- U, u...….
Tiếng còi tàu vang lên báo hiệu sắp tới nơi. Hàng loạt đảo nhỏ hiện lên xa xa phía chân trời. Những tia nắng hoàng hôn còn sót lại phủ lên vô số hòn đảo lớn nhỏ, trông giống như những thỏi vàng được chạm trỗ lấp lánh vậy. Đây chính là cảnh đẹp của đảo quốc Tát La. Nếu không phải bị bức chạy đến đây mà là đi du ngoạn ngắm cảnh thì chuyến đi này quả thật sẽ là một chuyến lữ trình kỳ thú.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên vượt biển để rời khỏi Thần Phong đại lục, thuyền nơi đây thật kỳ lạ, không có cánh quạt, không có động cơ, không có buồm, và cũng không có việc chuẩn bị mọi thứ nhu yếu phẩm như các đội thuyền ở Địa cầu. Chính xác mà nói, đây không phải là thuyền, mà là một loại sinh vật kỳ dị gọi là Hải Mao. Giống sinh vật này to lớn phi thường, tựa như một hòn đảo nhỏ trôi nổi bềnh bồng vậy. Vỏ của nó cứng như mai rùa và đó cũng chính là boong tàu, chẳng qua so với mai rùa thì bằng phẳng hơn nhiều, đi lại ở trên đó như đi trên đất bằng vậy, hành khách không hề có cảm giác như đang ở trên biển chút nào.
Hải Mao không phải là một loại sinh vật hung hãn, thậm chí còn ôn thuận hơn cả mèo Ba Tư, chẳng bao giờ nổi giận. Nó được xưng là “Cự tích trên biển”, giống sinh vật này cùng với loài Cự Tích trên lục địa được nổi danh là phương tiện chuyên chở tiện lợi nhất. Các chuyến mậu dịch giữa hai bờ hải lục có thể phát đạt như vậy, công lao của Hải Mao đương nhiên là rất lớn.
Ngoài bản thân Hải Mao ra, bơi xung quanh còn vài chục đầu hải thú như tiểu kình ngư (cá voi nhỏ) hỗ trợ, dưới sự điều khiển của các tuần thú sư, chúng theo gió vượt sóng di chuyển về hướng bờ bên kia, tốc độ còn nhanh hơn du thuyền của Địa cầu rất nhiều. Chỉ mất gần tám ngày tám đêm thì đã đến được trung tâm của Đạt Lạp nội hải là Tát La.
Thuyền từ từ cập vào bờ, nơi đây là ngoại vi của một hòn tiểu đảo nằm ở phía đông, cũng là một tòa thành cấp ba của Tát La, tức thành Ủy Thụy Lạp. Mỗi một hòn đảo nhỏ trong quần đảo của Đạt Lạp nội hải, đều là một thành thị của Tát La. Đương nhiên, diện tích của đảo quốc không thể so sánh được với lục địa, toàn bộ đảo quốc cũng chỉ có một tòa siêu cấp thành thị, và đó cũng chính là thủ đô của Tát La, hòn đảo lớn nhất cả nước - Tư Ba Đạt Khắc Lộ. Những tòa thành cấp một cũng không nhiều, hầu hết đều là các thành thị cấp hai hoặc cấp ba.
Mộ Dung Thiên nhìn địa phương giàu có, cảnh vật mỹ lệ nơi hải dương, trong lòng cảm khái hàng vạn lần. Một thời gian dài sau này, thậm chí có thể là vĩnh viễn hắn sẽ phải sống ở nơi này rồi. Cũng may hoàn cảnh xem chừng cũng không tệ. Bên ngoài chiến hỏa phân tranh, tình thế rất hỗn loạn, thế nhưng Tát La vẫn yên bình như thế, không bị chút ảnh hưởng, quả giống như một nơi thế ngoại đào viên, chẳng nhiễm chút bụi trần. Ở đây mọi người chỉ bàn luận về rượu ngon, mỹ nữ, tiền tài là nhiều, chứ không bàn về ma thú, chức nghiệp, hay thăng cấp hoặc chiến tranh, sinh hoạt ở đây rất giống với Địa cầu. Xem ra đời sống nhàn rỗi yên bình chỉ chuyên chú vào mậu dịch như ở Tát La thì lại rất gần giống với Địa cầu.
- Hoan nghênh quý khách quang lâm Tát La, mong chư vị sẽ có một thời gian vui vẻ tại đây!
Mộ Dung Thiên nghe tiếng liền nhìn về phía phát ra âm thanh, lần đầu tiên hắn thấy được mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, không, ở Thần Phong đại lục phải gọi là Hải nhân trong ngư tộc. Họ và các mỹ nhân ngư chẳng khác nhau chút nào, đầu người thân cá, diện mạo hầu hết đều khá đẹp, dáng người uyển chuyển, lộ bờ vai mượt mà mềm mại. Hai cánh tay như ngó sen, trước ngực là hai trái đào tiên, không có mặc áo ngoài, chỉ có một ít dây chuyền hạt sen nửa che nửa đậy chỗ kín của nữ nhân, còn mái tóc dài xổ tung cũng có chút tác dụng che đậy, trông rất gợi cảm. Rốt cuộc tên sắc lang cũng thấy rất kích thích, điều đó làm cho hắn tự cảm thấy bản thân thật không chính đáng. Phải rồi, những mỹ nhân ngư này làm sao giao phối nhỉ? Mộ Dung Thiên mang theo nghi vấn đi vòng quanh và không ngừng ngắm nghía từ trên xuống dưới những thiếu nữ mỹ nhân ngư ra đón tiếp kia, cuối cùng chỉ phát hiện họ ai nấy cũng có một cái đuôi cá thật dài, không có “vườn hoa” thần bí. Mộ Dung Thiên nghĩ mãi không ra, nhưng thấy những chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn và đôi môi gợi cảm, hắn nghĩ không lẽ thật phải tiến nhập vào từ nơi đó hay sao? Nghĩ đến tình cảnh được nàng mỹ nhân ngư với chiếc đuôi cá mềm mại kia phục vụ những việc không thích hợp với nhi đồng, Mộ Dung Thiên kiềm lòng không được mà đã cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
Hải nhân tộc không thể sinh sống xa nguồn nước, bởi vậy nên từ trước tới giờ, ba người Lộ Thiến, Lệ Toa và Lạc Na cũng chưa từng gặp qua. Lệ Toa hiếu kỳ quan xét khắp người họ rồi hỏi:
- La Địch tiên sinh, bọn họ trông thật kỳ quái nhỉ.
Lạc Na cũng chưa từng thấy người của Hải tộc bao giờ, nên tiếp lời Lệ Toa:
- Đúng rồi đó, họ không có chân thì làm sao đi đường nhỉ?
Một vị mỹ nhân ngư đón khách lập tức giải mối nghi hoặc của mấy người. Nàng ta dùng đuôi, phối hợp với động tác lắc eo, vững vàng “đi” về phía trước, trông rất dễ dàng.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tâm tình của mọi người đều tốt hơn nhiều. Lộ Thiến vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, hưng phấn nói:
- Thật là thần kỳ, La Địch ca ca nhỉ!
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đúng vậy. Nếu không nhờ lão quy đầu Cát Tư, chúng ta vĩnh viễn sẽ không được mắt thấy tai nghe những điều mới lạ thế này!
Hắn là loại người vĩnh viễn không bao giờ bị sa sút tinh thần. Chỉ cần có nữ nhân, nhất là địa phương nhiều mỹ nữ, sắc lang vĩnh viễn sẽ không mất đi sức sống. Giờ phút này tuy có chán nản, nhưng dù sao vẫn còn được an toàn. Giờ đây lại quay về điểm khởi đầu, vốn mình cũng không phải là người được sinh ra ở Lam Nguyệt đế quốc, đi rồi thì kể như mọi chuyện đều xong, chỉ cần có những nữ nhân thân nhất ở bên cạnh, nơi nào mà không thể là nhà?
Có thể vì phải sống thường xuyên trong nước, những thiếu nữ hải nhân tộc có khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, trắng hồng. Các nàng chỉ có một điểm giống nhau đó là mái tóc và màu sắc của chiếc đuôi cá, đại khái có lẽ là vì quan hệ chủng tộc cùng gien với nhau. Không biết có phải do người của hải nhân tộc trời sinh đã hay thẹn thùng hay là vì bị Mộ Dung Thiên nhìn chòng chọc chẳng hề giữ ý tứ gì, nên khuôn mặt của các nàng đều đỏ rực, ai nấy đều thẹn thùng hơi cúi đầu. Những nét kiều mỵ làm động lòng người ấy lại làm tăng kích thích tố sinh dục của Mộ Dung Thiên thêm vài phần nữa.
Những thiếu nữ mỹ nhân ngư này là hướng dẫn viên du lịch của thành thị, nếu có lời yêu cầu, các nàng có thể đưa khách mới từ trên thuyền xuống đi ngắm cảnh thành Ủy Thụy Lạp, tìm kiếm nơi nghỉ chân, tận hưởng những món ăn nổi tiếng của hải quốc, hoặc đến nơi giao dịch buôn bán, tham gia các cuộc đấu giá để tìm vận may, vv….Các nàng quen thuộc hết mọi ngõ ngách, dù là trên phương diện sinh hoạt hay buôn bán, các nàng cũng có thể đưa ra những đề nghị để cho khách nhân tham khảo. Mà giá tiền lại rẻ vô cùng, một ngày vẻn vẹn chỉ cần một ngân tệ. Loại đãi ngộ này tương đương với thuật sĩ trồng trọt trên đại lục hoặc những người chăn nuôi, thậm chí còn thấp hơn một chút, cực kỳ ít ỏi. Hơn nữa, phải nhận một số chức nghiệp phụ hàng tháng của công hội thì mới gần đủ cho nhu cầu cuộc sống hàng ngày. Muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp trên Thần Phong đại lục thì dù ở đâu cũng phải có thực lực, cho dù ở hải quốc giàu có này cũng vậy.
Bởi Tát La là vương quốc trên biển, lương thực chủ yếu là hải sản chứ không phải cây trái nông nghiệp, đất đai rất thưa thớt và trân quý, đa số là dùng để làm kiến trúc hoặc thương nghiệp, nếu lấy để trồng trọt thì thật quá lãng phí. Tài nguyên trên biển nhiều vô tận, chẳng cần phải bỏ gốc lấy ngọn.
Lạc Na, Lệ Toa thấy sắc lang sau khi thoát khỏi nguy hiểm liền khôi phục bản tính, thì hơi hờn dỗi, lên tiếng gọi:
- La Địch tiên sinh...........
Nếu là lúc bình thường, muốn tên sắc lang này trông thấy mỹ nữ mà không nhìn ngắm vài lần thì còn khó hơn cả việc cấm chó ăn phân, nhưng chẳng qua bây giờ đang ở giữa chốn đông người mà hắn lại công nhiên dùng ánh mắt dâm tà uy hiếp thiếu nữ hải nhân tộc, thật là quá thất lễ, do đó mà khiến các nàng đều thấy ngượng ngùng.
Mộ Dung Thiên lưu luyến thu lại ánh mắt của mình, hắm cảm thấy có hơi chút oan uổng. Chẳng phải thầy giáo đã dạy chúng ta phải tích cực tìm tòi khám phá để con người mau chóng được tiến bộ hay sao?
Mới tới đất khách nên tất nhiên điều quan thiết trước mắt là phải tìm hiểu địa phương, nhìn thấy một loạt mỹ nhân ngư điềm đạm đáng yêu, vừa ngượng ngùng vừa khao khát được thuê làm việc, Mộ Dung Thiên quả không biết chọn ai. Cuối cùng hắn chọn một thiếu nữ mỹ nhân ngư tóc lam đuôi lam. Nàng có vẻ đặc biệt thẹn thùng, mặt cúi gằm xuống ngực, đằng sau mái tóc cuộn sóng như ẩn như hiện đôi nhũ phong rất đầy đặn, mà khuôn mặt còn chưa hết nét trẻ con thể hiện rõ ràng nàng là một thiếu nữ mới trưởng thành, thậm chí còn có thể chưa thành niên nữa, chỉ là trưởng thành tương đối sớm mà thôi.
Thần Phong đại lục dù sao cũng không phải là thiên đường. Mộ Dung Thiên rất đồng tình với những người phải lăn lộn mưu sinh để cuộc sống được ấm no này. Ở Địa cầu, mỹ nhân ngư trong truyền thuyết luôn được nâng niu, nhưng ở Thần Phong đại lục, các nàng không thể không dùng cái đuôi cá nhỏ nhắn yếu ớt để dẫn khách nhân bôn ba khắp đảo, vì sinh tồn mà phấn đấu. Có rất nhiều mỹ nhân ngư quấn một lớp vải thô ráp quanh đuôi của mình, đó chính là vật kỷ niệm của cuộc sống cực khổ lưu lại. Nhìn cách tiếp đãi không mấy năng động của thiếu nữ tóc lam, hiển nhiên nàng phải là “lính mới” rồi. Bị động như vậy làm sao mà có khách chứ? Mộ Dung Thiên thầm thở dài rồi chỉ vào nàng nói:
- Xin chào, tiểu thư khỏe chứ.
Đương nhiên, khi hắn chọn nàng mỹ nhân ngư này, ngoài sự cảm thông ra, hắn cũng không thể phủ nhận là còn có một nguyên nhân khác, đó là nàng mỹ nhân ngư này vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất hơn hẳn những nàng khác. Có lẽ nguyên nhân là vì nàng mới vừa ra đời làm việc, nên mộng đẹp của thiếu nữ còn chưa bị áp lực của cuộc sống xé nát chăng?
Những nàng mỹ nhân ngư khác nghe hắn nói vậy thì thất vọng vô cùng, nhưng vẫn lễ phép thi lễ với hắn, sau đó mới đi tìm khách nhân khác.
Khi vừa được chỉ định, khuôn mặt của nàng mỹ nhân ngư tóc lam lập tức tràn ngập vẻ vui mừng và bất ngờ, không tưởng tượng được mình mới lần đầu đi làm công tác hướng dẫn viên mà đã may mắn được chọn. Có rất nhiều người phải khổ cực cả ngày mà vẫn không thể tìm được một người khách. Thế rồi thiếu nữ kia gật đầu lia lịa rồi nói:
- Đa tạ tiên sinh! Đa tạ tiên sinh!
Thanh âm của nàng rất dễ nghe, giống như tiếng của phong linh vậy.
- Nàng tên là gì?
- Hải Luân Na, tiên sinh.
- Ồ, được. Hải Luân Na, nàng có hiểu rõ Ủy Thụy Lạp không?
Bởi nàng là người mới, Mộ Dung Thiên phải hỏi kỹ càng. Đương nhiên nếu chưa quen thuộc thì Mộ Dung Thiên cũng vì cảm thông mà không lập tức đuổi nàng đi, cùng lắm là thuê thêm người nữa. Dù phải thuê hai người hướng dẫn thì cũng không tốn bao nhiêu.
Hải Luân Na khẩn trương hẳn lên:
- Hiểu rõ chứ, hiểu rõ chứ. Ta đã có hơn một ngàn năm kinh nghiệm công tác rồi!
Mộ Dung Thiên phì cười, thốt:
- Hải Luân Na tiểu thư, nếu ta đoán không sai, nàng nhiều lắm cũng chưa công tác được tới một tháng phải không?
Hải Luân Na thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, nên có vẻ rất sợ hãi, bởi vì lừa gạt khách nhân là một loại hành vi rất sai trái, nếu bị tố cáo với công hội thì coi như mất miếng ăn. Bởi vậy Hải Luân Na sợ đến mức gần như muốn khóc, thổn thức nói:
- Thật xin lỗi tiên sinh, ta không phải cố ý lừa gạt ngài, nhưng ta có nỗi khổ tâm. Xin ngài hãy tin tưởng ta. Từ lúc ba tuổi, ta đã chuẩn bị cho chức nghiệp này, cả ngày chỉ chạy rong trong thành. Hải Luân Na có thể cam đoan, ta rất hiểu thành Uy Thụy Lạp, còn nắm rõ nó hơn các bạn đồng nghiệp nhiều lắm!
Mộ Dung Thiên vốn chỉ là đùa một chút, không ngờ nàng lại sợ đến như vậy, do đó hắn cũng cảm thấy có lỗi, vội nói:
- Hải Luân Na, ta chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi, nàng không cần sợ như vậy.
Hải Luân Na lúc này mới như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng vẫn còn lo lắng, nên lại nói thêm vài câu xin lỗi nữa.
Mộ Dung Thiên cười cười nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Hải Luân Na gật đầu hỏi:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn đến đâu? Hay là tiên sinh muốn ăn thứ gì, tìm nơi nghỉ chân, hay muốn đi mua bán thứ gì?
Mộ Dung Thiên suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Trước tiên chúng ta hãy đi dạo một vòng đã.
Vì bị đuổi giết liên tục nhiều ngày, nên tâm trạng ai nấy cũng đều buồn bực vô cùng, Mộ Dung Thiên thầm nghĩ cứ đi giải trí cho khuây khỏa chút đã.
Thành thị ở lục địa và hải dương quả thật không giống nhau. Vật liệu kiến trúc là đủ các loại đá san hô nhiều màu, hoặc các chất bài tiết đã được hóa thạch của các loài sinh vật của hải dương. Mọi công trình xây dựng đều rất có quy tắc, nhưng so với các tòa kiến trúc vuông vắn ngăn nắp ở Lam Nguyệt thì hoàn toàn khác biệt một trời một vực. Những hải dương sinh vật này đều là những nhà nghệ thuật gia của thiên nhiên, họ xây dựng kiến trúc dựa vào mỹ cảm tinh vi, nên chúng trông rất tinh xảo. Căn cứ vào lời giải thích của Hải Luân Na, những phòng ốc này được kiến tạo theo một phương thức rất kỳ lạ. Những kiến trúc sư thao túng một giống trùng, là một loại sinh vật tựa như san hô để chúng bài tiết một loại dịch thể vào một vị trí cố định đã được dựng sẵn dàn giáo từ trước, xây lên từng tầng một, sau đó đợi chúng hóa thành thể rắn thì phòng ốc cũng hoàn thành. Lẽ tất nhiên tốc độ hóa thạch của những dịch thể được giống trùng này bài tiết ra phải nhanh hơn tốc độ hóa thạch của san hô rất nhiều, bình thường thì khoảng bốn, năm ngày gì đó là có thể hoàn thành một tòa nhà nhỏ.
Phương tiện giao thông của hải quốc tràn đầy vẻ đặc sắc của hải dương, hầu hết đều là những loài sinh vật như loài đĩa biển, bạch tuộc, vv.....vừa có thể di chuyển trên cạn, vừa ở được dưới nước. Bởi lẽ Ủy Thụy Lạp có sông ngòi trong thành, thỉnh thoảng lại phải đi qua nước. Mộ Dung Thiên thuê một con vật trông giống như loài bạch tuộc ở Địa cầu, chỉ là lớn hơn vài lần, hơn nữa lại còn có mười chân, từ từ đi ngắm cảnh.
Trên đường đi, họ nhìn thấy đủ loại hải nhân hình dạng màu sắc rất kỳ quái, nào là giải nhân (người cua) đi ngang, nào là sa nhân (người cá mập), đầu cá thân người, có hàm răng sắc bén, rồi còn có nghê nhân (người cá kình), miệng nhiễu ra bọt biển có chất nhờn sền sệt để phong tỏa hành động của đối thủ; rồi lại có quy nhân mang mai rùa trông rất buồn cười; rồi lại có tử mẫu ngư nhân có hai đầu, ngao nhân (người ba ba) uy phong lẫm lẫm, bỉ mục nhân một mắt, vv…Mộ Dung Thiên cảm thấy như mình đã lạc tới Hải Long cung trong Tây Du Ký vậy, nhất thời quả thật không thể tiếp nhận nổi.
Những cư dân này có tỷ lệ không cao ở Tát La, bởi vì nơi đây là trung tâm mậu dịch, nên thương nhân của các quốc gia khác lại chiếm tuyệt đại đa số, tộc nào cũng có. Bởi vậy nên người của các tộc như nhân loại, Tinh Linh, Yêu tộc như Mộ Dung Thiên, Lộ Thiến, Lạc Na, và Lệ Toa cũng không bị mọi người chú ý.
Sau khi làm quen với cảnh mới người mới xong, Mộ Dung Thiên chợt nghĩ tới một chuyện liền nói:
- A, đúng rồi, Hải Luân Na, hãy dẫn ta đến tiền trang quốc tế gần đây nhất đi.
Trên người bọn họ cũng không mang nhiều kim tệ, mua vé tàu và tám ngày vung tay xài sang đã gần hết sạch, giờ đây tất nhiên phải rút thêm một ít tiền mới được.
Khi Mộ Dung Thiên rút ma pháp tạp [1] đưa vào máy rút tiền quét qua một lượt, lúc đó liền có một giọng nói thánh thót vang lên:
- Thật xin lỗi, thẻ ma pháp của quý khách đã bị đóng băng!
Hết
=========================================
Chú thích:
[1] ma pháp tạp: thẻ rút tiền cao cấp của giới thượng lưu.