Dị Giới Dược Sư

Quyển 6 - Chương 127: Dược dịch




Ngày hôm sau, trận đấu cuối cùng để giành tư cách vượt cấp của Mộ Dung Thiên diễn ra suôn sẻ, hắn thắng rất dễ dàng, có thể nói là hầu như không tốn một chút công sức nào. Đối thủ của hắn là một thợ săn, học viên năm thứ hai của Tát Á Da Lộ học viện. Gã vốn cũng có chút thực lực, cho dù không thắng được thì cũng có thể chống đỡ được ít lâu, thế nhưng gã đã bị thần sắc và khí thế như muốn giết người của Mộ Dung Thiên dọa cho chết khiếp. Gã biết sau sự kiện bất hạnh của Lộ Thiến ngày hôm qua, thì gã đối thủ này của mình đang phẫn nộ đến cực điểm, chỉ sợ hắn sẽ lấy mình làm nơi trút hận, đánh cho mình bị tổn thương cả cơ linh, hoặc là tứ chi tê liệt hay bán thân bất toại gì gì đó, đến lúc ấy dù có ân hận thì cũng đã quá muộn. Do đó mà gã chỉ chống đỡ qua loa lấy lệ, rồi sau đó thừa dịp Mộ Dung Thiên phát ra một đòn không quá mạnh, giả vờ mắc phải sai lầm, tự mình đưa thân ra hứng đòn; sau đó, trong tiếng kêu “thảm thiết”, gã cao hứng bước xuống đài, vui vẻ như mình thắng trận vậy.

oooOooo

- Ăn chút gì đi.

Bích Dạ đem tới mấy đĩa thức ăn và nói với Mộ Dung Thiên đang ngồi đờ đẫn trên ghế. Mấy ngày nay đều do nàng lo lắng việc cơm nước hàng ngày cho hắn, thật không khác gì một bảo mẫu vậy. Ngoài những việc như tắm rửa, vệ sinh cá nhân là không thể hỗ trợ ra, còn lại những việc khác đều do nàng làm cả. Từ khi trưởng thành cho tới nay, đây là lần đầu tiên mà Bích Dạ cam tâm tình nguyện phục vụ một nam nhân. Bình nhật do vẫn thường lui tới nơi đây làm khách, nên nàng hiểu rất rõ tình cảm của Mộ Dung Thiên dành cho Lộ Thiến là không thể thay thế được, chính vì như vậy mà nàng lại càng áy náy hơn. Cho dù bây giờ Mộ Dung Thiên có đưa ra yêu cầu gì quá phận, hay là muốn nàng qua đêm với hắn để phát tiết hết mọi sự thống khổ, thì Bích Dạ nghĩ rằng bản thân mình cũng sẽ không cách nào cự tuyệt được.

Khải Sắt Lâm tất nhiên cũng ở chung với Bích Dạ, nàng tựa như là muốn tạ lỗi thay cho tình nhân vậy. Nếu là lúc bình thường, khi được ở chung với hai trang đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, mỗi người một vẻ như thế này thì Mộ Dung Thiên nhất định sẽ mồm năm miệng mười, ba hoa chích chòe một phen. Nhưng hiện tại bản chất sắc lang của hắn tựa như đã bị rút đi đâu cạn sạch, đối với việc gì cũng không còn thấy hứng thú nữa, ngay cả nhị vị mỹ nữ ở ngay trước mắt mà nhìn cứ như không thấy, và thỉnh thoảng thì lại cúi đầu trầm tư. Dù cho Khải Sắt Lâm và Bích Dạ đều là những người thông tuệ, vậy mà họ cũng không thể đoán ra được hắn đang suy nghĩ điều gì.

Nhìn thức ăn trước mặt, Mộ Dung Thiên cũng chẳng nói nhiều, vội cầm chén lùa nhanh thức ăn vào miệng. Hắn sẽ không như những kẻ khác, hễ gặp chuyện buồn thì đi tuyệt thực để cho tinh thần càng bị sa sút. Trái lại, hắn phải bổ sung đầy đủ năng lượng cho cơ thể để còn đi làm việc mà hắn phải làm, chứ không thể trốn tránh được.

Bích Dạ vốn còn tưởng rằng sẽ phải khuyên nhủ hắn một lúc, nhưng không ngờ Mộ Dung Thiên lại “ngoan” đến như vậy, nàng quả là có chút bất ngờ; đồng thời, nàng cũng nhận thức được rằng hắn còn bình tĩnh hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa. Loại người chuyên làm việc theo lý trí, biết nhẫn nại và đè nén những cảm xúc cực đoan ở trong bất cứ tình huống nào chính là loại người đáng sợ nhất vậy.

Một đêm trầm lặng không chuyện trò trôi qua. Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Mộ Dung Thiên đã ăn mặc chỉnh tề và rời khỏi biệt thự. Lúc hắn vừa kéo cánh cửa chính ra thì chợt nghe phía sau có tiếng gọi:

- La Địch tiên sinh, ngươi đi đâu đó?

Mộ Dung Thiên ngoảnh đầu nhìn lại, hắn liền trông thấy nàng cung tiễn thủ xinh đẹp lúc này đang đứng tại cầu thang, trên người còn mặc vỏn vẹn bộ nội y chỉ vừa đủ che lấp phân nửa bộ phận đáng xấu hổ của nữ nhân mà thôi.

Trong mấy ngày nay, Bích Dạ luôn chú ý tới hành tung của Mộ Dung Thiên suốt hai mươi bốn tiếng. Ban ngày thì đích thân nàng theo dõi, còn ban đêm thì đã có Phong Linh lộ thay thế. Sáng sớm hôm nay nàng được sủng vật đánh thức, nên sau khi biết được Mộ Dung Thiên rời nhà, nàng liền hấp tấp chạy xuống ngăn cản hắn, vội đến mức cả y phục cũng chưa kịp mặc.

Thân thể của nàng vốn đã rất gợi cảm mượt mà, nay lại còn nửa kín nửa hở thì càng dễ khơi lên dục vọng của nam nhân, so với lúc không mặc gì thì lại càng thêm hấp dẫn. Tuy nhiên, lúc này Mộ Dung Thiên chỉ nhìn thoáng qua một cái, rồi quay đầu đi và nói:

- Không có gì, ta chỉ ra ngoài làm chút chuyện thôi.

Dứt lời, hắn liền quay người bước đi luôn.

Bích Dạ bỗng chú ý thấy Mộ Dung Thiên đang mặc bộ khôi giáp Phá Lãng được làm bằng da của loài Khánh Lan ngư. Thường ngày, ngoài những lúc chiến đấu ra, hắn vẫn không thích mặc áo giáp chút nào, vậy mà bây giờ lại ăn mặc như vậy, hiển nhiên là phải có vấn đề rồi. Bích Dạ nóng nảy, cũng chẳng màn tới việc y phục không kín đáo nữa, vội chạy đến níu lấy cánh tay của hắn rồi nói:

- Ta biết ngươi khó đè nén được cơn phẫn nộ, nhưng nếu ngươi cứ thế này mà đi tìm Mông Na Lâm, chỉ e rằng báo thù cho Lộ Thiến chưa xong, mà trái lại, sẽ bị hắn hại chết nữa!

Mộ Dung Thiên thản nhiên nói:

- Yên tâm, ta còn chưa ngốc đến thế đâu.

Bích Dạ chỉ vào bộ khôi giáp trên người hắn, hỏi:

- Vậy, cái này là sao đây?

- Ta chỉ muốn đến Hung Linh sơn mạch một chuyến thôi.

Bích Dạ nghe vậy thì giật bắn mình. Hung Linh sơn mạch nằm ở phía đông ngoại ô của Phật Lạc Lý Tư, cách nơi ma thú tụ tập hơn năm mươi dặm. Địa phương đó có danh xưng là Hung Linh thì tất nhiên phải tàn bạo phi thường. Bích Dạ không thể hiểu nổi tại sao Mộ Dung Thiên lại muốn đến đó, chẳng lẽ là để rèn luyện kinh nghiệm thực chiến? Hiện nay chỉ còn cách trận đấu có hai ngày, đợi nước ngập tới chân rồi mới nhảy thì có tác dụng gì đâu, chẳng thà hắn dành thời gian đó để nghiên cứu thêm tư liệu về Mông Na Lâm thì nói không chừng còn có ích hơn.

Mộ Dung Thiên dường như nhìn ra được suy nghĩ của Bích Dạ, nên giải thích:

- Ta không phải muốn đi chiến đấu với ma thú, mà chỉ muốn tìm một vài vật.

Bích Dạ “à” một tiếng rồi nói:

- Vậy à? Nếu thế thì để ta đi với ngươi. Có Phong Linh lộ của ta thì ngươi sẽ được thuận tiện hơn nhiều. Hung Linh sơn mạch có dốc núi rất cao nên cũng rất khó leo trèo, nếu có ta đi với ngươi thì sẽ tiết kiệm được không ít thời gian đấy.

- Được!

Mộ Dung Thiên cũng không cự tuyệt. Vào lúc này, thời gian đối với hắn quả thật là rất quý giá.

Thấy hắn đã đồng ý, Bích Dạ liền trở về phòng thay đổi y phục, đồng thời cũng báo cho Khải Sắt Lâm biết và để nàng ta chờ ở đây. Sau đó, nàng mới bảo Phong Linh lộ biến thân cho lớn hơn, rồi hai người ngồi lên lưng nó bay đi.

Có loại sủng vật phi hành làm thú cưỡi quả thật là rất tiện lợi, chỉ nửa giờ sau thì hai người đã tới nơi. Ngồi trên lưng Phong Linh lộ nhìn xuống, chỉ thấy khắp nơi đều là ma thú, điều này khiến cho Mộ Dung Thiên phải thầm giật mình. Nếu không có Bích Dạ hỗ trợ, chỉ e rằng hành động lần này ở sơn mạch có lẽ sẽ hơi bị phiền toái. Lại thêm thỉnh thoảng cũng có một vài con ma thú phi hành (có cánh và bay trên không) tấn công hai người họ, nhưng với tài bắn cung chuẩn xác của Bích Dạ, chúng đều bị bắn rơi hết.

Bích Dạ phát hiện Mộ Dung Thiên chỉ đặc biệt tìm kiếm những nơi có cây cỏ rậm rạp để hạ cánh. Mỗi lần hạ xuống giữa đám cây cối xum xuê, hắn hết nhìn đông lại ngó tây, thỉnh thoảng còn nhổ vài nhánh cây để ngửi thử mùi vị hoặc là quan sát cẩn thận, có một số thì vất bỏ, còn một số khác thì nhét hết vào Trữ Vật Châu. [1]

Bích Dạ hơi ngạc nhiên, tuy nàng biết Mộ Dung Thiên là một dược sư, hơn nữa lại còn là một thiên tài dược sư có tố chất rất cao, thế nhưng trình độ của hắn vào lúc này thì còn chưa cao lắm, mới chỉ ở cấp độ thuần thục thôi. Hơn nữa, mọi người đều biết đan dược của dược sư chỉ phát sinh hiệu lực tức thời đối với những thương tích bình thường, tỷ như Khôi phục đan hay Ma lực dược gì gì đó, chứ đối với việc cơ linh bị tổn thương trầm trọng thì không hề có tác dụng gì, chỉ có thể giao cho thần quan trị liệu mà thôi. Nhưng nàng thấy bộ dạng chăm chú của Mộ Dung Thiên, lại nhớ tới việc trên người hắn có rất nhiều điểm quỷ dị, nên nàng cũng mơ hồ nảy ra mấy phần hy vọng. Thế nhưng khả năng nhận biết thực vật của nàng lại quá kém, chẳng thể giúp được gì, chỉ đành ngồi một bên đợi Mộ Dung Thiên và tiện thể giúp hắn tiêu diệt vài con ma thú vì đánh hơi được khí tức của con người mà kéo tới.

Ở Hung Linh sơn mạch cho đến khi màn đêm buông xuống, sau khi mà Trữ vật châu của hai người đã được nhét đầy các loại hoa cỏ, cành lá và rễ cây, thì lúc đó họ mới chịu lên đường trở về. Mộ Dung Thiên tất nhiên là phải đến chỗ của An Cát Lỵ Na để thăm Lộ Thiến trước tiên, điều đó đã trở thành công việc bắt buộc hàng ngày của hắn. Chỉ đáng tiếc là tình trạng của tiểu Tinh Linh vẫn không hề chuyển biến tốt hơn. Nàng vẫn nằm hôn mê trên giường, toàn thân bị phủ đầy bởi lớp hắc khí, lúc ẩn lúc hiện. Nếu không phải trái tim còn đập thì cơ hồ chẳng khác gì người chết. Phỉ Lợi Phổ vừa kết giao với nàng chưa lâu, vậy mà lại hết lòng cúc cung tận tụy vì Lộ Thiến, lão trút hết những linh dược trân quý mà lão đã khổ công tích lũy bấy lâu để chữa trị cho nàng, chẳng những thế, lão còn đi “vơ vét” thêm của những bằng hữu có giao tình thâm hậu với lão. Đối với “muội muội” của mình, lão không hề tiếc rẻ điều gì mà luôn sẵn lòng giúp đỡ họ, và đó cũng chính là lý do tại sao lão tuy có danh xưng là sắc đạo nhưng vẫn được hầu hết các phụ nữ hoan nghênh.

So với biểu hiện cực kỳ bi thương trong ngày Lộ Thiến thọ thương, Mộ Dung Thiên đã hoàn toàn khác hẳn, giờ đây hắn có vẻ rất bình tĩnh. Ngay sau khi trở về biệt thự thì hắn tự nhốt mình trong mật thất luyện đan, tới mãi tận tối ngày hôm sau vẫn chưa thấy bước ra. Bích Dạ và Khải Sắt Lâm đều có chút lo lắng, họ tưởng rằng Mộ Dung Thiên vì bị kích thích nhiều quá, nên thần kinh có chút vấn đề.

Lại qua một đêm, Bích Dạ và Khải Sắt Lâm vẫn thấy cửa gian mật thất kia vẫn khóa trái.

Bích Dạ thở dài thườn thượt, nói:

- Khải Sắt Lâm, ngươi thấy ta có phải là quá ích kỷ hay không? Vì để đạt được nguyện vọng của mình mà đã khiến cho hắn với Lộ Thiến phải mạo hiểm.

Khải Sắt Lâm trấn an nàng:

- Bích Dạ, nàng cũng đừng quá tự trách mình. Không ai ngờ sự việc lại xảy ra như thế. Nếu có muốn trách, thì chỉ có thể trách tên Mông Na Lâm kia thật quá âm hiểm và độc ác. Người như vậy sẽ không được chết tử tế đâu!

- Đúng thế! Hắn nhất định sẽ không được chết tử tế đâu, hơn nữa lại sẽ còn chết vào ngày hôm nay nữa!

Cửa phòng luyện đan kẽo kẹt vang lên một tiếng rồi liền được mở rộng, Mộ Dung Thiên từ bên trong bước ra. Hắn nhìn có vẻ rất mệt mỏi, đôi tròng mắt nổi đầy gân máu, nhưng so với bộ dáng thương tâm sau khi thấy Lộ Thiến bị hại thì không giống chút nào. Hiện tại, hắn có vẻ như tràn trề hy vọng và đấu chí.

Hai nàng cơ hồ cùng thốt:

- La Địch tiên sinh! Ngươi không sao chứ?

Mộ Dung Thiên cười cười nói:

- Không sao cả, không phải là chỉ thức có một đêm thôi sao, người trẻ tuổi thì lo gì chứ?

Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay hắn lộ vẻ tươi cười. Trước đây, mỗi khi Bích Dạ thấy hắn cười lên thì quả đúng là đồ háo sắc, nhưng lúc này lại cảm thấy nét tươi cười của hắn có phần đáng yêu không thể nói ra lời.

Mộ Dung Thiên lấy từ trong Trữ vật châu ra hai chiếc bình, một lớn một nhỏ, và một cuộn giấy, rồi nói:

- Bích Dạ tiểu thư, nhờ nàng lập tức cưỡi Phong Linh lộ để đến chỗ An Cát Lỵ Na nữ sĩ, lấy đan dược trong chiếc bình này cho Lộ Thiến uống.

Hắn đưa chiếc bình nhỏ cho Bích Dạ, rồi sau đó giơ chiếc bình lớn lên và nói:

- Còn thứ này thì dùng để bôi lên một số nơi trên cơ thể của Lộ Thiến.

Hắn mở cuộn giấy trong tay ra. Trên tấm giấy có vẽ đồ hình của cơ thể con người, hình thể trên giấy so với Lộ Thiến cũng không khác bao nhiêu, bên trên còn dùng bút khoanh rõ hơn mười điểm tròn, cạnh đó còn ghi chú: “Nhớ kỹ, phải dùng lực ma sát cho tới nóng lên mới thôi!”

Bích Dạ kinh ngạc phát hiện chiếc bình thứ hai chỉ chứa một loại chất lỏng. Trên đại lục này lại có dược vật bằng chất lỏng sao? Hơn nữa, nó không phải được dùng để uống, mà lại là để bôi lên người, quả thật là mới gặp lần đầu. Khải Sắt Lâm cũng nghi hoặc giống vậy, liền nêu lên thắc mắc của cả hai:

- La Địch tiên sinh, cái này.....có hiệu quả sao?

Mộ Dung Thiên cười cười nói:

- Ta cũng không dám chắc lắm, nhưng dù sao cũng vẫn nên thử một chút.

Bích Dạ hỏi:

- La Địch tiên sinh. Trên bản vẽ này có những điểm tròn tròn là cái gì? Xem ra ngươi rất quen thuộc, vậy tại sao không tự mình cho Lộ Thiến dùng thuốc? Ta nghĩ.....ta nghĩ rằng các ngươi đã có quan hệ rất thân mật rồi chứ, vậy thì còn e ngại điều gì nữa.

Nàng nghĩ là Mộ Dung Thiên vì e ngại vấn đề nam nữ nên mới nhờ mình làm việc này, chứ không phải vì nàng lười biếng mà muốn từ chối, chẳng qua là nàng cảm thấy nếu Mộ Dung Thiên đích thân ra tay thì có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn mà thôi.

Mộ Dung Thiên lắc đầu nói:

- Bây giờ thì không được, nên chỉ có thể nhờ đến nàng. Ta vẫn còn có chút việc.

Khải Sắt Lâm không nhịn được, buột miệng hỏi:

- Còn chuyện gì nữa?

Nàng thật sự không hiểu nổi, trong giờ phút này, lại còn chuyện gì quan trọng hơn cả Lộ Thiến đây.

Nét tươi cười của Mộ Dung Thiên vụt tắt:

- Bởi vì bây giờ ta muốn cho Mông Na Lâm phải chết không được tử tế!

Bích Dạ và Khải Sắt Lâm lúc này mới nhớ ra, hiện giờ đã là ngày thứ tư sau khi Lộ Thiến bị hại, cũng là ngày Mộ Dung Thiên và Mông Na Lâm quyết chiến một trận!

Hết

=========================================

Chú thích:

[1] Trong nguyên tác, tác giả để là Không Gian Châu, nhưng kỳ thật, trong truyện chỉ có Trữ Vật Châu hoặc là Không Gian Giới Chỉ thôi. Hai loại này có công năng như nhau, nhưng Không Gian Giới Chỉ quý hiếm hơn, lại chứa được nhiều hơn và mắc tiền hơn (xin xem lại"Trữ Vật Châu" cho logic hơn.