Dị Giới Dược Sư

Quyển 6 - Chương 114: Sắc đạo




Kỳ thật, “Nữ bạo long” cuồng chiến sĩ Mai Thụy Địch Tư khi lớn lên cũng không hề xấu xí như bạo long, trên thực tế thì nàng cũng là một nữ học viên có chút tư sắc, vẻ đẹp của nàng mang đầy nét cứng rắn và dã tính. Vào lúc Mộ Dung Thiên nhìn thấy nàng lần đầu tiên, hắn liền cảm thấy nàng rất giống như Bá Vương Hoa [1] của địa cầu, cũng là một nhân vật cân quắc, lợi hại không thua gì đấng tu mi.

Mai Thụy Địch Tư có cá tính rất nóng nảy, hơn nữa lại sở trường cách thức khiến cho lực lượng và sức phòng ngự gia tăng cực mạnh chỉ trong nháy mắt của chức nghiệp cuồng chiến sĩ, do đó mà khi giao đấu với các nam nhân, nàng thường lấy cứng chọi cứng, ra chiêu như mưa sa bão táp, tấn công điên cuồng, gần như là quên đi việc phòng ngự bản thân.Trời sinh nam nhân vốn ưa thích sỉ diện, nếu bị bại bởi những chiêu thức hoa lệ hay là kỹ năng xảo diệu thì không có gì đáng nói, nhưng nếu bại bởi sự tấn công như điên của một nữ tử thì thật là mất mặt, lòng tự tôn của họ sẽ bị tổn thương trầm trọng. Chính vì thế mà Mai Địch Thụy Tư mới có cái danh xưng "Nữ bạo long".

Tuy nhiên Nữ bạo long tính khí nóng nảy không gì sánh bằng này cũng đến lúc khốn đốn rồi, bởi vì đối thủ lần này của nàng chính là Mộ Dung Thiên. Nàng đã sớm nghe đến danh tiếng hạ lưu của hắn, tuy lúc đó không hề để ý, nhưng hiện tại thì đã cảm thụ được sự thống khổ khắc cốt ghi tâm của các nữ đối thủ từng đấu với hắn trước đây. Tên này hễ nhìn thấy mỹ nữ thì cứ y như là một tên quang côn đói khát lâu ngày, ánh mắt sắc bén và độc ác của hắn cứ như là muốn xuyên thủng cả lớp y phục của người ta. Nàng thật hoài nghi, nếu đây không phải là một nơi công cộng đông người, vậy không biết hắn có đè mình ra đất mà cưỡng gian hết lần này tới lần khác hay không? Vừa nghĩ tới đây thì nàng liền cảm thấy sởn hết gai óc.

Vả lại, chiêu thức của Mộ Dung Thiên quả thật là quá dâm tiện, tỷ như việc cây băng chùy của hắn cứ luôn luôn bám sát hai quả tuyết lê của nàng. Tính cách của Mai Thụy Địch Tư tuy khác thường và cũng có chút giống nam tử, nhưng dù sao thì nàng cũng là một nữ nhân và đồi ngực chính là sự kiêu ngạo của nữ tính, chỉ cần một chùy giáng xuống thì e rằng chúng cũng sẽ trở thành bằng phẳng như sàn đài vậy, ngay cả thần quan [2] sợ rằng cũng không trị liệu được, lúc đó dù nàng không muốn khóc thì cũng không được.

Mặt trên thì coi như là được tính toán kỹ lưỡng, với sự công kích lăng lệ của nàng có thể khiến cho đối thủ thổ huyết, bức cho hắn để lộ ra sơ hở; ngay lúc ấy, La Địch liền biến đấu khí thành một thanh băng côn dài để công kích hạ âm của nàng. Kết quả, Mai Thụy Địch Tư không còn khả năng tấn công điên cuồng mà không để ý tới phòng ngự được nữa, toàn bộ tinh lực của nàng không thể dồn hết vào việc tấn công như trước, bởi vì địa phương ấy là nơi yếu hại nhất của nữ nhân, dù phòng thủ mạnh đến cỡ nào thì cũng vô ích. Nếu lỡ băng côn thành công xâm nhập mục tiêu, vậy thì trận chiến này sẽ biến thành một trường bạo dâm trực tiếp. Mai Thụy Địch Tư quả rất hối hận vì đã xem thường trình độ hạ lưu của Mộ Dung Thiên, nếu không thì nàng đã chế tạo trước một bộ nội y bằng kim thuộc rồi.

Hầu như các nữ học viên ở dưới đài đều mắng thầm trong lòng: "Cầm thú." Trái lại, những nam học viên thấy Mộ Dung Thiên làm vẻ vang cho "giống nòi" thì đều rất cao hứng, trong lòng ai nấy cũng đều khoái chí. Thật là tuyệt diệu, không ngờ lại còn có phương pháp phá giải cao minh đến như thế. Đặc biệt là những người đã từng bị Mai Thụy Địch Tư dùng bạo lực đánh bại lúc trước, tâm linh của họ đã bị tổn thương rất lớn, giờ đây chỉ hận là không được hét thật to những câu như là: "Cưỡng gian ả, cưỡng gian ả đi. Bạn học La Địch, bọn ta ủng hộ ngươi vô điều kiện!"

Khiết Tây Tạp cũng vì làm bạn cùng phòng với tên sắc lang mà cảm thấy xấu hổ lây, nàng lo lắng không biết lúc hắn hạ đài thì mình có nên giả bộ không quen biết hắn hay không. Còn Bích Dạ thì cả khuôn mặt cũng nóng rần lên, nàng so với Mai Thụy Địch Tư thì còn bất hạnh hơn, bởi vì ngày hôm qua nàng bị Mộ Dung Thiên gọi đến bồi luyện, và cũng chính những đòn tấn công ấy đã nhắm vào bộ vị khiến nàng phải ngượng ngùng xấu hổ; chẳng những thế, hai người còn phải luyện suốt gần một ngày, mà hắn lại còn gọi nó là siêu cường bí kỹ nữa chứ. Những chiêu thức đó tuy vô lại đến cực điểm, nhưng lại rất hữu hiệu. Vì đại kế phục thù cho muội muội, Bích Dạ không thể nề hà được, nàng chỉ đành trân mình chịu đựng để cho tên sắc lang tùy ý làm xằng bậy một phen, nhường cho hắn được đắc ý vì báo được cái thù bị nàng "dợt" cho hơn mười ngày gian khổ.

Còn Khải Sắt Lâm thì hoàn toàn cảm thấy hồ đồ, bởi vì chỉ có người thiện lương và giàu lòng chính nghĩa thì mới đi thu nhận một người không có chức nghiệp vô điều kiện, ngay cả những người tốt ở trên đại lục này cũng không dễ dàng làm được việc đó, bất cứ ai cũng không ngoại lệ. Thế nhưng con người tà ác vô sỉ như hắn thì lại không thèm đếm xỉa đến luân lý đạo đức, tất cả đều đem chà đạp dưới chân hết. Lại thêm việc Lộ Thiến vốn là một người không có chức nghiệp gì, vậy sao lại có thể trở thành một Nghĩ Linh sứ quá mạnh như thế? Hai người Khải Sắt Lâm và Bích Dạ suy nghĩ mãi cho đến bây giờ mà vẫn chưa minh bạch được điểm đó. Nàng chỉ nhớ hôm đầu tiên gặp được trắc thí sư, người đã làm trắc nghiệm cho Lộ Thiến, và ông ta đã từng nói sơ qua về việc này, đó là Nghĩ Linh sứ rất hiếm thấy, vì nó đòi hỏi các loại tố chất cần thiết cho các chức nghiệp khác nhau đều phải ở mức đồng đều, không chênh lệch bao nhiêu thì mới được. Nhưng bất luận thế nào cũng tốt, nếu là người có quan hệ với gã La Địch quỷ dị kia thì hầu như người đó cũng sẽ trở nên quỷ dị giống vậy thôi.

Trên khán đài, trong số những cường giả đang quan chiến, có kẻ thì gật gù tán thưởng, có người thì lắc đầu than thở, vv....Họ đều là những người "biết hàng", nhìn thấy rõ ưu và khuyết điểm của Mộ Dung Thiên. Hắn biết dùng nhược điểm của đối thủ rất chuẩn xác, đồng thời cũng dùng linh lực yếu kém của bản thân mà hóa giải các thế công sắc bén của đối phương, hết lần này tới lần khác vượt qua được nguy hiểm. Chỉ nội điểm ấy thôi thì ai cũng phải thừa nhận là hắn có bản lĩnh, tuy nhiên, chiêu số quá hạ lưu, quả là không có phong độ chút nào. Đạo đức là thước đo nhân phẩm của mỗi một cá nhân, vì thế mà ai nấy cũng đều thấy rõ hắn thật sự quá vô sỉ, nhưng ngược lại thì tính linh hoạt của hắn thật quá ư xảo diệu; hơn nữa, khi chiến đấu với ma thú, không một ai sẽ để ý ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể chiến thắng được bọn chúng thì ngươi mới là anh hùng.

Ngay cả Mộ Dung Thiên trước kia cũng không hề nghĩ tới sẽ dùng tới phương sách kém nhân phẩm thế này. Trong những lần đấu với các nữ học viên có thực lực không tầm thường khác, thỉnh thoảng hắn cũng chỉ sử ra vài chiêu hạ lưu thôi, chứ không giống như bây giờ, mỗi một chiêu đều rất vô sỉ. Nhưng vì phong cách tấn công của Mai Địch Thụy Tư rất khác đời, nên hắn không có cách phòng thủ hoàn mỹ nào khác hơn. Nếu không muốn bị đánh bại thì ngoài việc phải dùng thủ đoạn phi thường ra, Mộ Dung Thiên chỉ còn cách phải sử dụng tới tuyệt chiêu sở trường của mình, thậm chí có khi lại còn phải sử dụng tới ma bạo phá nữa kia. Thế nhưng, nếu chưa phải đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn quyết chưa muốn để lộ đòn sát thủ của mình. Nếu sau này có chạm mặt với Mông Na Lâm, hắn tất phải dùng tới kỳ chiêu mà mình đã luyện đến được lô hỏa thuần thanh, đến lúc đó thì mới có nhiều cơ hội để thắng hơn. Còn nàng Mai Địch Thụy Tư này chỉ là nhân tuyển hàng đầu để làm bàn đạp cho hắn bước lên ngôi quán quân của đám tân sinh mà thôi, trình độ của nàng ta so với Mông Na Lâm còn kém quá xa, dù có làm vật thử nghiệm cho Mộ Dung Thiên thì cũng chẳng ích gì.

Phương pháp tấn công như vũ bão vốn là sở trường của Mai Địch Thụy Tư, nhưng lúc này thì lại không thể thi triển được, nhiều lần phải bỏ dở nửa chừng; hơn nữa, mỗi khi nàng tấn công điên cuồng đều có cầm song nhận đao [3] và sử dụng lực công kích rất mạnh, do đó mà linh lực cũng bị tiêu hao rất nhiều. Sau vài lần tấn công như điên, khí thế của nàng cũng bị suy giảm dần, đến lúc này thì Mộ Dung Thiên mới thay đổi chiến lược và không còn thủ nhiều công ít nữa. Hắn đã bắt đầu nổi lên còi hiệu phản công rồi.

Mai Thụy Địch Tư chỉ có thể dựa vào mấy viên dược hoàn để miễn cưỡng ngăn chặn thế công của Mộ Dung Thiên. Nàng vốn là một nữ nhân không có tâm cơ, mà đối phương lại quá xảo quyệt, toàn tấn công vào những chỗ khó có thể phòng bị được, do đó mà nàng liên tục bị thiệt thòi và hoàn toàn rơi vào thế hết đường xoay sở [4]. Nữ bạo long biết rằng nếu cứ đấu tiếp thì nàng cũng không có cách nào để chiến thắng, nên rốt cuộc buộc lòng phải nhận thua.

Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả, Mộ Dung Thiên lâng lâng đắc ý, chắp tay lại và nói:

- Mai Thụy Địch Tư, đa tạ đã nhường nhịn!

Mai Địch Thụy Tư không hề khách khí chút nào, nàng dùng hết chút khí lực còn lại cầm thanh đao bổ xuống sàn đài một cái, tạo nên một tiếng "rầm" thật lớn. Nàng thật không cam lòng đối với cuộc chiến bại đầy oan uổng này, chỉ tức giận nói:

- Tốt, tốt, La Địch, ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi, một tên lưu manh, đê tiện vô sỉ nhất trên đời.

Dứt lời, nàng quay người đi thẳng xuống đài, ngay cả vài câu chúc phúc đầy khách sáo cho đối thủ lọt vào vòng trong cũng không có, thậm chí cả đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại nữa. Tuy nhiên, nàng vẫn còn hy vọng để được thăng cấp (vào vòng trong), vì tổng chung kết và vòng đấu loại không giống nhau, không phải là cứ thua là bị loại ngay. Trong số những người đã từng bị thua ở học viện của mình, họ sẽ được tiếp tục quyết đấu với nhau, hòng tranh đoạt năm tấm vé vớt sau cùng dành cho các học viên cấp hai (năm thứ hai). Đây là phương cách rất hữu hiệu để học viện ngăn ngừa trường hợp khi các học viên ưu tú đấu với nhau, bất luận bên nào có thực lực mạnh hơn cũng đều có thể tham gia trận tổng chung kết, còn lại bên kém may mắn hơn dù đã bị loại nhưng cũng được hưởng một đặc ân, do đó, họ vẫn còn một lần cơ hội nữa.

Toàn thể hội trường lại vang lên một tràng pháo tay vang dội, và tràng pháo tay này còn có vẻ lớn hơn cả âm thanh của một trận chiến nữa, còn Mộ Dung Thiên thì tựa như bậc anh hùng vừa lập được một chiến công bất hủ, các nam học viên thì cuồng nhiệt gọi lớn tên của hắn, còn các nữ học viên thì ỉu xìu không hó hé gì cả. "Thắng làm vua, thua làm giặc." Đây chính là quy tắc của trò chơi, bất luận là ai cũng không thể thay đổi được.

Khi Mộ Dung Thiên bước xuống đài, lúc vừa bước qua dãy ghế của chư vị khách quý, thì có một lão đầu tử có chòm râu dê, bộ dáng cũng bỉ ổi hèn mọn giống y như hắn, bước đến gần cười nói:

- La Địch, làm hay lắm!

Mộ Dung Thiên được "ưu ái" mà hoảng hồn, người được ngồi ở dãy ghế dành cho quý khách thì hơn phân nửa đều là những người có địa vị không kém trong xã hội. Nhưng lúc khai mạc, người ta tuyên đọc danh sách của khách mời rất đông, hắn quả thật không nhớ nổi vị khách này là ai, nên chỉ đành ngập ngừng đáp lại:

- Tiên sinh tôn quý, ngài quá khen rồi!

Khi trò chuyện với những nhân vật danh trấn một phương mà không xưng hô bằng tên thật của người ta thì đúng là một việc rất thất lễ, tuy nhiên, lão nhân kia không tỵ hiềm chuyện đó, mà lão chỉ tươi cười hớn hở nói:

- Ta là Phỉ Lợi Phổ, vừa rồi nhìn thấy các chiêu số của ngươi thì cảm thấy rất hứng thú. Khi nào rảnh rỗi, chúng ta kiếm chút thời gian nghiên cứu thử xem, mong là sẽ giúp cho chúng càng được hoàn mỹ hơn, ngươi thấy thế nào?

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì giật mình, suýt chút là té ngửa ra đất. Đây là lời nói của một cường giả đó sao? Sau khi tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của lão vài lần, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng xác định được một điều, đó là hắn cuối cùng cũng tìm được một người đồng đạo ở tại dị giới này rồi. Lão đúng là một sắc lang, hơn nữa lại còn là một lão sắc lang cực phẩm nữa.

Mộ Dung Thiên không biết là nên từ chối hay đáp ứng, hắn chỉ vâng vâng dạ dạ đáp lại vài tiếng để hoãn binh, rồi sau này hẵn tính.

Khi Mộ Dung Thiên trở về hàng ghế của khán giả thì nhìn thấy ánh mắt của BíchDạ, Khải Sắt Lâm, và Khiết Tây Tạp đều rất kỳ lạ.

Hắn gãi gãi đầu, hỏi:

- Thế nào, ta thắng rồi mà các ngươi không tin được à?

Khải Sắt Lâm nói:

- La Địch tiên sinh, mỵ lực của ngươi quả là không ai địch nổi, nếu người nào dám đụng đến nữ tử của ngươi thì e rằng hắn chỉ có thể buông tay chịu trói thôi.

Những lời này ám chỉ Mộ Dung Thiên có chiêu thức vô lại không ai bằng, nhưng hắn lại tưởng là thật, nên hí hửng vênh mặt lên cười nói:

- Nói rất phải, ta từ nhỏ đến lớn vốn đã rất anh tuấn rồi, bộ tưởng có thể đấu đá thật sự với các nữ học viên hay sao, lúc đó nhất định sẽ không thể phát huy hết được thực lực chân chính đâu.

Mọi người nghe vậy thì thiếu chút nữa là đã nôn ọe ra hết, thế rồi Bích Dạ vội vàng chuyển đề tài sang một vấn đề khác mà các nàng đang rất kinh ngạc:

- La Địch tiên sinh, ngươi có biết người vừa rồi là ai chăng?

Mộ Dung Thiên thản nhiên đáp:

- Lão tự xưng là Phỉ Lợi Phổ.

Bích Dạ che miệng cười nói:

- Không sai, lão chính là đạo tặc Phỉ Lợi Phổ tiên sinh, tuy nhiên, lão còn có một ngoại hiệu là “Sắc đạo” đấy.

- Ủa?

Vừa nghe thấy cái ngoại hiệu đó, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hiểu vì sao lão Phỉ Lợi Phổ kia lại đặc biệt có hứng thú với mấy chiêu thức hạ lưu của mình.

Khiết Tây Tạp thấp giọng nói nhỏ:

- Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đây mà!

oooOooo

Sau đó, hạnh vận của Mộ Dung Thiên đúng là rất tốt, tuy cũng gặp được vài đối thủ mạnh, nhưng đều bị hắn đánh bại, quả là phong quang rực rỡ. Còn Khiết Tây Tạp và Khoa Tư Mạc thì có phần chật vật hơn, nhưng rốt cuộc họ cũng thông qua trận tổng chung kết được. Cả hai người họ đều là học viên của ban cấp thấp và lại không có chút danh tiếng nào, nên với sự biểu hiện của họ, thật là khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Tuy nhiên, các khán giả đều biết họ là bằng hữu của Mộ Dung Thiên, vì thế nên ai nấy đều nghĩ những người ở bên cạnh hắc mã thì cũng bị dính hắc khí mà đen theo luôn.

Đến vòng đấu của cấp một (năm thứ nhất), khi chỉ còn lại ba mươi người thì cũng là lúc mở màn để thi đấu vượt cấp.

Tối đến, Mộ Dung Thiên và Khiết Tây Tạp cùng cười đùa kéo nhau đi rút thăm, khi Mộ Dung Thiên mở ra tờ giấy thăm mà mình đã rút được, thì bộ mặt tươi cười của hắn lập tức đông cứng lại ngay: “Tát Á Da Lộ, kỵ sỹ cấp hai, đệ nhất ban, Lý Ngang.”

Hết

============================

Chú thích:

[1] Bá Vương Hoa : nhân vật nữ cảnh sát trong phim.

[2] thần quan: y sĩ.

[3] song nhận đao: đao hai lưỡi.

[4] nguyên văn là rơi vào thế “đạn tẫn lương tuyệt”, ý là rơi vào thế “đạn hết lương cũng chẳng còn.”