Dị Giới Dược Sư

Quyển 6 - Chương 120: Liệt tửu




Qua sự quan sát thăm dò từ đầu cuộc tỷ thí, nhận thấy Lý Ngang tiến lui rất linh hoạt, Mộ Dung Thiên đã nhận thấy tình thế ác liệt. Nếu ngay từ đầu đã phát ra Ma bạo phá thì khả năng đánh trúng Lý Ngang cơ hồ bằng không. Vì vậy, Mộ Dung Thiên lập tức định ra chiến lược tác chiến, cố gắng kéo dài thời gian thi đấu cho tới lúc hết giờ. Hắn biết với tính cách kiêu ngạo của Lý Ngang, hẳn là gã sẽ không chấp nhận kết quả hòa được. Vào những giờ phút cuối cùng, chắc chắn gã sẽ tấn công ồ ạt. Chỉ cần hắn có thể đỡ được thì tất sẽ phát hiện ra được sơ hở của đối phương.

Mộ Dung Thiên đối với khả năng phòng ngự của mình luôn rất tự tin, và sự tự tin này có được qua lần khảo nghiệm với ảnh cấp thích khách. Cuối cùng, hắn quyết định áp dụng đấu pháp phòng thủ và phản công chớp nhoáng, mặc dù chức nghiệp kỵ sĩ vẫn luôn được công nhận là một chức nghiệp có lực tấn công cực mạnh. Và thực tế đã chứng minh rằng kế hoạch lần này đã thành công đúng như dự liệu của hắn.

Sau khi được tuyên bố thắng trận, Mộ Dung Thiên chậm rãi khoan thai bước xuống đài, rồi đi tới chỗ ngồi của đám người Lộ Thiến. Thần quan của đại hội liền vội vàng chạy lên cứu chữa cho Lý Ngang. Mộ Dung Thiên biết gã vẫn chưa thể mất mạng, linh lực của mình còn lại không nhiều, hơn nữa chỗ thụ thương cũng không phải nơi trí mạng. Nói gì đi nữa, Lý Ngang cũng chỉ là hơi kiêu ngạo, không phải là một kẻ đại ác bất xá. Nếu muốn giết gã, Mộ Dung Thiên quả thật không thể nào ra tay được.

Đến giờ phút này, khán giả mới định thần từ cuộc đấu khốc liệt vừa rồi, tiếng hoan hô cơ hồ vang lên khắp cả hội trường. Ngay cả những người lúc nãy ủng hộ Lý Ngang thì giờ đây cũng bội phục mà vỗ tay hoan hô. Trận đấu này Mộ Dung Thiên thắng thật đẹp mắt, và không hề dùng bất cứ trò hạ lưu gì. Không ngờ băng thuẫn của hắn lại có thể đỡ được Lôi đình toái không kích, và còn có trái cầu đen vô danh có sức nổ quá mạnh, tất cả những điều đó đều làm người xem phải trầm trồ ca ngợi không dứt. Cho đến lúc này, không còn ai dám hoài nghi thực lực của Mộ Dung Thiên nữa. Hắn có thể vượt đến vòng này tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vận may.

Bình luận viên ngây ngẩn một hồi rồi mới nhớ ra công việc của mình, y liền vội vàng bình luận:

- Không thể tin nổi, quả thật là khó tin! Một trận đấu nghịch chuyển điển hình. Tuy ta đã từng xem nhiều trận của tuyển thủ La Địch, nhưng lần này ngay cả ta cũng không cho rằng hắn có thể may mắn đỡ được “Lôi đình toái không kích” của Lý Ngang đồng học. Nhưng quả thật kỳ tích đã xảy ra! Đúng rồi, quả cầu đen mà La Địch đồng học phát ra rốt cuộc là chiêu gì? Còn nữa, ma chiến sĩ làm sao có thể khống chế kỹ năng phi hành giống như ma pháp sư như thế chứ? Chẳng lẽ là do kiến thức của ta quá nông cạn sao?

Rõ ràng không phải kiến thức của y nông cạn, mà kỳ thật thì hai quả cầu ma pháp lơ lửng giữa không trung do Mộ Dung Thiên điều khiển khi hợp chúng thành một rồi tạo ra dị tượng Ma bạo phá, điều đó đã vượt quá phạm vi kiến thức của bất kỳ một cường giả nào tại đại lục này.

Mộ Dung Thiên bước tới trước mặt Bích Dạ, thi lễ theo phong cách của một kỵ sĩ, rồi nói:

- Bích Dạ tiểu thư, ta may mắn đã không làm nhục sứ mệnh!

Chỉ tiếc hắn không phải là Lý Ngang, nên cái lễ này thật chẳng có tí phong phạm của kỵ sĩ chút nào.

Đám người Bích Dạ nhìn hắn như đang nhìn một quái vật. Khiết Tây Tạp cũng lắp bắp nói:

- Ngươi, ngươi……

Nàng không ngờ người thần bí cứu mình và Lăng Đế Tư hôm đó lại là tên sắc lang cùng phòng, suốt ngày chỉ biết hi hi ha ha chẳng chút đứng đắn này.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Tạp Hy, có phải lúc nãy ta bảnh quá nên dọa cho ngươi sợ rồi phải không? Hắc hắc….

Khiết Tây Tạp liền ngậm miệng, đêm đó nàng trở lại thân phận nữ nhi. Nếu nói ra chuyện đó, Mộ Dung Thiên có thể sẽ biết được bí mật nữ giả nam của nàng.

Về phần Bích Dạ, chỉ mới cách đây vài phút thôi, nàng còn tưởng rằng, kế hoạch báo thù của nàng đã trở thành vô vọng, thì giờ đây, cảm giác từ thống khổ trở nên vui mừng thật quá nhanh, phải khó khăn lắm nàng mới tiếp nhận nổi sự thật là Mộ Dung Thiên đã tiến vào thêm một vòng nữa. Nàng thở ra một hơi, rồi nói:

- La Địch, ngươi thật là lợi hại đó!

Những lời này thật quê mùa, nhưng Bích Dạ cũng không tìm được từ nào tốt hơn để hình dung hắn.

Mộ Dung Thiên đắc ý nói:

- Đâu có, đâu có! Gã chẳng qua chỉ là một tên hoàng kim kỵ sĩ thôi mà, ha ha ha…..

Trong trận đấu vừa rồi, hết thảy mọi người đều đã bị biểu hiện của Mộ Dung Thiên làm cho rúng động, nhưng giờ thấy bộ mặt nham nhở của hắn thì chỉ muốn nôn mửa. Người này đúng là một tên lưu manh trời sinh, không ló mặt lên với đời được.

Lộ Thiến vội vội vàng vàng móc ra mấy viên khôi phục đan từ trong người, rồi nói:

- La Địch ca ca, huynh uống vào trước đi.

Bởi vì ban tổ chức không cho phép các tuyển thủ mang đan dược dư thừa lên sàn đấu ngoài những gì đã được họ phát, nên Mộ Dung Thiên đã đưa Trữ vật châu cho Lộ Thiến giữ giùm.

Đến lúc này mọi người mới để ý, dọc đường hắn đi từ trên đài tới đây đều dính nhiều vết máu. Vết thương ở hai chân của hắn trông thảm khôn xiết. Hắn tiếp Lôi đình toái không kích của Lý Ngang mà phải chịu đựng sự đau đớn không phải ai cũng chịu nổi. Tuy nhiên, tiểu tử này không hề nhíu mày lấy một cái, và còn nói cười tự nhiên nữa.

Phỉ Lợi Phổ nói với giọng ngưỡng mộ:

- La Địch, kỹ năng siêu ngưng kết nguyên tố thuẫn ngươi dùng để đỡ cường chiêu thì ta biết, nhưng mà kỹ năng dung hợp băng hỏa cầu là kỹ năng gì vậy? Ta vào nam ra bắc cả đời mà cũng chưa từng nghe và thấy qua!

Phỉ Lợi Phổ thích nhất là những kỹ năng hiếm thấy, hiện tại thì lại càng khó cầm lòng được.

Mộ Dung Thiên cũng không giấu diếm, thốt:

- Ma bạo phá!

- Ma bạo phá! Ma bạo phá!

Phỉ Lợi Phổ lẩm bẩm hai câu, muốn ghi nhớ nó vào lòng, sau đó lão buồn bực nói:

- Đáng tiếc chỉ có người có lĩnh vực tố chất mới có thể tập được, ài

Kỹ năng tuyệt diệu như vậy mà lão chỉ có thể nhìn rồi thở than, điều đó quả thật khiến cho lão lòng đau như cắt.

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, cho dù là người có lĩnh vực cũng chưa chắc làm được. Vấn để này hắn đã hỏi qua không ít giảng sư, và đáp án là tuyệt không có ngoại lệ. Khi dung hợp lĩnh vực nguyên tố, nếu chúng không bị tiêu trừ thì nhiều lắm cũng chỉ có thể tạo ra gió, chỉ có hai trường hợp đó mà thôi. Ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không hiểu được mình làm thế nào mà tạo ra được Ma bạo phá nữa là. Lúc hỗn hợp nguyên tố sắp xếp phức tạp kinh người, căn bản là thật khó mà phân tích nổi.

Lăng Đế Tư sớm đã lặng lẽ rời đi. Người kia từng là trượng phu vô chức giả hèn mọn của mình, là sắc lang bạn cùng phòng với Khiết Tây Tạp, là ca ca của Lộ Thiến thiện lương đáng yêu nhất, là người thần bí đã cứu mình và Khiết Tây Tạp từ trong tay của ảnh cấp thích khách, bốn thân phận dường như không có khả năng là cùng một người này cứ không ngừng xoay quanh trong đầu nàng. Nàng chỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị nổ tung rồi. Không, là cả thế giới này loạn cả rồi, quy tắc như không còn là quy tắc, những chuyện khó hiểu không ngừng lẩn quẩn trong lòng. Lăng Đế Tư tự nhủ mình phải bình tĩnh, song nàng làm sao có thể bình tĩnh nổi đây?

Gần như cùng rời khỏi trường đấu với Lăng Đế Tư lại còn có một ẩn sĩ. Một kẻ mà toàn thân đều toát ra khí tức âm trầm khiến cho người khác không rét mà run.

Buổi tối hôm đó, mọi người đều tập trung tại biệt thự trên phố Lục Hoa của Mộ Dung Thiên để tổ chức yến tiệc ăn mừng, xem như chúc mừng Mộ Dung Thiên thuận lợi đánh bại kình địch và bước tiếp vào vòng trong. Lúc đầu Mộ Dung Thiên vốn định tới quán ăn cao cấp dành cho các dũng sĩ ở trong thành, nhưng chỉ vì Bích Dạ, Khải Sắt lâm, và Khiết Tây Tạp đều mê mẩn phong vị đặc biệt của những món ăn của địa cầu, còn Phỉ Lợi Phổ chỉ mới ăn thử một lần nên lại càng có hứng thú hơn, huống chi lại còn có mỹ nữ bầu bạn, nên lão đành làm mặt dày ăn ké vậy.

Đáng lý ra Mộ Dung Thiên còn muốn mời cả Khoa Tư Mạc, nhưng gã quá tự ti hướng nội, khi vừa nghe có nhiều đại nhân vật trong xã hội cùng có mặt tại bữa tiệc thì dù nói thế nào gã cũng không chịu đến.

Người vui vẻ nhất trong buổi tiệc chính là Bích Dạ. Nàng đối với chuyện Mộ Dung Thiên có thể đánh bại Mông Na Lâm để giúp nàng báo thù cho muội muội vốn chỉ nắm chắc có hai thành, nhưng thấy biểu hiện hôm nay của hắn thì lòng tin đã tăng lên bốn thành rồi, tuy nhiên đó cũng chỉ là mức đánh giá thấp nhất. Vì Mộ Dung Thiên có rất nhiều thứ nàng không thể nhìn thấu, không ai dám chắc thực lực của hắn đã cạn. Hiện tại Bích Dạ cảm thấy người này quả có chút cao thâm khó lường. Khải Sắt Lâm thấy Bích Dạ lâu rồi chưa từng thoải mái như vậy nên cũng hiểu là chuyện gì, và nàng cũng vì vậy mà mừng thay cho Bích Dạ. Phỉ Lợi Phổ lại như cuồng phong bão táp, lão càn quét món dã ưng [1] trên bàn, món đó do Mộ Dung Thiên dùng cách làm “gà ăn mày” mà nấu ra. Dùng bùn đất đắp kín cả con dã ưng, sau đó bỏ vào trong lửa thiêu; trong lúc nướng, hương vị không tiết ra ngoài, nên thịt rất béo mềm và ngon miệng. Từ nhỏ Mộ Dung Thiên đã không ít lần trộm gà nhà hàng xóm để đánh chén, vì vậy nên kỹ thuật của hắn sớm đã thuần thục vô cùng, trình độ tuyệt đối là bậc nhất. Phỉ Lợi Phổ ăn ngon tới suýt nuốt luôn cả lưỡi.

Mộ Dung Thiên lại “quyến rũ” Khiết Tây Tạp thấp giọng trò chuyện gì đó, vừa nói vừa cười dâm đãng. Mọi người đang trong lúc vui vẻ hứng khởi, thì đột nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên. Mộ Dung Thiên cảm thấy bực bội, tại sao khách tới chơi toàn chọn lúc mình ăn vậy?

Một ải nhân đứng ngoài cửa, vừa thấy Mộ Dung Thiên thì vui mừng hô to:

- La Địch huynh đệ, ngươi còn nhớ ta không?

Mộ Dung Thiên vừa liếc qua thì liền nhận ra là Thác Mễ Á. Thợ rèn đã giúp hắn chế tạo chức nghiệp huy chương ở Dược sư công hội, là một người rất hào sảng. Mộ Dung Thiên vui vẻ nói:

- Thác Mễ Á, lâu rồi không gặp, mời vào trong.

Thác Mễ Á bước vào với dáng đi lúc lắc thật khôi hài, vừa đi vừa nói:

- Ngay sau hôm làm kiểm tra cho ngươi xong, ta được công hội phái tới Để Đặc Mật thành để giúp đỡ hữu nghị. Công hội phía họ thiếu thợ rèn, muốn ta giúp họ dạy nghề. Mãi đến hôm nay mới trở lại Phật Lạc Lý Tư. Đã nói phải mời ngươi uống rượu, không ngờ đợi lâu như vậy, thật là ngại quá!

Mộ Dung Thiên liền nói:

- Thì ra là như vậy, không sao mà, công việc quan trọng hơn.

Thác Mễ Á cảm khái nói:

- Không ngờ mới mấy tháng không gặp mà ngươi đã thành danh nhân tại Phật Lạc Lý Tư này rồi, thậm chí còn nổi danh khắp đế quốc nữa. Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên đây mà!

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu:

- Đâu có, đâu có, cũng bình thường thôi.

Thác Mệ Á khịt khịt mũi, sau đó thần tình trở nên cực kỳ hưng phấn, thèm thuồng nói:

- Mùi thịt nướng thơm quá.

Mùi thơm này đương nhiên là phát ra từ món dã ưng do Mộ Dung Thiên dùng thủ pháp đặc thù để làm rồi.

Mộ Dung Thiên nhiệt tình mời:

- Lại đây, Thác Mễ Á, chúng ta cùng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Thác Mễ Á lấy từ trữ vật châu ra một vò rượu, rồi cười nói:

- Ha ha, khi trở về ta có ghé qua nơi tụ tập của tộc nhân tại làng Nã Đạt của ải nhân, thuận tiện mua về chút mỹ tửu Tháp Kỳ Lạp đây này.

Hương rượu thơm nồng trong vò rượu bay ra, Phỉ Lợi Phổ không nhịn nổi giật lấy một bình:

- Tháp Kỳ Lạp bí chế của ải nhân tộc, đúng là thứ ta thích nhất! Lão đệ, ta cũng không khách sáo nữa!

Kỹ năng thành danh của ải nhân, ngoài kỹ nghệ rèn ra thì chính là liệt tửu (rượu mạnh). Nếu được người khác thưởng thức tài nghệ của họ thì họ sẽ rất vui mừng, vì vậy mà chẳng mấy chốc thì Thác Mễ Á đã cùng say sưa đối ẩm với Phỉ Lợi Phổ.

Một người nếu như đang cao hứng, nhất định sẽ dùng cách phát tiết qua thức ăn. Với Bích Dạ, mối hận nhiều năm qua vẫn không có chút hy vọng báo thù gì thì nay, niềm hy vọng như mở ra trước mắt, nên nàng thật không cách nào che giấu được sự vui sướng của mình. Thế rồi cứ một chén tiếp một chén, trong “Cuồng bạo dong binh đoàn”, nàng tuy là một nữ đội viên nhưng kỳ thật thì tửu lượng của nàng lại khá nhất, ngay cả tửu quỷ ải nhân như Thác Mễ Á cũng phải thán phục cả nàng nữa.

Nhưng Tháp Kỳ Lạp không phải loại liệt tửu bình thường, độ rượu rất mạnh, Bích Dạ cũng đã có chút chịu không nổi. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng nghiêng nghiêng ngả ngả, dùng ngón trỏ ngoắc Mộ Dung Thiên, đôi mắt mơ màng, nói:

- La…..La Địch tiên sinh, đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngài.

Hết

=======================================

Chú thích:

[1] nguyên văn là “cốt” tức là con chim cắt, có tên thường gọi là chim diều hoặc chim ó (biến thể gọi là đại bàng, chim ưng), nhưng mà để “dã cắt” nghe quái quái, thôi thì người biên dịch mạo muội đổi thành dã ưng vậy.