có như vậy thì đến khi bắt đầu hải liệp, mọi người mới phát huy năng lực hợp tác với nhau cho tốt được.

Khi Mộ Dung Thiên đến được nơi cần đến, thì hắn chợt phát hiện ra các tổ viên khác hầu như đã có mặt đông đủ, nhưng bọn họ không phải là đang giao lưu với nhau, mà là đang xúm lại để làm quen với một người duy nhất mà thôi. Nhìn từ bóng lưng của người đó, xem ra đó lại là một nữ tử, và cũng chỉ có nữ tử thì mới được nhiều người hoan nghênh đến như vậy.

Những người tham gia hải liệp phần lớn đều là những người đã có tuổi, số lượng nữ tử tham gia thì chiếm một tỷ lệ rất ít. Thật không ngờ trong tổ của Mộ Dung Thiên lại may mắn có được một mỹ nhân như thế.

Nhìn đám đực rựa đang bu quanh nữ tử kia để nịnh nọt vuốt mông ngựa, trong lòng Mộ Dung Thiên thầm chửi: "Thỏ còn không ăn cỏ ở gần tổ nữa kìa, các ngươi đúng là một đám cầm thú mà. Dám cả gan hạ thủ cả với tổ viên cùng tổ, thật là không có một chút đạo đức nào cả."

Tuy nhiên, cứ căn cứ theo mức độ được hoan nghênh của nữ tổ viên kia, nhất định nàng không phải là quỷ dọa xoa rồi, trái lại, nhất định phải là một mỹ nhân có sắc đẹp lộng lẫy, nên mới hấp dẫn được đông đảo nam nhân như thế chứ. Mộ Dung Thiên vừa thầm mắng đám cầm thú kia, vừa chuẩn bị tiến lên để gia nhập vào hàng ngũ cầm thú vô sỉ nọ.

Hết