Dị Giới Dược Sư

Quyển 6 - Chương 118: Đổi tính




Thời gian dành cho các trận đấu của cấp hai là nửa tiếng đồng hồ, bây giờ đã qua năm phút rồi, thế nhưng vẫn chưa thấy Mộ Dung Thiên xuất ra những chiêu thức vô lại nào. Lòng tin của các cổ động viên đã bắt đầu dao động, họ đều đoán rằng có lẽ do phải đụng độ với Lý Ngang nên đã khiến cho hắn sợ hãi chăng? Đương nhiên cũng có người cho rằng khi hắn gặp phải đối thủ siêu cường thì lại càng trở nên thâm trầm hơn và chỉ đợi thời cơ tốt nhất rồi mới đánh ra một kích trí mạng.

Người đầu tiên thấy không quen khi Mộ Dung Thiên thay đổi đấu pháp chính là bình luận viên, tuy y có thể thao thao bất tuyệt, ăn nói rất lưu loát, nhưng nếu Mộ Dung Thiên không thi triển sở trường của hắn thì cũng vô dụng, cùng lắm thì y chỉ có thể nói "đôi bên đang ở trong thế giằng co" mà thôi. Bầu không khí của trận đấu thật là nặng nề và buồn tẻ, song phương quả là giống như hai viên đá nam châm cùng dấu vậy, bên này đẩy tới thì bên kia lùi lại, cứ thế mà đôi co.

Sự lo lắng lúc ban đầu của Lý Ngang đã qua đi, gã dần dần trở nên thả lỏng hơn. Kim quang trên thanh bạch mâu bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, đó chính là dấu hiệu bộc phát của Kim hệ đấu khí, bao nhiêu khán giả ở dưới đài đều ồ lên tán thưởng.

Gã bình luận viên giống như vừa ăn phải xuân dược, tinh thần của y phấn chấn hẳn lên, lớn tiếng nói:

- Xem ra Lý Ngang đồng học đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, giờ đây y đang gia tăng lực lượng tấn công đối thủ.

Quả nhiên một khắc sau, phi mã mà Lý Ngang đang cưỡi liền giương cánh, rồi cứ nhắm vào hướng của Mộ Dung Thiên mà xông tới với một tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, còn thanh bạch mâu trong tay Lý Ngang thì đâm thẳng về phía trước, thân thể hắn cúi rạp, cùng vũ khí tạo thành tư thế của một ký tự, rồi phát huy lực công kích lên đến mức cao nhất. Đặc điểm lớn nhất của các kỵ sĩ khi tấn công chính là sự công kích phối hợp với tốc độ của thú cưỡi, tạo thành một thế công mãnh liệt nhằm phá vỡ thế phòng ngự của đối phương.

Mộ Dung Thiên biết rõ lần tấn công này của Lý Ngang không giống với những lần thăm dò trước đó, lần này đúng là tấn công thật rồi; do đó hắn liền ngưng trọng thần sắc, dồn linh lực xuống hai chân để chuẩn bị né đòn. Nghênh tiếp một đòn tấn công chính diện của kỵ sĩ là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.

Khi tốc độ của thanh bạch mâu càng lúc càng nhanh, sức mạnh gần đạt tới mức vạn quân ồ ạt, và không còn khả năng biến chiêu chớp nhoáng nữa, thì đó cũng là lúc hai chân Mộ Dung Thiên cong lại để chuẩn bị tránh né, nhưng đột nhiên thanh bạch mâu ấy lại trở nên mờ ảo, đồng thời cũng từ một biến thành năm, chia ra bao phủ các bộ vị trên cơ thể Mộ Dung Thiên từ đầu tới chân.

- Tàn Ảnh kích!

Bình luận viên nhận ra được chiêu thức đó liền kinh ngạc kêu lớn. Chỉ có những ai có bàn tay nhanh nhẹn và lực khống chế tuyệt hảo thì mới có thể phát động loại kỹ năng này. Kỳ thật, chiêu Tàn Ảnh kích này không phải là đâm ra từng kích từng kích một, mà là lợi dụng sự rung động của cổ tay mà đâm ra liên tục. Nó chính là một trong những kỹ năng biến hóa mau lẹ và đột ngột nhất.

Khi kỵ sĩ công kích, phần lớn là dựa vào "thế", tất cả phải như lôi đình vạn quân, không thể ngăn cản được, chứ không phải dựa vào chữ "biến" như bao chức nghiệp khác. Trong khi đó, chiêu thức của Lý Ngang thì trong "thế" có "biến", do đó có thể thấy được thực lực của gã quả thật rất mạnh.

Hiển nhiên đây chính là kỹ năng mới của Lý Ngang, vì căn cứ vào tài liệu của Bích Dạ, gã vốn chưa hề sử dụng chiêu thức này trong đại hội luận võ kỳ trước. Mộ Dung Thiên bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, điều đó khiến cho hắn cực kỳ kinh hãi. Nếu như Lý Ngang chỉ công kích vào một điểm thì việc tránh né cũng không có gì khó khăn, nhưng bây giờ thì gã lại phong kín hết các góc chết. Tuy nhiên, dù sao thì Mộ Dung Thiên cũng không phải là hạng gà mờ, hắn lập tức tỉnh táo lại, băng chùy trên tay nhanh chóng biến thành băng thuẫn, sau đó thân hình cuộn tròn lại, hoàn toàn nấp sau tấm băng thuẫn ấy. Tuy tư thế có hơi khó coi, nhưng nếu làm vậy thì hắn không cần mở rộng diện tích của băng thuẫn quá lớn, và nhờ đó mà có thể tăng cường mức độ ngưng tụ nguyên tố và lực phòng ngự ở điểm giao tranh trực diện trên thân vũ khí.

Bạch mâu bị băng thuẫn cản trở nên lại từ năm hóa thành một. Thân bạch mâu nặng nề va chạm với băng thuẫn liền vang lên một tiếng "choang", băng thuẫn không chịu được lực công kích quá mạnh nên bị chấn nát, và đấu khí của Lý Ngang cũng bị triệt tiêu theo, tuy vậy, gã vẫn cảm giác được có một tia đấu khí của mình đã xâm nhập vào trong cơ thể của đối thủ.

Lý Ngang mỉm cười đắc ý, chỉ trong một sát na, sau khi đấu khí xâm nhập vào đối thủ thì động tác của hắn sẽ bị chậm đi khá nhiều. Mặc dù khi kỵ sĩ tấn công, họ chuyên lấy việc trùng kích làm chủ, lúc đánh không trúng mục tiêu thì quyết định tốt nhất là lùi ra xa, tạo một khoảng cách an toàn cho mình, rồi sau đó mới phát động lần công kích tiếp theo, tránh không để đối thủ xông vào cận chiến và khiến cho bản thân rơi vào tình thế bất lợi. Tuy nhiên, nếu có thể phá tan sự phòng thủ của đối phương thì tình huống sẽ thay đổi, khi đó dù là một kẻ ngốc thì cũng biết đó là một cơ hội tốt.

Một tia đấu khí kim sắc dài gần một thước được phát ra từ chiêu công của Lý Ngang, và nó nhanh chóng bay thẳng đến ngực của Mộ Dung Thiên. Trên thực tế, tấn công vào mặt của đối thủ là tốt nhất, nhưng kỵ sĩ lại là một loại chức nghiệp rất có phong độ, mà Lý Ngang lại được hấp thụ nền giáo huấn về tinh thần cao thượng, vì lẽ đó mà gã sẽ không làm những chuyện bỉ ổi như vậy.

- Châm đấu khí!

Bình luận viên lại một lần nữa kinh hô lên! Châm đấu khí là một loại kỹ năng đấu khí có tính công kích rất mạnh, ngay cả thuẫn bài cũng không thể chống đỡ được. Nó là loại đấu khí rất tốt dùng để phá vỡ sự phòng ngự của đối phương. Tuy nhiên, nó cũng có khuyết điểm rất dễ nhận ra, đó chính là phạm vi công kích không rộng, chỉ cần tránh được đầu mũi nhọn là có thể lập tức phá giải. Chẳng qua lúc này đối thủ của gã vừa bị linh lực xâm nhập vào người, nên hành động chậm chạp và không thể tránh né, đây chính là thời điểm tốt nhất để phát động châm đấu khí.

Chỉ tiếc là Lý Ngang cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm sai lầm của mình, bởi vì hành động của đối thủ không hề bị trì trệ chút nào, chẳng những thế, hắn còn lách thân né đòn, đồng thời còn phát động phản công trở lại.

Trên tay Mộ Dung Thiên liền xuất hiện một thanh lang nha bổng đầy gai nhọn, hắn nhảy vọt tới trước và quật mạnh vào mặt Lý Ngang. Vì hắn không phải là kỵ sĩ, nên vốn không cần phải e ngại về vấn đề phong độ.

Trong lúc nguy cấp, Lý Ngang liền đổi công làm thủ, gã cử mâu lên đỡ, nhưng khi ai nấy đều tưởng hai thanh vũ khí sắp chạm vào nhau, thì những gai nhọn ở trên cây lang nha bổng của Mộ Dung Thiên đột nhiên thoát ly thân bổng và trở thành phi châm bắn nhanh về phía trước.

Từ lúc thấy Mộ Dung Thiên không bị linh lực gây ảnh hưởng gì, phi mã vốn dĩ rất thông linh nên biết được tình cảnh bất diệu của chủ nhân, vì thế nên nó quạt mạnh hai cánh về hướng Mộ Dung Thiên. Chiêu này có tác dụng tương đương với kình phong của một trung cấp Phong hệ pháp sư, do đó tốc độ xông đến của Mộ Dung Thiên nhất thời bị giảm đi, còn phi mã thì nhân cơ hội ấy mà lùi nhanh ra sau làm cho phi châm của Mộ Dung Thiên bị lệch mục tiêu và bay cả vào bộ khôi giáp của Lý Ngang, sau vài tiếng leng keng thì tất cả phi châm đều bị rơi xuống đất.

Song, Lý Ngang tuy thoát nạn nhưng cũng cực kỳ kinh hãi, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh. Nếu lúc nãy chỉ chậm một chút thôi thì khuôn mặt anh tuấn của gã sẽ bị thương nặng rồi, thậm chí có thể sẽ còn bị thương đến mắt nữa. Mắt chính là nơi yếu hại mà khôi phục đan không thể chữa trị được, lúc đó chỉ còn cách phải lập tức đi tìm thần quan (y sư) đến chữa trị, nếu không tất sẽ có nguy cơ bị mù; chỉ có điều là dưới tình trạng như thế thì cũng không thể kể là gã bị thua được. Tuy nhiên, gã thật sự không hiểu nổi, tại sao Mộ Dung Thiên bị hoàng kim đấu khí xâm nhập vào người rồi mà vẫn bình yên vô sự? Cứ theo những gì gã biết thì linh lực của người này không hề mạnh mẽ chút nào, bất quá chỉ là có vài chiêu thức xảo diệu mà thôi. Vả lại, dù có chiêu thức xảo diệu nhưng linh lực lại yếu ớt thì vốn không thể cản trở được sự xâm nhập của đấu khí mới đúng.

Đợt công kích đầu tiên của song phương đều rất đặc sắc, hễ phát động là cực kỳ bất ngờ và cũng đều trí mạng, mỗi một chiêu đều là những phương pháp giao đấu rất cao minh. Những cường giả đang quan chiến ở trên khán đài đều gật gù tán thưởng, trong lòng họ cũng có điều nghi hoặc giống Lý Ngang vậy, nếu đổi lại là họ ở trong tình huống vừa rồi, thì nhất định họ cũng sẽ truy kích như gã thôi; tuy nhiên, không biết rốt cuộc tên La Địch này lại mang kỹ năng kỳ diệu gì trên người, mà sao lại không sợ đấu khí xâm nhập.

Lại nói đến tốc độ của chiêu thức, không ngờ Mộ Dung Thiên xuất chiêu ác liệt như thế, khiến cho Lý Ngang chỉ có thể cải biến chiêu thức của mình ngay trước khi phát động mà thôi, còn Mộ Dung Thiên thì lại thay đổi vũ khí ngay trong tích tắc khi mà vũ khí của đôi bên sắp giao nhau. Nguyên tố vũ khí trong tay hắn chỉ trong nháy mắt là có thể biến thành phi hành kỹ năng, quả thật là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả những cường giả đang theo dõi trận đấu cũng đều bội phục không ngớt.

Phỉ Lợi Phổ là người biết rõ linh lực của Mộ Dung Thiên có bao nhiêu cân lượng, nên lấy làm lạ và tự nhủ:

- Kỳ quái, sao lại như thế được, chẳng lẽ là Hoạt tính hộ thể đấu khí?

Lão vốn là người chuyên nghiên cứu các chiêu thuật cổ quái, bởi vậy nên đối với loại hộ thể đấu khí hiếm hoi này cũng hiểu biết được đôi chút. Khi linh lực của mỗi một cá nhân đạt tới một mức độ nào đó thì đồng thời cũng có thể phát động hộ thể đấu khí không giống nhau. Song, Hoạt tính hộ thể đấu khí lại cực kỳ khan hiếm và cũng rất thần bí. Không ai biết làm sao để luyện thành nó, và cũng như phải có những điều kiện như thế nào thì mới luyện được, vv.....thậm chí ngay cả những vị cường giả đã từng luyện thành môn đấu khí này cũng không thể giải thích được nguyên do thành công của họ. Tóm lại, đối với Hoạt tính hộ thể đấu khí thì chỉ có thể trông vào vận khí và cơ duyên xảo hợp mà thôi.

Đặc điểm lớn nhất của Hoạt tính hộ thể đấu khí chính là tràn trề sinh mệnh lực. Trong tình huống thân thể của chủ nhân bị linh lực ngoại lai xâm nhập thì nó sẽ tự động hoạt tính hóa những luồng linh lực đó chỉ trong nháy mắt và nhanh chóng triệt tiêu chúng, để rồi hồi phục nội thể của chủ nhân trở lại trạng thái lúc ban đầu. Còn đối với loại hộ thể đấu khí thông thường thì nó yêu cầu phải được vận hành trước, do đó mà sự chênh lệch về mặt hiệu quả của hai loại đấu khí này có thể thấy rõ, loại hộ thể đấu khí thông thường đa phần đều phải rơi vào thế bị động, hơn nữa lại còn bị tiêu hao rất nhiều linh lực nữa.

Phỉ Lợi Phổ chợt lắc đầu, tự phủ nhận suy đoán của mình:

- Không thể nào, cường độ linh lực của hắn thấp như thế, làm sao có thể luyện thành Hoạt tính hộ thể đấu khí kia chứ?

Đợt giao phong chính thức lần thứ nhất qua đi, cả đôi bên đều không dám khinh suất, cao thủ đối chiêu rất nghiêm trọng, chỉ cần để mất đi thời cơ thì điều đó sẽ dẫn đến thất bại ngay lập tức.

Từ trước tới nay, Mộ Dung Thiên vẫn sử dụng chiến thuật phòng ngự, nhưng không ai hiểu tại sao hôm nay hắn lại đột nhiên thay đổi chiến thuật mà bỏ qua sở trường của mình, ngay cả Bích Dạ hiểu rõ hắn nhất mà cũng không ngoại lệ. Trước kia, tên sắc lang này thường sử dụng chiêu thức hèn hạ để thủ thắng, tuy có thể lọt vào vòng trong, nhưng điều đó cũng khiến cho Bích Dạ cảm thấy mất mặt mặc dù nàng vốn chỉ quan tâm đến việc thắng thua của hắn mà thôi, quả thật có thắng mà không oai. Nhưng giờ đây, nhìn thấy đấu pháp đường hoàng của hắn như vậy, nàng lại không khỏi bắt đầu lo lắng. Lý Ngang khác với những đối thủ mà hắn đã từng gặp trước đây, gã còn cao hơn họ nhiều.

Đương nhiên, không ai có thể hiểu được trong lòng Mộ Dung Thiên đang nghĩ gì. Hắn có thể sử dụng chiêu thức hạ lưu đối với bất cứ kẻ nào, duy chỉ có đối với Lý Ngang, kẻ đã khiến hắn thọ nhục từ nữ nhân kia thì quyết không thể được. Chẳng những hắn nhất định phải thắng, hơn nữa lại còn phải thắng cho thật đẹp mắt, cho thật đường đường chính chính, quang minh chính đại ngay tại đấu trường này.

Sau khi giây phút hiểm nghèo qua đi, Lý Ngang rõ ràng trở nên cẩn thận hơn nhiều, gã liền sử dụng chiến thuật chính quy của kỵ sĩ: tấn công, lui về sau, rồi lại tấn công, rồi lại lui về sau, rồi lại tiếp tục tấn công......

Dưới lực tấn công cường đại của đối thủ, Mộ Dung Thiên không cách nào hoàn toàn phòng thủ được, nên chỉ đành liên tục thoái lui. Hắn cũng đã từng thử qua đấu pháp hiệu quả nhất dùng để đối phó với kỵ sĩ là cận chiến, thế nhưng thiên mã lại thiện về Phong hệ ma pháp thì lại không cho hắn một mảy may cơ hội nào. Còn những đòn công kích sắc bén của Lý Ngang thì lại khiến cho Mộ Dung Thiên không có khả năng sử dụng đấu pháp liều mạng để thủ thắng, nên hắn chỉ có thể tạm thời tránh né. Song, ngay sau khi Lý Ngang tấn công xong, phi mã lập tức vỗ mạnh hai cánh, phát ra một trận cuồng phong mạnh mẽ để ngăn không cho Mộ Dung Thiên áp sát và đồng thời nó cũng lùi nhanh về sau, một người một ngựa phối hợp công thủ thật là nhịp nhàng, hoàn mỹ không một khe hở. Mộ Dung Thiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, ngay cả một cơ hội để hoàn thủ cũng không có. Giờ đây, hắn tựa như là một cái bia thịt để kỵ sĩ tập luyện vậy.

Nhưng Lý Ngang lúc này thì lại rất buồn bực. Từ trước tới nay, trong mỗi lần chiến thắng, gã đều luôn dựa vào Tàn Ảnh kích khiến cho đối phương dù muốn tránh cũng không tránh được, sau đó mới phát huy sở trường của kỵ sĩ, lợi dụng đấu khí cứng rắn không gì có thể phá hủy mà đập tan sự phòng ngự của đối thủ, trong lúc linh lực xâm nhập vào nội tạng của đối phương, lúc đó gã mới dùng tới châm đấu khí để đạt chiến thắng. Song, không ngờ đối thủ của gã lại dựa vào tốc độ chuyển đổi cực nhanh mà ngưng tụ nguyên tố thuẫn, đồng thời còn sử dụng luôn khinh thân thuật cao minh, do đó mà hắn cứ giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh nhấp nhô trong sóng to gió lớn vậy; dù nguy hiểm trùng trùng, lúc nào cũng có thể vỡ tan, nhưng con thuyền ấy lại không bị chìm. Lại thêm một điểm khác cũng khiến cho gã rất bực dọc, đó chính là đã nhiều lần gã phá vỡ lớp phòng ngự của đối phương, rõ ràng nhìn thấy linh lực đã xâm nhập vào người đối thủ, ấy vậy mà hắn lại không hề hấn gì, những luồng linh lực kia cứ như là đá chìm đáy biển, dù muốn truy kích cũng không thể làm được.

Lúc này, trọng tài đã giơ một tấm bài màu đỏ lên cao, điều này báo hiệu rằng thời gian thi đấu chỉ còn lại năm phút nữa thôi.

Hết