Dị Giới Dược Sư

Quyển 2 - Chương 21: Luyện đan




Hắn lấy ra từ trong người một hạt nhỏ màu trắng, đặt trên bàn tay, hai mắt nhắm lại, tinh thần lực nhanh chóng tụ tập dưới sự điều dẫn của ý niệm: "Hỡi không gian tự do, hãy nghe lời triệu hoán của ta, khuếch trương mau!" Lần đầu tiên sử dụng “triệu hoán chú ngữ”, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất lạ lẫm và cũng không được thuận miệng cho lắm. Tuy nhiên, hiệu dụng của chú ngữ thì không cần nghi ngờ gì nữa, sau khi Mộ Dung Thiên niệm xong thì hạt châu nhỏ bật lên một tiếng “ba” rồi sau đó liền hóa thành một khối “không gian dung khí” (hộp đựng) trong suốt hình lập phương, mỗi cạnh dài chừng nửa thước.

Hạt châu nhỏ màu trắng này chính là Trữ Vật Châu do đặc thù chức nghiệp Không Gian Thuật Sĩ chế tạo thành, có thể khiến những vật dụng cỡ lớn, khó mang theo bên mình thu nhỏ lại và đưa vào trong đó. Khi niệm chú Không Gian Triệu Hoán, Trữ Vật Châu sẽ khôi phục lại nguyên hình. Nghe nói Không Gian Thuật Sĩ đạt đến tông sư cấp bậc có thể chế tác Trữ Vật Châu chứa vừa một ngôi nhà nhỏ. Do ai ai cũng đều có thể sử dụng nên Trữ Vật Châu đã trở thành một vật thiết yếu trên Thần Phong đại lục, nhưng vấn đề là trọng lượng vật phẩm không thu nhỏ lại theo thể tích mà chỉ tăng thêm mật độ thôi.

Mộ Dung Thiên thò tay vào trong Trữ Vật Châu và lấy ra một vạc thuốc rộng năm thốn, cao bảy thốn. Ở đây nhiệt độ thấp hơn dưới chân núi rất nhiều, nên sau khi khô mồ hôi, hàn ý liền len lỏi vào tâm thức khiến cho Mộ Dung Thiên thoáng rùng mình, hắn vội lấy ra một chiếc áo lông thú ở trong Trữ Vật Châu khoác lên người. “Tư Ân quả là sáng suốt, nếu lão không nhắc mình mang thêm quần áo thì có phải là sẽ chết cóng rồi không?” Hắn thầm cảm ơn lão ấy.

Mộ Dung Thiên lần lượt cho tất cả dược vật vào trong vạc, đậy nắp lại, rồi khoanh chân ngồi xuống và dùng chú ngữ Kiến Lập Khế Ước để theo dõi tình hình bên trong vạc trong lúc luyện thuốc. Với loại chú ngữ này, những gì xảy ra bên trong lò luyện đều sẽ truyền vào đầu hắn, và đồng thời hắn cũng có thể khống chế độ lửa lớn nhỏ thông qua ý niệm của mình.

Đỉnh luyện thuốc lúc bán ra đã được Hỏa Hệ ma pháp sư dung nhập một lượng hỏa nguyên tố nhất định, không cần phải sử dụng những thứ lạc hậu như gỗ củi. Còn các loại dược vật yêu cầu thuộc các nguyên tố như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, v..v.. đều chứa trong đỉnh, khi Khế Ước được thành lập sẽ tùy theo ý niệm của dược sư khống chế. Ngoại trừ thảo dược ra, không cần thêm bất kỳ dược vật phụ trợ nào nữa.

Chú ngữ của mỗi loại nguyên tố được chia thành ba phần là công kích, phụ trợ và phòng ngự. Loại mà Mộ Dung Thiên đang sử dụng lúc này chính là một loại thuộc nhóm phụ trợ: "Hỡi những hỏa hệ tinh linh đầy nhiệt tình, hãy tụ tập đến bên cạnh ta, hãy cho ta tạm thời mượn đỡ lực lượng của các ngươi, và trở thành cánh tay đắc lực của ta!"

“Bồng!” Một âm thanh nhỏ vang lên, thì ra có một ngọn lửa từ dưới đáy vạc tỏa ra, sau đó giống như hòn đá ném xuống mặt hồ từ từ khuếch tán và bốc cháy hừng hực. Đây là lần đầu luyện đan, Mộ Dung Thiên không khỏi có chút khẩn trương, hắn cẩn thận khống chế độ lửa lớn nhỏ, đồng thời đề thăng tinh thần lực lên đến mức cao nhất, nên những tình huống diễn ra trong vạc từng ly từng tí đều được phản chiếu lại trong não hắn. Mộ Dung Thiên nhắm hai mắt lại, bởi vì người ở đây luyện dược không cần phải nhìn bằng mắt, mà quan trọng là dùng tâm để cảm ứng. Loại phương pháp phức tạp này không ngờ lại còn cao cấp hơn cả cách luyện dược đơn giản ở địa cầu rất nhiều lần.

Cái gọi là Vi Cảm độ kia là được biểu hiện ở trình độ nắm bắt và thao túng các nguyên tố thu được nhờ Khế Ước chú ngữ, kể cả việc điều khiển cho lửa trong lò lớn nhỏ thế nào, cùng với số lượng tỷ lệ các loại nguyên tố thủy mộc trong đan dược được thêm vào lò luyện. Phải biết rằng luyện đan là một công việc đòi hỏi sự tính toán khéo léo cực cao, dù chỉ sai tí ti trong việc khống chế độ lửa hay tỷ lệ nguyên tố thì cũng sẽ nhận được một kết cuộc thất bại ngay.

Mặt khác, Vi Cảm độ còn hiển lộ ở khả năng cảm nhận dược vật trong vạc luyện thuốc, người có Vi Cảm độ càng mạnh thì tình huống diễn ra trong vạc khi luyện đan càng phản ánh rõ ràng và chi tiết hơn ở trong đầu. Đối với dược sư đạt đến cấp tông sư, cho dù có dùng hàng trăm loại thảo dược để chế luyện cùng một lúc thì độ lửa vào thời điểm dung hợp nguyên tố của từng loại cũng đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay. Đó là đỉnh điểm của cảnh giới luyện đan.

Trong quá trình thử nghiệm công việc của dược sư, Mộ Dung Thiên không thể không thừa nhận rằng quả thật người ta phải có năng lực bẩm sinh thì mới có thể đảm nhiệm các chức nghiệp. Loại Vi Cảm độ này không phải đơn thuần thông qua học tập là có thể có được. Lấy một ví dụ đơn giản như bảo người ta đi học khứu giác của chó thì vô luận có cố gắng đến đâu cũng là uổng công vô ích.

Hồng, hoàng, lam, thanh, hoàng, bạch…màu sắc ngọn lửa không ngừng biến hóa lặp đi lặp lại nhiều lần, nhiệt độ chợt cao chợt thấp, cuối cùng thì “tách” một tiếng, ngọn lửa như nước triều nhanh chóng thối lui và rồi thì biến mất không còn tăm hơi, cùng lúc đó, Mộ Dung Thiên cũng chợt mở mắt.

Hắn khẩn trương mở nắp đỉnh ra, một mùi thơm ngát lập tức xông lên mũi khiến Mộ Dung Thiên mừng rỡ vô cùng. Hắn đã nghe Mạc Lý An nói qua, hương khí chính là điều chứng minh cho việc luyện đan thành công.

Cầm đỉnh dốc ngược lại, hơn mười viên dược hoàn lăn ra xoay tít trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, điều khiến cho Mộ Dung Thiên phải dở khóc dở cười chính là hình dáng của chúng không theo quy tắc nào cả, đa phần đều méo mó, chỉ có một viên là tương đối thuận mắt. Thông thường, đan dược càng tròn trịa, bề mặt càng sáng bóng thì chất lượng càng tốt. Vì thế, tuy đã thành công rồi, nhưng đáng tiếc là chất lượng có hơi kém, đã vậy mà lại còn có một viên bị vỡ vụn thành những mảnh nhỏ màu sắc xám tro, đó chính là sản phẩm bị thất bại.

Nói tóm lại, lần đầu tiên Mộ Dung Thiên luyện đan mà có được thành quả như vậy, thì hắn cũng tạm khá hài lòng. Hầu hết các dược sư mới vào nghề đều phải thất bại vài lần sau đó thì mới có thể thành công chế luyện được một lô đan dược. Mạc Lý An nói mình là thiên tài xem chừng quả thật không nhầm a! Mộ Dung Thiên cầm trong tay mấy viên Khôi Phục Hoàn bé nhỏ như phân chim, hắn dương dương đắc ý với cảm giác thành công, và hưng phấn đến nỗi gần như muốn khoa chân khoa tay, nhảy múa một hồi.

Mãi một lúc sau, Mộ Dung Thiên mới bỏ mấy viên Khôi Phục Hoàn vào trong Trữ Vật Châu. Nhìn lại thời gian, thì ra gần nửa giờ đã trôi qua, Mộ Dung Thiên hơi giật mình, hắn có cảm giác toàn bộ quá trình như chỉ mới có một hai phút mà thôi, không ngờ trong lúc tập trung tinh thần thì thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.

“Hắc, mang về cho đám Lệ Toa xem thử.” Mộ Dung Thiên nghĩ đến việc mình rốt cuộc cũng có cơ hội khoe khoang, thì lập tức muốn trở về quán ngay. Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy ở trước mặt hắn cách khoảng mười thước có một thân cây cỏ nhỏ quấn lên một thân cây lớn.

Khác hẳn với đại đa số những thực vật sinh trưởng mọc thẳng lên, thân cây nhỏ này lại quấn quanh, giống như một loại dây leo. Tuy nhiên, nó so với dây leo lại ngắn hơn rất nhiều, chỉ dài hơn khoảng một thước, thân bé bằng ngón tay, có văn hoa màu đỏ lan rộng ra từ trung tâm trông giống như da rắn. Toàn thân nó sáng bóng không có một chiếc lá, ở trên ngọn chỉ có một quả nhỏ hình tam giác màu xanh treo lơ lửng. Nó bám trên thân cây lớn sinh động như thật, trông giống một con rắn nhỏ đang nghểnh cổ nhe nanh.

Ngoại hình đặc dị khiến Mộ Dung Thiên vừa nhìn qua đã nhận ra – Xà Tiên quả. Rất nhiều người sẽ nhìn lầm nó là một loại dây leo, bởi vì nó đúng là thực vật thân cỏ, chỉ có điều khác biệt nhỏ là nó không có lá cây, chỉ có thể cắm rễ vào thân cây gỗ, hút lấy dinh dưỡng trong đó để sinh tồn. Nó chính một loại thực vật ký sinh.

Mộ Dung Thiên nhận biết Xà Tiên quả không phải nhờ Dược Vật Nhận Tri Độ mà Thần Phong đại lục truyền cho hắn, lại càng không phải do lão gia hỏa trên giảng đường chỉ dạy cho, mà là vì hắn đã từng dùng Xà Tiên quả để luyện ra một loại thuốc đặc thù – một loại xuân dược cường mãnh có tên gọi là Tu Nữ Dã Phong Cuồng.