Khiết Tây Tạp vội vàng thừa lúc đèn tắt mà chạy đến bên cạnh hồ tắm, sau đó thì “ùm” một tiếng, nàng nhảy luôn vào hồ. Trái tim thiếu nữ đập mạnh không ngừng, không biết lúc nãy hắn đã nhìn thấy chân diện mục và thân thể nữ nhân của mình chưa nhỉ? Vì sao hắn bỗng nhiên lại xông vào như thế? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình là nữ tử nên muốn giở trò? Vừa nghĩ đến đây, Khiết Tây Tạp âm thầm ngưng tụ ma lực, nếu Mộ Dung Thiên có cử động xâm phạm thì nàng sẽ không khách khí với hắn và sẽ đánh cho hắn thành một kẻ “vô năng”.
- Tạp Hy huynh đệ, sao ngươi lại tắt đèn đóng cửa vậy? Khách lạp....
Mộ Dung Thiên vừa định niệm chú ngữ bật đèn, nhưng Khiết Tây Tạp đã bối rối ngắt lời hắn:
- Không cần bật đèn lên!
Lúc này nàng mới biết gã bạn cùng phòng chưa hề phát hiện ra bí mật của mình nên trong lòng thầm thở phào một cái.
Mộ Dung Thiên ngơ ngác hỏi:
- Tại sao thế? Như thế này thì tối quá, ta không nhìn thấy gì cả.
Khiết Tây Tạp không đáp lời hắn mà chỉ hỏi ngược lại:
- Ngươi......ngươi tại sao lại đột nhiên xông vào đây?
Mộ Dung Thiên gãi đầu nói:
- Úi chà, ta thật là sơ ý quá, nhưng ta có việc gấp cần phải ra ngoài.
Hắn không muốn bị mất mặt khi đi đón Lộ Thiến, nếu để nàng nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác vừa bẩn vừa hôi của hắn như lúc này thì thật không ổn chút nào, bởi vậy trước khi đi hắn phải tắm rửa trước đã. Khi còn ở đại học Y Khoa tại Thượng Kinh, hắn vẫn thường tắm chung với đám bằng hữu sắc lang ở trong ký túc xá, và cả đám còn mượn dịp đó mà "so hàng" với nhau nữa, vì thế mà hắn không cho việc tắm chung là có gì không ổn cả.
Khiết Tây Tạp cả kinh nói:
- Ngươi chờ một chút không được sao, ta sắp tắm xong rồi.
Mộ Dung Thiên nhíu mày nói:
- Không kịp rồi, ta vừa nhớ ra hôm nay là cuối tuần, lại đã trễ hẹn cả tiếng đồng hồ rồi. Chúng ta đều là nam nhân, tắm chung một hồ thì có sao đâu chứ, lẽ nào....
Hắn nói đến đây liền ngừng lại, thoáng lộ vẻ hơi trầm tư.
Trong lòng Khiết Tây Tạp cảm thấy căng thẳng, tên sắc lang này đã bắt đầu nghi ngờ rồi, phải làm sao bây giờ?
Mộ Dung Thiên chợt bật cười dâm đãng một tiếng, rồi nói tiếp:
- Lẽ nào thằng nhỏ của ngươi ngắn quá? Yên tâm đi, tuy rằng “tiền vốn” của ta rất hùng hậu, nhưng không bao giờ cười nhạo kẻ khác đâu. Hơn nữa, ngươi cũng không cần phải tự ti, ngắn chưa chắc đã không mạnh mẽ và không thể ngang dọc chốn sa trường như ra vào chỗ không người đâu nhé. Chúng ta là nam nhân mà, quan trọng nhất là phải cứng cáp, kéo dài, và mãi mãi không bị hư hại.....A, ý ta là “cứng” trong thời gian dài.
Vừa nghe xong những lời thô tục liên quan tới năng lực của nam nhân như thế, Khiết Tây Tạp cảm thấy vô cùng xấu hổ và chẳng biết phải đáp lại thế nào. Dù sao thì nàng cũng là một nữ nhân nên những lời đó thật khó nghe, vì thế mà nàng ngượng đến mức chỉ muốn lặn sâu xuống nước thôi.
Nhưng khi nghe được tiếng y phục rơi xuống sàn nhà, Khiết Tây Tạp liền biết rằng việc tắm chung hôm nay là không thể tránh khỏi, nên bất đắc dĩ chỉ đành nói:
- Thôi được rồi, nhưng La Địch ngươi không.....không được bật đèn lên đấy. Ta.....ta không có thói quen tắm chung với người khác.
Mộ Dung Thiên lẩm bẩm trong miệng:
- Huynh đệ, ngươi thật là kỳ quái nhỉ, lại có sở thích tắt đèn trong lúc tắm. Mà thôi kệ, tùy ý ngươi vậy, ta sẽ không bật đèn là được chứ gì!
Khiết Tây Tạp thầm nghĩ: “Ngươi mới là kẻ có sở thích kỳ lạ đó chứ, lúc người ta đang tắm thì lại cứ xông bừa vào! Nếu gặp ai đó nhát gan một chút thì nói không chừng đã bị ngươi hù chết rồi."
Vừa nghĩ tới việc tắm rửa sạch sẽ, sau đó tinh thần sảng khoái đi gặp Lộ Thiến, rồi cùng nhau làm cơm trong biệt thự, Mộ Dung Thiên hết sức hưng phấn hét lên:
- Được, ta vào đây!
Sau đó thì hắn chạy lùi lại mấy bước lấy đà, rồi thì "bùm" một tiếng, nhảy luôn vào trong hồ nước.
Tuy đây chỉ là ký túc xá của học viện, nhưng dù sao thì nó cũng là nơi ở dành cho những chiến chức giả, nên hồ bơi ở đây tuy không lớn bằng hồ bơi ở biệt thự của hắn, nhưng vẫn lớn hơn hồ bơi ở tửu điếm của Tư Ân. Vì thế mà hai, ba người cùng tắm chung cũng không có vấn đề gì. Tuy vậy, Khiết Tây Tạp vẫn còn chê nhỏ, nàng nghe tiếng Mộ Dung Thiên tắm rửa kỳ cọ ở bên cạnh mà trong lòng thấp thỏm bất an, vội giơ hai tay lên để che các bộ phận quan trọng, chỉ sợ ma trảo của hắn sẽ chạm vào. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ tắm chung với một nam tử chỉ vừa mới quen biết được một tuần, tuy đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nàng vẫn ngượng ngùng và mặt nóng ran, đỏ bừng đến tận mang tai.
May là Mộ Dung Thiên chỉ muốn tắm rửa cho nhanh để còn đi gặp Lộ Thiến, vì thế mà hắn không hề làm điều gì bậy bạ. Tuy nhiên, cái miệng của hắn thì lại không chịu yên phận chút nào, sau khi thoải mái thở ra vài tiếng thì hắn lại cất giọng hát vang bài ca tục tĩu “Thập Bát Mô”:
Mạc a mạc, thân thủ mạc tỷ hung thượng bàng
Ngã hung hợp liễu nhĩ thân trung
Thân thủ mạc tỷ chưởng ba trung
Chưởng ba loan loan tại lưỡng bàng
Thân thủ mạc tỷ nhũ đầu thượng,
Xuất lung bao tử vô chích dạng.....[1]
Giọng hát của Mộ Dung Thiên thật chẳng khác nào tiếng vịt kêu, nhưng do hắn ngày ngày cứ luyện hát bài “Thập Bát Mô” này từ nhỏ nên hát rất nhuần nhuyễn và đầy đủ ý vị, cho dù có là các tỷ muội ở chốn thanh lâu thời xưa cũng chưa chắc đã đạt đến trình độ ấy. Còn khi Khiết Tây Tạp nghe được những lời đó thì lại có cảm giác như bản thân mình đang trải qua tình huống như ở trong bài hát vậy, tựa như có một bàn tay thực sự theo giọng hát của hắn mà thăm hỏi các vị trí trên người nàng. Dù sao thì nàng vẫn còn trong trắng, chưa từng trải qua những chuyện thế này nên toàn thân chợt mềm nhũn hẳn ra.
Khiết Tây Tạp một mực không dám lên tiếng, khiến cho phòng tắm khá yên tĩnh, điều này làm cho Mộ Dung Thiên cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:
- Ê, huynh đệ, sao ngươi im lặng thế? Có muốn ta dạy ngươi hát bài này không? Mỗi lúc tắm mà hát bài đó lên thì sẽ rất thú vị, nói không chừng còn có khả năng dẫn đến cao trào nữa đó nhé!
Khiết Tây Tạp trả lời đầy thiểu não:
- Không, không cần đâu. Khi ta tắm rửa thì không thích làm những chuyện khác.
- Ủa, thế à!
Mộ Dung Thiên tỉnh ngộ, rồi lại tiếp tục hát:
Thân thủ mạc muội thí cổ biên
Hảo tự dương dương đại bạch miên
Thân thủ mạc tỷ đại thối nhân
Hảo tượng đông qua bạch ti ti
Thân thủ mạc tỷ bạch tất loan
Hảo tượng lê ngưu vãn nê trần.....[2]
Hát xong bài Thập Bát Mô ngắn ngủi thì Mộ Dung Thiên cũng tắm xong. Chợt có những tiếng róc rách vang lên, thì ra hắn đã đứng dậy và hỏi:
- Tạp Hy huynh đệ, sao ngươi vẫn chưa tắm?
Khiết Tây Tạp lúc này đã bị "bàn tay trong tưởng tượng" sờ soạng khắp người theo những lời hát hạ lưu kia khiến cho xuân tình nhộn nhạo, nghĩ đến thân hình trần truồng của hắn đang ở cách mình không xa, thì nàng vừa sợ vừa thẹn, vội đáp:
- Ta...ta đang tắm đây.
Dứt lời, nàng vốc một chút nước rồi hất lên người, tạo ra tiếng nước bì bõm như đang tắm.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Vậy ngươi cứ từ từ mà tắm nhé, ta đi trước đây.
Nói xong, hắn cứ tồng ngồng như thế mà bước ra cửa, và đi về phòng thay quần áo.
Khiết Tây Tạp như trút được gánh nặng, nàng đứng lên tính đi ra khóa cửa lại, nhưng mới đi được nửa đường thì cửa bỗng nhiên lại bị đẩy ra, khiến cho Khiết Tây Tạp lại bị kinh hoảng và hét lên một tiếng, hai tay hoảng hốt che đi những vị trí trọng yếu trên người. May mà đèn vẫn còn tắt, nên toàn bộ phòng tắm đều tối mịt, bằng không với tư thế chính diện như vậy thì cái gì cũng bị nhìn thấy hết rồi.
Khiết Tây Tạp tựa như một nữ tử bị cường bạo, run giọng hỏi:
- La Địch, ngươi....ngươi lại muốn làm gì?
Mộ Dung Thiên cười hắc hắc nói:
- Tạp Hy, ngươi biết không, vừa rồi ta đã phát hiện ra một bí mật.
Giọng cười của hắn thật quỷ dị, khiến Khiết Tây Tạp nghe xong thì chợt cảm thấy choáng váng. Xong rồi, xong hết rồi, có lẽ lúc nãy hắn đã phát hiện ra mình là nữ nhân rồi, nhưng chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
Mộ Dung Thiên cười dâm đãng, nói:
- Tạp Hy, vừa rồi tắm rửa, ta “vô ý” nhìn thấy cái mông của ngươi, quả là vừa trắng tròn lại vừa cong lên, quả thật không khác gì mông của đám nữ nhân à nha. Thảo nào ngươi không dám bật đèn cùng tắm với ta, sợ ta sẽ cười cợt ngươi chứ gì? Yên tâm đi, ta rất kín miệng đấy nhé, hắc hắc!
Nói xong, hắn liền đóng cửa cái rầm.
Khiết Tây Tạp nghe vậy gần như muốn khóc, ngoài phụ mẫu ra, chưa có nam tử nào khác nhìn thấy được ngọc thể của nàng, thế mà lại bị hắn thấy hết toàn bộ kể cả bộ vị kia. Khiết Tây Tạp cảm thấy trời đất xung quanh như đang sụp đổ, vì nơi thiêng liêng thuần khiết nhất ở trong lòng thiếu nữ đã bị vấy bẩn. Ngay từ ngày đầu nhìn thấy tên sắc lang ở cùng phòng này thì nàng đã có một dự cảm đáng sợ rồi, quả nhiên là điều bất hạnh ấy đã trở thành hiện thực.
Chính vào lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra lần thứ ba. Khiết Tây Tạp đã bị dọa đến mức kinh hãi quá độ và trở nên hoàn toàn chết lặng, dù cho có bị gã bạn cùng phòng này nhào vào cưỡng gian thì đối với một người đã nản lòng thoái chí như nàng, hẳn cũng sẽ chẳng còn tâm trí đâu để phản kháng nữa.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng vẫn chưa biết thân phận nữ nhân của nàng, mà cho dù có biết thì hắn cũng sẽ không làm ra cái chuyện cầm thú như vậy. Lần này hắn lại hỏi vào chính sự:
- Tạp Hy huynh đệ, thiếu chút nữa là ta quên mất, hình như ngươi không phải là người địa phương đúng không? Nếu một mình ở lại học viện thì sẽ rất cô đơn, hay là cuối tuần này về nhà ta ăn cơm nhé?
Hết
===========================================
Chú thích
[1] Nguyên văn
摸啊摸,伸手摸姐 胸上旁
我胸合了你身中
伸手摸姐掌巴中
掌巴弯弯在两旁
伸手摸姐乳头上
出笼包子无只样……
Dịch nghĩa (bản dịch của hieusol - TTV):
Đưa tay sờ lên bờ ngực em,
Ngực anh kề sát ngực em ,
Đưa tay sờ vào trong bàn tay em,
Bàn tay đang che cả hai bên ngực,
Đưa tay sờ lên đôi núm vú,
Cặp bánh sữa biến hóa đa hình đa dạng...”
Dịch thơ (bản dịch của hieusol - TTV):
Sờ lên tòa ngực đương thì,
Ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh,
Sờ lên ngón nhỏ mong manh,
Đang che giấu đóa ngực trinh nõn nàng,
Sờ đôi núm đỏ ta mơn,
Muôn hình biến hóa Vu sơn mơ màng…
[2] Nguyên văn:
伸手摸妹屁股边
好似扬扬大白绵
伸手摸姐大腿儿
好像冬瓜白丝丝
伸手摸姐白膝湾
好像犁牛挽泥 尘……
Dịch nghĩa (bản dịch của hieusol - TTV):
Tựa bông gòn mềm mại êm sướng tuyệt vời,
Đưa tay sờ đến bắp đùi em,
Ngon lành như quả bí mơn mởn,
Đưa tay sờ đến đầu gối em,
Sướng như trâu cày kéo ruộng bùn....”
Dịch thơ (bản dịch của hieusol - TTV):
Sờ cặp mông nẩy săn cao,
Sướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn,
Sờ đùi non, chiếc đùi non,
Ngon như quả bí chắc thon mát lành,
Sờ lên đầu gối nhanh nhanh,
Sướng dường trâu kéo cày banh ruộng bùn…
Lời tác giả: Trong những chương qua, mọi tình tiết đều rất nhàn nhã chậm chạp. Một cuốn tiểu thuyết phải có mở có thắt, nếu tình tiết lúc nào cũng khẩn trương thì sẽ dễ khiến cho người đọc cảm thấy mệt mỏi, cho nên nhằm giúp mọi người được buông lỏng, ta đã dùng sự khẩn trương làm nền móng, có phải là bổn đạo tặc rất nhân hậu chăng? Tuy nhiên, những tình tiết sau này sẽ không còn ung dung nhẹ nhàng như thế nữa, mà chúng sẽ từ chậm rãi chuyển thành khẩn trương dập dồn, bất cứ lúc nào cũng sẽ có chương rất ư kích thích, khiến cho các huynh đệ đảo lộn ruột gan cho xem, đến lúc đó thì đừng trách ta nhé.