Khải Sắt Lâm tuy không phải là một chiến đấu giả, nhưng địa vị của nàng ở tại đế quốc thì không ai dám khinh thường, bởi lẽ nàng là một ca thủ nổi tiếng được bách tính hoan nghênh, trong đó có rất nhiều nhân vật thượng đẳng. Nếu lỡ đắc tội với nàng thì chẳng khác nào là đắc tội với toàn thể đế quốc, sẽ cực kỳ phiền toái. Bởi vậy, tại cuộc biểu diễn của Khải Sắt Lâm tất sẽ rất ư an toàn, tuyệt đối không thể phát sinh những chuyện như là ẩu đả hay ám sát, thậm chí khán giả còn không được phép mang vũ khí vào sân. Một là vì lý do an ninh, bởi vì trong số những người tham dự, trong đó có rất nhiều nhân vật trọng yếu; thứ hai là khi đã đến đây mà còn mang theo vũ khí thì thật là làm mất sự tao nhã.
Khải Sắt Lâm cứ cách một khoảng thời gian mới biểu diễn một lần, thông thường đều là vào những lúc tâm trạng của nàng rất tốt. Bởi vậy nên mỗi lần có biểu diễn hội của nàng, giá vé tuy rất cao nhưng cũng bán hết rất nhanh. Những người đến xem nàng biểu diễn ngoài việc có một ít tiền ra, còn lại thì ít nhất cũng phải là chiến chức giả từ trung cấp trở lên. Tuy số lượng người bình dân rất đông nhưng vé mua được thì lại ít nhất. Đó không phải là vì Khải Sắt Lâm xem thường giới bình dân, mà là vì nàng chỉ phụ trách biểu diễn, những chuyện khác đều do Ngu Nhạc công hội [1] sắp xếp, nếu không phải do nàng ra sức yêu cầu phải phân một số lượng vé cho người dân thì chỉ e rằng những người thuộc nhóm sinh hoạt chức nghiệp giả cũng chỉ có thể nghe được ca hát qua loa phát thanh mà thôi, chứ đừng hòng nghĩ tới việc thưởng thức nàng biểu diễn.
Chỉ có một người có thể lấy vé vào cửa xem Khải Sắt Lâm biểu diễn mà không tốn chút hơi sức nào, bất luận là ai ở tại đế quốc này cũng biết đó là ai, đó chính là tình nhân của Khải Sắt Lâm - Bích Dạ. Bích Dạ trực tiếp yêu cầu Khải Sắt Lâm tặng nàng ba vé, coi như là để cho Mộ Dung Thiên đưa Lộ Thiến đi giải sầu. Nếu cả ngày cứ phải uống thuốc và lại còn phải ở trong nhà quá lâu thì sẽ không được tốt lắm.
Sau cuộc chiến với Mông Na Lâm, Mộ Dung Thiên ngày hôm nay đã là nhân vật được mọi người chú ý. Ngu Nhạc công hội đã có quy định, tất cả mọi người đến xem biểu diễn đều không được mặc trang phục ẩn sĩ, đó là vì để bày tỏ sự tôn kính đối với Khải Sắt Lâm, ngay cả Bích Dạ cũng không được ngoại lệ. Vì vậy, mấy người họ chỉ có thể lén lút tiến vào từ cửa hông. Cũng may là trong số chỗ ngồi của phần đông các chiến chức giả tầm thường, lại còn có một góc nhỏ vừa đủ cho ba người cũng tương đối tốt, hơn nữa họ đều đã cải trang, dưới ánh đèn ma pháp lung linh của hội trường, không ai nhận ra được. Bích Dạ tuy có thể lấy được vé hạng sang dành cho khách quý nhưng chẳng qua nàng biết rõ tâm tư của Mộ Dung Thiên, sau khi hỏi qua ý kiến của hắn rồi cuối cùng mới quyết định lấy chỗ ngồi này.
Đây là một sân khấu lớn ngoài trời và không có kết giới bao bọc xunh quanh, so với sân khấu biểu diễn của siêu sao ca nhạc tại Địa cầu cũng không khác là mấy. Phía trên sân khấu có treo một màn hình quang hệ thật lớn, chiếu lại hình ảnh từ tất cả các góc độ trên sân khấu. Lúc này buổi biểu diễn chưa chính thức bắt đầu, nên chiếc truyền hình lớn đang chiếu lại những đoạn biểu diễn cũ của Khải Sắt Lâm. Bầu không khí thật là sôi nổi, mọi người đều vui vẻ đàm luận. Mỗi một cuộc biểu diễn của Khải Sắt Lâm đều được xem là một tiểu thịnh hội tại Phật Lạc Lý Tư, và cũng là cơ hội tuyệt hảo để giúp cho tình bằng hữu càng thêm thân thiết.
Lộ Thiến khích động đến nổi mặt đỏ bừng. Lần đầu tiên nàng được đến tham dự buổi biểu diễn của Khải Sắt Lâm là lúc nàng còn nhỏ, khi đó phụ mẫu của nàng vẫn còn tại thế. Rồi kể từ lúc trở thành người không có chức nghiệp cho đến nay, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ còn cơ hội để đến được cái hội trường này lần nữa. Tất cả những điều đó đều do nam nhân đang đi bên cạnh nàng đây đã ban tặng cho.
Nếu như phụ mẫu trên trời có linh thiêng, biết được mình đã có một điểm tựa mạnh mẽ thì họ nhất định là sẽ rất vui mừng. Nghĩ đến đó thì đôi mắt của Lộ Thiến đã hơi ngân ngấn nước.
Mộ Dung Thiên đang nói chuyện phiếm với Bích Dạ, thấy thế vội hỏi:
- Tiểu Lộ, muội sao vậy? Có phải là Hắc Ám đấu khí trong người lại phát tác không? Huynh có mang theo rất nhiều đan dược đây này.
Lộ Thiến lau mắt, rồi nép sát vào vòng tay của Mộ Dung Thiên như một chú chim nhỏ và nói:
- Không có gì đâu, La Địch ca ca, muội chỉ là vui quá đó thôi.
- À, thì ra vậy, muội có gì mà vui đến thế chứ. Nếu muội thích, sau này mỗi lần Khải Sắt Lâm tỷ tỷ biểu diễn thì chúng ta lại nhờ Bích Dạ tỷ tỷ kiếm vé cho chúng ta đến xem, như vậy có tốt không?
Mộ Dung Thiên dù sao cũng không sâu sắc, chỉ có Bích Dạ vì cũng là nữ nhân nên mới hiểu được tâm tình của Lộ Thiến trong lúc này, nàng kéo Lộ Thiến lại gần rồi nói:
- Tiểu Lộ, đến đây, chúng ta tâm tình với nhau. La Địch ca ca của muội là một người đầu gỗ, thật chẳng hiểu gì cả.
Mộ Dung Thiên khó hiểu, gãi gãi đầu nghĩ: "Lão tử thông minh tuyệt đỉnh, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người gặp là thích, hoa gặp là nở, sao lại có thể là thứ người đầu gỗ chứ?"
Thế rồi nhìn hai nàng cứ ở một bên mà thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mình, còn không thì che miệng hạ giọng thật nhỏ, coi bộ đề tài chính của họ lại có liên quan tới mình, nhưng Mộ Dung Thiên lại không nghe được họ nói những gì, vì thế mà cũng cảm thấy hơi buồn bực.
Đột nhiên lúc này đám đông lại xôn xao hẳn lên.
Mộ Dung Thiên nhìn sang nơi phát ra tiếng ồn ào, hắn lập tức thấy được trung tâm điểm mà ánh mắt của mọi người đổ dồn vào, người đó có thể xem như là một nửa người quen.
- Cát Tư tiên sinh!
- Là hội trưởng Liên hiệp công hội Cát Tư tiên sinh!
- Cát Tư tiên sinh thật không hề hống hách chút nào!
….
Cát Tư từ xa bước tới, luôn miệng trò chuyện vui vẻ với mọi người ở hai bên đường, trên mặt thì nở nụ cười hòa ái rất dễ gần.
Mộ Dung Thiên đối với chuyện những người khác ngấm ngầm đấu tranh với Cát Tư ở tại đế quốc này thì cũng nghe được một ít. Tất cả các hội trưởng Đại công hội vốn đều là những người nổi bật trong ngành, chỉ có Cát Tư là hội trưởng của Liên hiệp công hội nhưng xuất thân chỉ là một chiến sĩ cấp thấp. Tuy y đã dựa vào thủ đoạn mà bò lên được vị trí này, nhưng vẫn có rất nhiều người không phục. Do đó mà Cát Tư hầu như đều phải nắm bắt mọi cơ hội để thu phục lòng người.
Trong hội trường buổi biểu diễn của Khải Sắt Lâm, thông thường các đại nhân vật đều vẫn giữ thân phận mà không thèm tới chỗ của người bình dân. Nhưng chỉ có Cát Tư lại làm việc này và không hề câu nệ tiểu tiết. Đó chính là một trong những nhân tố khiến cho người ta trở nên thành công.
Tuy nhiên, y cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, chứ không có khả năng để ý tới bọn người của Mộ Dung Thiên. Bích Dạ nhìn thấy Cát Tư, cũng vẫn lạnh nhạt xem như không. Từ sau khi biết tin Hắc Ám đấu khí của Mông Na Lâm bị hủy, coi như là gã đã bị báo ứng xứng đáng, vì thế mà mối thù hận của nàng cũng tan thành mây khói luôn.
Cát Tư đi một vòng chào hỏi xong, vừa trở về ghế của mình thì cũng đúng lúc buổi biểu diễn bắt đầu. Trong tiếng hoan hô vang dội, Khải Sắt Lâm bước ra với bộ trang phục lộng lẫy, lung linh huyền ảo dưới ánh đèn ma pháp. Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa dài màu trắng, vóc người thon thả nhẹ nhàng, cao nhã phiêu dật, xinh đẹp không khác gì một thiên nữ hạ phàm. Ngoài ra còn hơn mười Tinh Linh vũ nữ xếp thành một hàng theo sau nàng bước ra, trong số họ, ai nấy cũng đều là những đại mỹ nhân, nhưng khi so với Khải Sắt Lâm thì họ còn kém một bậc, thật chẳng khác nào các vì sao ảm đạm thất sắc đang vây xung quanh vầng trăng sáng vậy.
Lộ Thiến thấy vậy thì rất hâm mộ, nói:
- Khải Sắt Lâm tỷ tỷ thật là xinh đẹp, đặc biệt nhất là lúc này.
Bích Dạ cười nói:
- Tiểu Lộ, chỉ cần muội lớn hơn chút nữa thì nhất định cũng sẽ xinh đẹp như Khải Sắt Lâm tỷ tỷ vậy.
Lộ Thiến vốn chưa ý thức được chính bản thân mình cũng đã là một mỹ nữ đang làm khuynh đảo vô số nam nhân, chỉ vui vẻ nói:
- Nếu được thế thì rất là tốt.
Mộ Dung Thiên quả quyết:
- Tiểu Lộ, nhất định sẽ có một ngày, huynh sẽ để cho muội đứng trên một sân khấu còn lớn hơn thế này, để vạn người chiêm ngưỡng muội!
Bích Dạ vốn tưởng hắn nói đùa, nhưng thấy thần tình nghiêm túc của hắn thì cũng âm thầm kinh hãi. Nàng nghe được trong lời nói của Mộ Dung Thiên có hàm ẩn một điều gì đó, và nó chính là dã tâm. Bích Dạ cũng không biết trực giác của mình có sai hay không, nhưng chẳng qua nếu gã sắc lang này mà chịu chú tâm đi làm một việc gì, thì điều đó quả thật là rất đáng sợ.
Lúc này tiếng hát êm ái như dạ oanh của Khải Sắt Lâm vang lên trên sân khấu đã hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Nhờ có các phương tiện ma pháp, những buổi biểu diễn trên Thần Phong đại lục đều rất ngoạn mục. Các Tinh Linh vũ nữ hiển nhiên đều là những ma pháp sư đã được trải qua huấn luyện kỹ lưỡng, ngoài vũ kỹ xuất sắc ra, còn có thể dùng khinh thân thuật để biểu diễn nhiều động tác đa dạng, có độ khó rất cao mà người trên Địa cầu không thể làm được, ví dụ như là nhảy vọt lên cao và múa trên không, trượt xuyên qua nhau, vv....các loại linh lực kỹ năng hoa lệ nhiều màu sắc nhưng không có tính sát thương nương theo dáng người uyển chuyển của những vũ nữ mà tung bay rợp trời, thật là kinh tâm động phách.
Mộ Dung Thiên cũng rất háo hức thưởng thức vũ đạo mang phong vị đặc biệt và thanh âm mỹ diệu của Mỵ Âm tộc do Khải Sắt Lâm biểu diễn. Nàng hẳn là một người theo chủ nghĩa hòa bình, vì Mộ Dung Thiên nhận ra từ trong tiếng ca của nàng là một khát vọng về một thế giới hoàn mỹ vô khuyết, những người sống tại đó đều hòa thuận chung vui dưới một mái nhà, đoàn kết yêu thương, không có giai cấp, và cũng không có sự áp bức nào.
Không thể phủ nhận Khải Sắt Lâm có giọng hát thanh tao rất dễ động lòng người. Mỗi một người trong hội trường đều bị cái thế giới lý tưởng của nàng hấp dẫn và mơ hồ tiến sâu vào trong đó, nhưng Mộ Dung Thiên biết rất rõ, cái loại xã hội lý tưởng như vậy thật khó có thể thực hiện được. Cứ dựa theo lịch sử phát triển suốt mấy ngàn năm của Địa cầu mà thấy được, chỉ cần địa phương nào có người, thì nơi đó sẽ có dục vọng. Bất luận tiếng ca của Khải Sắt Lâm có sức ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người đến đâu đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ có thể tạm thời cảm hóa một số ít người mà thôi, chứ không có khả năng thay đổi triệt để thiên tính của nhân loại. Cá lớn nuốt cá bé, đó mới chính là chân lý vĩnh hằng bất biến của vũ trụ. Bởi vậy nên Mộ Dung Thiên chỉ thưởng thức ca kỹ cao siêu của nàng, chứ chẳng dám đồng ý với mộng tưởng của nàng.
Lộ Thiến cũng hoàn toàn chìm đắm trong tiếng hát tràn ngập ma lực của Khải Sắt Lâm, hai tay nâng má mà nghe say sưa, đến nỗi quên hết tất cả mọi việc.
Đột nhiên, Mộ Dung Thiên cảm thấy cánh tay của mình đang truyền tới một luồng lực đạo rất nhỏ, hắn liền quay đầu nhìn lại thì thấy Bích Dạ đang kéo tay áo hắn. Mộ Dung Thiên vừa định lên tiếng, thì Bích Dạ đã đặt ngón trỏ lên đôi môi thơm, biểu thị đừng lên tiếng.
Mộ Dung Thiên nghi hoặc, không hiểu Bích Dạ đang lén lút muốn làm gì.
Bích Dạ buông Lộ Thiến đang lắng nghe đến xuất thần ra, rồi lặng lẽ nhích người xích qua. Thân thể mềm mại thơm ngát của nàng ép sát lại, khiến cho hương thơm ngào ngạt bay vào mũi Mộ Dung Thiên, điều đó làm cho trong đầu hắn liền xuất hiện những ý nghĩ kỳ quái, dâm ý nhộn nhạo.
Bích Dạ kề sát đôi môi đỏ mọng đến bên tai hắn:
- La Địch tiên sinh, đêm nay chính là lúc Bích Dạ sẽ thực hiện lời hứa của mình. Sau buổi biểu diễn, Khải Sắt Lâm và ta sẽ đến quý phủ trước nhé.
Hơi thở ấm áp của nàng thổi vào tai Mộ Dung Thiên làm cho hắn cảm thấy nhột nhạt khó chịu, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng lại rất kích thích. Mộ Dung Thiên không kìm lòng nổi, giật mình kinh hô:
- Cái gì?
Lần trước không phải nàng đã hoàn thành lời hứa rồi sao? Tuy Khải Sắt Lâm không có đến, nhưng hắn cũng không muốn ép nàng. Dù sao Khải Sắt Lâm cũng là người vô tội, không nên bị kéo vào cuộc.
Chẳng lẽ vì nàng thấy Mông Na Lâm bị mình đánh trọng thương đến như vậy, và thấy đại thù đã được báo nên quá vui mà muốn tặng thêm chút lợi tức cho mình? Nhìn Khải Sắt Lâm biểu diễn trên sân khấu, dáng vẻ phiêu dật như tiên, mái tóc dài tung bay trong gió, thật giống như một đại minh tinh, không có nơi nào là không lộ xuất nét kiều diễm vũ mỵ; lại thêm nàng cung tiễn thủ xinh đẹp, gợi cảm và thành thục Bích Dạ ở bên cạnh, trong đầu Mộ Dung Thiên liền nhanh chóng phác họa ra một bức tranh hai nàng mỹ nữ đồng tính âu yếm với nhau. Vừa nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy kích thích thập phần, khiến cho dục niệm bốc cao thật khó mà áp chế đuợc.
Hết