Dị Giới Dược Sư

Quyển 6 - Chương 109: Khi lăng




Nhìn thấy Mộ Dung Thiên bước từng bước đến trước mặt mình, Lăng Đế Tư càng lúc càng khẩn trương hơn, hô hấp cũng không được thông suốt, cả trái tim dường như cũng đang muốn nhảy ra ngoài. Sau đó, nàng đã quyết định làm một việc mà ngay cả mình cũng không tin được, đó là xoay người bước đi. Nàng chờ đợi lâu như thế, cốt yếu cũng chỉ là nóng lòng muốn biết được đáp án mà thôi. Thật ra, chỉ còn một khắc nữa là thân phận của kẻ được gọi là La Địch kia sẽ được phơi bày ra ánh sáng, nhưng với chân tướng sự việc, nàng lại có một nỗi sợ vô hình. Vô luận hắn có phải là người kia hay không, hay chỉ là người trùng tên, nhưng tất cả đều khiến cho nàng phải băn khoăn không ngớt. Nói chung, đây đúng là một mối tâm sự không thể nói rõ thành lời được, ngoài đương sự là nàng ra thì bất luận kẻ nào cũng không thể hiểu nổi. Nếu nói rằng có người nào đó cũng có niềm tâm sự giống như nàng, vậy thì người đó nhất định phải là Mộ Dung Thiên rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.

- Ê, ê....Lăng Đế Tư, đi đâu đó?

Khiết Tây Tạp thấy người bạn tâm giao đột nhiên bỏ đi như vậy thì liền đuổi theo và dùng tụ âm thuật để hỏi cho rõ.

Tinh thần của Lăng Đế Tư hết sức rối loạn, nói:

- Ta....ta nghĩ hắn chắc không phải là người mà ta quen biết đâu, bọn họ khác nhau nhiều lắm. Khiết Tây Tạp, bỏ đi thôi, ngươi hãy đi chúc mừng bạn cùng phòng của ngươi đi. Ta trở về học viện trước đây.

Nàng nói xong, liền đi thẳng về hướng cửa ra vào và cũng chẳng quan tâm tới Khiết Tây Tạp ở phía sau kêu gọi đến cỡ nào. Kỳ thật, nàng cũng không cần phải về gấp lắm, mà là tâm tình lúc này đang rối loạn, nên chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi.

Khiết Tây Tạp thấy hành vi kỳ quái của người bằng hữu tâm giao thì cảm thấy rất nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ta và gã bạn cùng phòng của mình lại có quan hệ mờ ám gì đó?

Trong lúc nàng chỉ đành bất đắc dĩ quay trở lại thì vừa vặn nghe được tiếng Mộ Dung Thiên đang hỏi tiểu Tinh Linh:

- Lộ Thiến, Tạp Hy ca ca của muội đâu rồi?

- La Địch ca ca, huynh lại thắng dễ dàng rồi.

Lộ Thiến trước tiên cao hứng nói với Mộ Dung Thiên, rồi sau đó mới trả lời câu hỏi của hắn:

- Lúc nãy Tạp Hy ca ca đã đến rồi, nhưng y nói có việc phải làm nên không biết đã đi đâu mất.

- Vậy à?

Mộ Dung Thiên tự lẩm bẩm:

- Thiệt tình, còn có chuyện gì quan trọng hơn là việc huynh đệ cùng tắm với nhau chứ?

Lúc đó, Khiết Tây Tạp cũng vừa đến phía sau hai người, nàng nghe hắn lẩm nhẩm như vậy thì vừa cảm thấy xấu hổ, vừa tức muốn điên lên. Cũng may là Lăng Đế Tư đã bỏ đi, nếu không thì xong rồi, nàng ta nhất định sẽ hiểu lầm mình và hắn thân mật quá độ, chừng đó dù có nhảy xuống dòng sông thánh Lạp Đa của Phật Lạc Lý Tư thì cũng không rửa sạch được.

Nàng tháo tấm mạng che mặt xuống, rồi nói:

- La Địch, ngươi đừng có nhắc đi nhắc lại cái chuyện đó ở trước mặt công chúng hoài được không? Thật làm mất mặt mà.

Mộ Dung Thiên cũng hạ khẩu trang xuống, cười nói:

- Ê Tạp Hy, ta còn tưởng ngươi trọng sắc khinh bạn, lén đi cua gái ở học viện, rồi bỏ lại ta ở đây mà hẹn hò với nha đầu nào đó nữa chứ.

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì dở khóc dở cười, thầm nghĩ: "Ta mà có thể đi tán gái sao? Trừ phi là học theo Bích Dạ tiểu thư thôi." Rồi nàng lại nhớ tới hành động kỳ quái của Lăng Đế Tư lúc nãy, nên cẩn thận quan sát khuôn mặt của Mộ Dung Thiên một lượt. Nhưng dù nhìn thế nào thì nàng cũng không tìm ra được manh mối liên quan giữa hành động thất thường của Lăng Đế Tư và tên sắc lang bỉ ổi hạ lưu này, và lại càng không hiểu được giữa bọn họ lại có mối quan hệ dây dưa phức tạp như thế nào.

Mộ Dung Thiên bị nàng nhìn soi mói đến nỗi sởn cả tóc gáy, thầm nghĩ chẳng lẽ gã bạn cùng phòng của mình, với tướng tá vừa tuấn tú lại vừa ẻo lã này lại thuộc loại "đoạn tụ chi tích" [1] chăng? Hay là lúc nãy hắn thấy mình ở trên lôi đài đã quá anh dũng và uy võ nên mới nảy sinh ra lòng ái mộ? Nghĩ vậy rồi nên Mộ Dung Thiên vội vàng phân rõ ranh giới:

- Này huynh đệ, ta phải nói trước nhé, ta là một nam nhân rất bình thường về cả hai mặt tâm lý và sinh lý. Ngươi ngàn vạn lần đừng có thích ta à, nếu muốn thì cứ đi tìm người khác đi, tuyệt sẽ không thành vấn đề. Dù sao thì đó cũng là hứng thú cá nhân thôi, mà ta cũng chẳng phải là một kẻ thô lậu và không cởi mở, chúng ta sẽ vẫn là bằng hữu như trước.

Khiết Tây Tạp tức giận cắt ngang lời hắn:

- Phì phì phì, cái miệng của ngươi thật ác độc mà. Tâm sinh lý của ta cũng rất bình thường nha. Ta cũng là một nữ...........

Mộ Dung Thiên ngẩn người ra:

- Nữ cái gì?

Khiết Tây Tạp lanh trí sửa lời:

- Nữ si......là một người cũng yêu thích nữ sắc như ai.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì gật gù tán thưởng:

- Hay lắm, thì ra ngươi cũng còn biết sử dụng thuật ngữ đặc biệt nhỉ, quả nhiên có tiến bộ nhiều đó.

Khiết Tây Tạp đưa tay lau mồ hôi trán rồi thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì bại lộ thân phận rồi, xem ra nói năng phải cẩn thận hơn chứ không được xung động như vừa rồi nữa.

Thế nhưng sự lấp liếm của Khiết Tây Tạp lại không gạt được người rất nhạy cảm như Lộ Thiến, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy vị "Tạp Hy ca ca" này có điểm gì đó lạ lạ, nhưng rồi nàng cũng bỏ qua và không nghi ngờ gì thêm.

Vài ngày sau, vòng đấu loại vẫn tiếp tục diễn ra với khí thế hừng hực, mà vận khí của Mộ Dung Thiên cũng không được tốt lắm. Sau trận thứ hai thì hắn chưa hề đụng phải một đối thủ kém cõi nào, nhưng cũng chưa gặp ai mạnh cỡ Ốc Thập Lạp Cơ. Trên cơ bản thì hắn vẫn chưa gặp phải trận nào quá nguy khốn, và danh tiếng của hắn ở tại hai học viện cũng càng lúc càng nổi như cồn. Sở dĩ hắn nổi tiếng không phải là vì lực lượng mạnh mẽ gì, mà là vì hắn đã dám dựa vào các kỹ năng cổ quái và biến đổi không ngừng để đánh cho các đối thủ có linh lực mạnh hơn hắn đến không dám hó hé gì luôn. Những người bị bại dưới tay của Mộ Dung Thiên đều rất buồn bực, bởi vì rõ ràng hắn cầm Đại khảm đao, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị hắn dùng tú hoa châm đâm cho mấy nhát. Chuyện đó thật là đáng xấu hổ và cũng khiến người ta chảy nhiều máu nữa.

Phương thức thắng vừa bỉ ổi vừa dâm đãng như vậy quả thật rất hấp dẫn ánh mắt của người quan chiến, nhất là những người có thực lực yếu kém thì lại càng thích hơn. Họ rất khoái khi nhìn thấy các cao thủ bị kẻ thấp kém hơn giày vò chà đạp, và những trận đấu kinh điển lấy yếu thắng mạnh thì càng coi lại càng ghiền. Do đó, phàm là những trận có Mộ Dung Thiên tham gia thì số lượng người xem sẽ tăng lên rất nhiều, hầu như toàn thể hội trường đều chật ních, và ai nấy cũng đều muốn xem con hắc mã này rốt cuộc lại "đen" tới đâu.

Danh tiếng của hắn vang rền, thậm chí nổi còn hơn cả mấy tên quán quân của cả hai học viện nữa, và hắn nghiễm nhiên trở thành thần tượng của những tên chiến sĩ mới nhập môn. Rốt cuộc, bản thân Mộ Dung Thiên cũng cảm nhận được sự phiền toái của những người nổi tiếng. Hiện nay, mỗi khi hắn xuất hiện tại học viện thì có rất nhiều học viên mến mộ và sùng bái hắn mon men tới làm quen, rồi hắn lại phải nói một lô một lốc những lời chỉ giáo này nọ cho họ nghe. Tuy nhiên, lúc mới bắt đầu thì hắn nói còn có lý, còn thuyết phục, được một lúc sau thì càng nghe càng thấy nhăng cuội, nham nhở... Giờ đây, mỗi lần ra ngoài thì hắn đều phải khoác trang phục ẩn sĩ để che giấu thân phận, bằng không thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Chỉ tiếc là làm vậy thì cũng đồng nghĩa với việc mất đi những nữ bạn học ái mộ hắn, mỗi khi nhìn thấy hắn thì la hét chói tai, hoặc là ném về phía hắn những ánh mắt ngưỡng mộ, vv....Quả là khó có thể có được cả cá và tay gấu, do đó, Mộ Dung Thiên quyết định chọn lấy tay gấu là tốt nhất.

Về phía Khiết Tây Tạp và Khoa Tư Mạc thì hai người này cũng được tiến vào các vòng trong rất thuận lợi, cho tới nay thì họ vẫn chưa gặp phải sự uy hiếp to lớn nào. Còn Lăng Đế Tư, sau khi đến xem Mộ Dung Thiên thi đấu lần đầu thì cho đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện trở lại, mặc dù Mộ Dung Thiên từng có mấy trận đấu ở Tát Á Da Lộ, cách ký túc xá của nàng cũng không xa lắm, nhưng nàng vẫn không hề đến xem qua lần nào. Kỳ thật, nàng đang trốn tránh vài việc, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không dám thừa nhận điều đó.

Riêng Bích Dạ thì vẫn thường thấy xuất hiện tại ký túc xá của Mộ Dung Thiên, ngoài việc cổ vũ hắn ra thì cũng không quên nhắc nhở hắn ngàn vạn lần không được khinh địch. Sau vài trận thắng, lòng tin của nàng đối với Mộ Dung Thiên càng lúc càng tăng, bởi vì trong mỗi trận đấu, hắn thường khiến cho người xem cảm thấy kinh ngạc và vui mừng, và dường như mỗi một ngày qua đi thì hắn lại tiến bộ thêm một bậc, tốc độ đó thật là nhanh quá sức. Thậm chí, Bích Dạ còn dám cam đoan rằng người này sinh ra là để chiến đấu vậy. Tuy nhiên, điều khiến cho tên sắc lang kia thấy buồn bực nhất là mỗi lần nhắc đến "phần thưởng" thì Bích Dạ đều khất lại cả, xem ra cái ngày "trả nợ" còn rất xa vời.

Buổi tối hôm đó, sau khi thắng thêm một trận, Mộ Dung Thiên liền đề nghị mọi người cùng đến một quán ăn sang trọng để tưởng thưởng chiến công. Mấy ngày nay ai nấy cũng chỉ mãi lo thi đấu mà mệt gần chết, nói gì cũng phải tẩm bổ cho cái dạ dày trước đã. Trong suốt thời gian luận võ, Lộ Thiến ở tại học viện cũng chẳng khác nào là đang được nghỉ lễ vậy, và lại còn được tự do qua lại giữa hai học viện nữa. Lúc mới bắt đầu, ban ngày nàng thường theo sát bên cạnh Mộ Dung Thiên, nhưng rồi sau đó thì lại công khai ngủ luôn tại ký túc xá của hắn nữa, và điều đó đã khiến cho tên sắc lang kia đêm nào cũng bị kích thích dục hỏa, nên trong người cứ bị nhộn nhạo rất khó chịu. Do đó mà ban ngày hắn có đầy giẫy tinh lực, cứ thế mà trút hết toàn bộ lên đầu đối thủ của mình để phát tiết. Chỉ tội cho đối thủ của hắn, phải hoàn toàn lãnh đủ, kêu khổ thấu trời.

Ba người cùng đồng ý rủ thêm Khoa Tự Mạc, xem thử gã có hứng thú cùng đi ăn hay không.

Mỗi lần đi ra ngoài với Mộ Dung Thiên thì Khiết Tây Tạp đều bị ép phải mặc trang phục ẩn sĩ, điều này khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nên nàng cười nói:

- La Địch, hiện nay ngươi đã là một người nổi tiếng trong học viện rồi, chỉ cần hô một tiếng thôi thì hẳn sẽ có rất nhiều nữ nhân vừa la hét đón mừng, vừa nhào vào lòng để cầu xin ngươi an ủi cho họ đó.

Vì đang có Lộ Thiến ở bên cạnh nên Mộ Dung Thiên không dám để lộ gương mặt bất chính ra, hắn chỉ ho khan một tiếng, rồi đáp:

- Chỉ cần có Tiểu Lộ của ta là được rồi, còn ngoài ra, bao nhiêu nữ nhân khác ở trong mắt ta đều là phân bò cả!

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì suýt nữa là ngã lăn ra, trước kia, nàng vẫn thường thấy hắn đứng trước cửa sổ mà thét to lên mấy câu vô sỉ với những nữ nhân đi ở bên dưới: "Nàng là ngôi sao nhỏ bé của ta, là ánh trăng của ta, là thiên sứ của ta, là nữ thần của ta." Những lời đó thật là buồn nôn, vậy mà giờ đây lại vờ vịt ra vẻ quân tử đứng đắn. Tuy nhiên, qua hành động này cũng đủ thấy cảm tình của hắn dành cho Lộ Thiến đặc biệt tới mức nào.

Lộ Thiến nghe xong lời của Mộ Dung Thiên thì thích lắm, liền siết cánh tay của hắn chặt hơn, và nói:

- Cũng là La Địch ca ca tốt nhất.

Khiết Tây Tạp không muốn vạch trần bộ mặt giả dối của Mộ Dung Thiên, để Lộ Thiến giữ được ấn tượng tốt về hắn. Huống chi, nàng có nói ra thì cũng chẳng ích gì, Lộ Thiến quyến luyến tên sắc lang như thế, có lẽ mù quáng luôn rồi.

Trong khi nói cười vui vẻ, ba người họ rốt cuộc cũng đến được ký túc xá của Khoa Tư Mạc, nhưng khi họ vừa đến bên dưới lầu thì đã nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của gã, kèm theo đó còn có tiếng chửi mắng của người khác nữa.

- Tiểu tử thối tha, ngươi tưởng có thể thắng được vài trận ở vòng đấu loại thì dám tranh luận với ta hả?

Giọng nói đó thật không xa lạ gì, chính là của gã mập thích bắt nạt kẻ yếu, cái gã thích khách Lợi Áo Ba Đặc mà bọn Mộ Dung Thiên đã gặp tại quán ăn cao cấp của học viện ngay ngày đầu tiên đây mà. Đi theo gã còn có mấy tên bằng hữu xôi thịt nữa.

Khoa Tư Mạc quả là một người rất kỳ quái. Ở trong ban chiến sĩ thuộc cấp thấp, gã là người có tố chất rất cao, hơn nữa lại luyện tập cần cù, thật sự chăm chỉ hơn bất cứ ai; mà ở trong đấu trường, gã cũng thập phần dũng mãnh, ấy vậy mà khi ở bên dưới lôi đài thì lại trở thành một kẻ lù khù, thậm chí còn là người nhát như chuột nữa. Gã vẫn thường bị kẻ khác khi dễ, vậy mà lại không dám có một chút phản kháng nào.

Khiết Tây Tạp vốn không ưa gã mập kia, nay thấy tình trạng này thì nổi giận ngay, đang muốn xông lên giúp đỡ Khoa Tư Mạc một tay. Với thực lực của bọn họ, chỉ cần chọn đại ra một người để đối phó với đám lưu manh kia thì cũng quá dư sức rồi.

Thế nhưng Mộ Dung Thiên lại kéo nàng lại và nói:

- Khoan đã, đừng qua đó.

Hết

=====================================

Chú thích:

[1] đoạn tụ chi tích: ám chỉ người đồng tính thuộc phái nam. Câu thành ngữ này được trích từ điển tích sau:

Thời Đông Hán, vua Hán là Ai Đế (tên thật là Lưu Hân) một hôm về cung, nhìn thấy nhi tử của ngự sử Đổng Cung - tên Đổng Hiền và cũng từng là bạn khi Ai Đế còn là thái tử - đang đứng trước điện. Ai Đế đột nhiên phát hiện, sau mấy năm không gặp, Đổng Hiền trông ngày càng tuấn tú, và còn xinh đẹp hơn cả những nữ nhân trong cung. Vì thế mà y không khỏi vô cùng yêu mến, liền cho Đổng Hiền làm tuỳ tùng cận thân. Ai Đế càng ngày càng sủng ái Đổng Hiền, cho đi cùng xe, và ngủ cùng giường. Vào một buổi trưa, Ai Đế phải lên triều nghị sự, nhưng lúc đó Đổng Hiền đang gối đầu lên tay áo dài của ông ta mà ngủ say sưa. Vì không muốn đánh thức Đổng Hiền, nên Ai Đế đã lấy kiếm để cắt đi tay áo của mình. Từ đó, người đời sau mới gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo, và cũng dùng câu thành ngữ "đoạn tụ chi tích" để gọi những người đồng tính thuộc phái nam.