Dị Giới Dược Sư

Quyển 18 - Chương 413: Giam khống (giám sát)




Đêm nay Mễ Kỳ Tư không hề được yên tĩnh, bởi vì ngoại trừ trời đang mưa xối xả ra, còn có nguyên nhân thứ hai, đó là viện quân của Tây Bắc sẽ đổ bộ lên đất liền vào ngay đêm nay.

Để hoàn thành công việc dẫn nhập thêm viện quân cho được thuận lợi, thành chủ của Mễ Kỳ Tư và cũng là đại thống soái đã hạ lệnh giới nghiêm cho tối nay, bởi vì nhóm viện quân đầu tiên của Tây Bắc sẽ đổ bộ lên Mễ Kỳ Tư vào lúc tám giờ tối. Từ khoảng giờ đó cho tới sáng sớm hôm sau, dân chúng trong thành không được ra khỏi nhà hoặc tụ tập ở bên ngoài, thậm chí cũng không được đứng ở cửa sổ để quan sát và thảo luận nữa.

Chính vì vậy mà cửa sổ nhà nào nhà nấy cũng đều đóng chặt, thế nhưng dân chúng lại không thể ngủ yên được, bởi vì họ nghe được xen lẫn trong tiếng gió thổi mạnh và tiếng mưa rào rạt, là những tiếng vó câu cùng với tiếng bước chân rầm rập vang lên, điều đó khiến cho họ vừa mừng vừa lo.

Mừng là vì họ có được viện quân để giúp họ hóa giải tình thế chiến tranh nghiêm trọng ở trước mắt.

Còn lo là vì người Tây Bắc lâu nay vẫn hung hãn đáng sợ, nhất là sau khi cùng sống với họ một thời gian, các người dân của Mễ Kỳ Tư đã hiểu được dã tính của họ táo bạo tới mức nào. Bọn họ giống như những trái bom mạnh vậy, ngoài việc có thể đối kháng với địch nhân ra, họ cũng đồng thời có thể gây uy hiếp trầm trọng với mình nữa.

Có rất nhiều người biết được số lượng viện quân mà Tát La tăng thêm lần này vượt xa ngày thường nhiều lắm, tuy điều đó chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nếu không thể khống chế nổi thì họ sẽ rước lấy một hậu quả rất đáng sợ.

Trong thời gian đưa viện quân vào thành, đó chính là giai đoạn nguy hiểm nhất, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống ngoài dự liệu, chỉ có sau khi mọi thứ đã đi vào quỹ đạo thì công việc mới có thể tạm xem là ổn thỏa.

Do đó, cũng vì tính quan trọng của việc này mà ngay cả đại thống soái vốn đang trấn thủ tại tiền tuyến cũng phải rút về Mễ Kỳ Tư, tự mình đứng ra giám sát mọi việc, tuyệt đối không cho phép xảy ra một sai lầm nào.

Không biết có phải là do bị cảm nhiễm bởi lệ khí [1] ngùn ngụt của người Tây Bắc hay không, vậy mà có rất nhiều tiểu sủng vật bị hốt hoảng mà kêu lên chí chóe, và cũng làm cho chủ nhân của chúng cũng thấp thỏm bất an theo. Họ mường tượng như có chuyện gì không ổn sắp xảy ra vậy.

Không biết có phải vì cơn giông tố làm ảnh hưởng hay không mà bầu không khí đêm nay có vẻ đặc biệt nặng nề hơn mọi khi.

Có đích thân Đan Ni Tư đại nhân đến đây giám sát công việc, nhất định sẽ không có việc gì xảy ra. Hễ có mặt của hắn thì mọi người đều có thể yên tâm rồi.

Dân chúng của Mễ Kỳ Tư cứ tự an ủi mình như thế, bởi vì lòng tin của họ đối với Mộ Dung Thiên rất vững chắc, chưa bao giờ bị lung lay cả.

Trận mưa lớn đột ngột này đã làm nhiễu loạn kế hoạch giám sát ban đầu, các ngọn đèn ma pháp tuy không bị cơn mưa xối xả làm tắt ngấm, nhưng chúng cũng bị dật dờ bất định, khiến cho toàn thể thành Mễ Kỳ Tư có vẻ như bị tối hẳn đi.

Vì vậy mà đám lính mang nhiệm vụ trong người đều phải giữ vững tinh thần, thỉnh thoảng trên đường cái có các đội khinh trang kỵ sĩ lui tới tuần tra, ngoài ra còn có rất nhiều binh sĩ đứng gác tại các góc đường, nóc nhà, tường thành, trạm canh, vv....ai nấy đều cầm chặt vũ khí trong tay, nghiêm mật chăm chú quan sát nhất cử nhất động của các tốp binh sĩ Tây Bắc vừa đi qua.

Ở trên không có rất nhiều Thiên Mục trùng, chúng ở trong cơn mưa lớn mà cố gắng vỗ mạnh đôi cánh và tận lực kiểm kê số lượng binh sĩ, để sau đó báo cáo lại cho chủ nhân của chúng là các tuần thú sư.

Ngoài ra còn có đủ các loại trinh sát sủng vật cũng đang bận rộn không kém. Chúng vẫn miệt mài thực hành công việc của mình.

Qua đó có thể thấy được việc giám sát hành động dẫn quân lần này nghiêm mật tới cỡ nào. Xem ra tình huống này không giống như là đang đón tiếp cứu binh, mà là đang gặp phải đại địch vậy.

Mộ Dung Thiên đứng trên tháp tổng chỉ huy cao nhất ở giữa thành, rồi nhờ vào sự hỗ trợ của ma pháp "Viễn ảnh cận đầu" của quần thể ma pháp sư mà tiến hành công việc chỉ huy.

Cơn gió lộng thổi tung mái tóc của hắn, hé lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo như đao, không ai có thể đoán ra trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đứng bên trái là Đình Đình, nàng Vu nữ lúc nào cũng lãnh tĩnh như vậy. Hiện nay tâm tình của nàng đang cực kỳ hưng phấn, hầu như không thể áp chế nổi. Bao nhiêu huyết dịch trong người nàng cũng đang sôi lên sùng sục.

Rốt cuộc, con đường báo thù tưởng như quá xa vời đã chuyển sang một bước ngoặc quan trọng. Qua đêm nay, nàng sẽ có đủ vốn liếng để khiêu chiến với Cát Tư rồi.

Những tiếng kêu thảm của các tộc nhân trước đây cùng những cảnh sắc máu chảy thành sông, thi cốt phơi khắp nơi, vv...tất cả đều hiện rõ mồn một ngay trước mắt Đình Đình.Vào lúc này đây, ký ức lạc ấn và lòng báo thù cực mạnh do sư phụ của nàng truyền lại đều dấy lên cuồn cuộn.

Nàng cảm thấy may mắn khi mình đã chọn đúng nam tử ở bên cạnh này đây. Hắn cũng là một kẻ kiêu hùng máu lạnh, một loại người vì đạt mục đích mà không tiếc hy sinh bất cứ một thứ gì, bao gồm cả tình bạn, tình thân, và tình yêu.

Người muốn làm nên đại sự thì không thể câu nệ tiểu tiết, và cũng không thể có lòng dạ của phụ nữ được. Những kẻ dây dưa không dứt khoát sẽ trở thành những kẻ thất bại, và được khắc lên mộ bia của mình mấy chữ "nhu nhược."

- Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi chứ?

Mộ Dung Thiên vốn vẫn đang giữ vẻ trầm mặc thì lúc này lại lên tiếng hỏi.

Mà câu hỏi này có thể nói là rất dư thừa, bởi vì ở trong tình cảnh quan trọng như trước mắt đây, Đình Đình không thể có một chút sơ ý nào, nhất định là đã chuẩn bị mọi thứ tới mức hoàn mỹ rồi.

Mộ Dung Thiên tuy biết mình hỏi dư thừa, nhưng hắn cất tiếng hỏi chỉ là để phát tiết sự mâu thuẫn ở trong lòng mà thôi.

- Tất cả đều được chuẩn bị tốt!

Đình Đình cũng trả lời rất dư thừa, bởi vì tâm tình của nàng cũng khó có thể diễn tả bằng lời được.

Cơn thống khổ trong lòng sớm đã trở thành dĩ vãng, nhưng lúc này hắn mới bắt đầu chính thức đối mặt với nó.

- Vậy thì cứ theo kế hoạch mà hành động.

Một câu nói rất đơn giản, nhưng Mộ Dung Thiên hầu như đã phải dùng hết khí lực toàn thân thì mới có thể thốt ra được.

- Dạ, đại nhân!

Đình Đình lãnh mệnh đi ngay.

Còn Mộ Dung Thiên thì vẫn tiếp tục ở lại trên tháp, dùng thủ lệnh để điều khiển quân đội.

Những tướng lĩnh Thiên Mục tộc có cấp bậc thấp hơn liền y theo mệnh lệnh của hắn mà truyền đạt xuống các thuộc hạ cấp dưới nữa, rồi những quan chỉ huy khác liền dùng thủ thế để phân giải mệnh lệnh của hắn, sau đó lại tiếp tục truyền đi tới những cấp thấp hơn nữa.

Với loại phương pháp truyền đạt mệnh lệnh này, một mệnh lệnh được phát ra từ vị tổng chỉ huy, sau đó sẽ được truyền đạt đến các tiểu đội với tốc độ nhanh nhất và chính xác nhất. Nó chính là phương thức truyền tin có hiệu suất cao nhất. Khi gặp phải tình huống khẩn cấp, nó có thể giúp cho toàn quân nhận được lệnh điều động để ứng phó với hoàn cảnh vừa hữu hiệu vừa mau lẹ.

Tuy rằng tốc độ truyền tin của đạn tín hiệu nhanh hơn, nhưng hiệu quả chỉ có một, và nó chỉ có thể truyền lại một mệnh lệnh đơn giản mà thôi. Còn nếu gặp phải hoàn cảnh dẫn quân rườm rà như thế này thì đạn tín hiệu lại không được đầy đủ lắm.

Mộ Dung Thiên ở trên tháp tổng chỉ huy là thủ lĩnh, với sự hỗ trợ của Viễn ảnh cận đầu, hắn có thể quan sát sự phân bố binh lực ở khắp nơi trong thành, còn người ở bên dưới cũng có thể thông qua một góc của Viễn ảnh cận đầu mà thao túng một khu vực hoặc một đơn vị diện tích nhỏ hơn.

Dưới sự điều động của người trên tháp chỉ huy, tất cả các công việc được tiến hành từng bước một, mọi thứ đều đâu ra đấy rất ngăn nắp. Từ trên không nhìn xuống, các tốp quân ở dưới đất giống hệt như những dòng suối nhỏ đang chảy vào con sông lớn, hoặc tụ hoặc phân.

Toàn bộ quá trình này kéo dài hơn tám tiếng đồng hồ, mãi cho đến canh ba thì Mễ Kỳ Tư mới hoàn toàn tiếp nhận hết quân đoàn đến từ nước ngoài này.

Trong suốt thời gian đó, quân Tây Bắc có vẻ như rất an phận, xem ra cũng không có vấn đề gì. Đến tận lúc này thì những binh sĩ đang khẩn trương canh gác cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chỉnh đốn xong các đội ngũ, việc kế tiếp là do ngoại giao sứ của Mễ Kỳ Tư là Phàm Địch Lạp thương thảo với kẻ phụ trách của đối phương.

Kẻ chỉ huy của đối phương là một kẻ nho nhã, nhưng Phàm Địch Lạp lại không vì vậy mà dám khinh thường, vì y đã đọc qua tư liệu của đối phương rồi.

Gã có tên gọi là Tiếu Ân, là một cường giả âm hiểm có danh xưng là "Hạt Tử", thuộc dị tộc của phương Tây Bắc. Ngoài vóc người nhỏ bé ra, gã lớn lên vốn đã rất xấu xí, khuôn mặt rất giống mặt chuột, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu, môi mỏng và dài, một bên má lại có vài sợi râu cứng và dài. Thân thể của gã giống hệt da bọc xương vậy, tay chân khô đét, móng tay thì rất dài, chúng phảng phất như chưa bao giờ được chăm sóc vậy.

Người ta rất khó có thể tìm ra được một điểm để khen ngợi ngoại mạo của gã.

- Vất vả cho ngài rồi, Tiếu Ân tướng quân!

Công việc tiếp đãi Tiếu Ân khiến cho Phàm Địch Lạp cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì chức trách của mình, y không thể không nghênh tiếp đối phương được.

Tiếu Ân không lập tức đáp lại, mà đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu của gã đảo khắp trên người Phàm Địch Lạp một lượt, điều đó lại càng khiến cho y cảm thấy mất tự nhiên hơn.

Đám quân Tây Bắc này, tên nào tên nấy đều không giống người thường mà.

- Khặc khặc khặc, không vất vả chút nào....

Cuối cùng Tiếu Ân cũng quan sát xong. Gã phát ra một tràng cười khiến người ta phải rùng mình sợ sệt, mà hàm răng vàng xì thâm đen của gã lại mọc lởm chởm loạn xà ngầu rất khó nhìn nữa.

Phàm Địch Lạp nghe đối phương cười mà sởn hết tóc gáy, chỉ thiếu chút nữa thì y đã bị mùi hôi từ trong miệng đối phương làm cho ngất xỉu rồi.

Phàm Địch Lạp thầm mắng mấy câu trong lòng, sau đó mới miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói:

- Mời tướng quân dừng lại Mễ Kỳ Tư một hai ngày, sau đó chúng ta sẽ nhanh chóng an bày đội ngũ của chư vị đến những nơi khác.

Không nên giữ những con người hung mãnh như dã thú này ở lại Mễ Kỳ Tư quá lâu, chỉ cần đưa họ đến tiền tuyến để chiến đấu, đồng thời cũng phân khai lực lượng của họ ra thì việc quản lý mới dễ dàng hơn được.

- Khặc khặc khặc.....

Tiếu Ân lại phả ra một tràng cười khàn khàn, rồi nói:

- Không cần phiền phức vậy đâu.

Phàm Địch Lạp nghe vậy thì nhíu mày lại:

- Ý tướng quân là thế nào?

- Cứ để chúng ta ở lại Mễ Kỳ Tư lâu dài, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Phàm Địch Lạp khẽ biến sắc:

- Ta không hiểu lắm, tướng quân có thể nói rõ hơn một chút không? Ý của ngươi là....?

- Ta nói là, ta muốn chiếm tòa thành này!

Vừa dứt lời, bàn tay như vuốt chim của Tiếu Ân liền đâm phập vào ngực của Phàm Địch Lạp.

- Ngươi.....

Phàm Địch Lạp trợn to đôi mắt như không tin vào sự thật vậy.

- Giải thích kiểu này, chắc ngươi đã hiểu rồi chứ?

Khuôn mặt chuột của Tiếu Ân hiện rõ nét đanh ác ở dưới ngọn đèn ma pháp.

Phàm Địch Lạp muốn nói, nhưng cổ họng chỉ rung động một chút, rốt cuộc vẫn không thốt ra được một tiếng nào.

Móng tay dài và bén nhọn của Tiếu Ân đã đâm xuyên qua tim của Phàm Địch Lạp. Biến cố xảy ra bất ngờ này lập tức khiến cho mọi người sợ đến ngây người ra.