Dị Giới Dược Sư

Quyển 8 - Chương 155: Kỳ hóa




Mộ Dung Thiên nhất thời ngớ người ra, tam nữ đứng sau lưng cũng mở to hai mắt đầy thắc mắc.

Tên sắc lang không cam lòng lại quét một lần nữa, chỉ tiếc câu nói trong trẻo kia vẫn không thay đổi:

- Thật xin lỗi, ma pháp tạp của quý khách đã bị đóng băng!

Mộ Dung Thiên bực mình nói:

- Tổ bà nó, bà nội ngươi mới bị đóng băng!

Tuy biết nó chỉ là một cái máy không có sinh mạng, nhưng vì đang bực tức nên Mộ Dung Thiên nhịn không được mà chửi ầm lên để phát tiết.

Mấy nữ nhân phía sau vốn biết hắn thô tục nên cũng không thèm để ý. Lệ Toa lên tiếng:

- La Địch tiên sinh. Ta nghĩ hẳn là đế quốc công hội đã hủy bỏ quốc tịch của ngươi, nên ngươi cũng không còn tư cách sử dụng ma pháp tạp nữa.

Mộ Dung Thiên cảm thấy thật là chán nản. Đương nhiên hắn biết rõ là ai đã làm cái chuyện tốt này, cái chuyện đơn giản đến dùng mông đít cũng nghĩ ra được. Hôm nay hắn đã là “kẻ gian bán nước”, chẳng lẽ đế quốc còn cho hắn được hưởng đặc quyền sao? Mộ Dung Thiên đau lòng gần chết. Tiền lương mỗi tháng của hắn và Lộ Thiến cùng với tiền thưởng vừa nhậm chức, cộng thêm tiền đấu giá hai căn biệt thự, tổng cộng có hơn hai vạn kim tệ! Thế mà chỉ nhoáng một cái là đã không còn gì. Đó đều là kim tệ, sáng loáng, kêu leng keng, đáng yêu vô cùng! Mộ Dung Thiên cảm thấy thế giới của mình như đã sụp đổ một nửa rồi vậy.

Lúc này Lệ Toa và Lạc Na lại hỏi:

- La Địch tiên sinh, hay là hãy thử thẻ của chúng tôi xem?

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tinh thần phấn chấn trở lại. Đúng thế, thẻ của các nàng chỉ là loại kim tạp thông thường của giới bình dân, chứ không phải là loại ma pháp tạp cao cấp, nhưng nó vẫn có thể lấy tiền từ tiền trang quốc tế. Mình đã cho hai nàng một khoản tiền lớn, biết đâu có thể dùng trong một thời gian ngắn cũng nên. Nghĩ vậy xong, hắn liền nói liên thanh:

- Tốt, tốt, các người mau thử xem sao.

Trong ánh mắt trông đợi của mọi người, cỗ máy rút tiền lại lặp lại câu nói vừa rồi. Mộ Dung Thiên tức tới mức muốn thổ huyết, chỉ muốn lập tức dùng Ma bạo phá làm nổ tung cái máy quỷ quái này, nhưng cuối cùng hắn cũng kìm chế được, nếu không thì chỉ sợ đền không nổi cái máy khác thì lại khổ. Có lẽ đế quốc đã điều tra ra được thân phận của Lạc Na và Lệ Toa và biết được họ cũng bỏ trốn với mình nên đã đóng băng tài khoản của hai người họ. Không biết Tư Ân có gặp chuyện không may gì chăng? Mộ Dung Thiên hơi lo lắng, nhưng nghĩ chắc Cát Tư sẽ không có những hành vi trả thù vô nghĩa với Tư Ân. Hơn nữa, tuy Lệ Toa và Lạc Na có tình nghĩa như phụ tử với Tư Ân, nhưng biểu hiện bên ngoài của họ vẫn là người làm thuê. Cát Tư chắc không thèm làm chuyện dư thừa như vậy. Đúng thế, lão cáo già này còn bận rộn phải lo đối nội, chắc là không làm mấy chuyện như thế đâu. Nghĩ vậy Mộ Dung Thiên liền cảm thấy an tâm hơn một chút.

Hắn thở dài nói:

- Ài, chúng ta lấy hết tiền trên người ra, thử xem còn lại bao nhiêu rồi mới quyết định.

Thế là mọi người lấy hết tất cả vật phẩm trong Không gian châu ra, tính toán lại còn được: ba kim tệ, hai ngân tệ, và năm đồng tệ.

Mộ Dung Thiên nhíu mày, chút tiền ấy thật sự là ít tới đáng thương. Vả lại chi phí ở Tát La hơi cao, chút tiền ấy chỉ dùng vài ngày là hết. Chỉ với đêm nay thôi, chi phí ăn ở của bốn người cũng tốn không ít. Trước kia còn tưởng được ở Tát La hưởng thụ một thời gian, không ngờ mơ ước tốt đẹp luôn như bọt xà phòng dễ dàng vỡ tan như thế.

Lộ Thiến lo lắng hỏi:

- La Địch ca ca, làm thế nào bây giờ? Muội lúc ở trên thuyền đã từng nghe, ngoại trừ buôn bán ra, dân ngoại tịch ở Tát La không thể đảm nhiệm bất cứ chức nghiệp gì.

Bởi vì hiện nay đang là thời kỳ cực kỳ hỗn loạn của đại lục, để đề phòng các quốc gia khác phái gián điệp trà trộn, đảm nhiệm chức vụ cao rồi thôn tính mình, công hội Tát La đặc biệt hạ một pháp lệnh mới. Nói cách khác, những người ngoại tịch muốn sống ở trên đảo này chỉ có cách kiếm tiền bằng con đường buôn bán mà thôi.

Lệ Toa và Lạc Na cũng lo lắng nhìn Mộ Dung Thiên. Từ nhỏ đến lớn, các nàng chỉ làm thị nữ ở quán rượu của Tư Ân mãi cho tới giờ, kinh nghiệm rất nông cạn, nên chỉ có thể đặt hy vọng vào Mộ Dung Thiên. Các nàng biết nam tử này thường có những biện pháp vô cùng cổ quái kinh nhân.

Quả đúng vậy, tên sắc lang gần đây cũng không làm người khác thất vọng, và lúc này cũng không ngoại lệ. Hắn không trả lời tam nữ mà chỉ cúi đầu trầm tư. Hai phút sau, đôi mày đang nhíu chặt của hắn liền giãn ra, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Ha ha, tốt, vậy thì cứ buôn bán, có gì đâu mà không được.

Tam nữ nhìn thấy thần thái của Mộ Dung Thiên thì biết trong đầu hắn đã có biện pháp. Nhưng hai thiếu nữ Yêu tộc vẫn nghi hoặc, Lạc Na nói:

- La Địch tiên sinh, trước kia ta chưa từng nghe nói ngươi có kinh nghiệm buôn bán gì kia mà. Buôn bán không phải chuyện đơn giản đâu nhé, nhất là ở tại một quốc gia chuyên về thương mại như Tát La, cạnh tranh rất kịch liệt.

Lệ Toa chen lời:

- Hơn nữa tiền vốn của chúng ta không đủ.

Các nàng dù sao cũng đã làm việc ở quán của Tư Ân được một thời gian dài, nên cũng hiểu đôi điều cơ bản về đạo lý kinh doanh. Lộ Thiến vì nghe không hiểu, nên chỉ có thể mở to mắt mà nhìn hai người họ nêu ra nghi vấn. Thế nhưng nàng lại tuyệt đối tin tưởng vào Mộ Dung Thiên, hầu như là đã tới mức mù quáng, do đó nếu hắn đã nói không có vấn đề, thì chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì.

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc mấy tiếng, rồi sau đó thốt ra bốn chữ:

- Đầu tư kiếm lợi!

Lệ Toa và Lạc Na không hiểu ý của hắn, nên hỏi lại:

- Đầu tư kiếm lợi?

Mộ Dung Thiên giải thích:

- Đại khái là thu mua đồ quý hiếm rồi bán lại kiếm lời, những thứ càng hiếm thì càng đáng giá.

Hai nàng chợt tỉnh ngộ, nhưng vẫn hỏi lại:

- Chúng ta đâu có thứ gì quý hiếm và đáng giá đâu chứ?

Mộ Dung Thiên hấp háy mắt, cười nói:

- Hiện tại thì không có, nhưng rất nhanh sẽ có, chỉ cần hai ngày nữa thôi thì các nàng sẽ biết. Tóm lại là cứ tin ở ta. Vài ngày sau, ta sẽ để các người được nổi tiếng, ăn ngon, uống tốt, chơi gái đẹp….à không, là hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mới phải.

Hai nàng thấy Mộ Dung Thiên nói cứng như vậy thì cũng không truy vấn thêm. Tóm lại, chỉ cần mọi người được sắp xếp ổn thỏa là được.

Thấy sắc trời bắt đầu tối mịt, Mộ Dung Thiên tự nhủ:

- Nhưng trước lúc đó, chúng ta phải chi tiêu tiết kiệm một chút mới được.

Hắn dẫn tam nữ trở lại gặp Hải Luân Na đang đợi bên kia đường, và nói:

- Hải Luân Na tiểu thư, ta mạo muội có một yêu cầu quá đáng, không biết nàng có thể đáp ứng hay không?

Hải Luân Na nghe vậy thì hơi sững người, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng. Nàng từng nghe các bằng hữu kể lại rằng, có một số khách nhân yêu cầu những hướng dẫn viên mỹ nhân ngư xinh đẹp ở lại cùng qua đêm với họ, nếu đáp ứng thì sẽ được một số tiền thưởng khá lớn, cao hơn tiền công của một ngày làm việc rất nhiều. Các bằng hữu của Hải Luân Na đều cảm thấy nàng xinh đẹp và có khí chất như vậy, tất nhiên là rất hợp tiêu chuẩn để làm việc này, và họ cũng khuyên nàng nếu gặp được chuyện tốt như thế thì hãy nên đồng ý. Dù sao cơ hội cũng không nhiều lắm, bởi vì hầu hết nhân loại đều coi ngư nhân là chủng tộc thấp nhất, nếu phát sinh quan hệ là họ tự hạ thấp thân phận của mình. Bởi vậy, những người đưa ra yêu cầu kiểu này cũng thường là những người ở tầng lớp thấp như thủy thủ hay ngư dân mà thôi. Những người này quanh năm phải xuất ngoại để làm việc, họ thường gặp nhiều nguy hiểm nhưng lương bổng cũng tương đối cao, vì thế mà mỗi lần ra tay đều không hề keo kiệt, rất ít khi để dành tiền. Trên căn bản là có bao nhiêu sẽ xài bấy nhiêu, dù sao thì cầm tiền vui vẻ hưởng thụ còn hơn là một ngày nào đó mang chúng chìm xuống đáy biển theo mình.

Hải Luân Na không nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm đã “may mắn” trúng thưởng. Trái tim nàng đang đập loạn xạ. Nam tử trẻ tuổi trước mặt đây ăn mặc cũng không tệ, rồi lại còn dẫn theo một nữ Tinh Linh xinh đẹp và hai thị nữ Yêu tộc, lại có cả ma pháp tạp mà chỉ có các nhân sĩ thuộc giới thượng lưu mới có. Thoáng nhìn qua thì người này không phải là một người có thân phận thấp kém mới phải, sao lại để ý tới mình nhỉ? Qua sự tiếp xúc dọc đường đi, nàng cảm thấy hắn không chút nào đáng ghét, thậm chí còn là hòa ái dễ gần, nhưng Hải Luân Na cảm thấy lần này hắn “yêu cầu” thật quá mạo muội. Hơn nữa nàng cũng không muốn dựa vào thân thể của mình để kiếm tiền. Có rất nhiều bằng hữu của nàng từng nói, trước kia họ cũng có ý nghĩ như nàng, nhưng sau này cũng từ từ quen dần, hoặc nói một cách khác là từ từ khuất phục. Thế nhưng chẳng qua Hải Luân Na vẫn muốn kiên trì với nguyên tắc của mình, ít nhất thì nàng cũng chưa sa vào hoàn cảnh của các bằng hữu của mình, nên vẫn có thể tiếp tục ôm hoài bão hồn nhiên của thiếu nữ.

- Tiên sinh, điều ngài muốn nói là chuyện gì?

Hải Luân Na cúi đầu nhỏ giọng thăm dò. Một khi đối phương đưa ra yêu cầu kia thì nàng sẽ lập tức cự tuyệt ngay.

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, rồi ngượng ngùng nói:

- Chuyện này..…thật ra ma pháp tạp của chúng ta vì một nguyên nhân đặc biệt mà không thể sử dụng được nữa. Trong khi đó thì trên người chúng ta cũng không còn nhiều tiền lắm, mà ở Tát La lại không có bằng hữu nữa. Chỉ e rằng không thể chịu được giá cả của khách điếm, dù chỉ là hạng bình dân thôi, vì vậy nàng có thể cho chúng ta tá túc một đêm không?

- Ủa?

Hải Luân Na kêu lên kinh ngạc, nhìn Mộ Dung Thiên không có vẻ đang nói đùa. Hơn nữa hắn lại muốn ở nhờ một đêm tại nơi ở của ngư nhân thấp kém. Chẳng lẽ đây là yêu cầu quá đáng của hắn sao? Hóa ra là mình hiểu lầm, lại đi suy nghĩ lệch lạc. Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Hải Luân Na chợt đỏ bừng.

Mộ Dung Thiên thấy Hải Luân Na ngẩn người ra mà vẫn không trả lời, hắn tưởng nàng do dự, liền vội bổ xung:

- Hải Luân Na tiểu thư, ta cam đoan chúng ta không phải là người xấu. Hơn nữa, ta có thể trả cho nàng mỗi ngày hai ngân tệ, coi như là phí ăn ở. Chờ mấy ngày nữa giải quyết xong vấn đề của ma pháp tạp, ta sẽ có hậu tạ nữa.

Tất nhiên Mộ Dung Thiên biết rõ là ma pháp tạp của mình cả đời cũng sẽ không thể sử dụng được nữa. Nhưng sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn tin rằng trong vài ngày sắp tới, hắn sẽ có thể kiếm được tiền.

Hải Luân Na nghe vậy thì có hơi bối rối, vội nói:

- Tiên sinh, ngài quá lời rồi. Có thể được tiếp đãi chư vị ở hàn xá, đó là vinh hạnh của Hải Luân Na. Chỉ sợ nhà của ta đơn sơ nhỏ hẹp sẽ khiến tiên sinh chịu ủy khuất.

Thấy Hải Luân Na đáp ứng, Mộ Dung Thiên dứt khoát nói:

- Không ủy khuất chút nào, cứ quyết định như thế nhé, ha ha ha….

oooOooo

Chỗ ở của Hải Luân Na là một khu dân nghèo ở ngoại ô phía đông, bên bờ một con sông nhỏ, cách nội thành rất xa. Hải Luân Na chỉ có khả năng làm thuê ở bến tàu, phải đi qua hai con đường nhỏ mới đến được, mà ngồi ma thú thì quá xa xỉ đối với nàng. Bởi lẽ đó, mỗi sáng nàng đều phải dậy thật sớm để đi làm. Hầu hết các đội thuyền đều cập bến vào buổi sáng, nếu đến trễ thì cơ hội kiếm được việc sẽ giảm đi. Còn nếu như liên tục không kiếm nổi một người khách thì chỉ có cách nhịn đói, bởi vì lương thực ở rong nhà nàng chỉ dành dụm được một chút mà thôi.

Những ngôi nhà ở ven sông được xây nối liền san sát với nhau, đều dùng điêu thạch thô lậu để xây cất, cứ từng khối từng khối đặt lại với nhau, nhiều chỗ không kín thì dùng một ít da động vật biển che lại để tránh mưa gió, chỉ mong che chắn được là tốt rồi, quan tâm tới đẹp làm gì.

Ở nơi đây toàn là nữ tử ngư nhân, thấy Hải Luân Na dẫn bốn người lạ thuộc chủng tộc khác về, ai nấy đều rất ngạc nhiên và cùng chạy lại xem náo nhiệt, nhưng lại không dám đến quá gần, chỉ đứng từ xa chỉ trỏ, có vẻ như rất hâm mộ vận khí của nàng. Mộ Dung Thiên là người ngoài nên không phát hiện ra, nhưng trái lại thì Hải Luân Na phải cúi đầu vội vàng bước về phía trước. Cũng may màn đêm đã buông xuống, đèn đường của khu dân nghèo cũng không nhiều lắm, nếu không thì xấu hổ chết đi được.

Mãi cho đến lúc mở xong khóa phòng thì Hải Luân Na mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Dung Thiên cẩn thận quan sát vật chất nơi đây, quả đúng như "hàn xá" mà Hải Luân Na đã mô tả; đúng là lạnh lẽo trống trải, cả phòng khách chỉ có một băng ghế bằng gỗ, một cái bàn, và một số vật dụng hàng ngày khác. Tuy nhiên, Hải Luân Na đã dùng ốc biển các màu và vỏ sò hợp lại thành từng chuỗi để trang trí phòng ốc, khiến nó trông lịch sự tao nhã hơn rất nhiều.

Thấy Mộ Dung Thiên nhìn tới nhìn lui trong phòng khách, Hải Luân Na thẹn thùng nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, thật xin lỗi, nhà ta quả thật quá đơn sơ.

Trên đường đi, Mộ Dung Thiên đã giới thiệu tên của bốn người, đương nhiên tất cả đều là tên giả. Chính cái tên Đan Ni Tư này hắn đã từng dùng qua một lần khi cùng đi dự tiệc với Bích Dạ. Đương nhiên mấy người Lộ Thiến cũng tạm thời đổi tên.

Cả Quang hệ kính cũng không có, như vậy những thứ giải trí tinh thần cơ bản nhất của nhân loại đi đâu hết rồi? Xem ra sự phân hóa giữa hai thái cực giàu nghèo ở Tát La quả là nghiêm trọng. Cuộc sống của ngư nhân còn kém hơn những tầng lớp thấp nhất của Lam Nguyệt đế quốc nữa. Nhưng Mộ Dung Thiên cũng không ngại việc này. Ít nhất so với căn phòng nhỏ mà lão nhân để lại cho mình tại Địa cầu còn rộng rãi hơn nhiều. Hơn nữa, phía sau nhà của Hải Luân Na là con sông nhỏ, không khí ở đây mang theo hơi nước tươi mát xuyên qua cửa sổ và thổi vào phòng, thật khiến người ta thoải mái. Lộ Thiến lại càng không ngại, trước kia nàng vốn là người không có chức nghiệp, cảnh ngộ từng gặp còn thê thảm hơn nhiều. Còn hoàn cảnh làm việc của Lạc Na và Lệ Toa tại quán của Tư Ân trước kia cũng không khác hoàn cảnh này bao nhiêu, do đó mà họ cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì.

Mộ Dung Thiên lơ đễnh cười nói:

- Không sao đâu, nhưng Hải Luân Na này, nàng cũng thật là khéo tay đó nhỉ.

Lộ Thiến cũng tán dương:

- Đúng vậy đó Hải Luân Na, những vật này đều rất xinh đẹp.

Lạc Na và Lệ Toa cũng mỗi người một câu phụ họa theo. Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Hải Luân Na, bọn bốn người Mộ Dung Thiên trông có vẻ giống như là chủ nhân hơn, còn nàng thì lại rất giống là khách đến thăm, quả thật là xấu hổ.

Hải Luân Na khiêm tốn giải thích mấy món trang trí ấy chỉ được nàng kết bằng vỏ sò, thấy bốn người không chê bai thì bao nhiêu lo lắng lúc trước, sợ sẽ bị họ khinh thường liền tan biến, trong lòng vui mừng nói:

- Đa tạ mọi người đã khích lệ!

Sau khi mời Mộ Dung Thiên và ba thiếu nữ ngồi xuống, Hải Luân Na lần lượt rót trà cho mọi người.

Mộ Dung Thiên cầm tách trà nhấm nháp một ngụm, đúng là không phải loại trà ngon gì, nhưng mùi thơm ngát mê người, lại mang thêm hương vị của biển rộng. Hắn lên tiếng hỏi nàng mỹ nhân ngư:

- Đúng rồi, Hải Luân Na tiểu thư, mẫu thân của nàng đâu?

Bởi vì ngư nhân tộc không có nam giới, đến khi sinh lý trưởng thành liền tự thai nghén và sinh ra hậu nhân. Do đó mà Mộ Dung Thiên không hỏi đến phụ thân nàng là vậy.

Tấm lưng ong của Hải Luân Na khẽ run một chút, sau đó nàng dừng tay lại và nói:

- Mẫu thân ta đã qua đời vài ngày trước. Bởi vậy nên ta mới được nhận chức trước tuổi thành niên.

Mộ Dung Thiên thở dài:

- Thật xin lỗi, Hải Luân Na tiểu thư.

Hắn cũng không ngờ Hải Luân Na trông vậy mà vẫn còn chưa trưởng thành. Có lẽ là do dáng người đã phát dục đầy đủ, không ngờ nàng còn nhỏ tuổi mà đã không còn thân nhân che chở, và lại phải gánh vác trọng trách như vậy nữa, ài, Mộ Dung Thiên chỉ đành lắc đầu than thở không thôi.

Hải Luân Na cười thật mạnh dạn, rồi nói:

- Không sao đâu. Người ta luôn phải đối mặt với hiện thực phải không? Hơn nữa mẫu thân trước khi lâm chung đã nói với ta, nhất định phải sống cho thật tốt, phải quý mạng sống của mình!

Nghe xong lời đó, ấn tượng của Mộ Dung Thiên đối với nàng lại tốt hơn một chút. Vị tiểu mỹ nhân ngư đáng thương này rất kiên cường và rất lạc quan. Mà mẫu thân nàng tuy có địa vị thấp kém trong xã hội, nhưng bà tuyệt đối là một người rất đáng kính.

Lộ Thiến, Lạc Na, Lệ Toa đều là những người có thân thế đáng thương, sau khi nghe vậy thì ai nấy cũng đều tỏ lòng thương cảm, họ chỉ tiếc bây giờ lực bất tòng tâm, nhưng ai nấy đều đã có quyết định trong lòng. Nếu như sau này Mộ Dung Thiên có thể kiếm đủ tiền, đến lúc đó thế nào cũng phải xin hắn hỗ trợ cho Hải Luân Na mới được.

oooOooo

Hội trưởng đấu giá công hội của thành Ủy Thụy Lạp là Lợi An Đức Nhĩ, hôm nay y rất tức giận, bởi lẽ sinh hoạt tình dục hôm qua không được hài lòng. Chính xác mà nói thì mấy năm nay y đã không còn được hài lòng với bản thân nữa. Bởi lẽ y có quá nhiều thê thiếp, tuy năm nay mới ngoài bốn mươi, vốn đang là tuổi tráng niên nhưng vì tửu sắc quá độ nên bây giờ về phương diện sinh lý thì suy giảm hẳn, cuối cùng đã gần như bất lực. Điều càng đáng chết hơn chính là hồi nửa năm trước, tiểu thiếp thứ ba mươi tám của y trong lúc nói chuyện phiếm với mấy vị phu nhân tiểu thư của các quan viên quý tộc trong thành, đã vô ý để lộ ra. Kết quả là một truyền mười, mười truyền trăm. Không bao lâu thì cả thành đều biết. Trên thực tế, người bị bất lực không chỉ có mỗi mình y, thậm chí còn là rất nhiều. Những kẻ ở trong thế giới thượng lưu có ai lại không dâm loạn? Rất nhiều kẻ lúc còn trẻ cũng như vậy, họ không biết tiết chế, để rốt cuộc đều có vấn đề tương tự. Hơi dùng đầu óc suy nghĩ một chút, nếu có mỹ nữ trong tay, có nhà cao cửa rộng để chứa chấp mỹ nhân, vậy thì có nam nhân nào mà không điên cuồng đây?

Chẳng qua những người kia biết giữ bí mật tốt hơn mà thôi. Hôm nay chuyện này bị truyền đi, mọi người tự nhiên là giễu cợt hết mình, dùng điều đó để biểu hiện ta đây bình thường, hơn nữa lấy khoái cảm đó để bù đắp cho sự tự ti của bản thân. Tâm tính xấu xa của những người xung quanh khiến Lợi An Đức Nhĩ bất hạnh đã trở thành trò cười cho cả thành. Cũng may là sự xấu hổ ban đầu cũng dần qua đi, và Lợi An Đức Nhĩ cũng làm quen dần. Thế nhưng điều khiến y căm tức nhất chính là tối qua đã dùng “Nhất chỉ thiền” bù đắp, những người thiếp của y đều giả vờ rên rỉ để làm vừa lòng y. Người điếc có nghe thì cũng biết đó là họ giả vờ. Ngón tay dù sao cũng không thể thay thế lâu dài cho “đại thương” được.

Nếu nói Lợi An Đức Nhĩ bất lực và điều đó đã làm thế giới của y sụp đổ phân nửa, thì điều an ủi nhỏ nhoi duy nhất của y là “Nhất chỉ thiền”, nhưng nó lại mất đi tác dụng thì điều này đã khiến cho cả thế giới của y hoàn toàn bị suy sụp. Đang lúc Lợi An Đức Nhĩ mang tâm tình bực bội bước ra khỏi nhà, thì lúc này y lại nhìn thấy một người có dáng vẻ rất bình thường, một loại người mà đầy dẫy ngoài đường, chỗ nào cũng có. Người kia cười hì hì mấy tiếng, rồi nói:

- Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh, ta nghe nói, ài…….cái kia, phương diện nào đó của ngươi có vấn đề khó nói phải không?

Lời nói này quả như đổ dầu vào lửa, Lợi An Đức Nhĩ giận đến tím mặt. Trong lúc y đang muốn đập bét mặt hay đem cái tên khốn này ném xuống nước cho cá mập xơi, thì hắn lại đột nhiên móc ra một chiếc bình nhỏ, cười hì hì và đặt chiếc bình xuống trước mặt y, rồi nói:

- Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh, ta nghĩ bình “Kim thương bất đảo” này có thể giúp được ngươi chút ít đấy.

Hết