Bố Luân Đặc bận rộn tới mức suýt chút nữa là quên cả việc dạy Mộ Dung Thiên, lão nói:
- Ta vừa họp hội nghị xong, giờ mới trở về được, làm phiền La Địch ngươi phải đợi lâu.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không sao, Bố Luân Đặc viện trưởng, nếu ngài bận thì lần sau ta đến cũng được.
Bố Luân Đặc vội nói:
- Không, không, hôm nay ta phải dạy ngươi vài thứ, nhất định phải dạy mới được.
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Là gì vậy?
Bố Luân Đặc nhấn mạnh từng chữ:
- Bạo Phong Tuyệt Sát thuật!
“Bạo Phong Tuyệt Sát thuật?!” Mộ Dung Thiên nghe đến cái tên kỹ năng này, thì toàn thân khích động đến nỗi run lên, không dám tin vào tai của mình. Đó là kỹ năng nổi tiếng của Bố Luân Đặc viện trưởng, là siêu cấp kỹ năng của một vị thánh cấp cường giả chứ không phải chơi! Miệng Mộ Dung Thiên chợt khô lại:
- Thật….thật hả? Trước đây chẳng phải ngài đã nói, học kỳ này ta chỉ nên học biến hóa vũ khí và linh lực cho tốt là đã đủ rồi sao?
Bố Luân Đặc gật đầu nói:
- Không sai, đó không phải là vì ta muốn giấu giếm, nhưng lúc trước ta thấy ngươi tu luyện Bạo Phong Tuyệt Sát thuật là quá sớm, vì nó rất khó. Nhưng ước lượng của ta hơi sai lầm, La Địch, tiến bộ của ngươi vượt xa sự tưởng tượng của ta, bất luận là về việc tăng linh lực hay sức lĩnh hội các loại kỹ năng, có thể nói, ngươi là một thiên tài có tố chất thấp. Thế nhưng với tốc độ tiến bộ như của ngươi, thì việc tu tập kỹ năng này chắc là không thành vấn đề rồi.
Dù cho rất mong học được kỹ năng cao cường đó, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên vẫn phải hỏi một câu:
- Viện trưởng, ngài gấp gáp muốn ta tu tập như vậy, hẳn là còn có nguyên nhân khác chứ?
Bố Luân Đặc thở dài một hơi, nói:
- Đúng thế, bởi vì đám tân sinh của học viện chúng ta không có nhân vật nào xuất chúng, còn Tát Á Da Lộ thì lại mời được vài vị thiếu niên anh kiệt của các gia tộc nổi tiếng. Nếu như ta đoán không lầm, tám vị trí đứng đầu tân sinh rất có thể đều bị bọn họ đoạt mất, nếu quả thật là như vậy thì bổn học viện sẽ rất mất mặt, nhưng cũng may là còn có La Địch ngươi. Ta rất có lòng tin với ngươi, tuy nhiên, nếu như có thể học được một chút Bạo Phong Tuyệt Sát thuật, vậy thì cơ hội dành phần thắng sẽ tăng cao, chỉ cần có thể tiến vào ba vị trí đầu là tốt lắm rồi. Đến lúc đó, ít nhất thì ngươi cũng có thể giành lấy chút tiếng tăm cho bổn học viện!
Vị lão nhân suốt đời chưa từng chịu thua này, sau bao năm quản lý học viện, lúc nào cũng bị Tát Á Da Lộ ép cho không ngẩng đầu lên được; hơn nữa, trong mấy năm gần đây thì nhân tài lại điêu linh, nên cuối cùng cũng lộ ra vẻ chán nản. Người già rồi, tâm cảnh rốt cuộc cũng không thể so được với lúc tuổi trẻ không sợ trời không sợ đất, ngã xuống rồi lại vùng dậy chạy tiếp được nữa.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy khuôn mặt của Bố Luân Đặc lúc thở dài thì lộ ra vẻ già nua đi nhiều, nên nhiệt huyết sôi trào, nói với giọng đầy kiên quyết:
- Viện trưởng, xin ngài cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm bổn học viện bị mất mặt đâu.
Nghe câu trả lời vừa khích động mà lại vừa tràn đầy tự tin của Mộ Dung Thiên, Bố Luân Đặc phảng phất như nhìn thấy lại bản thân mình năm xưa, cứng đầu cứng cổ và lại tràn đầy sức sống. Lão rất yên lòng, nói:
- Tốt! Tốt! Người trẻ tuổi thì cần phải có lòng tin, cho dù có bị thất bại thì chỉ cần dũng cảm cố gắng, sẵn lòng khiêu chiến, thì rồi cũng sẽ có ngày thành công.
Lão ngừng một chút, rồi lại nói:
- Bạo Phong Tuyệt Sát thuật là kỹ năng cao thâm, dù chỉ là căn bản nhưng để học được trong một thời gian ngắn thì cũng tương đối khó. La Địch, ngươi chỉ cần cố gắng hết sức là được, cũng không cần quá miễn cưỡng. Chỉ cần ngươi có lòng cầu tiến và hết lòng vì vinh dự của tập thể thì ta đã rất thỏa mãn rồi.
Tiếp theo đó, lão liền đem phương pháp vận chuyển, phóng xuất và cân bằng linh lực của Bạo Phong Tuyệt Sát giảng giải qua một lượt cho Mộ Dung Thiên, dù cho chỉ là cơ sở căn bản nhưng cũng rất phức tạp.
Linh hồn của loại kỹ năng này là gió, nhưng không phải là gió thường, mà là gió lốc, loại gió mạnh nhất trong tự nhiên, có thể nâng được chiếc chiến hạm lớn và nặng hàng vạn tấn.
Nguyên lý cơ bản nhất của kỹ năng này là: Lĩnh vực ma võ sĩ đồng thời vận chuyển hỏa, băng hai loại linh lực, dung hợp chúng trong cơ thể, sau đó biến chất thành đấu khí xoắn ốc, lại với phương thức đặc biệt phóng ra khỏi cơ thể, hình thành gió lốc. Mới nghe qua thì rất đơn giản, tuy nhiên sự cân bằng của hai loại linh lực băng và hỏa lại có yêu cầu quá đáng, bất luận bên nào hơi mạnh hơn một chút thì sẽ dễ dàng dẫn đến thất bại. Mà đấu khí xoắn ốc cũng là một thứ rất khó khống chế, nếu muốn biến nó thành gió lốc mà chỉ khổ luyện thôi thì vẫn không đủ, còn cần phải có giác ngộ thì mới có thể thành công, điều đó cũng tương tự như ngộ Phật pháp vậy. Bạo Phong Tuyệt Sát là kỹ năng đặc biệt của lĩnh vực ma võ sĩ, nếu người của các chức nghiệp khác mà không có cả hai loại linh lực băng và hỏa thì sẽ không thể tu tập được.
Trong lúc chỉ còn cách đại hội có hơn mười ngày nữa thôi, mà Bố Luân Đặc lại dạy cho Mộ Dung Thiên môn kỹ năng này, điều đó chủ yếu cũng là vì trông vào mức độ khống chế nguyên tố khá chuẩn xác của hắn, nói không chừng trong một thời gian ngắn thì hắn sẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích và có thể nắm vững được tinh túy. Theo lẽ thường, linh lực phải đạt tới một cường độ nhất định thì mới có thể tu tập Bạo Phong Tuyệt Sát thuật, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên lại là một ngoại lệ, bởi vì hiện giờ hắn chỉ có cường độ linh lực trên trung bình của ban cấp thấp, vậy mà khi nói đến trình độ thao túng nguyên tố thì cả một cường giả thuộc thánh cấp như Bố Luân Đặc cũng phải cam bái hạ phong nữa đấy chứ.
Để hắn dễ dàng lĩnh ngộ, Bố Luân Đặc đích thân dẫn Mộ Dung Thiên đến dã huấn trường để hướng dẫn cho hắn. Tuy chỉ có một buổi chiều, nhưng có thể được chủ nhân của kỹ năng lợi hại ấy tự tay chỉ dẫn, thì so với lý luận sâu sắc và rõ ràng lại có hiệu quả hơn nhiều.
Hai người đi tìm một chỗ yên tĩnh luyện tập, dù sao thì việc viện trưởng đích thân dạy đệ tử, và còn là dạy Bạo Phong Tuyệt Sát thuật đã giúp lão thành danh, thì điều đó quả thật là quá hiếm hoi. Nếu vì thế mà khiến cho một đám người kéo đến xem, thì dù cho Mộ Dung Thiên có muốn tĩnh tâm tu luyện cũng khó lòng.
- Được rồi, La Địch, ngươi cứ dựa theo phương pháp mà ta đã giảng rồi thử xem, mục tiêu chính là cái cây trước mắt kia!
Bố Luân Đặc chỉ vào một cây đại thụ lớn cỡ hai tay ôm mới vừa, cao hơn hai mươi thước, rễ cây cuộn vào nhau như rắn, vỏ cây cũng như là vẩy rắn, và nói với Mộ Dung Thiên.
Cây này thật quá to lớn, hơn nữa cũng rắn vô cùng, vì lớp vỏ ngoài của nó mà được gọi là Long Lân thụ, các học viên thường dùng nó để luyện tập khống chế sự mất thăng bằng khi giao kích. Bởi vì không ít ma thú cũng có thân thể bao phủ bởi lớp vẩy cứng, vũ khí kim loại đánh lên trên đó dễ dàng bị nẩy ngược lại và cũng dễ mất đi phòng ngự, nếu các chỉến chức giả không học được cách ứng biến khẩn cấp thì sẽ bị kẻ địch chộp lấy cơ hội mà tấn công tới chết.
Trong các kỹ năng đã học, đại khái chỉ có Ma Bạo Phá là có thể gây tổn thương lớn một chút với Long Lân Thụ, những kỹ năng hệ phi hành như băng hoả cầu và linh lực vũ khí hoá, có thể tước một hai tấm lân giáp đã là khá lắm rồi.
Mộ Dung Thiên hơi ngần ngại:
- Viện trưởng, ta chỉ sợ…..
Bố Luân Đặc mỉm cười ngắt lời hắn:
- Chỉ là làm mục tiêu thử một chút mà thôi, chẳng có gì phải ngại.
Mộ Dung Thiên nói:
- Được rồi.
Sau đó, trên tay phải của hắn liền hiện ra một cái băng chùy, đáng lẽ không cần dùng vũ khí cũng có thể phát ra Bạo Phong Tuyệt Sát, nhưng Bố Luân Đặc nói trong lúc chiến đấu, vũ khí song phương giao kích, dưới tác dụng của sức mạnh cường đại thì sẽ có lúc xảy ra việc mất quân bình không thể dự tính được, và rồi sẽ lộ ra sơ hở trong việc phòng ngự; dù là cao thủ hàng đầu cũng không ngoại lệ, chỉ là bọn họ có thể giảm thiểu số lần sai lầm xuống đến mức thấp nhất, ít thiệt hại nhất, và những sơ hở ấy nhỏ tới mức chỉ có thể bỏ qua thôi. Còn Bạo Phong Tuyệt Sát phát ra trong khoảnh khắc vũ khí va chạm, hiệu quả càng cao và càng khiến đối phương khó lòng phòng bị. Vì vậy nên Mộ Dung Thiên mới tiếp nhận đề nghị của lão.
Mỗi lần Bố Luân Đặc nhìn thấy Mộ Dung Thiên từ tay không tạo ra nguyên tố vũ khí giống như là diễn ảo thuật, nhàn nhã tiêu sái tựa như đang đi dạo, thì lão đều không khỏi có chút cảm khái. Bản thân lão là một thánh cấp võ giả vốn đã quen thuộc với ma đấu khí hàng mấy chục năm rồi, vậy mà cũng không đạt được tới cảnh giới đó. Tuy nhiên, điều đáng cười ở đây là Mộ Dung Thiên lại tạo ra cây băng chùy để làm vũ khí thi triển Bạo Phong Tuyệt Sát. Bố Luân Đặc trước nay vẫn luôn dùng kiếm, nhưng khi nghĩ tới thì cũng không tồi, chùy là vua sức mạnh trong các loại vũ khí, càng dễ dàng khiến đối phương sơ hở khi va chạm, mà nguyên tố vũ khí ở trong tay người sử dụng rất nhẹ, không sợ nó sẽ quá nặng.
Mộ Dung Thiên mau chóng tụ tập băng hỏa nhị lực được dung hòa trong cơ thể mà Bố Luân Đặc đã chỉ dẫn, sau đó nâng chùy đập về phía long lân thụ.
“Bình!” Thân cây đại thụ hơi bị chấn động một chút, rồi sau đó liền khôi phục lại như thường, và tiếp theo là một trận gió nhẹ từ cây chùy ở trong tay Mộ Dung Thiên bay ra, thổi rạp một vạt cỏ ở phía trước.
Bố Luân Đặc gật đầu nói:
- Ừ, mới thử lần đầu mà có thể phát ra phong lực như vậy, quả là không tệ. Tuy nhiên, cứ xem độ lệch phương hướng của gió thì cũng biết ngươi đã thêm hỏa linh quá nhiều rồi! Phải chú ý, từ lúc linh lực tụ lại cho tới khi kỹ năng được phát ra thì mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng quá trình sinh ra đấu khí xoắn ốc lại tương đối dài, trong cả quá trình sự dung hợp băng hỏa linh đều luôn phải quân bình chúng, nếu như tại trung gian mà xuất hiện sự lệch lạc thì mọi cố gắng từ đầu sẽ đều mất cả.
- À!
Mộ Dung Thiên gật đầu thụ giáo, sau đó lại nâng chùy bổ tới đại thụ.
- Lần này thì băng linh quá mạnh!
Bố Luân Đặc chỉ bình luận một câu ngắn gọn.
Mộ Dung Thiên lại đánh ra một chùy.
- Phong lực yếu hơn so với vừa rồi, bởi vì hai lần trước dung hợp thất bại, vậy là ở giữa chừng ngươi do dự rồi, nhưng ý nghĩa của Long quyển tuyệt sát [1] là khí thế xông thẳng về phía trước, không thể vì khống chế sự dung hợp quân bình của linh lực mà trong lòng có sự chần chừ.
- Cước bộ phối hợp không đúng, trọng tâm phải hạ xuống năm phân.
- Tư thế cầm chùy sai, thiếu sức mạnh, dễ bị bật lại, khiến cho kỹ năng sẽ đánh tới phía khác!
- ……
Mỗi khi Mộ Dung Thiên phát ra một chùy, Bố Luân Đặc lại lập tức chỉ ra chỗ hắn luyện không chuẩn. Long quyển tuyệt sát là tập hợp lớn của võ đạo, tịnh không phải chỉ đơn giản là linh lực kết hợp và dung hòa. Tuy vậy, khi linh lực kết hợp và dung hòa thì lại là trọng điểm và linh hồn, Mộ Dung Thiên cũng không biết đã vung mấy nghìn mấy vạn chùy, uống mấy trăm viên khôi phục đan, mới đó mà đã đến gần nửa đêm lúc nào không hay, nhưng việc luyện tập của hắn vẫn không có tiến bộ gì rõ rệt. Loại thao tác cân bằng linh lực biến thái này, giống như là nam nhân cầm kim thêu, khó không thể tả được, hơn nữa lại còn cần phải có sự kiên nhẫn kinh người; nếu đổi lại là người có bản tính nóng nảy một chút, thì coi như đã trực tiếp loại bỏ đi cơ hội thành công của kẻ đó.
Mộ Dung Thiên cảm thấy bản thân mình đánh ra một kích dồn hết linh lực đến mức siêu cực hạn, thì xem chừng còn dễ dàng hơn luyện tập kỹ năng này nhiều. Tuy nhiên, sau khi khổ luyện mấy tháng, hắn sớm đã bồi dưỡng được lòng nhẫn nại và ý chí kiên cường, vẫn kiên trì luyện tập mà không nản lòng. Người ta đường đường là một đại viện trưởng, mà còn dành ra chút ít thời gian quý báu để truyền dạy mình cho tới bây giờ, vậy làm sao bản thân mình lại có thể lười biếng mà bỏ cuộc chứ.
“Bình!” Lại sau một lần chùy quật vào cây, nhưng lần này thì tình huống hơi có chút dị thường. Đám cỏ ở phía sau không ngờ lại bị gió thổi ngã về các phía khác nhau, hoặc trước hoặc sau, hoặc trái hoặc phải, và lại còn hơi hơi không ngừng xoáy tròn nữa.
Hết
================================
Chú thích:
[1] Bạo Phong tuyệt sát là tên chiêu thức, còn vì linh lực khi phát ra nó xoáy ốc nên gọi là Long Quyển tuyệt sát.