Dị Giới Dược Sư

Quyển 11 - Chương 284-2: Đoàn Tụ (hạ)




Lời Mâu Cơ vừa thốt ra liền vạch trần ngay thân phận của mỹ nữ kia, cũng vừa khớp với suy đoán của hắn, bởi vì ngoài tỷ muội ra, quả thật rất khó tìm được hai người giống hệt nhau như vậy.

Mỹ nữ cười dài, nói:

- Tam muội, đã lâu không gặp rồi nhỉ.

Mâu Cơ khó có dịp để thể hiện tính nũng nịu của một tiểu nữ hài, nàng vui vẻ kéo cánh tay của tỷ tỷ mình, rồi cao hứng bừng bừng, nói:

- Sao tỷ lại về sớm thế, chẳng lẽ lịch luyện đã hoàn tất rồi à? Muội nhớ hình như còn một năm rưỡi nữa mới xong kia mà.

Lịch luyện là tập quán truyền thống của Long tộc, cũng tựa như nghĩa vụ quân sự ở Địa cầu vậy. Phàm đại đa số các dũng sĩ nam nữ trẻ tuổi ưu tú trong tộc sau khi đến một độ tuổi nhất định thì họ phải rời xa gia tộc để ra ngoài tôi luyện, học hỏi thật nhiều kinh nghiệm xã hội phong phú, chứ không phải chỉ suốt ngày ở nhà quen thói nuông chiều của gia tộc. Giai đoạn đó được gọi là lịch luyện. Trong lúc lịch luyện, nếu chưa làm ra được thành tích gì khiến cho trưởng bối của mình đồng ý thì tuyệt đối không được trở về nhà. Ngoài việc gặp phải nguy hiểm đe dọa đến tính mạng ra, tất cả những việc khác đều phải đích thân mình giải quyết. Hơn nữa, trừ phi đã đến hết kỳ hạn quy định, nếu không thì chuyện trở về sớm hơn kỳ hạn sẽ là một việc rất đáng thẹn. Đây chính là tiền lệ do Long vương đời thứ mười là Sa Cổ Lực đặt ra. Ngoài Mạch Khắc Tắc Nhĩ, Sa Cổ Lực chính là người trở thành tộc trưởng nhanh nhất trong lịch sử của Long tộc. Sa Cổ Lực đã kiên quyết cho rằng, người tuổi trẻ thì phải ra ngoài tôi luyện gian khổ vài năm, những sự tiến bộ và những điều thu hoạch được trong thời gian đó sẽ là nền tảng kiên cố cho việc trở thành cường giả sau này của họ, như vậy sẽ giúp cho hậu thế càng mạnh hơn, do đó nên ông ta mới khiến cho lịch luyện trở thành quy cũ truyền thống của Long tộc. Rồi sau đó, quy cũ này cứ thế mà lưu truyền xuống hết đời này đến đời khác, ngoài huyết thống ưu dị ra, sở dĩ Long tộc có được địa vị ngày hôm nay thì công khai sáng ra lịch luyện của Sa Cổ Lực quả thật là rất lớn.

Mâu Cơ là con gái thứ ba của Long vương, trên nàng còn có một ca ca và một tỷ tỷ, ai nấy cũng đều đang nằm trong thời kỳ lịch luyện, chính vì vậy mà cho tới nay Mộ Dung Thiên vẫn chưa gặp qua bọn họ ở trong phủ. Trường hợp của Mâu Cơ khá đặc biệt một chút, bởi vì sau khi sinh nàng, phu nhân của Mạch Khắc Tắc Nhĩ vì sinh khó mà qua đời. Long vương đối với tiểu nhữ nhi giống hệt như ái thê của mình từ tướng mạo cho đến khí chất điêu ngoa này thì yêu thương cực độ, vì thế mà đã coi nàng như món bảo vật chí yêu. Bất luận là việc gì, ông ta cũng không để cho nàng phải chịu lấy một chút đắng cay nào chứ đừng nói tới nguy hiểm, rõ ràng là cực kỳ sủng ái nàng. Do đó, tuy Mâu Cơ đã đến tuổi phải trải qua lịch luyện, nhưng Long vương vẫn không cho nàng ra ngoài. Nhưng cũng may, Mâu Cơ vốn sẵn có tư chất thông tuệ, tuy chưa từng trải qua lịch luyện nhưng ở trong đám anh kiệt trẻ tuổi của Tát La, nàng đã là người nổi bật hàng đầu rồi.

Mỹ nữ mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, biểu hiện của ta ở bên ngoài cũng không tệ, nên phụ thân rất thỏa mãn, vì vậy mới sớm đồng ý cho ta thông qua. Kỳ thật, đại ca còn hoàn thành sớm hơn ta nữa đấy.

Mâu Cơ hớn hở hỏi:

- Hay lắm, đại ca đâu?

Mỹ nữ nhún nhún vai:

- Muội biết đại ca rồi đó, y là một người đầu đá, chỉ biết truy cầu võ đạo chí cao mà thôi. Tuy phụ thân đã sớm cho đại ca thông qua, nhưng y vẫn nghĩ mình còn kém, do đó đã từ chối không về nhà, tiếp tục ở bên ngoài để lịch luyện thêm.

- Ủa, thế à!

Mâu Cơ nghe vậy thì có chút hơi thất vọng.

Mỹ nữ dùng ngón tay ngọc nhỏ nhắn chỉ chỉ vào trán Mâu Cơ rồi nói:

- Nha đầu tiểu quỷ ngươi nha, nghe nói ngươi rất nghịch ngợm phải không?

Nghe tỷ tỷ nửa đùa nửa trách, Mâu Cơ kháng nghị ngay:

- Ai nói chứ, mấy năm gần đây muội ngoan lắm à. Không, phải nói là rất, rất ngoan....

- Ngoan thấy sợ luôn phải không?

Mỹ nữ cất tiếng cười giòn tan và cắt ngang lời giảo biện của Mâu Cơ, đồng thời cũng làm bộ cau mày, quả thật đã để lộ một mặt phong tình khác của nàng ta.

Tuy đã sớm hoàn thành giai đoạn lịch luyện, nhưng mỹ nữ này cũng đã phải dùng tới thời gian gần ba năm để tôi luyện, so với Mộ Dung Thiên chỉ có hai tháng thì còn lâu hơn nhiều lắm. Còn Mâu Cơ đang chìm trong sung sướng nên cũng tạm thời lạnh nhạt với tên sắc lang ở bên cạnh. Lúc này hai tỷ muội trò chuyện vui vẻ mà quên hết mọi thứ xung quanh, mãi một lúc sau thì nàng mỹ nữ kia mới sực nhớ ra còn có sự tồn tại của kẻ thứ ba ở cạnh đó.

- Tam muội, vị này là....?

Mỹ nữ khẽ lộ ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Thiên. Hậu hoa viên của Long phủ đa số chỉ có nữ quyến lui tới, có rất ít nam tử trong tộc tiến vào đây chứ đừng nói là thanh niên bên ngoài. Mà điều quan trọng hơn là hắn lại đi sát bên cạnh Mâu Cơ, đây quả là một việc thật khó tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ sau mấy năm xa nhà, dã tính của tam muội đã giảm đi nhiều rồi sao?

Lúc này Mâu Cơ mới nhớ đến Mộ Dung Thiên đang bị bỏ rơi ở bên cạnh, nàng sợ hắn giận nên cuống quýt nói:

- Vị này là Đan Ni Tư tiên sinh....

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên không biết giới thiệu tiếp thế nào cho tốt, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói tiếp:

- À, ừm, hắn là một khách nhân cực kỳ quan trọng của lão đầu tử, bởi vì có chút việc nên hắn cùng với muội muội và các tỳ nữ tạm thời ở lại trong Long phủ.

- Ủa?

Mỹ nữ kinh ngạc đến nỗi không thể che giấu được. "Lão đầu tử" trong lời Mâu Cơ tất nhiên là chỉ vào phụ thân Mạch Khắc Tắc Nhĩ rồi, đã vậy mà hắn còn lại là khách nhân "cực kỳ quan trọng" nữa thì đúng là chuyện lạ.

Nếu như không phải là những đại nhân vật chỉ một cái giậm chân cũng làm rung chuyển cả một phương như là các công hội hội trưởng hoặc là tộc trưởng của các danh môn vọng tộc, hoặc là các thành chủ của các đại thành thị, vậy thì làm sao có thể xứng với hai chữ "quan trọng" ở trước mặt Long vương chứ, càng đừng nói tới là "cực kỳ quan trọng" nữa. Nàng mỹ nữ nghe vậy thì không khỏi tỉ mỉ quan sát lại nam tử trước mắt mình, hắn nhiều lắm cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, so với mình còn trẻ hơn một chút. Trong giới nhân sĩ của Tát La, những người có thân phận và địa vị thì nàng cũng quen biết hơn phân nửa, nhưng còn gã nam tử này thì lại rất lạ mặt. Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào đây? Địa vị của hắn ra sao?

Nàng ta có chút hoài nghi với lời nói của Mâu Cơ, chỉ sợ tam muội của mình hơi phóng đại một chút. Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì thấy tuy muội muội là một kẻ bướng bỉnh, ưa cãi lại lời phụ thân, nhưng trong thâm tâm của tam muội lại cực kỳ sùng bái và tôn kính lão nhân gia, hẳn là Mâu Cơ sẽ không tùy tiện nói lung tung để hạ thấp địa vị và thân phận tôn quý của Mạch Khắc Tắc Nhĩ đâu.

Mâu Cơ lại chỉ vào nàng mỹ nữ đang đứng bên cạnh rồi nói với Mộ Dung Thiên:

- Đây là bào tỷ của ta, Thư Tháp Tây Á, hiện đang là đương kim thành chủ của đệ nhất cấp thành thị, Mễ Kỳ Tư thành.

Mâu Cơ vừa thốt xong lời đó liền tỏ ra rất hãnh diện. Đối với thành tựu của tỷ tỷ, nàng cảm thấy mình cũng thơm lây nữa.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cũng rất kinh ngạc, không ngờ nàng đại mỹ nữ này trông chỉ lớn hơn mình chừng hai, ba tuổi thôi, nhưng đã là thành chủ của thành thị cấp một rồi.

Thân là nữ nhi của Long vương, ngoài việc phải trải qua lịch duyệt về võ đạo, mà quan trọng hơn còn là ở phương diện quản lý thành trì nữa. Có một nữ nhi làm đại thành chủ như vậy, cũng khó tránh địa vị của Long tộc tại Tát La lại vững chắc như thế.

- Tư Tháp Tây Á tiểu thư, mạnh giỏi chứ? Được gặp tiểu thư, thật đúng là một sự vinh hạnh của ta.

Mộ Dung Thiên chào nàng theo lễ nghi của giới thân sĩ, đồng thời hắn còn xưng nàng là tiểu thư chứ không phải là thành chủ, như vậy sẽ thân thiết hơn. Xưng hô với mỹ nhân mà dùng tới danh hiệu chức vụ thì không hay ho chút nào.

- A, Đan Ni Tư? Ngươi là Đan Ni Tư sao?

Sau khi Tư Tháp Tây Á đáp lễ, đột nhiên nàng nhớ ra điều gì, vội kêu lên thất thanh.

Mộ Dung Thiên gật đầu, nói:

- Đúng vậy, không ngờ tiểu thư cũng đã nghe đến tiện danh.

Mâu Cơ khẽ cau mày, hỏi:

- Ủa, có chuyện gì sao?

- Không, không có gì.

Tư Tháp Tây Á liên tục xua tay bảo không có gì, rồi liếc mắt nhìn sang đồi ngực đã nảy nở của Mâu Cơ. Lúc nãy vừa mới gặp lại thì nàng đã sớm cảm thấy kỳ quái, ba năm trước, nàng vốn tưởng rằng tam muội của mình phát dục muộn, nhưng xem ra trong đó còn có nội tình thì phải. Nàng nhớ lại gã nam tử có tên gọi là Đan Ni Tư này vẫn thường được nhắc tới trong các thoại đề của giới nữ tử quý tộc, hắn là một dược sư thương nhân kỳ tài, đã chế luyện ra được các loại đan dược trị chứng ngực nhỏ cho nữ giới. Coi bộ là Mâu Cơ nhân tiện đó mà mời luôn cả người thân và tỳ nữ của người ta đến ở Long phủ để hắn có thể làm dược sư tư nhân mà trị liệu cho mình. Loại chuyện này đương nhiên là khó nói ra miệng, lại không tiện giải thích với người ngoài, vì vậy cho nên mới đổ hết ngọn nguồn lên người của Long vương.

- Tỷ tỷ, chuyện của Đan Ni Tư tiên sinh, tỷ đừng truyền bá ra ngoài đó.

Mâu Cơ nghiêm mặt nói.

Việc này quả thật là Long vương đã căn dặn như vậy, nhưng Tư Tháp Tây Á lại hiểu lầm, tưởng là Mâu Cơ nói vậy chỉ vì không muốn cho người khác biết nàng phải nhờ tới Đan Ni Tư để trị chứng ngực nhỏ mà thôi. Vừa nghĩ tới đó, nàng càng khẳng định là mình đã đoán đúng, do đó nên trên mặt liền lộ ra nét thông cảm, và mỉm cười nói:

- Biết rồi, muội yên tâm đi.

Hai người hàn huyên thêm một lúc, sau đó Tư Tháp Tây Á mới nói:

- Tam muội, hôm nay ở Ngõa Nhĩ Liệt Cơ thành có thiết đãi yến hội mừng cho sự liên minh thành công với Mễ Kỳ Tư thành trong đợt ma thú công thành gần đây, vì vậy mà ta phải đến đó tham dự, tối mới về trò chuyện tiếp với muội nhé.

Mâu Cơ bĩu môi, tự lẩm bẩm:

- Làm thành chủ thật là oai mà, cả thời gian về nhà trò chuyện với muội muội cũng không có nữa.

Tư Tháp Tây Á cầm tay Mâu Cơ cười nói:

- Cái gì mà oai chứ, phải nói là bận bù đầu bù cổ đấy chứ. Không phải tỷ đã tranh thủ thời gian mà về gặp muội trước rồi đó sao? Tiểu quỷ, tỷ còn ước được như muội nữa kìa, cả ngày được tiêu diêu tự tại thật sướng biết mấy. Ừm, thôi không nói nữa, tỷ phải đi rồi, nếu tới trễ thì sẽ thất lễ lắm. Tối gặp sau nhé! À, Đan Ni Tư tiên sinh, xin thứ lỗi ta không thể tiếp đãi thêm.

Nói xong, nàng liền quay người bỏ đi.

Dù sao cũng phải lấy chuyện quốc gia đại sự làm trọng, Mâu Cơ cũng không làm gì khác được, hơn nữa tình lang cũng đã bình an trở về, đây mới đúng là chuyện vui nhất đời rồi.

- Chúng ta mau đi thôi, để cho bọn Lộ Thiến sớm được vui mừng.

Mâu Cơ dùng Tụ âm thuật nói với Mộ Dung Thiên, khi vừa quay đầu lại, nàng đã thấy hai mắt của hắn lấp loáng nhìn về phía trước.

Mâu Cơ nhìn theo ánh mắt của hắn thì phát hiện ra mục tiêu chính là bờ mông nhấp nhô yêu kiều của Tư Tháp Tây Á.

Mâu Cơ bị chọc tức gần như muốn ngất xỉu luôn, nàng nghiến răng nói:

- Cái tên sắc lang chết bầm này, cả tỷ tỷ ta mà cũng dám nuôi ý đồ xấu xa hả?

Mộ Dung Thiên vội lắc lắc đầu, nói:

- Không có đâu, lệnh tỷ tuổi còn trẻ như thế mà đã là thành chủ của một thành lớn rồi, ta rất kính nể năng lực của nàng ta, vì vậy nên mới nhìn thêm một chút thôi mà.

Mâu Cơ hừ một tiếng, rồi nói:

- Ngươi kính nể người ta mà lại đi nhìn chằm chằm vào bờ mông của người ta à?

Mộ Dugn Thiên nhất thời nghẹn họng:

- Hơ....

oooOooo

Khi cùng Mâu Cơ vừa trở lại Long phủ, từ xa Mộ Dung Thiên đã nhìn thấy bốn người Lộ Thiến, Lạc Na, Lệ Toa và Hải Luân Na đang vây quanh một chiếc bàn đá ở trong sân, không biết đang bàn luận chuyện gì.

Mâu Cơ còn ở xa đã lớn tiếng kêu:

- Ê, các người xem ai đã về đây này!

Bốn nàng nghe tiếng thì không hẹn mà cùng đều quay lại, vừa vặn nhìn thấy nam tử lúc nào cũng vô tư vô lự kia đang vẫy vẫy tay với bọn mình.

- La....Đan Ni Tư ca ca!

Lộ Thiến lập tức phóng người lao tới, tiếng kêu của nàng thật là lớn.

- Đan Ni Tư tiên sinh!

Lạc Na, Lệ Toa, và Hải Luân Na cũng cực kỳ vui mừng và chạy đến nghênh tiếp hắn.

- À há, ta đã về rồi!

Mộ Dung Thiên ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lộ Thiến rồi nhấc nàng lên và quay luôn tới mấy vòng.

Sau khi thời khắc đoàn tụ vừa khóc vừa cười qua đi, Mộ Dung Thiên đột nhiên phát hiện tại đây còn thiếu một thành viên quan trọng - Tật Phong.