Sự im lặng vừa lắng xuống, đến khi mọi người hiểu ra ý định của Mộ Dung Thiên thì ai nấy cũng đều hoan hô vang dậy thêm lần nữa.
Nếu như là người khác nói lên lời này, thế nào người ta cũng nghĩ y là một kẻ điên cuồng và tự cao tự đại. Thế nhưng người vừa thốt ra lời đó lại là thiếu niên thiên tài thống soái Đan Ni Tư, nên lời nói đó lại trở nên hào hùng vạn trượng.
Một người là viên ngọc quý được thương yêu nhất ở trên tay của vị thần linh các hải quốc, điêu ngoa khó thuần. Một người khác là công chúa của gia chủ Niêm Hoa tộc, lạnh tựa băng sơn. Ngoài ngôi sao mới ngang dọc vô địch trên chiến trường này ra, còn có ai dám hành động ngông cuồng như vậy, song song khiêu chiến với hai vị đại mỹ nữ?
Mọi người đều biết giữa Tân Địch Á và Mâu Cơ luôn bất hòa với nhau, nên ai nấy cũng đều hứng thú muốn xem Mộ Dung Thiên làm sao để giải quyết vấn đề giữa hai nàng. Chính vì vậy mà tiếng reo hò vang dội đó là nhằm tiếp sức cho Mộ Dung Thiên.
Sau khi Mâu Cơ nghe được lời đó thì lập tức cảm thấy mình như đang từ chín tầng mây mà rơi thẳng xuống đất vậy. Nàng không ngờ nữ nhân vật chính không chỉ có một mình mình, mà còn có một người khác nữa, mà người đó lại là kình địch của mình nữa chứ.
Nàng thà cho Mộ Dung Thiên đi cưới thêm năm, mười nữ nhân nữa cũng không sao, thậm chí là một trăm nữ nhân cũng chẳng hề gì, nhưng nàng chỉ không muốn thấy Tân Địch Á lại là một trong số đó. Tên quỷ mặt đen này rõ ràng biết đó là tử huyệt của mình mà vẫn đụng vào, điều đó khiến cho Mâu Cơ tức giận gần muốn bể phổi luôn. Nàng chỉ hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Mộ Dung Thiên ngay tại chỗ mà thôi.
- Việc này.......
Mạch Khắc Tắc Nhĩ không ngờ Mộ Dung Thiên lại to gan đến nỗi đưa ra một yêu cầu như vậy, vì thế mà trên mặt ông ta chợt lộ ra vẻ khó xử.
Với thành tựu to tát của Mộ Dung Thiên như ngày nay, hắn đúng là con hạc giữa bầy gà. Nếu đổi lại là người khác, có một quý tế như vậy tất nhiên là cầu còn không được.
Nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng không phải là người khác, ông ta không dự định dùng Mâu Cơ làm công cụ cho gia tộc, mà chỉ mong nàng có thể tìm được một nam tử chung tình chuyên nhất, ít ra thì cũng một lòng với nàng là đã tốt lắm rồi. Về phương diện gia cảnh và võ kỹ chỉ cần không kém quá xa thì cũng có thể chấp nhận được.
Lối suy nghĩ này gần như tiếp cận với Địa cầu rồi, vì vậy mà tư tưởng của Mạch Khắc Tắc Nhĩ vượt xa bất cứ một người nào của thời đại hiện nay. Chỉ cần là một trượng phu có thể mang hạnh phúc đến cho Mâu Cơ, thì đó là một trượng phu tốt ở trong mắt ông ta. Chỉ tiếc Mộ Dung Thiên lại là một kẻ phong lưu, tình cảm của hắn còn phải san sẻ cho rất nhiều nữ nhân, còn Mâu Cơ thì chỉ có thể chiếm được một phần rất nhỏ mà thôi.
Hơn năm mươi vạn người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Long vương.
Mặc dù trước đó ông ta đã từng nói, Mộ Dung Thiên có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì miễn là hợp lý, mà yêu cầu này của hắn cũng không hề quá phận. Mạch Khắc Tắc Nhĩ tính thoái thác, nên nói:
- Thông thường thì hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ, nhưng Mâu Cơ từ nhỏ đã được ta nuông chiều, tính tình kiêu căng điêu ngoa, sợ rằng........
- Không, ta đồng ý!
Từ bậc thềm thứ ba đột nhiên có thanh âm lanh lãnh vang lên, Mâu Cơ gần như đã nhảy ra từ giữa rừng người, đồng thời cắt ngang lời của phụ thân.
Nguyên bản nàng đang vì Mộ Dung Thiên chọn lựa Tân Địch Á mà có phần do dự, nhưng thái độ lưỡng lự của Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã khiến nàng phải lập tức quyết định.
Đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, không thể bỏ qua được. Ở trước mặt hơn năm mươi vạn người chứng kiến, nếu nàng đáp ứng với Mộ Dung Thiên thì phụ thân cũng không thể nuốt lời được.
Huống chi, nếu nàng không nói trước, lỡ như phụ thân mở lời vàng ngọc mà cự tuyệt hắn, vậy thì tên quỷ mặt đen đó vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội cưới nàng làm vợ nữa.
Vả lại, nếu nàng cự tuyệt hắn, còn Tân Địch Á thì nhận lời, vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho tiểu hồ ly đó lắm sao?
Bởi vậy, Mâu Cơ chỉ có thể dằn nèn sự bất mãn ở trong lòng xuống, đợi sau này mới tính sổ với hắn sau.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ ngạc nhiên nhìn nữ nhi yêu thương nhất của mình đang tự bêu xấu ở trước mặt bao nhiêu người, những tia nhìn trìu mến miên miên tình ý của Mâu Cơ đối với Mộ Dung Thiên không chỉ đơn giản như là ánh mắt ngưỡng mộ đối với anh hùng mà thôi.
Thế là Mạch Khắc Tắc Nhĩ liền minh bạch tất cả. Thì ra từ bấy lâu nay, ông ta vẫn tận lực lợi dụng Mộ Dung Thiên, sử dụng hết tất cả năng lực mà hắn có trên người để làm công cụ vạn năng, đồng thời còn đẩy hắn tới những địa phương nguy hiểm nhất của Tát La để hóa giải hết những sự uy hiếp của liên quân Đông Nam.
Thế nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ trăm triệu lần vẫn không ngờ rằng, song song với việc mình tính toán với Mộ Dung Thiên, nhưng đồng thời con tiểu hồ ly này cũng lại âm thầm tính kế với mình, hơn nữa lại còn hạ thủ ngay dưới mũi mình nữa. Không ngờ nữ nhi Mâu Cơ cũng lại "ám độ trần thương", giấu diếm phụ thân để nuôi dưỡng tình cảm với hắn.
Hoặc giả có lẽ ông ta đã quá tự tin, nên căn bản không hề phòng bị chút nào. Mạch Khắc Tắc Nhĩ quả thật rất hối hận vì đã đánh giá quá thấp lá gan của Mộ Dung Thiên.
Lúc này Mạch Khắc Tắc Nhĩ chỉ trực muốn đưa tay ra bóp chết Mộ Dung Thiên mà thôi. Ông ta cười lạnh nói:
- La Địch học viên, làm tốt quá nhỉ!
Những người khác không thể nghe được lời này, vì Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã dùng Truyền âm thuật để nói riêng với Mộ Dung Thiên. Đương nhiên đó không phải là lời tán dương thật sự. Trong những lúc nói đùa với hắn, Mạch Khắc Tắc Nhĩ vẫn thường xưng hô với hắn như vậy.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cũng cười hì hì, rồi dùng truyền âm thuật để đáp lại:
- Đâu có, nhạc phụ đại nhân quá khen rồi!
Mạch Khắc Tắc Nhĩ thở dài một hơi, đúng là mình chỉ đành phải ngậm bồ hòn mà thôi.
Dù ông ta có muốn từ chối mối hôn sự này thì cũng không được nữa rồi, Mâu Cơ ở trước mặt bao nhiêu người mà chấp nhận lời cầu hôn, vì vậy mà ông ta không có lý do nào để cự tuyệt được.
Mối hôn sự này không thể không thừa nhận rồi, cuối cùng chỉ có thể trở thành sự thật thôi.
- Nếu tiểu nữ đã đồng ý, vậy kẻ làm phụ thân như ta cũng chỉ đành chúc phúc cho nó mà thôi.
Nếu đã không còn đường rút lui, vậy thì Mạch Khắc Tắc Nhĩ chỉ có thể thuận nước mà đẩy thuyền thôi, cứ sảng khoái đáp ứng cho rồi, mặc dù trong lòng ông ta chẳng có chút sảng khoái nào.
Sau khi thốt ra những lời này rồi, vậy mai mốt ông ta có sử dụng Mộ Dung Thiên như quân cờ của mình thì cũng phải suy nghĩ đắn đo trước sau, nếu như ông ta không muốn tiểu nữ nhi của mình trở thành quả phụ.
Nghe được phụ thân đích thân đáp ứng, lúc này tâm tình của Mâu Cơ mới thả lỏng ra đôi chút, nhưng nàng lại không rõ trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào, là vui sướng, tức giận hay bất đắc dĩ? Dù thế nào thì có lẽ nàng cảm thấy vui mừng nhiều hơn, vô luận thế nào, cuối cùng nàng cũng sẽ có thể quang minh chính đại ở chung với quỷ mặt đen chứ không cần phải lén lút như trước kia nữa.
Lúc này mọi người cùng cất tiếng reo hò vang dội, sau khi giải quyết xong phần của Mâu Cơ, bọn họ liền nhanh chóng đổi sự chú ý sang một nữ vai chính khác.
- Tân Địch Á!
- Tân Địch Á!
- Tân Địch Á!
- Tân Địch Á!
- .........
Hầu như tất cả mọi người đều kêu lớn tên của Băng Sơn mỹ nữ, hòng trợ giúp cho Mộ Dung Thiên.
Trong mấy tháng gần đây, Mộ Dung Thiên tựa hồ vẫn cố gắng tránh mặt nàng, thậm chí cũng không nói với nàng câu nào, nhưng không ngờ vào lúc Tân Địch Á cảm thấy thất vọng nhất thì hắn lại cầu hôn với mình ở trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, đến nỗi người đương sự như Tân Địch Á cũng bị lạc trong sương mù nốt. Cho đến khi thanh âm của mọi người vang lên cực lớn thì mới kéo nàng trở lại hiện thực được.
Nhưng nàng hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, bởi vì nàng vốn không hề chuẩn bị tâm lý chút nào.
Gả cho Đan Ni Tư ư?
Hay Sử Mật Tư?
Hay là La Địch?
Vừa nghĩ đến đó, Tân Địch Á liền trở nên hồ đồ và không còn năng lực để phán đoán nữa.
Lúc này đột nhiên có một bóng người nhảy thoắt lên đài rồi nhẹ nhàng đáp xuống Quần Anh đài.
Thì ra đó là một bạch y văn sĩ, trong tay cầm chiếc quạt giấy thêu hoa và đang nhẹ nhàng phe phẩy, thần thái và động tác cực kỳ tiêu sái.
Nếu như là người khác nhảy lên đài quấy rối trong lúc này thì đúng ra rất vô phép.
Nhưng ai cũng biết rằng, gia chủ Niêm Hoa gia tộc Tư Đế Văn Sâm, và cũng tức là phụ thân của Tân Địch Á lại là một trong những người có tư cách nhất để nói chuyện trong lúc này.
Thế là ai nấy đều yên lặng trở lại, bởi vì bọn họ đều muốn biết đáp án qua miệng của Tư Đế Văn Sâm.
Xoạc!
Tư Đế Văn Sâm thu chiếc quạt giấy lại, tuy đó chỉ là một động tác nhỏ rất đơn giản, nhưng động tác đó lại do y làm ra, nên lúc nào cũng mang theo phong thái đẹp đẽ, tiêu sái thoát tục. Nếu có một họa sĩ ngồi vẽ hình dáng của y ở bất cứ một góc độ nào thì cũng đều sẽ tạo ra một bức tranh hoàn mỹ.
Niêm Hoa gia tộc vì truy cầu cái đẹp mà trở thành một gia tộc trứ danh. Vô luận là trong lúc chiến đấu hay là lúc nhàn rỗi cũng đều giống nhau, mà thân là gia chủ, Tư Đế Văn Sâm lại càng phát huy nét ưu nhã lên tới cực điểm.
- Khà khà, da mặt của tiểu nữ hơi mỏng, nên thân ta là phụ thân tất sẽ trả lời thay cho nó.
Lời nói của Tư Đế Văn Sâm có tiết tấu không nhanh không chậm, tựa hồ ở trong lời nói cũng mang theo vận luật nào đó rất kỳ diệu, tựa như gió mát thổi vào mặt người vậy, khiến cho người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Niêm Hoa tộc không những chỉ theo đuổi bề ngoài đẹp đẽ, mà bất luận thứ gì liên quan tới cái đẹp cũng đều theo đuổi hết, dĩ nhiên họ cũng không quên được những thứ khác, tỷ như là thanh âm.
"Đừng đáp ứng! Đừng đáp ứng! Đừng đáp ứng!" Mâu Cơ liên tục niệm mấy câu giống hệt như bà đồng vậy.
- Đối với vị thiếu niên anh hùng cái thế như Đan Ni Tư đại nhân đây, ta nghĩ rằng tiểu nữ hiển nhiên vạn phần ngưỡng mộ, mà bổn tộc đối với cuộc hôn nhân này cũng không có dị nghị gì.
Từ lúc Tư Đế Văn Sâm vừa lên tới đài, hầu như tất cả mọi người đều có thể đoán biết đuợc kết quả. Phong cách móc nối quan hệ trong chính trị của Niêm Hoa tộc chính là liên hôn, mà Mộ Dung Thiên lại là đối tượng lý tưởng nhất, sao họ lại có thể cự tuyệt được chứ?
Lúc này trong mắt Tư Tháp Tây Á cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì từ bấy lâu nay Tân Địch Á vẫn luôn có ác cảm với Mộ Dung Thiên, cho dù thời gian qua đã cải thiện được đôi chút, nhưng vẫn chưa đạt tới mức ái mộ kia mà.
Hơn nữa Tân Địch Á đã từng tiết lộ với mình là nàng đã có ý trung nhân.
Dựa theo cá tính ngoài mềm trong cứng của Tân Địch Á, đáng lẽ lúc này nàng sẽ không khuất phục sự ép uổng của gia tộc mới đúng, nhưng mà trông nàng có vẻ như rất cam tâm tình nguyện.
Mặc kệ thế nào, các quan khách lại có dịp tung hô dữ dội, bởi vì hai nàng song kiêu của đế quốc vốn giống như thủy hỏa bất dung, vậy mà giờ đây lại đều trở thành vị hôn thê của thiên tài thống soái. Có thể xem đây cũng là một kỳ tích chăng?
Vinh dự, quyền lực, diễm phúc, tất cả đều đạt được đến đỉnh điểm. Cuộc sống đến mức này, còn muốn cầu gì thêm nữa?
Nhưng kẻ có diễm phúc đó là Mộ Dung Thiên lại ngấm ngầm thở dài một hơi. Rốt cuộc hắn cũng đã thực hiện được lời hứa với Mâu Cơ và Tân Địch Á.
Nhưng đối với lời hứa với hai nữ nhân khác, hắn vĩnh viễn đã mất đi cơ hội để thực hiện được nó rồi.