Sau khi Đái Nhĩ Cát đi rồi, Tân Địch Á suy nghĩ tới lui một lúc, cuối cùng thì quyết định đi tìm Mộ Dung Thiên một phen. Nói gì đi nữa thì tên sắc lang thượng cấp kia cũng là thành thủ của Mễ Kỳ Tư, hiển nhiên là có quyền quyết định đối việc của mỹ nhân ngư. Có lẽ hắn sẽ giúp đỡ mình được.
Nếu không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ thì Tân Địch Á sẽ không muốn nhận lời làm bạn nhảy của Đái Nhĩ Cát, đó là một việc mà nàng cực kỳ phản cảm. Trong lòng nàng, nàng chỉ muốn làm bạn nhảy của một nam tử duy nhất mà thôi, chỉ tiếc là người đó sau lần trước gặp gỡ, hắn đã thất tung khá lâu. Mỗi khi nàng dùng Linh Tê châu để liên lạc với hắn thì như đá chìm đáy biển vậy, không có một chút hồi âm nào. Nàng cho rằng hắn không có mặt trong phạm vi liên lạc của Linh Tê châu, hoặc có lẽ....có lẽ hắn đã gặp phải chuyện gì rồi. Mỗi lần nghĩ tới đây, nàng lại cố tình lãng tránh mà không dám nghĩ tiếp nữa. Điều an ủi duy nhất của nàng là, với một cường giả có thể phá thủng bụng Kình Thôn để ra ngoài thì đâu dễ gặp chuyện không may được?
Đương nhiên, dù sao thì nhân phẩm của tên sắc lang thượng cấp cũng còn tốt hơn Đái Nhĩ Cát, tuy vậy, cũng không nhiều là bao. Tân Địch Á chỉ hy vọng hắn sẽ có chút lòng đồng tình mà đứng ra giải quyết vấn đề. Thế là nàng cứ ôm bầu tâm sự đầy phức tạp và bất an mà ngồi chờ tại phòng khách.
- Khách hiếm đã đến, thật quý hóa, thật quý hóa!
Mộ Dung Thiên xuất hiện theo tiếng nói, đồng thời cũng bước nhanh vào phòng khách.
- Giám sát sứ của Lỗ Sắt thành là Tân Địch Á, xin tham kiến Đan Ni Tư đại nhân.
Tuy rằng nam nhân ở trước mặt đây rất đáng ghét, nhưng dù thế nào thì nàng cũng đang là người đến bái phỏng hắn, hơn nữa đối phương lại còn là thượng cấp, theo lễ nghi thì không thể thiếu sót được, dù là Tân Địch Á cũng không ngoại lệ. Vì vậy mà nàng phải đứng dậy hành lễ với hắn.
Mộ Dung Thiên vội nói:
- Đều là bằng hữu cũ cả, Tân Địch Á tiểu thư không cần đa lễ, mời ngồi, mời ngồi.
"Hừ, ai là bằng hữu cũ của ngươi chứ?" Tân Địch Á thầm phản bác trong lòng, nhưng vì nàng có việc cần nhờ đối phương nên không thể chống đối ra mặt được.
Sau khi đôi bên phân ngôi chủ khách xong, Mộ Dung Thiên cười hỏi:
- Phương giá của Tân Địch Á tiểu thư quang lâm, không biết tìm ta có việc chi?
Tên sắc lang cố gắng hết sức để tỏ ra thân thiết, để tránh cho Tân Địch Á có ác cảm với mình, chỉ tiếc rằng hắn không được như nguyện. Có câu nói: "Băng đông dày ba thước, đó không phải chỉ lạnh mới một ngày." Hình tượng xấu xa của Mộ Dung Thiên đã được in đậm trong lòng nàng từ lâu, lúc này dù hắn có tỏ ra thân thiện cỡ nào thì ở trong mắt nàng, hắn vẫn là một nam nhân bỉ ổi, hạ lưu, hèn mọn, kiêm dâm đãng, chỉ khiến người ta nổi da gà mà thôi, đồng thời nàng cũng hoài nghi không biết chuyến này đến nhờ hắn có phải là một sai lầm hay không nữa.
Thế nhưng nàng cũng đã tới đây rồi, vì vậy mà không thể về tay không được, thế là Tân Địch Á đi thẳng vào vấn đề luôn:
- Đan Ni Tư đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi.
Mộ Dung Thiên chậm rãi nhấm nháp hớp trà, hắn sớm đã đoán được bảy phần ý đồ khiến cho nàng tìm đến đây, nhưng ngoài mặt thì vẫn làm bộ kinh ngạc, hỏi lại:
- Ủa vậy à, là chuyện gì thế?
- Ở phía nam của Lỗ Sắt thành, có một nơi là chỗ cư ngụ của mỹ nhân ngư tộc, đại nhân từng nghe qua chưa?
- Ừm, có nghe qua.
- Vậy tốt lắm, chuyện là thế này, ta đã từng kiến nghị mở rộng vòng phòng ngự, nhưng lại bị phủ quyết. Địa vị của mỹ nhân ngư tộc tuy thấp hèn, nhưng sinh mạng là vô giá, ai cũng như ai. Chỉ hy vọng đại nhân có thể thương tiếc cho hơn một vạn tính mạng mỹ nhân ngư kia mà đứng ra giúp đỡ và cầu tình cho họ. Nếu được vậy thì Tân Địch Á sẽ vô cùng cảm kích.
Lời tuy nói vậy, nhưng Tân Địch Á lại không ôm nhiều hy vọng quá. Bởi vì ở tại Lỗ Sắt thành này, Đái Nhĩ Cát ngang ngược tới cỡ nào thì ai cũng biết, nếu như không phải do đích thân Tư Tháp Tây Á đến đây thì những người khác đừng hòng gây ảnh hưởng đến chủ ý của gã. Tuy Mộ Dung Thiên vừa làm ra một hành động chấn nhiếp lòng người tại Mễ Kỳ Tư, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là mới lên nhậm chức, uy vọng còn kém. Vả lại, quyết định của Đái Nhĩ Cát cũng không hẳn là sai, về phương diện quân sự thì lại rất có lợi, vì vậy mà có đông đảo người ủng hộ gã. Tuy gã rất kiêu ngạo, nhưng năng lực của gã lại được rất nhiều người tán thưởng. Dù Mộ Dung Thiên có là thượng cấp đi chăng nữa, nhưng đối với những sự kiện trọng đại của thành thị cấp dưới thì cũng chỉ có thể đề nghị quyết sách chứ không có khả năng quyết định mọi việc, vì hắn cần phải thông qua rất nhiều nhân sĩ mới có hiệu lực được. Trong khi đó, những nhân sĩ quan trọng ở tại Lỗ Sắt thì hơn phân nửa là đứng về phe của Đái Nhĩ Cát, vì vậy, nếu tên sắc lang thượng cấp không đáp ứng lời yêu cầu của mình, hoặc là dùng lời khéo léo để từ chối thì cũng không có gì đáng trách, dù sao thì hắn cũng có chỗ khó xử kia mà.
Không ngờ, vừa nghe xong thì Mộ Dung Thiên liền vỗ ngực nhận lời ngay:
- Không thành vấn đề, cứ để cho ta giải quyết là xong!
Thấy hắn mau mắn như vậy, không ngờ lại khiến cho Tân Địch Á nghi ngờ không biết mình có phải nghe lầm hay không, nàng vội hỏi lại:
- Thật chứ?
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt cằm, động tác này khiến cho hắn trông có vẻ rất hèn mọn. Hắn mỉm cười nói:
- Đương nhiên là thật, chỉ cần Tân Địch Á tiểu thư.........
Tuy chưa nghe hết câu, nhưng Tân Địch Á đã tức muốn điên rồi, vốn tưởng hắn có thiện chí, nhưng thì ra cũng là có ý đồ cả. Nói không chừng nửa câu sau sẽ là "chỉ cần Tân Địch Á tiểu thư qua đêm với ta là được", so với Đái Nhĩ Cát còn quá đáng hơn nữa ấy chứ. Lúc này Tân Địch Á trợn tròn hai mắt, chỉ chờ miệng chó của Mộ Dung Thiên không phun ra được ngà voi thì nàng lập tức sẽ tát cho hắn mấy cái ngay.
Thế rồi Mộ Dung Thiên thản nhiên nói tiếp:
- Chỉ cần Tân Địch Á tiểu thư thật tâm suy nghĩ cho dân chúng của Tát La là được. Ta nhất định sẽ toàn lực mà giúp nàng, ha ha ha!
Tân Địch Á nghe vậy thì giật mình, bàn tay ngọc đã giơ lên cao, nhưng nàng lại không tin vào tai mình. Không ngờ một lời đứng đắn như vậy lại có thể thoát ra từ miệng của tên sắc lang kia chứ.
- Đan Ni Tư đại nhân, ngươi không nói đùa đấy chứ?
Mộ Dung Thiên hỏi ngược lại:
- Tiểu thư xem ta giống nói đùa hay không?
Tuy rằng biểu tình lúc này của hắn không có chút nào nghiêm túc cả, nhưng Tân Địch Á vẫn còn nhận ra tia thành ý của hắn nên liền lắc đầu.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Vậy là được rồi, Tân Địch Á tiểu thư, nếu như không còn chuyện gì nữa, nàng hãy về trước đi, cứ chờ tin tốt của ta.
Tân Địch Á nghe vậy thì lại một lần nữa bị bất ngờ. Trước kia tên sắc lang thượng cấp này cứ luôn tìm cơ hội để ve vãn mình, nhưng bây giờ thì lại tỏ ra lãnh đạm, khác hẳn trước kia. Chẳng những hắn đã đáp ứng giúp đỡ mình và không lợi dụng hoàn cảnh "cháy nhà để hôi của", mà lại còn sớm hạ lệnh trục khách nữa. Chẳng lẽ không gặp mấy tháng mà hắn đã hoàn toàn thay đổi tính tình rồi sao?
Hình tượng xấu xa của Mộ DungThiên ở trong lòng Tân Địch Á bị tan vỡ quá nhanh, đến nỗi mà nàng khó có thể tiếp nhận được, do đó, nàng thà tin rằng có lẽ hắn đã bị một vị thiên kim tiểu thư nào đó ở trong thành câu dẫn rồi, vấn đề sinh lý đã tạm thời được giải quyết nên mới có thái độ khác thường như vậy. Mặc kệ thế nào, đây cũng là một chuyện tốt đối với nàng. Đương nhiên, Tân Địch Á không hiểu rằng, dù cho mình không tìm đến cửa nhờ giúp đỡ thì Mộ Dung Thiên cũng đã sớm có ý tương trợ nàng rồi. Hiện tại cũng vừa khéo thừa nước đẩy thuyền, hắn có thể mượn dịp này để tăng thêm chút hảo cảm trong ấn tượng của Băng Sơn mỹ nữ.
Đợi sau khi Tân Địch Á ra về rồi, Mộ Dung Thiên mới quát khẽ:
- Nhận Vụ!
Thanh âm của hắn còn chưa dứt, một bóng đen lập tức xuất hiện ngay trong sảnh, nhanh đến nỗi không biết y chui ra từ đâu nữa. Người đó mặc bộ y phục của thích khách, chính là một trong mười lăm cường giả mà Long vương đã phái theo giúp đỡ Mộ Dung Thiên. Hắn gọi chung đám người này là tàng long thiết vệ, có ý ám chỉ họ như ngọa hổ tàng long vậy.
Long vương tuyển ra đám người này, ai nấy đều là những nhân vật đã thoái ẩn, hoặc là không có tiếng tăm gì, đó bởi là vì phòng khi Mộ Dung Thiên gặp phải những trường hợp phải sử dụng tới thủ đoạn không thể cho ai biết tới. Đương nhiên, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, hắn không tiện xưng hô tên thật của họ, vì vậy mà những người trong nhóm tàng long thiết vệ đều có bí danh. Tỷ như Nhận Vụ không phải là tên thật của người thích khách đó, mà chỉ là bí danh. Trừ một vị thần quan ra, người thích khách này là nữ nhân duy nhất ở trong nhóm tàng long thiết vệ, rất thần bí. Từ lúc gặp mặt cho đến nay, nàng chưa hề tháo chiếc khăn che mặt ra bao giờ, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng chưa thấy được chân diện mục của nàng. Trên đầu nàng không có sừng, điều đó cho thấy nàng ta không phải là người của Long tộc, nhưng Long vương đã chỉ định rõ, bất kể thời khắc nào, ngay cả những lúc Mộ Dung Thiên nghỉ ngơi thì nàng ta cũng phải túc trực sẵn trong vòng ba mươi thước để bảo hộ cho hắn, phải xuất hiện bất cứ lúc nào một khi nghe hắn gọi tới.
Nhận Vụ quỳ một gối xuống đất, đầu cuối xuống, thi hành một lễ nghi đặc biệt của thích khách rồi hỏi:
- Đại nhân có gì phân phó?
Thanh âm của nàng không mềm mỏng linh hoạt như những nữ nhân bình thường, mà nó là một loại thanh âm có phong cách rất đặc biệt. Bộ y phục thích khách bó sát người của nàng khiến người ta nhìn vào rất dễ bị câu dẫn, đồng thời, căn cứ theo đôi trong mắt đen lay láy cùng với đường viền của khuôn mặt trái soan đang cuối xuống kia, nàng hẳn là một mỹ nữ rồi, cộng thêm sự thần bí đặc biệt của thân phận chưa rõ ràng của nàng, tất cả những điều đó vẫn luôn hấp dẫn Mộ Dung Thiên. Thế nhưng lúc này tên sắc lang lại không có thời gian để thưởng hoa, hắn chỉ chậm rãi nói:
- Nhận Vụ, ta có việc cần ngươi lập tức đi làm thay cho ta.
Tuy còn chưa biết nhiệm vụ là gì và mức độ nguy hiểm thế nào, nhưng Nhận Vụ vẫn đáp ngay:
- Dạ!
Nàng hầu như đã được truyền thụ cái tư tưởng phục tùng tuyệt đối của nhẫn giả vậy, đối với mệnh lệnh thì tuyệt không thể nói ra chữ "không" được.
Mộ Dung Thiên gật đầu tán thưởng, sau đó chỉ thấy miệng hắn liên tục khép mở, nhưng lại không có thanh âm gì phát ra, có lẽ là đang dùng Tụ âm thuật. Còn Nhận Vụ thì lại không ngừng gật đầu, như là đang lắng nghe nhiệm vụ vậy.
Sau cùng, Mộ Dung Thiên mới nói thành tiếng:
- Nhận Vụ, nếu ngươi cho rằng việc này quá khó, vậy thì bỏ đi, không cần miễn cưỡng đi làm.
Nhận Vụ lắc đầu nói:
- Không, đại nhân, xin hãy giao việc này cho Nhận Vụ đi làm, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc được giao phó.
Mộ Dung Thiên gật đầu thỏa mãn, nói:
- Tốt!
Nghĩ tới việc ý trung nhân bị áp bức, đó quả là một việc không thể nào tha thứ được, thế là lửa giận của Mộ Dung Thiên lại nổi lên bừng bừng, hắn lập tức dồn sức vào tay phải rồi vỗ một cái lên mặt bàn.
Không có tiếng động gì vang lên, nhưng mặt bàn vốn được làm bằng loại gỗ tốt đó lập tức vô thanh vô tức mà biến thành tro bụi, rồi tan biến đi theo gió hết. Điều đó cho thấy cơn giận của Mộ Dung Thiên rất cao, nhưng điểm kỳ quái hơn chính là tấm thảm bằng lông thú được lót dưới mặt bàn thì lại không bị hao tổn chút nào.
Dù Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt thì cũng không thể khiến cho nàng thích khách kia phải nhíu mày chút nào, vậy mà lúc này thì đôi mắt sáng của nàng lại lộ ra tia kinh ngạc. Không ngờ Mộ Dung Thiên như vậy mà chỉ trong nháy mắt đã phá hủy đi tấm mặt bàn bằng gỗ, nếu không phải là người tu luyện Hỏa hệ đến mức cao thâm thì tuyệt đối sẽ không làm được như vậy, tuy nhiên, điều càng khó khăn hơn chính là việc hắn chẳng cần phải làm ra động tác mạnh bạo gì, nếu gọi đó là biến thái thì cũng không quá đáng chút nào.
oooOooo
Đái Nhĩ Cát ngồi trong chiếc xe nhỏ vừa xa hoa vừa đủ lớn, một mình nhấm nháp loại mỹ tửu Trân Thi Ny đã ủ suốt hai trăm năm. Đây là loại rượu ngon của một Ải nhân gia tộc nào đó đã bị gã cưỡng mua với giá thật thấp. Trước giờ gã vẫn tiếc mà chưa khui nó ra, nhưng hôm nay là một ngày tốt, sau nhiều lần theo đuổi Tân Địch Á thất bại thì rốt cuộc bây giờ đã có chút thành quả, vì vậy mà tâm tình của gã khoái trá không có gì sánh được. Nhờ có tâm tình như vậy mà gã đã khui bình Trân Thi Ny ra để hưởng dụng.
Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, đêm nay Tân Địch Á nhất định sẽ đến phó ước. Nghĩ tới việc có thể cùng khiêu vũ với mỹ nhân trong buổi dạ tiệc, quả thật hoàn cảnh đó sẽ khiến cho người ta phải khích động không thôi. Chỉ tiếc là bây giờ vẫn còn đang ở trên đường cái, Đái Nhĩ Cát chỉ hận không thể lập tức bay đến buổi dạ tiệc ngay.
Nhưng chuyện đời quả nhiên luôn nằm ngoài chữ ngờ, cỗ xe bỗng bị lay động kịch liệt rồi sau đó mới dừng lại. Ly rượu trong tay Đái Nhĩ Cát bị bắn ra vài giọt, gã xót tới nỗi nổi giận đùng đùng, vội vàng mở cửa xe ra rồi quát:
- Cát Tưởng, đã xảy ra chuyện gì?
Gã ngự thú sư có tên là Cát Tưởng vội cuống quýt bẩm báo:
- Xin lỗi đại nhân, chúng ta gặp chút rắc rối rồi. Đại khái chỗ này đang là giai đoạn tu sửa đường xá, lúc nãy có một khối đá bỗng nhiên vỡ ra, nên khiến cho bánh xe bị lọt vào trong đó. Cũng may là có vài Dã Man nhân đang chạy tới đây, họ sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề nhanh lắm thôi.
Đái Nhĩ Cát nóng nảy quát:
- Gọi bọn chúng nhanh lên một chút, ta đang cần đi gấp!
Sau đó thì "bình" một tiếng, cửa xe đã đóng sập lại, đồng thời gã cũng chửi thầm một câu:
- Mẹ kiếp, thật là mất hứng!
- Xoẹt!
Lúc này từ xa đột nhiên vang lên một tiếng xé gió nhẹ, người ngoài khó có thể nhận ra được. Đái Nhĩ Cát chỉ tưởng đó là tiếng động do đám Dã Man nhân bắt đầu ra tay kéo xe ra khỏi hố, nên không khỏi nhíu mày lại. Đáy xe được làm bằng loại Ma Tạp Sa mộc, cực kỳ quý hiếm. Phải vất vả lắm thì gã mới thu gom được vừa đủ số lượng gỗ loại đó để làm đáy thùng xe, nếu đám người thô lỗ, tay chân vụng về đó không cẩn thận một chút mà làm hư nó, vậy thì gã sẽ tức điên lên mất.
Đái Nhĩ Cát vừa định mở cửa xe và thò đầu ra căn dặn đám người kia mấy câu, đột nhiên gã phát hiện ra ở giữa thùng xe không biết từ lúc nào đã thấy xuất hiện một vòng hoa ngân hình cung. Từ độ bằng phẳng của vết hoa ngân đó mà phán đoán, nhất định nó không phải do Dã Man nhân tạo ra, trong khi đó, vết hoa ngân hình cung vẫn còn đang nhanh chóng mở rộng, và dần dần trở thành một vòng tròn.
Có thích khách!
Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu Đái Nhĩ Cát thì khối Ma Tạp Sa mộc được khoét thành hình tròn kia liền lăng không bay lên cao. Tiếp theo đó, gã chỉ thấy hoa mắt một cái thì đã thấy một bóng đen toàn thân mặc hắc y, cả mái tóc cũng được khăn đen trùm kín chỉ chừa lại đôi mắt thật sáng, xuất hiện bên trong thùng xe.
Đái Nhĩ Cát giật mình hoảng hốt, phải biết rằng nơi đây là giữa đường cái náo nhiệt, người đi đường qua lại tấp nập, lại thêm hơn mười tên thân vệ với nhiều loại chức nghiệp khác nhau hộ tống, công việc bảo vệ gã quả thật là kín không kẽ hở; mà bản thân gã cũng là người rất cẩn thận, mỗi lần trước khi xuất hành đi đâu thì đều cho người kiểm tra đáy thùng xe rất tỉ mỉ, nhưng không ngờ tên thích khách này lại có thể ẩn nấp bên dưới một cách thần không hay quỷ không biết như vậy, rõ ràng kỹ thuật ẩn nấp của hắn thật không thể tưởng tượng nổi. Theo tình hình này thì khối đá kia không phải vô cớ mà bị vỡ vụn ra như vậy, nó đúng là do sức người tạo ra đây mà.
Một ma pháp sư mà chạm trán với một kẻ thích khách thì tình thế của gã sẽ rất là bất lợi. Nếu là người non nớt thì nhất định gã sẽ kêu cứu trước tiên, nhưng Đái Nhĩ Cát lại là một kẻ đã từng trải trăm trận, kinh nghiệm phong phú, tuy lúc này đang kinh hoảng nhưng lại không hề bấn loạn. Gã lập tức cân nhắc thật nhanh, nếu dùng Khuếch âm thuật để kêu cứu, vậy thì trong nhất thời, linh lực của gã sẽ bị trì trệ, dù chỉ trong nửa giây thôi nhưng như vậy cũng đủ cho tên thích khách lắm rồi. Đối phương sẽ nhân cơ hội đó mà phát ra tuyệt chiêu ám sát, khi viện binh đến nơi thì e rằng chỉ còn lưu lại một cái xác mà thôi.
Bàn tay của Đái Nhĩ Cát khẽ rung động một cái, lập tức có một tấm Thủy thuẫn màu lam có lân quang loang loáng, xuất hiện trong tay gã. Ngay giữa tấm thuẫn còn có những gợn nước không ngừng lưu chuyển không theo một quy luật nào. Đây chính là tuyệt kỹ hộ thân thành danh của Đái Nhĩ Cát, Huyễn thủy thuẫn. Sức phòng ngự của bản thân tấm thuẫn đó không được xem là mạnh, nhưng nó lại có đặc tính làm ngoại lực bị lệch vị trí. Khi có người dùng sức để phá hủy tấm thuẫn đó, họ sẽ phát hiện ra phương hướng tấn công của mình sẽ bị lệnh khỏi quỹ đạo mà rơi vào vị trí khác.
Tuy rằng Huyễn thủy thuẫn không thể ngăn cản được thích khách lâu lắm, nhưng bấy nhiêu thời gian cũng đủ lắm rồi, Đái Nhĩ Cát lập tức dùng Tụ Âm thuật hướng ra ngoài cửa xe mà kêu lớn:
- Người....
Chữ "đâu" còn chưa thoát ra miệng, lập tức có một đám khói vàng phủ trùm lấy không gian của thùng xe. Đái Nhĩ Cát cảm thấy tựa như có một tòa núi lớn đè lên người mình vậy, tốc độ giảm hẳn xuống, ngực và bụng cùng cảm thấy khó chịu như muốn thổ huyết vậy. Miệng gã đang mở rộng để cố sức kêu thật lớn mà lại chẳng phát ra được âm thanh gì.
Không gian phong tỏa!
Hiện tượng vừa xảy ra là do môn tuyệt kỹ cực mạnh "Không gian phong tỏa" của giới thích khách tạo ra, đối với những ma pháp sư, chiêu này chính là thiên địch của họ vậy. Đái Nhĩ Cát hiểu rõ điều này nên không thể nào che giấu được sự sợ hãi trong lòng. Những kẻ thích khách có thể sử dụng được "Không gian phong tỏa" cũng chính là khắc tinh tuyệt đối của giới ma pháp sư.
"Choeng!" Thanh chủy thủ ở trong tay thích khách dễ dàng cắm phập vào Huyễn thủy thuẫn, nhưng lúc này y vẫn chưa có ý hạ sát thủ với Đái Nhĩ Cát ngay, mà chỉ thu hồi lại chủy thủ, rồi sau đó thì bàn tay phải liền đưa tới trước...
"Răng rắc, răng rắc." Theo những tiếng giòn tan nổi lên không dứt, Đái Nhĩ Cát bất lực trơ mắt đứng nhìn từng lớp, từng lớp thạch cơ cấp tốc phủ trùm lấy toàn thân gã, từ chân lên đến đầu. Lòng sợ hãi cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì rất nhanh sau đó, toàn thân gã đã biến thành một cỗ tượng đá, giống như những nạn nhân đáng thương bị hóa thành đá khi nhìn vào mắt của nữ quỷ tóc rắn Medusa vậy. Ngoài việc hành động bị quản chế ra, ma lực của Đái Nhĩ Cát cũng hoàn toàn bị chế trụ, tiếp theo đó thì trên đầu gã cảm thấy đau nhói một cái, sau đó liền mất đi ý thức.
Trước khi bị ngất đi, việc cuối cùng mà Đái Nhĩ Cát nghĩ tới chính là sau này tuyệt sẽ không dùng tới chiếc xe có Ma Tạp Sa mộc dùng làm đáy thùng xe nữa. Đương nhiên, đó là nếu gã còn có "sau này" ấy chứ.
Thích khách đưa một tay ra để ôm lấy tượng đá, sau đó liền chui xuống lỗ thủng của đáy xe mà ra ngoài. Thì ra phía dưới là một huyệt động, y linh hoạt như con cá chạch chui vào đó. Sau khi thân ảnh của y biến mất thì cửa động cũng được đóng lại, biến thành tảng đá cứng rắn như trước kia. Nếu như có ai đó đứng bên trên mà giẫm thử lên chỗ tảng đá đó, họ sẽ cảm thấy nơi đó không hề trống rỗng chút nào. Môn tuyệt kỹ phá thạch cùng với hồi phục thực thể đó quả thật là cao siêu, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Chiếc xe lại một lần nữa bị lay động mạnh, sau đó thì tiếng của ngự thú sư Cát Tưởng vang lên:
- Đại nhân, chúng ta đi được rồi.
So với trọng lượng nặng nề của chiếc xe tương đối lớn, sức nặng của Đái Nhĩ Cát ma pháp sư quả thật là nhỏ bé không đáng kể. Đám Dã Man nhân chiến sĩ đầy thô lỗ đương nhiên là không thể nhận ra được sự thay đổi nhỏ về trọng lượng của cỗ xe, nhưng khi Cát Tưởng không nghe tiếng đáp lại thì gã lại gọi tiếp:
- Đại nhân?
Trong xe vẫn im lặng như cũ, tuy Cát Tưởng có hơi hoài nghi, nhưng gã cũng không dám nhiều lời, bởi vì trên đường cái nhộn nhịp thế này, ai có thể ngờ tới việc lại có thích khách lẻn chui vào xe rồi lại lặng lẽ mang Đái Nhĩ Cát đi mất đâu chứ.
Thân là xa phu của thành thủ lâu như vậy, Cát Tưởng đương nhiên hiểu rất rõ cá tính của Đái Nhĩ Cát. Có lúc gã không trả lời thì chính là ngầm đồng ý, nếu cứ hỏi tiếp thì nói không chừng sẽ còn bị mắng cho một trận, vì vậy mà sau khi đắn đo một lúc, Cát Tưởng liền "biết điều" mà theo lệ cũ, hạ lệnh:
- Tiếp tục lên đường!
Mấy con thú kéo xe nghe tiếng liền hí nhẹ vài tiếng, rồi chậm rãi cất buớc. Trước khi đến địa điểm của buổi dạ tiệc, sẽ không có ai biết được thành thủ của họ đã bị thất tung đầy thần bí.