Dị Giới Dược Sư

Quyển 4 - Chương 65: Tinh linh




Thuần thú sư nghe vậy thì giật mạnh sợi dây cương đang điều khiển con ma thú, do bất ngờ nên thân hình của Khải Sắt Lâm bị mất thăng bằng và đổ ập về phía trước, đúng lúc đó chợt có một cánh tay vươn ra giữ lại tấm thân mềm mại của nàng, chỉ có điều nó lại ôm trúng vào cái nơi êm ái nhất mà thôi.

Ngay lập tức, sắc mặt của Khải Sắt Lâm đanh lại, tuy nói trong lúc nguy cấp, có lẽ là do hắn không cẩn thận nên mới ôm nhầm chỗ, nhưng cũng không loại trừ khả năng bị tên sắc lang cố ý; hơn nữa, vì sao hắn lại muốn thuần thú sư dừng lại đột ngột chứ? Rõ ràng là có ý đồ muốn chiếm tiện nghi mà. Thế là Khải Sắt Lâm nhịn không được, liền ném chuyện mà Bích Dạ phó thác qua một bên, nàng nổi giận quát:

- Ngươi....

Nàng còn chưa kịp nói gì tiếp thì Mộ Dung Thiên đã nhảy xuống đất và bước về hướng ngõ hẻm ồn ào kia.

Khi đến gần đám đông, Mộ Dung Thiên rốt cuộc mới nhìn rõ được cái bóng đen kia, thì ra đó là một thiếu nữ có đôi tai dài, y phục lam lũ. Trên người nàng bám đầy những vật bẩn thỉu, ngay cả khuôn mặt cũng bị vết bẩn che khuất, khiến cho người ngoài không nhìn rõ dung mạo, ngoại trừ một đôi mắt to sáng long lanh, tuy nhiên, vì bị mọi người ức hiếp nên không dấu được vẻ khiếp sợ, thân thể nhỏ bé của nàng cứ khẽ run lên rừng đợt. Lỗ tai của nàng so với Thỏ yêu Lạc Na thì có phần dài hơn, nó biểu thị thân phận độc nhất vô nhị của nàng - Tinh Linh tộc.

Tinh Linh tộc rất am hiểu ma pháp, vì thế mà Mộ Dung Thiên thật không thể nghĩ ra tại sao nàng lại lưu lạc đến nông nỗi này, do đó nên hắn hỏi một nam nhân đang say sưa chửi mắng ở bên cạnh:

- Nàng ta có chuyện gì thế?

Nam nhân kia đang chửi mắng, vừa nghe hắn hỏi thì lập tức trả lời:

- Còn sao nữa, ả chỉ là một kẻ “vô chức giả”, là một loại phế vật trong xã hội này thôi. Có chết cũng đáng đời!

Một phụ nhân đứng bên cạnh cũng chanh chua bổ sung:

- Đúng đó, tiểu yêu tinh này trước kia thì vẫn ỷ lại vào sự bảo hộ của phụ mẫu, nên cứ giống như một loại ký sinh trùng không bỏ công lao động mà vẫn có thể ung dung sống tại Phật Lạc Lý Tư.

Lại một người nữa chen vào nói:

- Đúng thế, chỉ tiếc rằng hai vị ma pháp sư tức phụ mẫu của ả vì tham công, trong lần công thành trước của ma thú mà lại đi bảo vệ thành U Minh, vốn là một tòa thành chỉ thuộc cấp thứ tư. Kết quả là hầu như toàn bộ người ở đó chết sạch, bao gồm cả song thân của ả trong đó, ha ha!

Đối với một chuyện đáng thương như thế mà gã lại không có nửa phần thương tiếc nào, trái lại còn thốt lên với giọng nói hả hê thì thật là quá đáng.

- Không phải như thế, song thân của ta biết được lực lượng của tòa thành nhỏ kia rất mỏng manh, vì thế nên mới chủ động đề xuất yêu cầu được đến đó viện trợ cho họ.

Âm thanh yếu ớt ấy được phát ra từ miệng của nàng Tinh Linh kia. Mộ Dung Thiên nghe được thanh âm đó rất êm tai, giống như tiếng chuông ngân vậy, rất dễ nghe. Tuy nàng bị mọi người ức hiếp, bản thân vẫn rất khiếp sợ, nhưng đôi mắt to lại sáng rực vẻ kiên cường bất khuất, cố gắng biện minh cho song thân. Chỉ tiếc rằng sự biện minh của nàng không những là không có tác dụng gì, mà trái lại còn khơi dậy sự phẫn nộ mãnh liệt hơn của chúng nhân. Thế là một trận mưa rác rưởi lần thứ hai được ném tới tấp vào người nàng.

- Còn dám cãi nữa hả, đập chết ngươi luôn!

- Không sai, rõ ràng là họ muốn lập công thăng chức, vậy mà ngươi còn muốn nói tốt cho họ nữa hả!

- Xem ra còn phải giáo huấn nó một lần nữa đây, mọi người không nên khách khí.

- .......

Hiển nhiên, lời của tiểu Tinh Linh tuyệt đối là sự thật, tuy niên kỷ của nàng vẫn còn nhỏ, nhưng tâm hồn đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, tuyệt sẽ không nói dối. Do đó mà Mộ Dung Thiên rất tin tưởng vào trực giác của mình. Hơn nữa, rõ ràng tiểu Tinh Linh này không có khả năng đảm nhiệm chức nghiệp gì, vì thế mà phụ mẫu của nàng quyết không thể vì tham công hay thăng chức, hay những vật ngoài thân mà bỏ rơi nữ nhi của mình. Nàng ta vốn chỉ là một người không có năng lực tự sinh tồn, nên họ không thể vì bất cứ chuyện gì mà đi mạo hiểm bảo vệ một tòa thành có lực lượng yếu kém được. Chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra, đó là việc song thân của Tinh Linh thiếu nữ này là những vị ma pháp sư đầy lòng bác ái, họ thà từ bỏ mạng sống, thậm chí là cả con ruột để đi cứu những sinh mệnh khác. Mộ Dung Thiên nghĩ tới đây thì trong lòng thầm chấn động, họ đúng là một đôi phu thê đáng kính, chẳng những hy sinh vinh dự cá nhân, mà cả nữ nhi của mình dù không được ai bảo vệ chở che cho thì cũng đành lòng dứt áo ra đi. Không ngờ, sự hy sinh cao đẹp đó không được báo đáp xứng đáng, mà hậu nhân của họ còn phải chịu khổ vì khinh thường và sỉ nhục nữa! Đừng nói một nơi giàu có phồn thịnh như Thần Phong đại lục, mà ngay cả một nơi thiếu thốn tài nguyên và vật chất như địa cầu thì đối với những anh hùng liệt sĩ hy sinh vì đất nước, tất cả đều phải được mọi người tôn kính mới phải! Khi chưa biết đến số phận của một “vô chức giả”, Mộ Dung Thiên chưa từng nghĩ đến cảnh ngộ của họ lại có thể thê thảm như thế này, thậm chí, ngay cả tên ăn mày ở địa cầu cũng không bằng.

Nhìn mọi người vẫn còn đang không ngừng chửi mắng, ném vật ô uế vào người của thiếu nữ Tinh Linh, Mộ Dung Thiên nhịn không được hét:

- Dừng tay!

Tuy nhiên, chúng nhân vốn không hề để ý đến lời nói của hắn, mặc dù hắn đang mặc y phục ẩn sĩ và không để lộ thân phận một cách rõ ràng, nhưng ai nấy đều nghĩ rằng những người đã đến khu bần cùng này thì hẳn cũng phải là giới thường dân như họ, vì thế mà họ chẳng những vẫn tiếp tục ngược đãi tiểu Tinh Linh đó, mà lại còn cảm thấy rất sảng khoái nữa. Gã nam nhân mắng chửi thậm tệ người ta vẫn chưa thấy đủ, gã cười lạnh châm chọc Mộ Dung Thiên:

- Ngươi xen vào chuyện của người khác làm gì?

Nghe xong lời đó thì Mộ Dung Thiên cực kỳ phẫn nộ, hắn không thể áp chế được rồi hét lớn:

- Ta nói dừng tay, con bà nó, các ngươi không nghe thấy hả!?

Kèm theo tiếng hét là một quả băng cầu được phụt mạnh ra từ lòng bàn tay của hắn, nó lơ lửng dừng lại trong không trung và không ngừng tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo.

- Băng….Băng hệ ma pháp sư!

Tất cả mọi người đều đình chỉ động tác, ánh mắt khó tin nhìn vào quả băng cầu đang lơ lửng trên không trung, thân thể của họ không nhịn được mà run lên, không phải vì cái lạnh tỏa ra từ quả băng cầu, mà họ run vì thân phận của chủ nhân nó. Địa vị giai cấp tại Thần Phong đại lục rất được coi trọng, nếu một kẻ thường dân mà đắc tội với một vị ma pháp sư dù chỉ là cấp thấp, thì hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi, huống chi còn là Băng hệ pháp sư – trong một trăm Thủy hệ pháp sư thì mới có được một người. Vì thế, nếu như hắn nổi điên lên mà giết sạch những người ở đây, thì có khi công hội sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Tuy nhiên, dù sợ hãi, nhưng những người có mặt tại đây cũng không dám chạy trốn, bởi vì địa vị của ma pháp sư cực kỳ cao quý, và uy nghiêm của họ cũng là bất khả xâm phạm, dó đó mà đám người thường dân này tuyệt không có khả năng chống lại, họ chỉ có thể dùng ánh mắt đầy thành ý để cầu xin tha thứ.

- Xin…..xin lỗi….ma….ma pháp sư tiên sinh, bọn chúng ta không cố ý….cố ý mạo phạm ngài đâu.

Người đầu tiên lên tiếng chính là gã chửi hăng nhất lúc nãy, thậm chí, vừa rồi gã còn chế nhạo Mộ Dung Thiên nữa. Hiển nhiên là gã đang sợ tới cực điểm, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lách cách, đầu gối nhũn ra, xem có vẻ như không chống đỡ nổi mà có thể quỳ thụp xuống bất cứ lúc nào. Sau khi xin lỗi, dường như gã cảm thấy vẫn chưa đủ, nên vội tát mạnh vào mặt một cái, sau đó thêm cái nữa, rồi ba cái tát....miệng thì không ngừng cầu xin:

- Ta đáng chết, ta đáng chết....

Khuôn mặt của gã bị ăn vài cái tát thì sưng húp lên, rõ ràng là không dám lưu tình chút nào.

Những người khác đang có mặt đều như vừa tỉnh mộng, mỗi người ai nấy đều như chim sợ cành cong, vội vàng cuống quít xin lỗi:

- Ma pháp sư tiên sinh, ngài đại nhân đại lượng, xin….xin hãy tha thứ cho chúng ta.

- Là….là chúng ta có mắt như mù, xin lỗi ngài!

- ....

Mới vừa rồi bọn họ còn hung hăng kiêu ngạo như thế, vậy mà bây giờ đột nhiên lại như cừu non đáng thương đang đứng trước mặt cọp. Sở dĩ họ có dáng vẻ đáng thương như thế thì đều do bản thân họ không có chút dũng khí để đấu tranh chống lại số phận, chỉ u mê lấy làm sung sướng khi ức hiếp được những người thấp kém và thê thảm hơn; vả lại, họ còn tùy tiện bóp méo sự thật, biến một đôi ma pháp sư Tinh Linh lương thiện thành những người tranh công hám danh. Bản thân họ không phải là không có khả năng suy đoán ra điều đó, có khi họ cũng hiểu được sự thật về đôi phu thê ma pháp sư kia, nhưng chẳng qua là họ đổi trắng thay đen để khiến cho lòng của họ cảm thấy thoải mái hơn khi khinh nhờn tiểu Tinh Linh đáng thương này.

So với Mộ Dung Thiên thì những người này còn có vẻ vô sỉ hơn, vì vậy mà hắn không có cách nào tiếp tục phẫn nộ được, hắn chỉ xót xa thở dài nói:

- Các ngươi đi đi.

Hắn vốn không muốn giết bọn họ, và cũng không chắc là sẽ giết được, bởi vì dù cho hắn có xuất toàn lực thì cũng chỉ có thể tạo ra một quả băng cầu nhỏ mà thôi. Thậm chí, còn xa lắm mới có thể sánh bằng thực lực của một Băng hệ ma pháp sư thuộc cấp thấp nhất.

Đám người kia vừa được đại xá, thì vội chuồn đi chỉ trong nháy mắt, tựa như tại đây chẳng hề xảy ra việc gì.

Mộ Dung Thiên bóp vỡ quả băng cầu, rồi bước đến trước mặt tiểu Tinh Linh. Hắn một vươn tay ra và nói:

- Hãy đi theo ta nhé, chịu không?

Tiểu Tinh Linh tròn xoe mắt, nàng không thể hiểu nổi, một vị Băng hệ pháp sư cao quý như vậy mà sao phải tự hạ mình đi giúp đỡ một kẻ “vô chức giả” như nàng chứ? Tuy hoài nghi, nhưng nàng vẫn nghe lời mà chìa tay ra, khoan hãy nói chuyện khác đã, chỉ cần là yêu cầu của ma pháp sư thì nàng đã không dám kháng cự rồi.

Nhưng tiểu Tinh Linh chỉ đưa tay ra nửa vời, và cũng không dám nắm lấy bàn tay của Mộ Dung Thiên, bởi vì nàng thấy trên tay của mình dính đầy các thứ vỏ trái cây hư nát và bùn đất bẩn thỉu nên có phần rụt rè, sợ sẽ làm dơ tay hắn.

Mộ Dung Thiên mỉm cười, đưa bàn tay tới gần hơn, hắn không chút do dự nắm lấy bàn tay nhỏ bé dính đầy vật dơ kia, rồi kéo thân thể nhỏ nhắn của nàng đứng dậy, nói:

- Từ nay về sau, sẽ không ai có thể ức hiếp muội nữa!

Thế rồi hắn dẫn tiểu Tinh Linh trở lại “chiếc xe” ma thú, cười áy náy nói với Khải Sắt Lâm:

- Thật xin lỗi, Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta còn chút việc, sợ rằng sẽ không thể đi với nàng được nữa.

Dứt lời, hắn móc hết toàn bộ kim tệ từ trong người ra, nhét một đống vào tay Khải Sắt Lâm rồi nói tiếp:

- Chút tiền này tuy không nhiều, nhưng hy vọng nó sẽ giúp ích cho nàng. Nếu sau này có chuyện gì rắc rối thì cứ đến tìm ta. Địa chỉ của ta là đường Mộng Huyễn, khu 6 phòng 118, phố Hoàng Kim. Chúng ta vẫn có thể xem nhau là bằng hữu tốt phải không?

Mộ Dung Thiên dùng từ “bằng hữu” để biểu lộ lập trường của riêng mình. Nói một cách khác, bọn họ thuần túy chỉ là hảo bằng hữu, sẽ không phát triển ra quan hệ gì khác. Rồi hắn không đợi Khải Sắt Lâm trả lời, liền xoay người nói với thuần thú sư:

- Xin hãy đưa vị tiểu thư xinh đẹp này về nhà giúp ta.

Thuần thú sư vừa rồi cũng nhìn thấy được Mộ Dung Thiên đã phát ra quả băng cầu, do đó mà y luôn miệng nói:

- Ma pháp sư tiên sinh, ngài khách khí rồi.

Còn về việc Mộ Dung Thiên tại sao phải mang tiểu Tinh Linh theo thì y ngàn vạn lần không dám hỏi đến.

Mộ Dung Thiên ôn hòa nói với tiểu Tinh Linh:

- Đi thôi, chúng ta về nhà.

Nói xong, hắn liền kéo tay nàng đi trở lại phương hướng của cái truyền tống trận lúc nãy để về nhà. Đối với việc lưu giữ tiểu Tinh Linh này, hắn hoàn toàn không có nguyên nhân gì đặc biệt, mà lại rất đơn giản. Đó là vì Mộ Dung Thiên thủy chung vẫn không thể nào tiếp thụ được cái quy tắc tàn nhẫn “tố chất quyết định vận mệnh” của Thần Phong đại lục này; còn nhân nghĩa, lương tâm, tôn nghiêm và tình người thì lại bị cái quy tắc quỷ quái đó dẫm đạp lên, biến giá trị của chúng thành không đáng một đồng. Không sai, bản thân hắn đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dâm tiện, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì vẫn là con người, mà đã là người, thì nhất định phải có lòng thương hại đối với đồng loại, đó chính là cách làm người tối cơ bản nhất, bằng không thì so với ma thú lại có khác gì đâu? Mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì hắn và nàng đều đồng cảnh ngộ, đều bị người đời từ bỏ.

Khải Sắt Lâm trợn trừng hai mắt nhìn Mộ Dung Thiên đi xa, trong lòng nàng tràn ngập nghi vấn nhưng lại không thể mở miệng hỏi được gì. “Keng, leng keng.....” Những tiếng kêu trong trẻo vang lên, thì ra toàn bộ kim tệ trong tay nàng đều đã rơi lả tả trên mặt đất.

Hết