Dị Giới Dược Sư

Quyển 15 - Chương 366-1: Thần nộ (Thượng)




Những chiến chức giả vừa rồi không ngừng oanh tạc Tật Phong ở suốt dọc con đường này bỗng nhiên thấy một người có hình dạng giống như ác ma, tay cầm liêm đao, toàn thân mang theo một luồng kình khí đen kịt chạy vù về hướng trung tâm thành Phật Lạc Lý Tư.

Sau khi nhìn rõ dung mạo của đối phuơng, các chiến sĩ không hẹn mà cũng giật mình kinh hãi.

La Địch!

Không phải lực lượng của La Địch đã hoàn toàn bị quản chế rồi hay sao?

Thế tại sao lúc này hắn lại hoạt động mạnh mẽ, chẳng giống với người bị quản chế lực lượng chút nào cả.

Nhưng trái lại, con chuẩn S cấp ma thú mà vừa rồi họ không có cách nào ngăn cản bước chân của nó được thì giờ đây không còn thấy đâu nữa.

Hắc sắc đấu khí ở trên người La Địch và thêm cả thanh liêm đao ở trên tay hắn kia, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Trông nó rất giống với "Phệ hồn", chỉ là kích thước lớn hơn rất nhiều.

Cơn mưa vẫn trút xuống xối xả, theo sự có mặt của La Địch mà cũng xảy ra biến hóa, nước mưa thì màu đen kịt, và lại còn mang theo mùi máu thoang thoảng trong không khí nữa.

Đám võ sĩ kia hầu như không hẹn mà cùng giơ vũ khí lên, vô luận là chuẩn S cấp sủng vật hay là La Địch, tất cả đều là đối tượng mà bọn chúng phải truy sát.

Lúc này Mộ Dung Thiên lại ngẩng đầu lên, cặp mắt không có tròng trắng của hắn lại phóng ra quang mang màu đen.

Các võ sĩ đang ở trong tư thế chuẩn bị tác chiến đều lập tức đình chỉ, bọn chúng há miệng thật lớn, trong cổ họng chỉ phát ra những tiếng ọc ọc mà không thốt ra được trọn câu rõ ràng, sau đó thì đôi mắt trợn trừng thật lớn, sắc mặt trở thành xanh lè, những cơ thịt trên mặt thì co rúm lại, tựa như là đã nhìn thấy điều gì đó cực kỳ kinh khủng vậy.

Hiện nay Mộ Dung Thiên đang chạy trở ngược lại con đường dẫn đến pháp trường, những tên chiến chức giả hiện đang có mặt ở trên con đường này đều là đồng lõa đã góp phần hại chết Tật Phong.

Bởi vậy, tất cả bọn chúng đều phải chết! Lúc nãy Tật Phong tứ cố vô thân, bị bọn chúng bức tử thống khổ tới mức nào, giờ đây bọn chúng phải trả lại gấp đôi.

Không! Phải trả lại gấp trăm lần!

Thế là linh hồn của những người kia đều bị ác quỷ tại địa ngục ở trong Tu La ảo cảnh nuốt chửng từng chút một, và ai nấy cũng đều chết đi trong tiếng kêu rên và nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Soạt, soạt!

Đột nhiên lúc này có mấy bộ khô lâu từ thanh liêm đao bay ra, đồng thời biến những kẻ may mắn sống sót nhờ có tinh thần lực vững mạnh hơn một chút thành những vong hồn luôn.

Một người cũng không thoát!

- Khặc, khặc...

Mộ Dung Thiên cất tiếng cười lạnh, rồi lao nhanh qua đám võ sĩ vừa bị Tu La ảo cảnh giết chết. Sau đó hắn lại nhắm vào một nhóm người khác mà tấn công tiếp.

Tu La ảo cảnh! Tu La khô lâu phá! Hai loại kỹ năng chuyên dụng cực mạnh của Tử thần cùng lúc phát ra, hễ là những ai may mắn thoát khỏi Tu La ảo cảnh thì lại không thể sống sót được dưới sự tàn sát của Tu La khô lâu phá.

Phàm là những nơi Mộ Dung Thiên chạy qua, dọc hai bên đường đều để lại vô số thi thể, nhưng lại không có máu, dù chỉ một giọt cũng không có.

Phương thức giết người của Tử thần quả nhiên là một loại nghệ thuật.

Nhưng mà loại nghệ thuật này lại rất tàn khốc.

Nếu giờ đây gọi con đường này là hoàng tuyền thì cũng không sai chút nào, bởi vì lúc này nó có rất nhiều thi thể nằm lăn lóc khắp nơi, thật chẳng khác nào cảnh tượng ở Tu La địa ngục vậy.

Bọn họ vốn không nhận được tin tức khủng khiếp về Mộ Dung Thiên, nên không hiểu biết tí gì về đặc tính của Tu La đấu khí. Còn thánh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á thì bị bỏ rơi ở tận phía sau xa lắc xa lơ, quả thật điều đó đã giúp cho Mộ Dung Thiên dễ dàng huyết tẩy Phật Lạc Lý Tư như trở bàn tay.

Lúc này Lăng Đế Tư cũng đã bị mất đi tri giác, đó cũng là do Mộ Dung Thiên cố ý khiến cho nàng bị ngất đi, vì dù sao những người này cũng đều là quốc dân của nàng.

Nhưng mà lúc này bất cứ một ai cũng không thể ngăn cản hắn giết người. Ai cũng không thể!

Những võ sĩ chặn đường này đều là cường giả, nhưng khi đối mặt với Tu La đấu khí thì họ hoàn toàn không đủ sức chống trả.

Tuy nhiên, người mạnh hơn họ cuối cùng đã xuất hiện.

Lúc này có hai ngân giáp kỵ sĩ đang đứng chặn đường, trên vai họ đều có mang dấu ấn của Quang Minh thần Áo Nhĩ Ba Khắc, tay cầm trường thương và đều chỉ lên cao.

Một trong hai người đang cưỡi trên lưng con phi mã, rõ ràng là gã kỵ sĩ vừa được tấn chức thánh kỵ sĩ trong thời gian gần đây. Còn người thứ hai là thánh kỵ sĩ Pháp Nhân Liệt vốn đã nổi danh từ lâu tại Lam Nguyệt. Y đang cưỡi một con thiểm điện độc giác thú, và nó cũng là một loại chiến sủng rất hiếm có.

Đột nhiên có hai đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, trên người hai kỵ sĩ liền có một tầng ánh sáng thanh khiết và rất mỹ lệ bao phủ lấy, rồi hai luồng bạch quang đó nhanh chóng nhập vào người của hai kỵ sĩ.

Sau khi hấp thu xong bạch quang, bộ khôi giáp trên mình hai kỵ sĩ lập tức trở nên trong suốt, quang hoa trên giáp trụ như nước chảy nhẹ nhàng, mới nhìn thoáng qua thật giống như là những bộ giáp bằng ánh sáng vậy. Nhưng chúng không giống với các bộ nguyên tố chiến giáp, bởi vì chúng không phải do nguyên tố thật tinh khiết cấu thành, mà cũng chỉ là vật chất thực thể được cải biến mà thôi.

Ngoài chiến giáp ra, cả trường thương, thuẫn bài, và cả chiến sủng của hai kỵ sĩ cũng trở nên mờ ảo luôn, vì lúc này chúng đã được ẩn ở đằng sau lớp ánh sáng rực rỡ kia.

Thánh kỵ sĩ luôn luôn là khắc tinh của lực lượng tà ác, bởi vì tinh thần lực của họ còn mạnh hơn ma pháp sư nhiều; hơn nữa, sau khi được thừa thụ Chúc phúc thánh hóa, hầu như họ có thể miễn dịch với mọi thứ kỹ năng yêu dị nào.

Thánh kỵ sĩ còn hơn những võ sĩ lúc nãy được "Thánh quang mộc dục" của Lợi Bỉ Cái Á bảo hộ, bởi vì từ trong ra ngoài họ đều được thánh quang cải biến, do đó mà đẳng cấp của họ cao hơn hẳn là vậy.

Sau khi Tu La đồng của Mộ Dung Thiên không có hiệu nghiệm, liêm đao ở trong tay hắn lại được vung lên, đồng thời cũng phát ra hai bộ khô lâu.

Hai thánh kỵ sĩ vung trường thương lên, thánh quang từ mũi thương liền được phóng ra, phạm vi tấn công đạt lên tới sáu thước, đồng thời cùng lúc đâm tới hai bộ khô lâu.

Ngay khi kình phong từ mũi thương và hai bộ khô lâu sắp sửa chạm nhau, nhưng hai bộ khô lâu đột ngột chuyển nhanh một vòng, rồi lại tiếp tục lao vào hai thánh kỵ sĩ.

Hai người bọn Lý Ngang thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi, vì họ không ngờ kỹ năng của đối phương lại có thể khống chế từ xa nữa.

Hai bộ khô lâu nhanh chóng ập vào người bọn Lý ngang, nhưng chúng không thôn phệ linh hồn của họ được, mà trái lại còn kêu lên một tràng quái dị, sau đó thì bị thánh quang ở trên người đối phương làm cho tan chảy ra hết, cuối cùng thì cả hai bộ khô lâu đều bị bốc hơi thành hai luồng hắc khí.

Quả nhiên không hổ là thánh kỵ sĩ, những kẻ hầu của Quang Minh thần. Họ có thể dùng kỹ năng bị động mà hóa giải Tu La khô lâu phá. Cho dù là các võ sĩ đã được thẩm thấu "Thánh quang mộc dục" đồng thời dùng lực lượng tập thể mà vẫn không thể chống lại nó được.

Bộ khô lâu tấn công vào Pháp Nhân Liệt còn bị bốc hơi nhanh hơn nhiều, điều đó cho thấy lực lượng của y còn cao minh hơn cả Lý Ngang nữa.

Hai gã thánh kỵ sĩ thấy tình trạng đó thì trong lòng yên tâm hẳn, thế rồi họ cùng thúc chiến kỵ xông tới, quang thương chỉ về phía trước và một mực nhắm thẳng vào Mộ Dung Thiên mà đâm tới.

Cùng lúc đó, quang thương của Pháp Nhân Liệt lại biến ảo thành một đạo thiểm điện, kéo dài tới hơn mười thước.

Còn quang thương của Lý Ngang thì co lại thành một điểm sáng mờ ảo, khó có thể nắm bắt. Đó chính là kỹ năng đặc biệt của A Nhĩ Pháp gia tộc, "Hóa tuyến vi điểm". Trước kia gã đã từng sử dụng chiêu này trong cuộc tỷ võ đại hội, nhưng ngày đó sử dụng còn khá phiền phức, còn hiện tại thì đã dễ dàng thu phát, điều đó cho thấy sau khi được thăng lên thánh kỵ sĩ thì cái "chất" ở trong lực lượng của gã đã tăng vọt nhiều rồi.

- Khặc khặc....

Đối mặt với hai kỵ sĩ bất phàm cùng với kỹ năng siêu cấp, Mộ Dung Thiên không hề sợ hãi chút nào. Hắn cười rộ một tràng dài rồi liền giơ "Phệ hồn" lên cao.

Liêm đao Tử thần bỗng nhiên biến mất, trong tay của Mộ Dung Thiên không còn cầm vật gì nữa hết.

Hai gã thánh kỵ sĩ thấy vậy thì ngây người ra, sau đó một khắc thì liêm đao Tử thần lại xuất hiện ngay trước mặt Pháp Nhân Liệt, đồng thời đao phong còn tấn công vào thẳng mũi thương của y nữa.

Thời gian phảng phất như dừng hẳn lại.

Thánh quang ở trên người Pháp Nhân Liệt lập tức rút nhanh đi, trả lại hình dáng bình thường của lúc trước, khiến cho gã mở to hai mắt như không tin vào mắt mình vậy.

Bùng!

Trong tiếng nổ lớn, thân thể của Pháp Nhân Liệt bị nổ tung xác, và trở thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Thì ra chiêu vừa rồi không hề thấy xuất hiện sự tương khắc của hai loại lực lượng khác nhau, mà chỉ có lực lượng của một bên mạnh hơn rất nhiều, do đó mà sự tương khắc mới không xảy ra.

Còn lúc này thì cây trường thương của Lý Ngang cũng đã hiện nguyên hình, từ một điểm mà biến trở lại thành một đường thẳng, bởi vì lúc này nó đã bị Mộ Dung Thiên kẹp chặt bằng hai ngón tay.

Lý Ngang cũng trợn mắt kinh ngạc vô cùng, và hai tay gã cũng đều run rẩy cả lên.

Chỉ có hai ngón tay mà có thể phá giải được gia tộc bí kỷ đắc ý của gã, mà đó cũng không phải do ngẫu nhiên, bởi vì "Hóa tuyến vi điểm" đã là kỹ năng đề thăng tốc độ lên tới cực điểm rồi, còn liêm đao Tử thần của Mộ Dung Thiên thì lại bỗng nhiên biến mất. Điều đó nói lên việc gì thì Lý Ngang hiểu rất rõ.

Hơn nữa, Mộ Dung Thiên chỉ hời hợt xuất ra một chiêu mà đã khiến cho Pháp Nhân Liệt, một cao thủ cao cường hơn gã nhiều lại bị chết thảm như vậy.

Lực lượng mạnh như thế thì gã cũng không chống cự nổi. Nói trắng ra, nếu đối phương muốn giết mình thì quả là dễ như giết một con kiến vậy.

Lần trước khi chạm mặt ở cuộc luận võ, ít ra thì đối phương còn phải dựa vào vận khí thì mới thắng được mình, nhưng với kết quả lần này thì đúng là không thể hoài nghi gì được.

Thế là mặt Lý Ngang xám như tro tàn, thánh quang trên người gã cũng nhanh chóng tan đi, đó không phải là vì lực lượng của gã không đầy đủ, mà vì gã đã mất đi ý chí chiến đấu.

Gã tiểu tử kia ngày trước đã từng là một con tiểu bò sát yếu đuối ở trong mắt gã, nhưng ngày hôm nay thì chính bản thân gã lại biến thành con bò sát đáng thương ở trong tay đối phương.

Trên đời này còn có điều gì châm biếm hơn không cơ chứ?

Gã hận Mộ Dung Thiên, bởi vì Mộ Dung Thiên chẳng những đã cướp đi thân thể Lăng Đế Tư, mà còn cướp luôn cả trái tim của nàng!

Từ sau khi tin tức về cái chết của Mông Na Lâm được truyền đi, Lý Ngang mới biết rằng nàng thiên tài mỹ nữ đạo tặc vốn rất cao ngạo kia đã bị tên La Địch đáng ghét chinh phục. Do đó mà gã mới đi mật báo với Cát Tư, muốn mượn cơ hội này để dẫn dụ Mộ Dung Thiên đến Lam Nguyệt mà trừ hắn đi.

Nhưng lần này gã đã đoán sai, hơn nữa lại còn sai rất nhiều. Bởi vì cho dù Phật Lạc Lý Tư đã dốc hết toàn lực, dùng hết nhân tài rồi mà vẫn không thể khiến cho tên ma tinh kia biến mất khỏi thế gian được. Như vậy thì gã còn làm được gì nữa đây?

Lý Ngang chán nản quỵ xuống mặt đất, gã đã hoàn toàn mất đi cả ý nghĩ bỏ chạy, mà chỉ đợi "Phệ hồn" giáng xuống đầu thôi.

Mộ Dung Thiên đưa mắt nhìn xuống Lý Ngang một chút, sau đó chỉ mỉm cười khinh miệt, rồi xách liêm đao Tử thần chạy đi tiếp, bởi vì hắn cho rằng Lý Ngang không đáng cho mình hạ thủ.

Nghe thấy tràng cười cuồng dại của Mộ Dung Thiên đi xa dần, Lý Ngang bỗng nhiên muốn khóc. Gã hiểu được tại sao Mộ Dung Thiên đã không hạ thủ với mình.

Không sai, tuy gã có thể tiếp tục sống còn, thế nhưng gã sẽ vĩnh viễn bị nỗi thống khổ dằn vặt, quả thật sống không bằng chết.

Hai thánh kỵ sĩ, một chết một suy sụp, nhưng sự hy sinh của họ cũng không phải là vô ích, bởi vì nhờ có sự câu giờ của họ mà những đại cường giả của đại lục cũng đã kịp kéo đến.

Lúc này chợt có một trận gió lốc mang theo thế mạnh khủng khiếp cùng với tiếng rít gào xé tai đã ập đến sau lưng Mộ Dung Thiên!

Thế rồi lại có một trận gió lốc màu đen khác cũng lao ra nghênh đón lấy trận gió lốc kia, hai môn tuyệt kỹ siêu cấp cùng nguồn gốc gặp nhau giữa không trung, bao nhiêu phong nhận đều tấn công tới tấp vào nhau, khiến cho mặt đất bị xoáy hai đường rãnh rất sâu.

Cuối cùng, cả hai trận gió lốc đều biến mất, lực lượng đôi bên đều ngang nhau.

- Đủ rồi, La Địch!

Viện trưởng An Cách La Hy học viện, thánh cấp lĩnh vực ma chiến sĩ Bố Luân Đặc vừa nói vừa chạy đến.

Nhìn thi thể nằm la liệt dưới đất cùng với "Phệ hồn" đang nắm trong tay, trông Mộ Dung Thiên rất giống Tử thần, vì vậy mà ông ta cảm khái vạn phần.

Thân là viện trưởng của An Cách La Hy học viện và cũng từng là ân sư của Mộ Dung Thiên, ông ta tuyệt không ngờ tới việc lại có một ngày mình sẽ giáp mặt với môn sinh đắc ý nhất ở trên chiến trường như thế này.

Đối với những người trí thức ở Lam Nguyệt, ai nấy cũng đều biết, lúc đầu Mộ Dung Thiên là đoàn trưởng của quân đoàn 376, được phái đi trợ giúp cho thành Uy Nhĩ, hắn tuyệt đối không hề phản quốc. Trên thực tế, hắn đã đánh một trận rất đẹp mắt. Hắn đã dùng một loại phương thức đặc biệt khiến cho phe mình không chiến mà có thể đẩy lui được liên quân Tây Bắc. Và sau này, việc hắn trở thành thống soái vô địch ở trên chiến trường cũng đủ chứng minh cho quyết sách ngày xưa là không lầm lạc.

Hắn đã không phải là kẻ phản bội, vậy thì đó là do Cát Tư mượn cớ để báo thù cho nhi tử Mông Na Lâm của mình mà thôi.

Nhưng Cát Tư quả thật đã làm sai! Bố Luân Đặc thầm thở dài, lão Cát Tư thật không nên quá cưng chiều nhi tử, để Mông Na Lâm đả thương nữ tử mà Mộ Dung Thiên yêu thương nhất, sau đó lại còn bức hắn chạy tới Tát La, và đến bây giờ thì lại còn giết đi sủng thú thân thiết nhất của hắn nữa.

Để đến nỗi giờ đây Lam Nguyệt phải đón nhận một đại ma đầu kinh khủng như vậy.

Tuy nhiên, việc đã qua rồi, nhưng sinh mạng của hơn một vạn người, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để dập tắt lửa giận ở trong lòng của La Địch hay sao?

Đáp lại Bố Luân Đặc là một trận gió lốc, bởi vì không ai có thể ngăn cản được Mộ Dung Thiên, kể cả người đã từng là ân sư của hắn. Vì báo thù cho Tật Phong, hắn thà ruồng bỏ toàn bộ thế giới này mà không tiếc nuối chút nào.

Trong lòng Bố Luân Đặc hiểu rõ ân tình sư đồ vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa, vì vậy mà ông ta cũng phóng ra một trận gió lốc khác.

Hai trận gió lốc va chạm vào nhau ở giữa không trung, rồi lại một lần nữa biến mất và chỉ lưu lại một cái hố thật sâu.

Mộ Dung Thiên không nói lời nào, chỉ cầm liêm đao chém mạnh xuống đất một cái.

Bố Luân Đặc cũng làm một động tác giống y hệt như vậy, cũng chém đại đao xuống đất.

Ầm, ầm!

Trong tiếng nổ lớn, khoảng đất trống ở giữa hai người liền sụp xuống dưới, lần này lại tạo ra một cái hố cực lớn không thấy đáy.

Thần sắc ở trong mắt Bố Luân Đặc lại hiện lên những tia phức tạp, vì gã đệ tử này của ông ta quả thật là một thiên tài. Thiên phú của hắn còn cao hơn cả mấy người Lăng Đế Tư, Lý Ngang, và Mông Na Lâm nhiều lắm.