Dị Giới Dược Sư

Quyển 18 - Chương 423: Ám ảnh




- Đúng vậy, mọi người có kiến nghị gì chăng?

Nhất thời mọi người đều bị tin tức này làm giật mình, mãi qua một lúc sau thì mới có phản ứng.

Tất nhiên họ không có ý kiến gì với đề nghị bầu lại của Bái Yết La, bởi vì quy củ là chết, mà nguyên tắc duy nhất chính là chiến sự thay đổi như chong chóng mà thôi.

Giờ đây tình hình chiến sự đã thấy xuất hiện biến hóa cực lớn, vì vậy mà yêu cầu đối với đại thống soái cũng theo đó mà thay đổi luôn, mà việc bầu lại hầu như cũng đã nằm sẵn trong dự liệu từ trước.

Mắt thấy cơ hội trở thành tổng chỉ huy của mọi người đã nắm chắc trong tay, vậy mà khi tới thời khắc quan trọng thì lại nảy sinh biến hóa, do đó mà An Tác Ni Á cảm thấy có chút khó chịu, thế nhưng gã cũng không mấy để tâm.

Nếu như thời gian hành quân bị giảm đi, vậy thì ưu thế của lão soái Âu Lực Văn vốn là người có tác phong hành quân vững chắc sẽ bị giảm đi, vậy thì nói không chừng mình sẽ chiếm thêm được vài phiếu nữa ấy chứ.

Chỉ có điều, trong bốn ngày phải lấy cho được Tát La, điều này quả thật là một vấn đề khiến cho người ta phải đau đầu mà.

An Tác Ni Á rất tự tin, nhưng gã cũng không phải là người không biết tự lượng sức. Gã cũng biết rằng nếu muốn hoàn thành trọng trách này thì trừ phi tàn quân của Tát La có xảy ra sai lầm nào đó trong chiến lược quan trọng, bằng không thì hy vọng có vẻ hơi xa vời rồi.

Nhưng đó chỉ là nhân tố khách quan, hơn nữa khả năng việc đó xảy ra sẽ rất nhỏ. Phải biết rằng rất có thể lúc này, tàn quân của Tát La sẽ do đích thân Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ tọa trấn ở trong trướng rồi đó chứ.

Vị thần của các hải quốc đáng sợ tới cỡ nào, An Tác Ni Á do đã nằm vùng tại Tát La mấy năm nên hiểu rất rõ. Ông ta là một cường giả có trí tuệ ghê gớm chẳng thua gì Bái Yết La cả. Nếu trận chiến này do đích thân ông ta chỉ huy, vậy thì tỷ lệ sai lầm sẽ rất nhỏ, e rằng so với tỷ lệ ma pháp sư niệm sai chú ngữ còn muốn thấp hơn nhiều lắm.

Trong chốc lát, những quả cầu nhỏ ở trong chín chiếc rương đều được lấy ra hết, và trả lại cho những người trước.

Bái Yết La trầm giọng nói:

- Chư vị, các ngươi có một giờ để suy nghĩ.

Việc Tát La quy hàng đúng là một sự kiện oanh động có thể lập tức cải biến tình thế, tất nhiên tốt hơn là cho mọi người có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng hiện tại tình huống đang rất khẩn cấp, nên không có thời gian để nghĩ nhiều. Họ phải tuyển cho được một đại thống soái trong khoảng thời gian nhanh nhất, để sau đó còn đề ra sách lược tấn công Tát La. Họ phải cố gắng chiếm cho được mười tòa thành trì còn lại trước khi liên quân Đông Nam tiến vào Tát La.

Trong nhất thời, phòng nghị sự nổi lên những tiếng xì xầm to nhỏ, hiển nhiên là mọi người đang bàn thảo với nhau, chỉ có mỗi vị tộc trưởng của Luyện Hồn tộc là ngoại lệ. Ông ta là người thứ nhất bước lên đài và vẫn nâng quả cầu lên với động tác cung kính, sau khi niệm vài câu chú ngữ kỳ quái xong, liền bỏ nó vào chiếc rương số ba, sau đó mới lui về chỗ ngồi.

Tín ngưỡng là một loại lực lượng kiên định, nó sẽ không vì bất luận một nhân tố bên ngoài nào mà làm thay đổi. Do đó, trên căn bản thì Luyện Hồn tộc không cần phải suy nghĩ gì nhiều đối với lòng tôn sùng Tử thần của họ cả.

Người tiếp theo cũng là kẻ tôn sùng Tử thần không kém, chính là Hấp Huyết nữ hoàng. Nàng ta cũng không hề do dự mà bầu cho Mộ Dung Thiên. Thế là chuyện kỳ quái lại xảy ra, số phiếu bầu của Mộ Dung Thiên lại một lần nữa dẫn đầu.

Đương nhiên lúc này An Tác Ni Á vẫn không mấy quan tâm, bởi vì gã cho rằng số phiếu dẫn đầu lần này của Mộ Dung Thiên cũng sẽ như lúc trước vậy, chỉ là tạm thời như thế thôi, rốt cuộc cũng sẽ không vượt quá năm phiếu. Mà hiện giờ gã chỉ đang lo là sau khi làm đại thống soái rồi, không biết sẽ dùng diệu kế gì để đoạt hết mười tòa thành còn lại trong khoảng thời gian ngắn nhất đây.

Người kế tiếp bước lên đài đi về hướng chiếc rương thứ nhất. Y hơi do dự một chút, rồi sau đó bất ngờ đi tiếp, nhưng không phải là đi đến chiếc rương thứ năm của Âu Lực Văn mà là dừng lại ở trước chiếc rương thứ ba, sau đó liền ném quả cầu vào trong đó.

Hai người tiếp theo cũng không có chút do dự nào mà trực tiếp ném quả cầu của mình vào trong chiếc rương số ba.

Tình hình như thế cứ tiếp tục kéo dài cho tới bảy phiếu, chiếc rương thứ nhất chỉ có một quả cầu, còn lại sáu quả khác đều nằm ở trong chiếc rương thứ ba.

An Tác Ni Á bắt đầu chú ý tới tình huống dị thường, điều đó khiến cho gã phải quay về với hiện thực. Kết quả trước mắt nói cho gã biết, chức vị đại thống soái vẫn chưa lọt vào tay mình.

Nhưng điều càng khiến cho gã giật mình hơn vẫn còn ở phía sau. Những người sau đó hầu như bị trúng phải ma pháp kỳ quái gì đó, mỗi một người bước lên đài đều bỏ quả cầu của mình vào chiếc rương số ba vốn bị lạnh lẽo nãy giờ. Thật giống như là có một cổ lực lượng thần bí hấp dẫn lấy bọn họ vậy.

Khi cuộc bầu phiếu được hơn nửa đường, chiếc rương số ba đã chiếm được số phiếu áp đảo, thậm chí còn nhiều hơn cả số phiếu mà An Tác Ni Á lúc nãy dẫn trước nữa.

Sắc mặt của An Tác Ni Á bắt đầu trắng bệch ra, thật là khó xem. Chỉ cần nhìn qua cũng biết trong lòng gã đang khó chịu biết bao nhiêu.

Con vịt bị đun sôi cũng có lúc bay đi được.

Vào lúc này đây, việc càng kích thích thần kinh của gã hơn lại đang xảy ra. Ân sư Pháp Lan Tây cũng bước lên đài cao, lão thở dài một hơi rồi ném quả cầu của mình vào chiếc rương thứ ba.

An Tác Ni Á thấy vậy thì cảm thấy thế gian này dường như đang sụp đổ trước mắt gã, ngay cả vị ân sư lúc nào cũng thương yêu gã, thậm chí còn truyền luôn chức vị thống soái cho gã mà cũng mất đi lý tính rồi.

An Tác Ni Á bỗng nhiên hoài nghi, không biết tên Đan Ni Tư chết bầm kia có phải là biết chú ngữ yêu dị nào đó hay không, mà sao hắn lại có thể mê hoặc thần trí của người khác được như thế.

Đương nhiên Mộ Dung Thiên không biết dị thuật. Những người đã thay đổi chủ ý, bao gồm cả Pháp Lan Tây, đều không hề mất đi lý trí như An Tác Ni Á đang hoài nghi. Mà đó là vì lòng đố kỵ đã khiến cho gã mất đi sự phân tích sáng suốt của ngày thường.

Lý do khiến cho những người đó bỏ phiếu vào chiếc rương thứ ba chỉ có một - Mộ Dung Thiên là người duy nhất có mặt tại đây có thể ở trong bốn ngày, thậm chí còn ngắn hơn mà thống lãnh đại quân công hạ những tòa thành còn lại của Tát La!

Không sai, hắn quả thật không phải là người bản thổ của Tây Bắc, thậm chí còn nổi tiếng phản bội nữa, nhưng không ai có thể phủ nhận được tài năng quân sự độc nhất vô nhị và rất đáng sợ ở trên chiến trường của hắn.

An Tác Ni Á tuy đánh trận rất đẹp mắt, nhưng đó là vì phe mình có lực lượng chiếm ưu thế hơn hẳn đối phương. Còn Mộ Dung Thiên thì đã có vô số lần lấy yếu thắng mạnh, thậm chí còn nhiều lần từ trong tuyệt cảnh mà sống lại, nghịch chuyển chiến cuộc rất ngoạn mục.

Con người này mà làm thống soái, quả thật có thể xưng là vô địch!

Phàm là những kẻ đã từng đối địch hoặc đã từng kề vai tác chiến với Mộ Dung Thiên, trong lòng ai nấy cũng đều lưu lại một ý nghĩ thâm căn cố đế - người này là một chiến thần không bao giờ ngã xuống. Quân đội do hắn thống lãnh sẽ là quân đội vĩnh viễn không thể bị đánh bại!

Nếu là tình huống bình thường, đương nhiên bọn họ sẽ đầu phiếu cho An Tác Ni Á, vì dù sao gã cũng là người bản thổ, hơn nữa năng lực thống lãnh quân chính quy cũng không thua Mộ Dung Thiên là bao.

Nhưng vì lúc này Tát La đã quy hàng, nên tình thế cũng trở nên cực kỳ khẩn cấp, người đầu tiên mà họ nghĩ đến là Mộ Dung Thiên, bởi vì mỗi khi phải lãnh quân trong tình huống phi thường và phải hoàn thành nhiệm vụ gần như không có khả năng, hắn tuyệt đối có thể làm được. Đó là điều mà không ai dám hoài nghi cả.

Do đó mà mọi người đều phải gác bỏ lòng riêng, và phải lấy lợi ích chung của toàn thể Tây Bắc làm đầu. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì họ cũng sẽ không lựa chọn một quyết định như thế.

Giống như lời của Bái Yết La đã nói vậy, Mộ Dung Thiên đã không tiếc bị người thân xa lánh, nên điều đó đã chứng minh lòng quyết tâm của hắn. Mọi người ở đây không phải là không biết, nhưng chẳng qua là họ đã có thiên kiến mà thôi. Vả lại, trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ hoàn toàn chưa thể chấp nhận việc để cho "người ngoài" nắm giữ vận mệnh của mình được.

Nhưng thời khắc này đã khác rồi, bọn họ chỉ có thể đặt hết vốn liếng lên người hắn mà thôi, bởi vì nếu cuộc chiến này bị bất lợi và đồng thời để cho liên quân Đông Nam đặt chân lên Tát La, vậy thì họ sẽ bị mất đi cơ hội tốt của mình.

Với tình thế phát triển ngoài dự liệu, kết quả của cuộc bầu phiếu cũng không có gì để thắc mắc. Rất hiển nhiên, số phiếu ở trong chiếc rương thứ ba được nhiều nhất, bỏ xa những chiếc rương khác rất nhiều.

Bái Yết La lãnh trách nhiệm của người chủ trì cuộc bầu cử, nên nhanh chóng thực hiện phần công việc sau cùng của mình, đó là đếm những chiếc cầu ở trong mỗi chiếc rương.

- Số 1 An Tác Ni Á, bốn mươi ba phiếu.

- Số 2 La Kiệt, bảy phiếu.

- Số 3 Đan Ni Tư, ba trăm sáu mươi tám phiếu!

- Số 4 Luân Đô....

Lúc này An Tác Ni Á không còn nghe kết quả thống kê của những chiếc rương khác nữa. Ở trong đầu gã chỉ có hai con số đang không ngừng quay cuồng.

Bốn mươi ba!

Ba trăm sáu mươi tám!

Sự chênh lệch giữa đôi bên quả thật là nực cười! Hầu như là bên một bên chín vậy!

Chẳng lẽ năng lực của mình kém hơn Đan Ni Tư nhiều đến như vậy hay sao?

An Tác Ni Á nắm chặt đôi tay, gân xanh hằn rõ, người ta có thể thấy được gã đang khó chịu tới mức nào!

Từ sau khi tên đối tác kỳ quái này xuất hiện tại Tát La, đầu tiên hắn đã áp đảo tam đại thương hội của mình ở trên thương trường và trở thành đầu sỏ thương nghiệp của Tát La.

Tiếp theo đó, trong cuộc hải liệp, đích thân mình đã thi hành kế hoạch ám sát hắn nhưng lại thất bại. Không ngờ hắn vẫn có thể ngang nhiên trở về từ Phục Hoạt khu.

Sau đó hắn càng bay xa và cao hơn nữa, sau khi thành công dẫn dắt Mễ Kỳ Tư thoát khỏi kiếp nạn trong lần ma thú bạo động, danh tiếng của hắn trở thành lẫy lừng khắp nơi, rồi sau đó nữa thì trở thành thống soái vô địch khi dẫn quân chống lại Lam Nguyệt đế quốc.

Ngay cả việc thành công trong lần binh biến gần đây của phe Tây Bắc, Mộ Dung Thiên cũng là nhân vật chính trong màn kịch đó. Cho tới gần đây, An Tác Ni Á mới trở lại với phe Tây Bắc, gã đã đánh được mấy trận đẹp mắt, những tưởng mình đã như mặt trời giữa trưa và đã có đầy đủ vốn liếng để tranh giành với Mộ Dung Thiên vốn là một kẻ chỉ mang tiếng xấu mà thôi.

Chỉ tiếc sự thật tàn khốc của cuộc bầu phiếu lần này đã nhắc nhở cho gã biết, nếu so sánh với tên đối tác của mình, gã còn kém rất xa. Nếu không nhờ vào ưu thế là người bản thổ, e rằng ngay cả lần bầu phiếu trước đó cũng đã thất bại từ sớm rồi.

Từ khi chào đời cho đến khi được người người xưng tụng mình là thần đồng, An Tác Ni Á chưa bao giờ bị thua kém những người cùng tuổi, nhưng khi phải cạnh tranh với Mộ Dung Thiên, gã đã gặp phải sự thảm bại mà trước nay chưa từng có bao giờ.

Đó chính là nỗi khổ "trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng".

Thậm chí gã còn có dự cảm rằng, cả đời này mình sẽ phải sống dưới bóng râm của tên Đan Ni Tư chết tiệt kia, vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi, tựa như một cơn ác mộng vậy.

Lúc này Bái Yết La chậm rãi tuyên bố:

- Căn cứ theo kết quả, nhân tuyển đoạt được chức vị đại thống soái chính là Đan Ni Tư!