Dị Giới Dược Sư

Quyển 12 - Chương 303: Bị chiến




Không chút do dự, Mộ Dung Thiên hầu như vô ý thức mà nhảy bổng lên cao, trong nháy mắt liền lướt quan sát sự giáp công của hai luồng lực lượng băng hỏa. Linh lực của tên sắc lang không thể nói là siêu cường, ít ra thì còn kém cao thủ thượng thừa một khoảng cách nữa, thế nhưng nhờ đã đả thông được lưỡng kỳ kinh nên tốc độ vận chuyển linh lực của hắn phải nói là rất biến thái, phản ứng cấp biến nhanh đến nỗi khó có ai bì kịp.

Tuy vậy, sau đó Mộ Dung Thiên cũng nhanh chóng nhận ra ở trên đầu có một đám mân côi màu đen còn đang khép nụ, không sai, là một đám hắc hỏa diễm, một loại lửa có màu sắc mà trên đại lục chưa từng nghe qua. Chúng phảng phất như hòa vào màn đêm thành một thể, nên bên trong tu luyện mật thất tối om như thế, rất khó mà phát hiện ra được.

Đám hắc mân côi dầy đặc tựa như một tấm võng mở rộng, chúng không phải là tĩnh vật mà lại là vật thể tựa như có sinh mạng bay về phía Mộ Dung Thiên đang di động để phủ trùm lấy hắn.

- Oành!

Trong đám hắc mân côi đó chợt có mấy nụ hoa khi chưa chạm đến mục tiêu thì đã nổ vang, chúng bắn tỏa những tia hào quang ra khắp bốn phía, xinh đẹp giống như pháo hoa vậy; Thế nhưng cùng theo đó thì lại có một luồng cường lực ập tới, khiến cho thân ảnh của Mộ Dung Thiên bị bắn trúng, đau đến nỗi gập người lại. Những tảng đá ở dưới chân cũng bị chấn động kịch liệt, điều đó cho thấy đằng sau giả tượng mỹ lệ lại có hàm chứa những sức nổ thật kinh người.

Căn tu luyện mật thất này đã được gắn thêm hấp linh kết giới cực mạnh, hơn nữa nó lại được người ta dùng phương pháp không gian áp súc mà làm thành. Nói một cách khác, nếu muốn có hiệu quả giống như khi ở bên ngoài thì cần phải có lực lượng mạnh hơn nhiều, nhưng mấy đóa hắc mân côi này phát nổ rất khác thường, chúng đã biến thành lực phá hoại rất chân thật, cũng gần giống như bạo liệt phù của phù chú sư vậy. Nếu như cả đám hắc mân côi này mà tập trung vào một chỗ rồi cùng phát nổ một lần, vậy thì uy lực đó....

Tuy nhiên, cứ xem tình hình trước mắt thì người âm thầm thao túng hắc mân côi kia tựa như không có ác ý. Vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi, nếu không thì với sự lợi hại của chúng, đừng nói là ngăn cản Mộ Dung Thiên đột phá vòng vây, nếu như xuất kỳ bất ý mà ra tay, cùng với ưu thế của việc di động linh hoạt của chúng, vậy thì dù cho Mộ Dung Thiên có muốn tránh né cũng rất khó lòng.

Sau khi hỏa sư và băng long cùng vồ hụt, chúng lập tức bật dậy và quay trở lại tấn công Mộ Dung Thiên thêm lần nữa.

Mắt thấy phía trên đầu thì bị tấm lưới mân côi áp chế, phía dưới thì có băng hỏa nhị thú cùng xông tới, khinh thân thuật lại đang vừa lúc hết đà. Lúc này Mộ Dung Thiên đang lơ lửng ở trên không, không có chỗ để mượn lực. Chỉ cần là người sáng mắt tí thì cũng có thể nhìn ra được là hắn đang gặp nguy cơ và khó bề trốn tránh được rồi.

Chỉ nghe Mộ Dung Thiên cất tiếng cười dài, thế rồi từ tay trái của hắn liền xuất hiện thanh hỏa diễm bốc cháy hừng hực, còn tay phải thì lại xuất hiện một lớp băng mỏng như vẩy cá, một loại hình thái băng thể trông rất quen thuộc, nó chính là băng linh mà trước đây An Ny đã từng sử dụng khi giao đấu với hắn.

Từ sau khi thoát ly Lam Nguyệt đế quốc và mai danh ẩn tích tại Tát La cho tới nay, tên sắc lang chưa từng sử dụng đến Băng hệ đấu khí, bởi vì số lượng lĩnh vực ma võ sĩ ở trên đại lục quả thật rất ít, do đó một khi hắn sử dụng tới Băng hệ đấu khí thì thân phận tất sẽ bị bại lộ chứ không còn gì nghi ngờ nữa. Tuy nhiên, lúc này hắn lại không ngần ngại chút nào, bởi vì hắn đã biết người đang tập kích mình là ai rồi.

Khi tiếng cười còn chưa dứt, hai tay của Mộ Dung Thiên lần lượt đưa về hướng hỏa sư và băng long rồi chộp vào cổ chúng một cách chuẩn xác.

Hai con vật cố sức giãy giụa để chống lại, nhưng tiếp theo đó liền có một lớp linh khí màu trắng và nhũ bạch liền từ từ thấm nhập vào vị trí đang bị Mộ Dung Thiên nắm giữ rồi nhanh chóng lan tỏa đi các nơi khác, thế rồi chúng không còn giãy giụa nữa mà cam chịu bị khống chế. Đôi tay của Mộ Dung Thiên khẽ rung một cái, hai con thú liền bị bắn thẳng về phía tấm võng hắc mân côi.

- Ầm, ầm!

- Ầm, ầm!

- .........

Tấm võng hắc mân côi bị va chạm mạnh liền phát ra hàng loạt tiếng nổ vang rền. Sau khi tiếng nổ chấm dứt thì mọi thứ lại trở về với sự yên lặng, hỏa sư và băng long đều biến mất tăm hơi, còn tấm lưới hắc mân côi cũng chỉ còn lại chưa tới mười đóa là chưa nổ.

Song phương giao thủ chỉ xảy ra trong chớp mắt, mới vừa ra tay thì đã kết thúc cuộc chiến luôn, nhưng nếu có người chứng kiến được việc này thì hẳn sẽ hết sức kinh ngạc, bởi vì bất luận là băng long, hỏa sư, hay là hắc mân côi, thậm chí cả chiêu thức mà Mộ Dung Thiên đã dùng để bắt giữ hai con nguyên tố thú đó, tuy mới nhìn thoáng qua thì rất hời hợt dễ dàng, nhưng kỳ thật thì nó lại là một môn tuyệt kỹ cực kỳ cao minh.

Cho dù là các võ giả cùng tu luyện đấu khí đồng hệ, nhưng khí chất nguyên thủy của đấu khí cũng khác nhau, cũng giống như vân tay của con người vậy, mỗi một cá thể đều không giống nhau. Nếu đã không cùng nguồn gốc thì cũng không thể tùy tiện bắt chước nguyên lý phát xuất tuyệt chiêu của người ta được, thế nhưng cũng có tình huống ngoại lệ, hay còn gọi là "nguyên tố đồng hóa". Đó là cải biến nguyên tố ẩn chứa ở trong kỹ năng của đối phương và biến nó thành cùng nguồn gốc với mình, sau đó lại sử dụng ngược lại nó. Tuy trên lý thuyết thì đơn giản như vậy, nhưng kỳ thật thì toàn bộ quá trình lại phức tạp vô cùng. Đầu tiên, người thi thuật phải sử dụng mẫu thể nguyên tố để cải biến kỹ năng của đối phương với lực lượng phải cao hơn vật thể bị cải biến tới hơn hai bậc. Ví dụ như nếu muốn cải biến lam hỏa diễm kỹ năng, vậy thì trình độ thấp nhất mà người thi thuật phải đạt tới là cảnh giới tử hỏa diễm. Hơn nữa, việc cải biến đó lại còn đòi hỏi lực khống chế nguyên tố của người thi thuật phải cực cao, bởi vì quá trình cải biến phải hoàn thành trong nháy mắt, nếu có một chút ngần ngừ thôi thì sẽ bị dị chủng đấu khí ẩn chứa trong kỹ năng phản chấn lại và đả thương mình. Điều đó cũng chẳng khác nào để lộ môn hộ cho đối phương mặc sức đánh trúng mình vậy, tình trạng sẽ nặng hơn so với việc trúng thương trong lúc phòng ngự nhiều lắm. Do đó, việc làm này khó tới cỡ nào cũng có thể thấy được.

Thế nhưng tác dụng của "nguyên tố đồng hóa" thì lại không thể nghi ngờ được. Giống như tình huống hai mặt thọ địch vừa rồi của Mộ Dung Thiên vậy, lúc đó hắn đã dùng chiêu "di hoa tiếp mộc" và chỉ trong thoáng mắt đã biến nguy cơ thành vô hình. Vả lại, thanh hỏa diễm của hắn lại có thể cải biến lam hỏa diễm vốn chỉ thấp hơn thanh hỏa diễm một bậc là trái với thường quy, bởi vì độ thuần chất của băng hỏa nhị linh của Mộ Dung Thiên cao hơn của người thường nhiều lắm, hơn nữa đặc chất ẩn chứa ở trong linh lực của hắn cũng khác với người thường. Với trình độ thao túng nguyên tố của tên sắc lang, điều đó cũng đủ khiến cho thánh cấp lĩnh vực ma võ sĩ là Bố Luân Đặc cũng cảm thấy xấu hổ nữa. Dưới tác dụng của nhiều nhân tố gộp lại, Mộ Dung Thiên đã có thể thi triển "nguyên tố đồng hóa" trong tình trạng ít tốn hơi sức nhất.

Sau khi mọi thứ bùng nổ xong thì liền tạo ra rất nhiều gió, Mộ Dung Thiên mượn sức gió mà đáp xuống đất với một tư thế mà hắn cho là đẹp nhất.

Chân vừa chạm đất, Mộ Dung Thiên lại cười nói:

- Các người chơi đủ chưa? Nếu đủ rồi thì ra đây đi.

- Hì hì, muội cũng biết là sẽ không làm khó được La Địch ca ca mà!

Ba bóng người từ trong bóng tối liền bước ra ngoài, quả nhiên là Lộ Thiến, sau lưng nàng còn có Lạc Na và Lệ Toa nữa. Ngoài lĩnh vực giả, người có thể cùng lúc phát ra băng hỏa nhị cực kỹ năng thì còn có Nghĩ linh sứ. Nghĩ linh sứ hầu như có thể sử dụng kỹ năng của bất cứ một chủng hệ nào, chỉ là phải dùng hoạt vật để gián tiếp tấn công đối phương mà thôi. Lại còn hắc hỏa diễm tạc đạn là kỹ năng đặc biệt được phối hợp cực kỳ chặt chẽ của Lạc Na và Lệ Toa, đó là năng lực thao túng từ xa của họ còn lợi hại hơn ma pháp sư nhiều lắm. Do đó mà Mộ Dung Thiên mới không hề do dự khi sử dụng tới lực lượng lĩnh vực của mình. Nếu như có mặt người khác ở đây, đám người Lộ Thiến tuyệt đối sẽ không hiển lộ năng lực chân chính của mình đâu, cả cách xưng hô "La Địch ca ca" cũng chứng minh điểm đó.

- Tốt quá nhỉ, dám đem huynh ra đùa nữa à?

Mộ Dung Thiên bước tới trước, đồng thời đưa tay vỗ lên mông Lộ Thiến một cái. Đương nhiên là hắn không hề có ý trách cứ gì nàng, mà cái vỗ đó cũng rất nhẹ, hơn nữa trên mặt lại lộ nụ cười thân thiết nữa.

- Vừa rồi nếu Lệ Toa nhân lúc ta tránh né hỏa sư và băng long và còn lơ lửng trên không mà cho tấm lưới hắc mân côi đó ép nhanh xuống, vậy thì ta sẽ khó lòng tránh né được rồi.

- Vậy cũng đâu có thể chứ, La Địch tiên sinh, người khiêm tốn quá đó thôi.

Lạc Na và Lệ Toa gần như cùng lúc lên tiếng. Bọn họ cũng giống Lộ Thiến vậy, họ được tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của Mộ Dung Thiên, từ một người không thể làm một chiến chức giả, vậy mà đến nay đã trở thành một cường giả, vì vậy mà họ cũng có lòng tin mù quáng đối với tên sắc lang.

Lộ Thiến vội vàng giải thích:

- La Địch ca ca, huynh đừng tránh Lệ Na và Lạc Toa tỷ tỷ, là muội xin họ phối hợp với muội đó, người ta chỉ muốn cho huynh một sự kinh ngạc thôi mà. Huynh xem chiêu thức vừa rồi của muội thế nào?

Quả thật vừa rồi Mộ Dung Thiên cũng rất kinh ngạc. Thời gian qua hắn mãi bận rộn công vụ và thương vụ nên ít có lúc rảnh rỗi để quan tâm đến phương diện tu luyện võ kỹ của Lộ Thiến, nhưng cứ xem tình hình lúc này thì nàng đã tiến bộ vượt xa sức tưởng tượng của mình rồi. Bởi vì cùng là kỹ năng lam hỏa diễm, việc Nghĩ linh sứ tạo ra khôi lỗi thú sẽ khó khăn hơn một người chuyên tu luyện hỏa hệ nhiều lắm, tuy nhiên, khôi lỗi thú cũng khó chơi hơn nhiều, bởi vì chúng có thể hấp thu nguyên tố lực lượng ở trong không gian để bổ sung cho mình, chứ không giống những kỹ năng thường, chỉ sau một kích thì hoàn toàn tan rã.

Ngoài việc đó ra, những Nghĩ linh sứ có thể chế tạo băng khôi lỗi cũng không có nhiều. Cứ theo Mộ Dung Thiên được biết, trước đây Lộ Thiến còn chưa có năng lực này, nàng chỉ có thể làm ra thủy thú mà thôi. Từ nước mà đến hình thái cao cấp của nó là băng thì phải còn một khoảng cách xa lắm.

Hai người Lạc Na và Lệ Toa tựa hồ cũng trong lúc bất tri bất giác mà tiến thêm một bậc nữa, bởi vì nếu muốn điều khiển tấm lưới hắc mân côi kia cũng khó lắm. Nhưng có một điểm mà Mộ Dung Thiên cảm thấy rất kỳ quái, đó là thời gian trước hắn cũng đã nhiều lần đích thân huấn luyện cho mấy nữ nô Yêu tộc thân tín của mình, bao gồm cả những thành viên của Dạ thố và Niệm Xà tộc, vậy mà bọn họ vẫn cứ tiến bộ rất chậm chạp, phải lâu lắm mới bằng được tiêu chuẩn của Lạc Na và Lệ Toa. Đương nhiên, Mộ Dung Thiên không thể biết được, những ngày đầu khi hắn vừa đến đại lục, trên người hắn vẫn mang theo rất nhiều "tia phóng xạ" cực mạnh, sau đó, vì Lạc Na và Lệ Toa được nhiều lần tiếp xúc thân cận với hắn nên mới nhận được sự ảnh hưởng nhiều nhất.

Tuy không biết được nguyên do, nhưng dù sao thì đây cũng là một việc tốt, nên Mộ Dung Thiên lên tiếng tán thưởng:

- Tốt lắm!

Sau khi nghe hắn khen xong, Lộ Thiến hết sức hớn hở, hai mắt mở thật to, giống y hai vầng trăng non tròn trịa vậy. Nàng vui vẻ nói tiếp:

- La Địch ca ca, để muội cho huynh xem tiếp nè!

Lời chưa dứt, hai tay nàng liền xòe ra rồi ném một hạt khôi lỗi chủng tử ngũ sắc lên không trung.

Thế là Mộ Dung Thiên liền được nhìn thấy toàn bộ quá trình trưởng trành của một con khôi lỗi. Sau khi chủng tử gặp gió thì nó nhanh chóng tiến hóa, thể tích càng lúc càng lớn dần lên, song màu sắc thì chuyển thành một, chỉ là nó biến hóa không nhất định. Đầu tiên là màu hồng, sau đó thì thành vàng, rồi đến lam. Mỗi lần biến hóa thì màu sắc cũng chuyển từ nhạt đến đậm. Trước khi rơi trở lại xuống đất, hạt chủng tử nho nhỏ đó đã biến thành một con chim lớn màu lam đậm, nó vỗ mạnh hai cánh bay lượn trong không trung, hình dáng có hơi giống phượng hoàng, chỉ là còn nhỏ hơn khá nhiều. Tuy nhiên, điều khiến cho Mộ Dung Thiên giật mình không phải là ngoại hình của nó, mà là màu lam đậm ở trên người nó, dường như nó còn có một lớp ánh sáng màu xanh như có như không nữa.

Thanh hỏa diễm! Nói chính xác một chút thì đó là sự chuyển tiếp giữa lam hỏa diễm và thanh hỏa diễm, là một ngưỡng cửa thăng tiến nguyên tố khó vượt qua nhất. Cực hạn thanh hỏa diễm (thanh hỏa sắp chuyển sang lam hỏa) khôi lỗi thú! Mộ Dung Thiên quả nhiên cực kỳ hưng phấn.

- Ài!

Lộ Thiến thở ra một hơi, rồi nói:

- La Địch ca ca, ngoài nó ra, muội còn có thể chế tạo ra băng linh thú cùng cấp với hỏa thú nữa, nhưng chỉ tiếc là không thể cùng lúc tạo ra cả hai được.

Mộ Dung Thiên vội an ủi:

- Đừng nóng vội, dục tốc bất đạt mà! Tiểu Lộ, hiện nay sự tiến bộ của muội cũng đã mạnh lắm rồi.

Lộ Thiến vui mừng nói:

- Phải đó, La Địch ca ca, muội cũng thấy rất kỳ quái. Từ mấy tháng trước, muội tu luyện vẫn luôn được thuận lợi, hầu như không gặp bất cứ sự trở ngại nào. Lúc đầu muội còn tưởng là đã vượt qua được bình cảnh của chức nghiệp Nghĩ linh sứ, nhưng bây giờ xem ra thì nhất định không đơn giản như vậy.

Mộ Dung Thiên lộ vẻ hứng thú:

- Thế à? Chuyện đó thế nào?

- Đó là vì sợi dây chuyền này đây!

Lộ Thiến chỉ vào sợi dây chuyền hình nửa vầng trăng đang đeo trên cổ mình. Nó là quà tặng sinh nhật của Mộ Dung Thiên khi nàng được mười một tuổi, có tên gọi là hổ phách, và còn được gọi là thú hồn, là một loại cây đã hóa thạch. Nó là món vật duy nhất mà phụ mẫu của Mộ Dung Thiên đã để lại cho hắn, từ nhỏ hắn vẫn đeo trên người, cho tới khi Lộ Thiến thành niên thì hắn mới chuyển tặng món quà có giá trị kỷ niệm quý giá này cho nàng.

- Sau khi phủ định suy đoán vượt qua bình cảnh, muội mới bắt đầu nhớ lại, kể từ buổi tối thứ hai sau khi đeo nó lên người, sự tu luyện của muội bắt đầu trở nên dễ dàng hơn, và từ đó thì mọi chuyện đều được thuận buồm xuôi gió. Có lần muội nghĩ không biết đó có phải là do sức ảnh hưởng của sợi dây chuyền hổ phách này hay không, nên mới thử tháo nó xuống, chỉ là tạm thời tháo xuống thôi....

Nói tới đây, nàng liền thè lưỡi làm mặt xấu, vì nàng sợ Mộ Dung Thiên sẽ buồn nếu nàng nói ra việc mình đã tháo món quà mà hắn đã tặng cho, nhưng khi thấy hắn không ngại thì mới nói tiếp:

- Sau khi tháo nó xuống, muội mới phát hiện ra, dù vẫn y theo quá trình tu luyện của Nghĩ linh sứ, nhưng muội không thể nào trấn áp được những loại tâm tình xấu gây ảnh hưởng tới việc tu luyện, như là dễ bị xao động, thiếu kiên nhẫn, bực tức, phiền muộn, vv....tất cả những tâm trạng đó đều tăng nhanh, rất khó có thể tĩnh tâm để chế tạo nguyên tố chủng tử. Thế rồi sau khi muội đeo sợi dây chuyền này lên lại, mức độ chuyên chú cũng tăng nhiều, và đồng thời cũng khôi phục lại tâm tình tĩnh lặng như tờ.....

- Không phải chứ?

Mộ Dung Thiên nhìn vào sợi dây chuyền mà không thể tin được, đây đúng là bất khả tư nghị mà. Tuy rằng hổ phách có tuổi tác đến cả hàng ngàn vạn năm, phải trải qua rất nhiều điều kiện hà khắc thì mới có thể thành hình được, so với sự yêu cầu để trở thành một Nghĩ linh sứ cũng khá giống nhau, nhưng nếu nói nó là một món tuyệt thế bảo vật có thể giúp đỡ trong việc tu luyện thì thật khó mà tin được. Chỉ tiếc là tên sắc lang vốn không biết ngay cả con Tật Phong khi mới đến Thần Phong đại lục cũng nhờ vào phản ứng lạp tử mà đạt tới cấp chuẩn S; hơn nữa, tất cả mọi sự thay đổi ở trên đại lục cũng đều vì sự có mặt của hai nhân vật ngoại lai như hắn và Tật Phong mà tạo nên. Nếu không thì hắn đã không có gì để nghi ngờ rồi.

- Uuuuuuuuuuu.......

Một tiếng kèn hiệu thật dài vang lên, xuyên thấu qua cách âm kết giới mà tiến nhập vào trong tu luyện mật thất vốn đã được bố trí không gian áp súc. Đó chính là Không gian hào, một chiếc kèn lệnh còn lưu lại từ sau cuộc đại chiến giữa thần và ma thời thượng cổ, cùng tề danh với Thiên ma hào. Trong một phương viên hai mươi dặm, thanh âm được phát ra từ chiếc kèn này sẽ không bị bất cứ vật gì ngăn trở, kể cả không gian, và thanh âm của nó sẽ truyền đến tai mọi người đang ở trong phạm vi ảnh hưởng của nó. Cho dù là cách âm kết giới tốt nhất cũng không thể ngăn được thanh âm của nó. Không ngờ một nguy thành như Mễ Kỳ Tư lại may mắn sở hữu được món bảo vật này, bởi vì nó chính là một công cụ truyền tin tốt nhất.

Tiếng kèn của Không gian hào vang lên, đó chính là tiêu chí Mễ Kỳ Tư bắt đầu tiến vào bước thứ nhất trong việc chuẩn bị chiến tranh. Tuy rằng Thiên triệu còn mấy tiếng nữa mới hết, nhưng mọi người đã sớm khôi phục lại tâm tình khẩn trương trước đó.

Mộ Dung Thiên lập tức xua hết mọi vấn đề thắc mắc ra khỏi đầu, nhiệt huyết trong người cũng sôi lên sùng sục, hắn nói:

- Chúng ta hãy cùng nhau đi nghênh tiếp trận chiến đầy thú vị này đi.