Oa Đề bỗng nhiên nhìn thấy nửa đường ở đâu lại nhảy ra một trái tiểu hắc cầu thì biết ngay lại có người khác tới, thế nhưng nó vẫn không coi vào đâu, vẫn há miệng nuốt luôn trái tiểu hắc cầu vào bụng. Lần này nó còn chép chép miệng, trông có vẻ như rất thỏa mãn vậy.
Trên thực tế, ai trong chúng ta cũng đều biết, nếu ăn uống bậy bạ thì sẽ rất dễ đưa đến việc tiêu hóa không được tốt. Lúc này Oa Đề cũng như vậy, thân thể cao lớn của nó bỗng nhiên phình lên thật to như trái bóng cao su bị căng phồng vậy. Con quỷ thú kia lập tức bị mất đi dáng vẻ thong dong lúc nãy, mà khuôn mặt của nó nhăn nhúm lại rất đáng sợ, có vẻ như nó đang phải chịu một cơn đau không gì sánh được vậy. Đầu tiên là đôi mắt của nó trợn căng lên hết cỡ, sau đó thì "đùng" một tiếng, toàn thân của Oa Đề bị nổ banh xác, máu thịt cùng với ruột gan phèo phổi của nó bắn văng tung tóe, nhưng khi rớt xuống người của Tân Địch Á thì lập tức tan đi mất, đồng thời cũng nhanh chóng biến thành yêu khí.
Ma bạo phá, đúng là môn tuyệt kỹ độc nhất vô nhị, trên đời không có kẻ thứ hai biết được, không cần phải nói thì chúng ta đều biết đó là của gã sắc lang Mộ Dung Thiên rồi. Mấy ngày nay không gặp được Tân Địch Á, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ phiền muộn, nhất là khi trời còn thêm mưa gió nên lại càng làm cho hắn bực mình hơn. Vì vậy, sau khi đợi cho đám người Lộ Thiến ngủ say rồi, hắn liền đi ra ngoài dạo một vòng.
Gã sắc lang này trước kia đã từng liều lĩnh thu lưu những kẻ không có chức nghiệp, điều đó cho thấy hắn cũng là một người giàu lòng nhân từ, nhưng vẻ ngoài của hắn lại không có biểu hiện của một người tốt bụng, vả lại thực lực cũng phù hợp với yêu cầu, do đó mà hắn cũng nghe được tiếng kêu của Oa Đề. Thế là hắn lập tức chạy đến nơi phát ra tiếng khóc kia, chẳng qua chỉ chậm hơn một chút, nhưng vừa khéo lại gặp đúng lúc Tân Địch Á đang lâm nguy, vậy là hắn đã không chút do dự mà tung ra môn tuyệt kỹ mạnh nhất của mình.
Nếu cứ dựa theo linh lực mà nói, dù lúc này linh lực của Mộ Dung Thiên vừa được đột phá lên một cảnh giới mới, nhưng so với Tân Địch Á thì hai người cũng chỉ ngang ngửa nhau mà thôi, vẫn còn thấp hơn Oa Đề tới hai bậc. Thế nhưng Ma bạo phá của hắn cũng thuộc hàng quỷ dị nhất trên thế gian này, ngay cả con Oa Đề có khả năng nuốt sống đủ loại linh lực kỹ năng mà cũng không thể nào tiêu thụ được nó. Thế là nó liền phải chịu lấy hậu quả do mình gây nên, chết đuối ngay trên vũng sình. Bản thân nó phải vất vả lắm mới trở thành một loại hải thú cấp A, nhưng giờ đây lại bị chết một cách không minh bạch.
Sau khi dùng lực quá mức giới hạn để phát ra tuyệt kỹ tổ hợp thất linh, Tân Địch Á liền trở nên suy yếu hẳn, hoa sen dưới chân cũng theo linh lực tản mác của nàng mà mỏng dần mỏng dần, cuối cùng thì không còn sức để nâng đỡ chủ nhân nữa, coi bộ sắp sửa bị rơi vào biển tới nơi. Ngay lúc đó, một cánh tay chắc nịch đưa ra ôm lấy tấm eo thon của nàng, kế đó là một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Tiểu thư, không sao chứ?
Tân Địch Á giật mình kinh hãi, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử chừng mười bốn, mười lăm tuổi, diện mạo rất tầm thường chứ không có điểm gì đặc biệt. Loại người thế này thì đi đâu cũng có, thậm chí khi đi trên đường cái, chỉ cần tùy tiện thò tay ra nắm lấy một người thì cũng có được ngay, tuyệt đối không khác với hàng hà sa số những nam tử cũng độ tuổi là bao. Tuy nhiên, hắn chính là người vừa cứu nàng ra khỏi nanh vuốt của Oa Đề, điều đó là thật chứ không còn gì nghi ngờ được nữa.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người trẻ tuổi khác phái, Tân Địch Á cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng lại không thể bảo hắn buông tay, vì với sức lực của nàng hiện nay, nàng quyết không thể nào tự đứng trên mặt đại dương mênh mông này được. Đang trong lúc còn xấu hổ thì bỗng nhiên giữa bầu trời đêm lại có hai đóa quang hoa xuất hiện trên không.
Hai người kinh ngạc nhìn về phía đang phát sáng, thì ra đó là chỗ mà Oa Đề vừa bị nổ banh xác lúc nãy. Không biết từ lúc nào đã có hai hạt minh châu lớn bằng long nhãn xuất hiện ở đó, chợt sáng chợt tối, như những vì sao lấp lánh, phát ra quang mang rất mỹ lệ.
Tân Địch Á chỉ vào chúng, vội vàng nói:
- Linh Tê châu! Tiên sinh, nhanh lên!
Thấy thần tình lo lắng của nàng, Mộ Dung Thiên biết được hai hạt minh châu ấy nhất định là bảo vật không tầm thường. Lúc này chúng như sắp rơi vào biển, chỉ cần rơi xuống nước thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm lại được chúng trong biển rộng bao la thế này.
Đột nhiên Tân Địch Á cảm thấy có một luồng kình lực ném mình bay bổng lên không, vì không kịp đề phòng, nên nàng chỉ có thể kêu lên thất thanh, đồng thời đang định dùng chút lực tàn để trụ người lại, nhưng vì dư lực không còn, thành ra trong lúc nhất thời nàng chỉ thấy tay chân luống cuống mà không thể làm gì khác hơn được.
Ngay khi Tân Địch Á nghĩ rằng mình sẽ bị rơi vào biển, vừa vặn đôi cánh tay kia lại xuất hiện và ôm lấy người nàng lần nữa.
Tuy cảm kích ân cứu mạng, nhưng khi không vô duyên vô cớ lại bị trêu chọc, Tân Địch Á hơi có chút bực tức. Nàng vừa định lên tiếng chất vấn thì bàn tay của người kia đã xòe ra, nằm gọn lỏn giữa lòng bàn tay hắn là hai hạt minh châu ôn thuần trong suốt như ngọc và cực kỳ diễm lệ.
- Tiểu thư, phải chúng không?
Tân Địch Á đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra lúc nãy hắn ném mình lên không, rồi nhân dịp đó mà chụp lấy hai hạt Linh Tê châu, sau đó mới quay trở lại và đón lấy nàng. Nếu như lúc nãy hắn mang mình theo để nhặt lấy minh châu, đừng nói là hành động bất tiện, nói không chừng còn không bắt kịp minh châu và để chúng rơi xuống biển nữa. Người này quả là tâm tư mẫn tiệp, chỉ trong nháy mắt mà đã nghĩ ra được một phương pháp vẹn toàn. Nhớ tới lúc nãy mình đã hiểu lầm hắn, Tân Địch Á quả thật có hơi chút ngượng ngùng.
Bị người lạ ôm sát vào người, sự tiếp xúc còn thân mật hơn lúc nãy nữa, trong nhất thời trái tim của Tân Địch Á đập loạn cả lên.
Giọng nói trầm thấp lại một lần nữa vang lên:
- Thật đắc tội!
Sau đó hắn liền nhắm hướng của Hải mao ở xa xa mà lao đi vùn vụt.
Tân Địch Á giật mình kinh hãi, nàng phát hiện ra khinh thân thuật của hắn cực kỳ cao minh, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Giữa cơn giông bão, sóng dậy ầm ầm, hơn nữa trong tay lại còn ôm một người, vậy mà hắn vẫn lướt đi như trên đất bằng mà không bị trở ngại gì. Ngay cả "Đạp lãng vô ngân" của Long tộc cũng chưa chắc đã được ung dung như vậy. Đây là tuyệt kỹ khinh thân thuật của gia tộc nào vậy? Lại thêm quả tiểu hắc cầu lúc nãy nữa, ngay cả môn tuyệt kỹ mạnh nhất của nàng là "Thất linh già nhã" mà cũng bị Oa Đề nuốt mất, vậy mà quả tiểu hắc cầu đó lại có thể làm nổ tung xác con quỷ thú. Tân Địch Á cố gắng moi móc trí nhớ nhưng vẫn không thể nhớ ra được nhân vật nào hoặc gia tộc nào có chút danh tiếng lại có được những tuyệt kỹ lợi hại đến như thế.
Sở dĩ khinh thân thuật đi trên biển của Mộ Dung Thiên nhìn có vẻ cao siêu như thế là vì không phải hắn đạp sóng mà đi, mà kỳ thật là hắn đang mượn lực của không gian do hắn tạo ra. Cứ mỗi một bước đi, hắn lại biến không gian vô hình thành thực thể và xuất hiện ở ngay chỗ hắn sắp đặt chân xuống, do đó mà hắn chẳng khác nào là đang đi trên đất bằng vậy. Tuy nhiên, phải liên tục chế tạo ra từng nhúm không gian như vậy cũng đòi hỏi người sử dụng phải có linh lực rất cao. Nếu không nhờ sau khi kết hợp với Lộ Thiến, linh lực của hắn đã đột phá đến một cảnh giới khác thì hắn sớm đã không thể chịu đựng nổi rồi.
Không lâu sau, Hải mao liền xuất hiện ngay trước mắt. Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng phóng lên lưng nó. Chuyến này giao đấu với quỷ thú, bắt đầu đã nhanh mà kết thúc cũng khá mau lẹ, hầu như chỉ giống như những tia lửa xẹt lên trong chốc lát mà thôi, cả những âm thanh vọng lại từ trận đấu đó cũng không có nốt. Đám thủ vệ đứng xa xa cũng không hề hay biết điều gì, trên Hải mao có thiết lập kết giới cảnh giới dành riêng cho ma thú nên bọn họ cũng khá lơ là.
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng buông Băng Sơn mỹ nữ ở trong tay ra, rồi nói:
- Tiểu thư, không việc gì chứ?
Sau khi đặt chân lên lưng Hải mao, lúc này Tân Địch Á mới thở phào nhẹ nhõm, nàng hé mở đôi môi anh đào và cất lên tiếng nói thánh thót:
- Tiên sinh, cảm tạ đại ân cứu mạng! Tiểu nữ thật cảm kích vô cùng, những mong tiên sinh cho biết đại danh quý tính?
- À, điều đó.....
Mộ Dung Thiên thoáng do dự một lúc rồi nói:
- Ta là Sử Mật Tư.
Hắn không dám tiết lộ thân phận thực sự của mình, ngay cả dung mạo và thanh âm cũng sớm đã dùng tấm mặt nạ Thiên biến vạn hóa và chuyển âm châu mà thay đổi hẳn đi. Hắn biết rõ Ma bạo phá là thiên hạ vô song, nói không chừng Tân Địch Á sẽ biết được hắn chính là La Địch, một kẻ phản quốc của Lam Nguyệt. Nói thế nào đi nữa, giữa hắn và Tân Địch Á còn chưa có giao tình gì, dù sao thì nàng cũng không đáng tin cậy bằng đám người của Lộ Thiến, do đó, vô luận thế nào hắn cũng không thể để lộ ra sơ hở được; ngay cả Hải Luân Na mà cũng không biết được thân phận thật của hắn. Tuy nhiên, điều đó làm hắn rất buồn lòng. Đây chính là cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn có thể dùng nó để tranh thủ hảo cảm của nàng, thậm chí còn có thể chiếm được phương tâm của nàng nữa. Thế nhưng hắn chỉ đành nuối tiếc bỏ qua cơ hội hiếm hoi này, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ba cái tên mà hắn đang dùng tới, có cái nào mà không phải là tên giả đâu? Đan Ni Tư, Sử Mật Tư, và La Địch, cả ba đều là tên giả cả; chẳng qua chúng đã thành những cái tên được sử dụng nhiều ở tại Thần Phong đại lục này mà thôi.
Tân Địch Á đang định lên tiếng nữa thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt của Mộ Dung Thiên sáng quắc, thì ra bộ bạch y của mình trong cơn mưa gió đã bị ướt sũng và dán sát vào người, tất cả những đường cong trên cơ thể đều lộ rõ mồn một.
Tân Địch Á hơi giận dữ, nạt nhẹ:
- Tiên sinh!
Mộ Dung Thiên vội vàng thu hồi lại ánh mắt, rồi xin lỗi:
- Thật xin lỗi, ta đã thất lễ, nhưng vóc dáng của tiểu thư quả thật là rất hoàn hảo.
Tân Địch Á nghe vậy thì muốn ngất đi luôn. Nàng đã gặp qua rất nhiều nam nhân giả nhân giả nghĩa, nhưng loại người trắng trợn như hắn thì thật không biết phải ứng phó như thế nào mới được. Vừa rồi thấy hắn hiển lộ bản lãnh diệt trừ Oa Đề, cứ theo đó mà đoán thì hắn phải là một người có cái tâm thiện lương mới đúng, nhưng sao giờ đây lại lộ ra bộ mặt xấu xa chẳng khác nào những nam tử khác như thế? Nghĩ tới đây, Tân Địch Á liền thu lại hết những hảo cảm vừa mới nảy mầm, trên mặt lại hiện ra nét lạnh lùng cố hữu.
Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Tiểu thư, ta có một thỉnh cầu.
Tân Địch Á nghe vậy thì lập tức khẩn trương hẳn lên, lẽ nào bây giờ hắn lại muốn đòi mình phải báo đáp hay sao? Nếu như hắn dám đưa ra yêu cầu phi lý, vậy thì bất luận thế nào nàng cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng không lâu sau đó nàng liền phát hiện là mình đã đoán sai, bởi vì hắn chỉ nói:
- Tiểu thư, xin nàng đừng nhắc việc xảy ra hôm nay với ai khác nhé, có được chăng?
Tân Địch Á hết sức ngạc nhiên, hắn chỉ nêu ra một yêu cầu đơn giản vậy thôi à? Thế rồi trên khuôn mặt của nàng lại nóng rần, thì ra mình lại suy đoán sai lầm. Nàng bất giác gật đầu đồng ý:
- Tất nhiên là được!
Nàng chỉ không hiểu được, tại sao hắn lại muốn che giấu thực lực của mình, nếu người khác biết được, không phải chừng đó người ta sẽ tôn trọng hắn nhiều hơn sao?
Mộ Dung Thiên lại nghiêm mặt nói:
- Tân Địch Á tiểu thư, mong nàng giữ đúng lời đã hứa.
Tuy không hiểu nguyên do, nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng, vì vậy nên Tân Địch Á cũng trịnh trọng gật đầu đáp:
- Ta có thể phát thệ!
Sau đó, nàng liền dùng danh nghĩa của thân linh mà phát lời thề độc.
Đối với người ở trên đại lục, việc phát thệ được xem là rất hệ trọng, vì vậy lúc này Mộ Dung Thiên mới yên tâm thở phào một hơi, sau đó mở rộng bàn tay ra và hỏi:
- Được rồi! À này, xin hỏi tiểu thư hai hạt châu này có điểm lợi gì thế?
Khi nhìn thấy hai hạt châu đó, ánh mắt của Tân Địch Á liền lộ vẻ vui mừng, nói:
- Đây gọi là Linh Tê châu. Tương truyền tê [1] là một loại sinh vật có tâm linh tương thông, nhất là giữa những cặp tình lữ với nhau. Nếu hai người nào có được Linh Tê châu, sau đó thông qua việc lập khế ước, thế rồi tuy không được tâm linh tương thông như loài tê, nhưng vẫn có thể dùng thanh âm giống như tiếng kêu của Oa Đề để liên lạc với nhau trong khoảng cách trăm dặm, người ngoài không thể nào nghe được.
Mấy ngày qua vì phải ứng phó với Tây Đức Ni nên Mộ Dung Thiên đã lén trộm rất nhiều thi ca của các danh nhân, đến nỗi bị tiêm nhiễm lúc nào mà không hay, giờ đây nghe Tân Địch Á nói vậy thì hắn bất giác ngâm luôn hai câu:
- "Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông." [2] Không sai, không sai. Đúng là một đôi Linh tê châu rất hay.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, đôi Linh tê châu này đối với mình không có công dụng gì mấy, còn Tân Địch Á tuy đã cố kìm nén, nhưng vẫn không thể nào che giấu được ánh mắt yêu thích của nàng. Thế là hắn liền nhét đôi châu vào tay nàng rồi nói:
- Tân Địch Á tiểu thư, chút quà mọn tặng nàng. Ta phải đi rồi, tạm biệt.
Nói vừa xong, hắn không nhìn nán lại thêm chút nào mà xoay người chạy thẳng về hướng doanh địa của mình.
"Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông." Tân Địch Á không kìm chế được mà phải lẩm nhẩm đọc đi đọc lại hai câu thơ lúc nãy. Đó đúng là hai câu thơ thiên cổ tuyệt cú ca tụng ái tình, lời nói đã phong nhã, mà ý cảnh cũng rất ưu nhã. Chúng đã khiến cho một vị tài nữ của Áo Lý gia tộc, một gia tộc nổi tiếng về thi thơ, phải ngơ ngẩn xuất thần. Đến khi nàng lấy lại tinh thần thì Mộ Dung Thiên đang khuất dần. Tân Địch Á vội vàng gọivới theo:
- Sử Mật Tư tiên sinh, xin dừng bước.
Hết
===============================
Chú thích:
[1] Tê: Theo sách cổ, có một loại tê giác có ba sừng, ở bên trong một sừng của nó có một vân trắng kéo dài từ gốc đến ngọn. Nó được coi là linh vật, còn gọi là “linh tê”. Ngày nay người ta dùng hai chữ “linh tê” để ám chỉ tâm ý tương thông.
[2] Thân vô thải phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Đây là hai câu thơ của Lý Thương Ẩn
Vô đề 1
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong
Họa lâu tây bạn quế đường đông
Thân vô thái phượng song phi dực
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông
Cách tọa tống câu xuân tửu noãn
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng
Ta dư thính cổ ưng quan khứ
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng
Dịch nghĩa
Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi
Bên tây lầu hoạ, phía đông nhà quế
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Ngồi xa nhau chuốc chén rượu xuân nồng ấm
Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng
Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan
Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng
Thơ:
Đêm qua gió thổi, sao đầy
Bên đông nhà quế, phía tây họa lầu
Thân không cánh phượng bay mau
Sừng tê dạ điểm nhìn nhau cảm lòng
Cách xa chuốc chén xuân nồng
Niềm vui chia sẻ nến hồng ấm thay
Chầu vua tiếng trống giục ai
Mau như ngọn cỏ đến đài ngựa phi
(Hải Đà phỏng dịch)