Dị Giới Dược Sư

Quyển 13 - Chương 326: Noãn thạch (trứng chọi đá)




Mộ Dung Thiên nhún nhún vai:

- Đúng theo lời ngươi, căn bản là Đặc Lạp Đa sẽ không thể chống đỡ lâu dài được. Một khi quân du kích đã bị ma thú vây khốn, trong tình huống không có thành trì bảo hộ, đừng nói là ba ngày, chỉ trong một ngày thôi thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn rồi. Dù chúng ta có đến kịp thì cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.

Hào Tư sửng sốt, sau đó y phát hiện lời nói của Mộ Dung Thiên rất có đạo lý, nhưng bất luận thế nào thì y cũng không thể tiếp nhận được chuyện hảo hữu bị giết chết, vì vậy mà y ngập ngừng:

- Vậy....chẳng lẽ chúng ta cứ mở mắt trừng trừng mà nhìn đám người Thản Khắc bị.....

Đột nhiên y nhận ra thần tình nhẹ nhõm thoải mái của Mộ Dung Thiên, cả nụ cười ở trên mặt cũng chưa từng biến mất, hình như trong lòng đã có sẵn kế sách rồi vậy. Thế là y như nhìn thấy cứu tinh, Hào Tư vội nói tiếp:

- Thành thủ đại nhân, ta đoán là ngươi đã có biện pháp rồi phải không? Chúng ta có thể nào đến được Liệt Duyên bình nguyên kịp thời hay không?

Mộ Dung Thiên lắc đầu:

- Không thể nào, dù cho quân của chúng ta có biết bay đi nữa, nhưng thời gian cũng quá ít đi.

Ngay khi hy vọng của Hào Tư sắp tan biến thì ngữ khí của Mộ Dung Thiên lại thay đổi:

- Tuy nhiên....

Hào Tư lại hỏi gấp:

- Thành thủ đại nhân, ngươi có biện pháp hay gì thì hãy nói ra đi, nếu cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ điên lên mất.

- Tuy nhiên, ma thú quân đoàn tạm thời sẽ không hạ thủ với đám người Đặc Lạp Đa đâu.

Sát Đạt Mễ La tiếp lời Mộ Dung Thiên.

Hào Tư nghi ngờ nói:

- Sao lại như thế được? Đám ma thú hung tàn thô bạo, chúng khó gặp được một cơ hội tốt như thế, vậy bọn chúng....bọn chúng làm sao tự nhiên lại trở thành thiện lương được chứ?

Nói đến đây, cả Hào Tư cũng cảm thấy buồn cười nữa.

- Ha ha ha, Sát Đạt Mễ La nói không sai.

Mộ Dung Thiên cười xong liền giải thích:

- Đám ma thú đó không phải tự nhiên đổi tính mà đi ăn chay, mà chúng chính là đang muốn ăn nhiều hơn nữa kia.

Năng lực phân tích của Hào Tư so với hảo hữu Thản Khắc cũng không khác bao nhiêu, y ngập ngừng:

- Vậy là ý gì?

- Nói đơn giản một chút, đám ma thú đang vây khốn quân của Đặc Lạp Đa đang muốn lợi dụng họ để bắt con cá lớn là chúng ta đây.

Mộ Dung Thiên hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Theo tin tức mới nhất của chúng ta, ma thú quân chỉ là vây khốn Đặc Lạp Đa mà thôi, chứ chưa có hành động gì tiếp theo. Rất hiển nhiên là bọn chúng đang đợi chúng ta đến cứu viện. Nếu như không có mồi thì chúng ta cũng sẽ không cắn câu. Vì vậy mà chúng ta cứ chậm rãi một chút, đám người của Đặc Lạp Đa tạm thời sẽ vẫn được an toàn.

Hào Tư nghe xong thì liền tỉnh ngộ, cực kỳ vui mừng.

Lúc này Yết Lệ Nhã cũng không tránh khỏi lo lắng, cất tiếng nói:

- Tuy nói vậy, nhưng ma thú quân chắc chắn vẫn không ngừng đổ về Liệt Duyên bình nguyên, dù chúng ta có đến được nơi đó để cứu viện thì e rằng cũng không có hy vọng thắng được. Trong mấy tháng gần đây, tuy lực lượng của ma thú có bị giảm đi ít nhiều, nhưng dù sao thì chúng ta vẫn chưa xoay chuyển được cuộc diện chênh lệch lực lượng giữa đôi bên. Hơn nữa, hiện nay đang là tác chiến ở ngoài thành, nếu như liều mạng thì kẻ bị chết sẽ là chúng ta thôi!

Tâm tình của Hào Tư lại trùng xuống:

- Vậy chúng ta nên cứu hay không cứu?

- Cứu! Nhất định là phải cứu!

Mộ Dung Thiên nói như đinh đóng cột:

- Nhưng trước lúc đó, chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt mọi thứ đã. Đầu tiên là nghỉ ngơi để lấy lại sức. Với tình trạng của chúng ta hiện nay, chỉ vừa chạy đến Liệt Duyên bình nguyên thì sức lực của binh sĩ sẽ bị hao tốn càng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó, đám ma thú vốn đầy đủ sức lực và đợi chúng ta đã lâu, hẳn sẽ rất hoan nghênh chúng ta. Chúng ta chẳng những sẽ bại, mà còn sẽ bại rất nhanh và rất thảm nữa kia.

Mộ Dung Thiên thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đây là một trong những nguyên nhân mà chúng ta không thể hành quân nhanh chóng được, phải dùng trạng thái tốt nhất mà nghênh chiến. Thứ hai, phải triệu tập gấp hai cánh quân thứ ba và thứ tư của bọn người Luân Đạo Phu trở về!

Nói tới đây, hai mắt của hắn lập tức sáng ngời:

- Thời gian quyết chiến đã đến rồi!

Có thể nói, khi U Minh môn mở ra lần nữa thì đó đúng là thời cơ tốt nhất để phản kích, nhưng lúc này hắn không còn thời gian để đợi nữa. Tòa thành cấp một gần Mễ Kỳ Tư nhất là Đa Đa Lạp Đặc bị ma thú quân đoàn dưới sự thống lãnh của hung thú cấp bảy là Yết La, tấn công rất ngặt. Tình hình càng lúc càng xấu, nếu như không có sự giúp đỡ kịp thời thì ngày thành bị phá sẽ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong những lần ma thú bạo động trước, các loại biến dị ma thú và lực lượng ma thú xuất hiện tại các quốc gia đều khác nhau, không có lần nào cố định cả. Thế nhưng trong kỳ bạo động lần này, Tát La đã xui xẻo đụng phải lực lượng mạnh nhất của chúng.

Mất đi sự hiệp trợ của Lam Nguyệt đế quốc, tất nhiên là họ phải cật lực ứng phó với các mũi tấn công. Cũng may là dựa vào lợi thế của địa hình cùng với cái nhìn về đại cuộc rất chuẩn xác của Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, và những quyết sách cao minh, các thành lớn của Tát La vẫn kiên cường chống chọi trong những tình huống ngặt nghèo, miễn cưỡng kiềm chế phạm vi quản hạt của biến dị ma thú, không để cho bất luận hai cánh quân nào của chúng hội hợp tại một chỗ, và từ đó mà tiêu diệt từng bộ phận một. Thế nhưng họ không có dư lực lượng để chi viện cho Đa Đa Lạp Đặc vốn là một nơi cô lập gần sát với biên thùy.

Đương nhiên, so với Mễ Kỳ Tư, vị trí địa lý của Đa Đa Lạp Đặc còn tốt hơn rất nhiều, nhưng chỉ tiếc họ lại không có một Mộ Dung Thiên thứ hai để làm lĩnh tụ.

Như vậy, dưới tình huống giằng co của song phương, chỉ cần có một điểm bị phá vỡ, vậy thì sẽ lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền. Mặc dù hiện nay cách ngày U Minh môn không còn bao xa nữa, nhưng hễ thành Đa Đa Lạp Đặc bị hạ, vậy thì sự quân bình sẽ bị phá vỡ, đến cuối cùng thì nhiều lắm Tát La cũng chỉ bị tổn thất khoảng hơn mười tòa thành lớn. Rồi sau hai tháng nữa, lúc đó sẽ là lúc lực lượng ma thú sẽ phải nhanh chóng rút lui.

Nếu là lúc bình thường, Tát La dù có bị tổn thất hơn mười tòa thành lớn thì cũng có thể chịu đựng nổi. Trước kỳ bạo động lần tới, họ vẫn có thể tiêu diệt số lượng tàn dư của ma thú, đồng thời trùng kiến lại những trành trì đã bị hủy diệt.

Thế nhưng trong kỳ ma thú bạo động lần này, ngoài địch nhân là ma thú ra, còn có nhân loại nữa.

Hầu như tất cả những ai có hiểu biết chút ít về chính trị thì cũng đều biết, Lam Nguyệt đế quốc với dã tâm xâm lược và bành trướng lãnh thổ từ trước tới nay vẫn không cam lòng bỏ qua cho Tát La, một nước đứng đầu các nước trung lập không chịu khuất phục họ. Tuy rằng bình thường họ không tiện trở mặt, nhưng lúc nào cũng chực chờ như hổ đói, để rình thời cơ.

Trong đợt ma thú bạo động năm nay, Lam Nguyệt đế quốc vừa may lại đụng phải lực lượng ma thú thấp nhất, tuy rằng họ đã bị kế hoạch Lạc Nguyệt làm giảm đi không ít lực lượng, nhưng nếu muốn sớm giải quyết xong vấn đề ma thú bạo động thì vẫn dễ dàng như trở bàn tay. Trong khi đó, tình cảnh của các thành thị bị Tây Bắc liên quân chiếm đóng ở ven biển thì tương đối thê thảm hơn. Bọn họ vốn không quen với việc đối phó với ma thú bạo động ở bên kia bờ An Tác Tố đại dương, lại không có cách nào bổ sung cho lực lượng bị đại dương chia cách, vì thế mà tổn thất cũng rất trầm trọng, thậm chí còn phải nén lòng mà bỏ đi mấy thành thị lớn để tập trung lực lượng vào một nơi.

Mà các nước ở tây bắc cũng tương đối kém may mắn, hầu như tất cả đều đụng với lực lượng mạnh của cuộc bạo động lần này. Đã vậy, họ lại vì phải trích ra một số quân đội để đi xâm lấn đông nam nên cũng khiến cho tình hình càng căng thẳng thêm. Hoàn cảnh ở tây bắc ác liệt thế nào thì ai nấy cũng đều rõ, việc thu hoạch thực vật càng lúc càng ít đi đã giáng cho họ một đòn đả kích rất nặng, lại thêm tai nạn trong lúc ma thú bạo động thì lại càng tăng thêm vận rủi cho họ không ít.

Với tình thế đó, hiển nhiên là rất có lợi cho Lam Nguyệt đế quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt quân xâm lấn, đồng thời còn xua quân bắc thượng, đổi khách làm chủ. Nếu như có vận khí tốt, nói không chừng còn có thể thống trị toàn bộ đại lục và trở thành bá chủ cũng không phải là không có khả năng.

Đó là bá nghiệp mà từ trước tới nay không có một ai là có thể làm nổi, điều đó đủ khiến cho những kẻ lộng quyền phải động tâm, nhất là một kẻ kiêu hùng như Cát Tư vậy.

Quả thật không khó tưởng tượng ra được, lão sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như thế. Cứ nhìn vào thành tích trước kia của lão, khi đã chẳng hề ngần ngại mà khiến cho Phương Thốn quốc của nàng Vu nữ Đình Đình bị diệt vong, dùng mấy trăm vạn thi thể để khiến cho tiền đồ của mình bước sang một bước ngoặc mới, điều đó đủ cho thấy dã tâm của Cát Tư ở trên đại lục này thật không có ai có thể tưởng tượng ra nổi. Thậm chí so với lịch sử ở trên Địa cầu, chỉ e cũng chỉ có vài vị đế vương là có thể sánh nổi mà thôi.

Lập trường chính trị của các nước trung lập có tác dụng rất lớn đối với hai thế lực ở hai bên bờ đại dương. Vô luận là Tây Bắc liên quân do Mạch Gia đế quốc dẫn đầu, hay là các nước Đông Nam do Lam Nguyệt đế quốc suất lãnh, trước khi thực hiện dã tâm của họ thì ai nấy cũng đều phải vượt qua tấm lá chắn này.

Trước kia Tây Bắc liên quân vốn bị cách trở, nên các nước trung lập đối với phe Đông Nam rất có lợi, nhưng bây giờ dưới tình huống hiện nay thì lại trở thành sự cản trở của Lam Nguyệt đế quốc, là cái đinh trong mắt của Cát Tư, không trừ đi không được.

Vì vậy mà Mộ Dung Thiên phải mau chóng kết thúc trận chiến này, chỉ cần hắn có thể đến kịp Đa Đa Lạp Đặc, ngăn cản bước đầu tạo ra phản ứng dây chuyền, vậy thì Tát La sẽ có thể bảo toàn được quốc thổ hoàn chỉnh cùng với lực lượng. Đó chính là điều mà Lam Nguyệt đế quốc kiêng kỵ nhất.

Do đó, đối với ma thú hay người của Mễ Kỳ Tư mà nói, trận chiến này không thể tránh được, nhất định phải đánh. Giả như Đặc Lạp Đa không bị vây khốn, vậy thì Mộ Dung Thiên cũng phải sớm tìm cách để cho trận chiến này mau kết thúc thôi.

Hào Tư nghe xong lời hắn thì cả kinh thất sắc:

- Quyết chiến? Thành thủ đại nhân, sao có thể được chứ? Theo lẽ thì chúng ta nên đợi tới lúc U Minh môn mở ra lần nữa thì mới đúng chứ, còn bây giờ mà quyết chiến ngay, vậy chỉ sợ lấy trứng chọi đá mà thôi!

Là một dũng tướng từng thống lãnh binh sĩ trải qua trăm trận, Hào Tư rất xứng chức, nhưng về vấn đề chính trị thì hiển nhiên y không hiểu được sự phức tạp của nó.

Yết Lệ Nhã cũng trầm lặng không nói gì, nàng những tưởng có thể đoán ra chỗ cấm kỵ của Mộ Dung Thiên, nhưng lại không nghĩ ra được, bởi vì bây giờ mà quyết chiến thì quả thật là không sáng suốt chút nào.

Từ lúc bắt đầu du kích chiến đến nay, quyền chủ động đã trở về trong tay mình từng chút, từng chút một. Mắt thấy thắng lợi đã nằm trong tầm tay, nhưng chỉ có điều đáng tiếc là không thể quyết chiến với ma thú ở vào thời điểm có lợi nhất cho mình mà thôi.

Nàng chỉ có thể kỳ vọng vào Mộ Dung Thiên, hy vọng hắn sẽ lại có thể tạo ra kỳ tích một lần nữa, cũng như hắn đã từng tạo ra kỳ tích trước đó vậy.

Mộ Dung Thiên cũng không muốn giải thích vấn đề chính trị đầy phức tạp này cho Hào Tư hiểu, hắn chỉ nói:

- Nhất định là ma thú đại quân đã tập trung vào con mồi Đặc Lạp Đa này từ lâu, nếu như không quyết chiến, vậy thì biện pháp tốt nhất là bỏ rơi đệ nhị quân đoàn.

Hào Tư nghe vậy thì không nói gì nữa, còn Sát Đạt Mễ La thì chậm rãi nói:

- Ta đã từng phát thệ, tuyệt sẽ không bỏ rơi đồng đội thêm một lần nào nữa!

Những lời đó đã biểu hiện rõ lập trường của gã, những tướng lĩnh khác với cấp bậc nhỏ hơn sau khi thấy bốn vị thượng cấp hoặc dùng lời hoặc dùng sự trầm mặc để bày tỏ lập trường, nên cũng không ai nói thêm điều gì, dù có phản đối thì cũng rất ít.

Nói một cách khác, trận đấu ngu xuẩn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá này xem ra không bao lâu nữa sẽ diễn ra rồi.

Mọi người đều đặt hết kỳ vọng lên mình của Mộ Dung Thiên. Nếu không có nam tử này đột nhiên đến Mễ Kỳ Tư, rồi nhanh chóng tạo nên uy vọng cao vời và trở thành vị lĩnh tụ tinh thần của người dân ở đây, vậy thì nói không chừng kết quả của buổi hội nghị này đã khác đi rồi.

Có hắn ở đây, ánh sáng hy vọng sẽ không hề biến mất.

Nhìn thấy thần tình của thành thủ đại nhân nhẹ nhàng thoải mái, kinh nghiệm nói cho mọi người biết rằng đó là một tín hiệu tốt đẹp. Mặc dù họ có nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để lấy trứng chọi đá mà trứng lại không bị vỡ.

- Được rồi, các người cứ về trước đi! Còn cụ thể chi tiết thế nào thì ngày mai sẽ bàn tiếp!

Mộ Dung Thiên nói xong liền đứng dậy.

Bây giờ cũng là lúc đi gặp mỹ nữ cao tầng của Cuồng Sa đế quốc rồi, nói không chừng nàng ta còn có thể mang đến một "tin vui" nào đó.