Dị Giới Dược Sư

Quyển 19 - Chương 430: Đồng minh




Thấm thoắt lại thêm một tháng qua đi, ma thú quân đoàn đã chiếm được hơn phân nửa lãnh địa của nhân loại, nhưng chúng vẫn hung tợn như trước, chúng tựa như có quyết tâm phải dồn túc địch của mình vào chỗ chết thì mới chịu thôi vậy.

Thủ lĩnh của ma thú quân đoàn vẫn chưa thấy lộ diện, nhưng hắn vẫn dùng trí tuệ vô thượng mà thống lãnh đại quân liên tục gây đả kích trầm trọng cho nhân loại.

Tình thế ban đầu vốn đã mười phần ác liệt, nhưng một tháng sau vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp hơn, mà trái lại, nó càng lúc càng tệ hại hơn. Quân lực của hai phe nam bắc đều đã rơi vào đường cùng, vạn phần nguy ngập. Mỗi ngày tin tức truyền về từ chiến trường đều là những tin xấu, nhân loại đúng là đã bị bức vào quẫn cảnh mà từ đó đến nay chưa bao giờ gặp phải.

Lúc này lại có hai tin tức truyền ra khiến cho toàn bộ đại lục đều phải kinh sợ.

Tin thứ nhất là liên minh Đông Nam và liên minh Tây Bắc đã nghị hòa thành công.

Tin thứ hai lại càng khiến người ta khó tin hơn, đó là liên minh Tây Bắc thống lãnh hết con dân của mình di cư sang đông ngạn đại dương để cùng liên thủ với liên minh Đông Nam mà kháng cự ma thú.

Không ngờ hai thế lực bất lưỡng lập đã bắt tay giảng hòa, thậm chí còn cùng nhau liên thủ để chống lại ngoại địch. Mới nghe qua thì có vẻ như rất hoang đường, cực kỳ hoang đường vậy!

Thù hận từ lâu kéo dài cho tới nay cùng với không biết bao nhiêu là máu huyết đã đổ ra, tất cả những thứ đó đã tạo thành nhân tố chính yếu làm ảnh hưởng đến tư tưởng của mọi người, vì vậy mà họ mới khó có thể tiếp nhận được là thế.

Nếu tỉnh táo để suy nghĩ kỹ một chút, vậy thì việc này cũng chẳng có gì là bất ngờ cả.

Bởi vì, ở trên đời này không bao giờ có bằng hữu vĩnh viễn, và cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Là địch hay bạn, quyết định chỉ bởi một danh từ mà thôi - lợi ích.

Lúc trước, bá nghiệp là lợi ích lớn nhất của đôi bên, vì thế nên họ đã vì dục vọng của riêng mình mà tranh giành cho đến nỗi ngươi chết ta sống.

Nhưng hiện tại, sinh tồn mới là điều quan trọng nhất!

Từ giờ cho đến khi bạo động kết thúc thì còn tới hơn nửa năm, nếu cứ để tình hình tiếp tục phát triển theo đà này, vậy nói không chừng chẳng bao lâu nữa, nhân loại tất sẽ bị diệt vong trước tiên.

Khi sự sinh tồn của mình bị uy hiếp, dã tâm bành trướng thế lực của nhân loại rốt cuộc cũng quay về với nguyên hình, nếu như nhân loại đều bị diệt vong, vậy thì chiến tranh còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Sau khi so sánh thiệt hơn, địa lý ở phía đông nam đại lục tốt hơn ở miền tây bắc nhiều lắm, vì thế nên mọi người mới di cư về nam là vậy.

Thần Phong năm 7272, ngày 13 tháng 6. Đây là một ngày quan trọng có thể ghi lại trong sử sách.

Một cuộc thiên cư lớn nhất và lộ trình xa nhất ở trong lịch sử nhân loại bắt đầu tiến hành.

Vô số hải sủng chở theo hằng hà sa số nhân loại đã xuất phát từ phía tây bắc đại lục và thẳng tiến đến miền đông nam. Đại dương mênh mông bị số lượng nhân loại đông nghìn nghịt che lấp, cuộc thiên cư này quả thật đồ sộ không thể tưởng nổi.

Hai tháng sau, tại thành thị cấp hai Đề Lạp Cách Đạt tại hải cảng Đạt Lạp nội hải, thuộc vùng duyên hải nằm về phía đông nam của Lam Nguyệt.

Tổng chỉ huy của thành Đề Lạp Cách Đạt là Khoa Tư Mạc, gã cũng là một trong những tướng lĩnh trẻ tuổi được quật khởi trong chiến tranh của phe Đông Nam , lúc này đang chiến đấu rất hăng ở trên chiến trường đẫm máu.

Thân là thống soái đầy tôn quý, nhưng gã vẫn đích thân xông ra tiền tuyến mà chém giết, nghe ra cũng có vẻ rất quái dị.

Sau khi trải qua hai tháng, tình huống của ma thú quân đoàn ở phía đông nam lại càng khó có thể khống chế được.

Hiện tại, lực lượng ở trong tay Khoa Tư Mạc đã rất mỏng manh, dưới áp lực cường đại của ma thú quân đoàn, gã chỉ có thể khoác chiến giáp lên người để đích thân lâm trận, hòng kích phát sĩ khí vốn đã bị sút giảm đến thê thảm.

Sau khi chém giết suốt một ngày một đêm, trên người Khoa Tư Mạc đẫm đầy máu, ngoài máu của đám ma thú ra, còn có máu của chính bản thân gã nữa.

Khôi giáp của gã từ lâu đã vỡ nát, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương, có nhiều chỗ đã không còn mảnh khôi giáp nào để bảo hộ nữa, thế nhưng gã vẫn vung mạnh đại đao án giữ trước trận tiền, giống như là một thiết hán vĩnh viễn sẽ không bị sụp đổ vậy.

Hiện tại, gã chính là điểm tựa tinh thần của các binh sĩ, là hy vọng trong cuộc chiến siêu cực hạn này. Một khi gã rời khỏi chiến trường, vậy thì đám binh sĩ sẽ không thể chống đỡ được nữa.

Tuy thành trì sắp bị diệt tới nơi, nhưng gã vẫn không hề buông xuôi. Gã là một thiết huyết hán tử, nếu đám ma thú kia muốn đồ sát toàn thành, vậy thì chúng phải vượt qua thi thể của gã trước đã!

Cũng chỉ có những loại tướng lĩnh như vậy thì mới có thể phát huy hết lực lượng của các binh sĩ dưới tay của mình.

Đám binh sĩ không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc là cái gì đã khiến cho vị thủ lĩnh gầy gò của mình có được lực lượng và dũng khí vô cùng vô tận như thế. Khi đối mặt với ma thú quân đoàn đầy khủng bố kia, gã không tỏ ra sợ hãi chút nào, hào khí can vân, và đã khích lệ sĩ khí thật mạnh, nhờ vậy mà thành Đề Lạp Cách Đạt mới có thể chống cự cho tới hôm nay.

Chỉ có Khoa Tư Mạc mới biết được, mình đã từng là một kẻ rất yếu nhược, nhưng có một người đã dạy cho gã làm sao để trở nên kiên cường!

- Chết!

Trong tiếng quát vang, đại đao trong tay Khoa Tư Mạc đã chém thân thể của một con ma thú thành hai mảnh, cùng lúc đó, trên người gã cũng có thêm một vệt máu, nhưng gã không hề nhíu mày chút nào, lúc này chỉ trở tay chém bay đầu thêm một con khác đang nhào tới tấn công mình.

Đột nhiên gã cảm thấy hoa mắt. Đó chính là dấu hiệu của sự thoát lực. Khoa Tư Mạc thò tay vào túi sờ soạng một lúc mà không tìm được gì cả, bao nhiêu Khôi phục đan đều đã bị dùng hết trong trận này rồi.

Lúc này một con Phong yêu hồ cấp A, nổi tiếng là một loại ma thú rất xảo trá, nhìn thấy cơ hội tốt liền nhảy chồm về phía Khoa Tư Mạc, đồng thời, nó giơ móng vuốt sắc bén lên rồi vồ lấy Khoa Tư Mạc.

Nếu là lúc bình thường thì Khoa Tư Mạc chẳng xem ma thú cấp A ra gì, nhưng lúc này gã đã như đèn gần cạn hết dầu, nên chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn móng vuốt sắc bén của nó đang sắp tước lấy sinh mạng của mình.

Bỗng nhiên có một mũi tên xé gió lao tới, tốc độ nhanh như thiểm điện và cắm phập vào não bộ của con Phong yêu hồ một cách rất chuẩn xác, sau đó còn mang theo nó bắn sượt qua người của Khoa Tư Mạc nữa.

Khoa Tư Mạc cực kỳ kinh ngạc, bởi vì mũi tên kia không phải được bắn ra từ hậu phương, mà là ở phía trước.

Sau đó, ở xa xa tại nơi chân trời, có rất nhiều bóng người xuất hiện.

Những người kia đông như kiến cỏ vậy, sau khi vừa xuất hiện thì lập tức lao vào cuộc chiến. Bọn họ hung hãn dị thường, trực tiếp lao vào đám ma thú mà chém giết, mà phương thức chiến đấu cũng hơi có phần dã man, đánh cho đám ma thú thất điên bát đảo và phải bỏ chạy trối chết.

Lá chiến kỳ của đối phương càng lúc càng tiến đến gần. Khoa Tư Mạc vốn rất quen thuộc với lá chiến kỳ đó, bởi vì nó đại biểu cho địch nhân của gã. Nói chính xác hơn thì những người kia đã từng là địch nhân của gã.

Người Tây Bắc thiên cư sang miền đông, sau hai tháng, rốt cuộc họ cũng đã đến nơi!

Trong đại đa số các tướng lĩnh, không một ai có thể ngờ rằng, kẻ giải cứu cho thành Đề Lạp Cách Đạt tránh khỏi bị diệt vong lại là quân Tây Bắc.

Cũng y như vậy, quân Tây Bắc cũng không thể ngờ được, lại có một ngày mình sẽ kề vai tác chiến với tử đối đầu của mình.

Người của song phương đối với sự liên thủ này đều cảm thấy khá hoang đường.

Sau cùng, một vị tướng lĩnh bước ra từ phía quân Tây Bắc. Gã là một cung tiễn thủ và tuổi còn rất trẻ. Với số tuổi đó mà đã có thể thống lãnh một cánh quân, hẳn là gã phải có thành tựu rất xuất sắc.

Nhưng điều khiến người ta phải giật mình đó là gã cung tiễn thủ kia lại bị mất hết một tay.

Đối với cung tiễn thủ mà nói, sự khiếm khuyết đó chính là điểm trí mạng của họ. Cung tiễn thủ mà bị mất đi một tay thì chẳng khác nào đã mất đi sinh mạng trong võ đạo vậy.

Thế nhưng lại không có ai dám xem thường gã, mà trái lại, tất cả tướng sĩ, kể cả người của liên quân Đông Nam cũng đều tỏ ra tôn kính gã.

Dựa vào nghị lực kiên định và trí tuệ, sau khi mất đi một tay, gã trái lại đã vươn lên không ngừng, khiến cho tu vi hiện nay còn cao hơn cả khi còn đủ hai tay nữa, đồng thời đã sáng tạo ra kỳ tích, và nổi danh khắp đại lục là Độc tý cung tiễn thủ Sát Đạt Mễ La.

Sự tích của gã có thể viết thành cả một cuốn lệ chí truyện ký chứ chẳng chơi!

Bỏ qua lập trường đối lập và đứng nhìn từ góc độ của một võ giả, ai ai cũng đều tôn kính gã.

Trong cuộc chiến phân đôi Tát La, cuối cùng Sát Đạt Mễ La đã lựa chọn phe Tây Bắc, bởi vì gã vẫn một mực tin tưởng vào người kia. Sau khi gã bị mất một tay và mất đi hết ý chí, người đó đã khơi lại hy vọng cho gã, và giúp cho gã phát triển tới mức như hiện nay, mặc dù rằng hành động của người kia luôn khiến người ta không hiểu nổi.

Khoa Tư Mạc đã từng chạm trán với Sát Đạt Mễ La ở trên sa trường, và biết rõ Sát Đạt Mễ La là một đối thủ mạnh. Thế nhưng điều mà gã bội phục chính là nghị lực kinh người của đối phương, ngay bản thân Khoa Tư Mạc cũng tự thẹn vì không bằng được.

Người vừa bắn chết Phong yêu hồ để cứu mình hẳn là Sát Đạt Mễ La rồi.

- Hiện ta chỉ suất lĩnh một cánh quân tiên phong mà thôi, đại quân vẫn còn ở phía sau.

Sát Đạt Mễ La chìa cánh tay duy nhất ra, rồi nói tiếp:

- Tuy chúng ta từng là địch nhân, nhưng ta mong rằng, từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể trở thành chiến hữu với nhau!

Khoa Tư Mạc không nói gì, gã cũng vươn một tay ra.

Hai bàn tay lớn cùng bắt lấy nhau!

Từ thời khắc này, một chương mới trong lịch sử nhân loại liền được bắt đầu!

Đại quân Tây Bắc và bách tính của họ cuối cùng cũng lên được lãnh thổ của Đông Nam, sau đó liền nhanh chóng tản ra các phòng tuyến đang chiến đấu với ma thú.

Thù hận không hề gây trở ngại cho sự hợp tác giữa đôi bên.

Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, nếu chỉ biết sống trong thù hận mà không thể đoàn kết lại, vậy thì những gì chờ đón họ ở trước mắt chỉ là diệt vong mà thôi.

Khi lực lượng được nhân đôi lên, cùng với sự nỗ lực chung của cả hai phe, mọi người đã cùng nhau trải qua các trận chiến kinh thiên động địa, thế là đã có rất nhiều sự tích anh hùng vui buồn lẫn lộn được sinh ra.

Đầu năm thứ 7273 của Thần Phong đại lục, ma thú quân đoàn với lực lượng bạc nhược nhất đã tạo ra một trận bạo động vô tiền khoáng hậu, và đã khiến cho nhân loại bị tổn thương rất thảm trọng. Nhưng cũng may, một năm sau thì mọi chuyện cũng kết thúc.

Sau thời gian dài cùng kề vai tác chiến, cuối cùng thì một trận đại kiếp nạn lớn nhất của nhân loại cũng qua đi, mà thù hận giữa họ cũng tan thành mây khói. Đến lúc này mọi người mới phát hiện ra, khi họ cùng sinh sống trên một lãnh thổ thì mọi việc cũng đều rất tốt, so với sống riêng rẽ thì còn tốt hơn nhiều lắm.

Nhớ lại cuộc nội chiến bùng nổ trong những năm trước, nó giống hệt như một giấc mộng vậy.

Cuối cùng, chính ma thú đã nhắc nhở cho mọi người ở trên đại lục biết rằng, chúng mới là địch nhân lớn nhất của họ, chứ không phải là đồng loại. Kể ra thì quả thật là mỉa mai, nhưng cũng may là mọi việc đều đã thành quá khứ rồi.

Thần Phong đại lục lại một lần nữa khôi phục lại hòa bình.

Ma thú bạo động phải vài năm nữa mới lại diễn ra, nhưng chí ít thì cuộc chiến giữa nhân loại với nhau đã hoàn toàn kết thúc.

Song song với đại hội chúc mừng, một tấm bia khổng lồ được dựng lên ở trên mảnh đất của vùng đông nam tại đại lục. Trên bia có khắc tên rất nhiều liệt sĩ đã anh dũng hy sinh trong trận ma thú bạo động vừa qua.

Cùng với việc tưởng niệm các anh hùng đã mất đi, tấm bia đó còn nhằm đề tỉnh hậu nhân, tránh cho việc tự chém giết lẫn nhau đầy nực cười kia lại phát sinh lần thứ hai.

Sau khi trải qua nhiều sóng gió, mọi người lại càng quý trọng nền hòa bình vô giá hơn bao giờ hết.

Hai tháng sau khi ma thú bạo động kết thúc, sáng sớm một hôm nọ, khi mọi người thức giấc thì đều kinh hãi phát hiện ra, ở vùng duyên hải của đông nam chợt xuất hiện một mảnh đất bao la bát ngát!

Ai nấy cũng đều biết, mảnh đất kia bao gồm Tát La và các hải quốc cùng với Mạch Gia đế quốc và các nước ở miền tây bắc đại lục.

Chỉ trong một đêm, đông nam đại lục, hải quốc, và tây bắc đại lục đều tiếp nối lại với nhau. Thần Phong đại lục đã trở thành một khối đại lục chân chính, giống hệt như tên của nó vậy.

Mọi người đều thấy chấn động và cũng không thể giải thích nổi quái tượng này, mà họ cũng không thể dùng hai chữ "kỳ tích" đơn giản như vậy để hình dung nó. Phải nói nó chính là thần tích mới phải! Chỉ có thần mới có được lực lượng thông thiên triệt địa như vậy!

Chẳng lẽ vị thủ lĩnh đứng sau đợt ma thú bạo động vừa rồi không phải là một con ma thú cao cấp nào đó, mà là thần hay sao?

Vì để trừng phạt nhân loại tự chém giết lẫn nhau, thần đã đích thân điều khiển cuộc bạo động đó để cảnh báo cho nhân loại, khiến cho những kẻ bị chìm đắm trong quyền thế và dục vọng phải tỉnh táo lại? Nếu như mọi người vẫn chấp mê không tỉnh, vậy thì cuộc bạo động lần sau rất có thể sẽ là lúc nhân loại bị tận diệt hay sao?

Thế là tin đồn rùng rợn đó liền được truyền đi khắp cả đại lục, rất nhiều người tin tưởng vào nó, đồng thời cũng rất sợ hãi nó, vì vậy mà không ai còn có dị tâm nữa.

Người Tây Bắc lại trở về lãnh thổ của họ, nhưng không còn xảy ra chiến tranh nữa.

Hai liên minh cực lớn liền được hợp nhất và trở thành Thần Phong liên minh, cùng nhau quản lý mảnh đại lục này. Sự phân chia quốc gia cũng không còn nữa, mà chỉ căn cứ vào đất đai của các quốc gia trước kia mà phân thành nhiều khu hành chính khác nhau. Đầu não của các quốc gia đều có thể tham gia nghị sự mỗi khi có một quyết định trọng đại nào.

Trên thực tế, họ vốn là một chỉnh thể đồng nhất, chỉ vì có suy nghĩ khác nhau nên mới nổi lên tranh chấp, để rồi dẫn đến sự phân hóa.

Cũng vào tháng 5 năm đó, ở tại trung bộ của Thần Phong đại lục, và cũng là khu hành chính Tát La, tức thành Tư Ba Đạt Khắc Lộ, hiện đang có rất nhiều người tụ tập tại một ngôi biệt thự cao cấp.

Mâu Cơ, Tân Địch Á, Lộ Thiến, Lạc Na, Lệ Toa, Đình Đình, Khiết Tây Tạp, Lăng Đế Tư, Bích Dạ, Khải Sắt Lâm, Duy Đa Lợi Á, Cách Lôi Lâm, Chu Lợi Á, Nhận Vụ, và Tư Tháp Tây Á, tất cả đều là những trang đại mỹ nữ mà ai ai cũng biết đến.

Những nàng mỹ nữ này đều vì một người mà tụ tập lại đây.

Đối với người kia mà nói, hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng.

Ngày hôm nay, Thần Phong đồng minh đã hủy bỏ lệnh truy nã đối với hắn.

Nguyên tam đại thế lực cùng nhau đầu phiếu để hủy bỏ lệnh truy nã siêu cấp với một người. Sau nhiều năm phát lệnh truy nã, không hiểu vì sao hội nghị lại quyết định hủy bỏ nó, kể cả nhất đại kiêu hùng vốn có huyết hải thâm thù với hắn là Cát Tư, vậy mà lão cũng bầu phiếu hủy bỏ, quả thật đã khiến người ta cực kỳ bất ngờ.

Việc này đã khiến cho toàn bộ đại lục phải xôn xao bàn tán, khen chê không giống nhau. Tuyệt đại bộ phận thì không thể giải thích nổi, và cũng có một số rất ít người giữ im lặng, nhưng những người giữ im lặng đó thì hầu như đều là những bậc tuyệt thế cường giả, hoặc là những người được công nhận là đại hiền giả.

Do đó, người kia cũng trở thành một nhân vật được tranh luận nhiều nhất ở trong lịch sử của Thần Phong đại lục.

Nào là năng lực thống soái không ai bì kịp của hắn, thay đổi lập trường chính trị xoành xoạch, thế giới nội tâm không ai có thể nắm bắt được, cùng với toàn chúc võ kỹ bất khả tư nghị, và lại thêm một số lượng hồng nhan tri kỷ đông đảo mà khiến cho bất luận một nam nhân nào cũng phải hâm mộ, vv.....tất cả những thứ đó đều tăng thêm một lớp thần bí vào truyền kỳ của hắn.

Tài hoa, võ kỹ, trung thành, phản bội, kỳ tích, thương nhân gian trá, thống soái Rạng Đông, lực lượng Tử thần, toàn chúc cường giả, và còn có những đan dược kỳ quái do hắn điều chế ra, tất cả những nhân tố đó đan xen vào một chỗ và hợp thành một hỗn hợp thể đặc biệt vừa của thiên sứ vừa của ma quỷ.

Có rất nhiều người tôn kính hắn, yêu thương hắn.

Và cũng có rất nhiều người khinh bỉ hắn, ghét bỏ hắn.

Ngoài hắn ra, có lẽ trên đại lục này không một ai có thể phân tích được một sinh vật đầy phức tạp như hắn.

Vô luận thế nào, thế giới của tên phản bội kia, cái xiềng xích ở trên người hắn rốt cuộc cũng được cởi ra.

Lúc này đang có hai tiểu hài tử đang chơi đuổi bắt với nhau ở trong hoa viên. Trong đó, một hài tử là tiểu cô nương xinh xắn và cũng là kết hợp thể của Dạ Xoa tộc và Tinh Linh, chừng bảy hoặc tám tuổi. Còn hài tử thứ hai là một cậu bé mi thanh mục tú chừng năm tuổi, nhưng điểm khiến cho người ta chú ý tới nhất chính là đôi răng nanh vừa nhọn vừa dài của cậu bé, quả thật là mười phần đáng yêu.

- Khải Đế, đừng chạy quá xa.

Tiểu cô nương quay đầu lại nói với Duy Đa Lợi Á:

- Mẫu thân, hài nhi biết rồi.

- Lại đây, Khải Đế tỷ tỷ, lại đây bắt đệ đi!

Tiểu nam hài quay đầu làm mặt quỷ, mà không hề để ý tới một viên đá ở dưới chân.

Chu Lợi Á thấy vậy thì kinh hô:

- La Đặc, cẩn thận!

Nhưng đã quá trễ, tiểu nam hài đã dẫm lên viên đá, nhất thời thân thể mất đi sự thăng bằng và nghiêng người sắp té.

Lúc này chợt có bóng người lóe lên, đến khi La Đặc lấy lại tinh thần thì đã bị một nam tử ôm vào lòng.

Đối mặt với người xa lạ, La Đặc không hề sợ hãi, nó mở to mắt nhìn chằm chằm vào người kia. Ở trên người hắn đang toát ra một loại khí tức khiến nó cảm thấy rất thân thiết.

Nhìn tiểu nam hài có tên là La Đặc, trong lòng nam tử nọ cũng dấy lên cảm giác rất quen thuộc. Ngoài khuôn mặt rất giống mình ra, cả tính cách của nó cũng rất giống mình hồi còn nhỏ. Nó đúng là một cậu bé cũng nghịch ngợm, hiếu động và thích quấy rối giống mình vậy.

Gien của hắn đến từ dị giới, còn bá đạo hơn cả Hấp Huyết nữ hoàng, vì vậy mà cuối cùng Chu Lợi Á đã sinh hạ kẻ kế thừa là nam nhân duy nhất của Hấp Huyết hoàng triều. Nhưng điều khiến cho Chu Lợi Á và những người trong nước không biết nên khóc hay nên cười hơn đó là ngoài hai chiếc răng nanh ra, La Đặc chẳng có một điểm nào giống với Hấp Huyết tộc cả, những chỗ khác ở trên người nó đều không có đặc điểm của Hấp Huyết quỷ.

Nam tử vừa xuất hiện, toàn thể không khí của đình viện phảng phất như đều cô đọng lại.

Các nữ tử đều ngơ ngác nhìn hắn, còn nước mắt của Lộ Thiến thì lại tuôn trào như mưa.

Nam tử mỉm cười nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta không phải là La Địch, cũng không phải là Đan Ni Tư hay Sử Mật Tư. Tên của ta là Mộ Dung Thiên!