Dị Giới Dược Sư

Quyển 11 - Chương 277: Bạo sa




Sa bạo tuyệt thế là một khu vực đặc biệt của Thủy Đô, nó là một hòn đảo có nhiều đất đai lớn nhất của Thủy Đô với diện tích là ba muơi ki lô mét vuông, nhưng mảnh đất quý hiếm đó lại không thể nào tận dụng trọn vẹn được, thậm chí người và thú cũng khó đến được nơi đó bởi vì hòn đảo nhỏ này quanh năm suốt tháng đều bị bão cát không theo một quy tắc nào bao phủ, khắp cả bầu trời ở đây đều bị cát vàng biến thành một màu vàng u ám, do đó mà địa phương này mới có được cái mỹ danh "Sa bạo tuyệt thế".

Điều đặc biệt kỳ quái ở đây chính là một khi rời khỏi khu vực này, dù chỉ là nửa thước thôi nhưng cũng sẽ không hề cảm thấy một chút gió bão hoặc mưa cát nào nữa. Mà nếu người ta đứng ở bên trong phạm vi của "Sa bạo tuyệt thế", họ sẽ nhìn thấy cát bay đá chạy đầy trời, cuồn cuộn không dứt, dường như có một lực lượng vô hình nào đó đã cấm cố bão cát ở trên hòn đảo này vậy.

Hiện tượng siêu tự nhiên đầy thần kỳ như kiểu này khiến cho người ta liên tưởng đến vùng di tích lừng lẫy đại danh "Cấm khu của thần" từ sau cuộc đại chiến của thần và ma thời thượng cổ. Thế nhưng "Sa bạo tuyệt thế" lại quá nhỏ so với những cấm khu của thần khác, bởi vậy mà cũng có không ít người cho rằng nơi đây chỉ là địa phương mà do hai vị một thần một ma tình cờ chạm trán và xảy ra chiến đấu, chứ không lớn như một cuộc hỗn chiến đại quy mô của một tập thể được. Cái truyền thuyết này được đại đa số người tán thành hơn, và thế là Sa bạo tuyệt thế lại được xưng là "tiểu cấm khu", khác hẳn với cấm khu của thần.

Trong cổ lực lượng kỳ dị của Sa bạo tuyệt thế tựa hồ như có một chút lực lượng bạc nhược hấp dẫn các loại điểu thú tiến vào và táng thân luôn ở trong đó, rồi biến thi cốt của chúng thành cát sỏi. Do đó mà cát ở trong Sa bạo tuyệt thế từ xưa tới nay vẫn chưa bao giờ giảm bớt, thậm chí còn là càng lúc càng nhiều nữa. Theo ghi chép trong sử sách của Thủy Đô, vào hai trăm năm trước, Sa bạo tuyệt thế chỉ có vỏn vẹn mười bảy ki lô mét vuông, một trăm năm trước thì nó trở thành hai mươi ba ki lô mét vuông, và đến bây giờ thì nó đã thành ba mươi ki lô mét vuông. Qua lịch trình phát triển của nó đã chứng minh trong quá khứ, với tốc độ khuyếch trương chậm rãi như hiện nay, xem ra Thủy Đô sẽ phải lo lắng rất nhiều, bởi vì cứ theo tốc độ này, vậy thì Sa bạo tuyệt thế sẽ biến tất cả những địa phương nằm trên đà bành trướng của nó trở thành những tử địa không thích hợp để sinh sống nữa.

Tuy nhiên, hôm nay vùng tiểu cấm khu vốn không có dấu vết của bất cứ loại thực vật nào lại có mấy vị khách không mời mà tới, đó là hai kỵ sĩ, một nam một nữ, hai vị cung tiễn thủ toàn thân đều mặc y phục rộng thùng thình, nhưng từ ánh mắt kỳ dị với những tấm áo choàng đó, người ta có thể phán đoán ra họ là người của Tam Mục tộc; ngoài ra còn có một người Tinh Linh mặc y phục có chóp nhọn như Ma pháp sư với tấm trường bào dài chấm gót, tay cầm ma pháp trượng. Bộ trường bào của gã rất kỳ quái so với các bộ pháp bào của các ma pháp sư thông thường nhiều lắm. Mặt ngoài của nó có rất nhiều tấm đồ án hình lập thể như: hình tam giác, hình tứ phương, hình cầu, hình thoi, vv...thật là cố quái hiếm lạ.

Bão cát không hề hoan nghênh ngoại vật, chúng điên cuồng thổi ập đến đám người xa lạ, muốn biến họ thành những thành viên trong biển cát này, nhưng không thể nào thực hiện được. Bởi vì năm người này đều là cường giả, những hạt cát khi vừa sắp chạm lên da của họ thì đều bị mất đi tác dụng, rồi lần lượt rơi hết xuống đất.

Hai vị kỵ sĩ kia không cần nói thì cũng biết đó là Toa Phỉ và Đạt Phần Ni Tư, còn thành phần thủ hạ đi theo Toa Phỉ thì đã có thay đổi so với hôm trước nàng tới tìm Mộ Dung Thiên. Thay cho ba kỵ sĩ khác lại là hai người cung tiễn thủ của Tam Mục tộc, bởi nếu muốn ở trong một hoàn cảnh ác liệt như tại đây mà quan sát tình hình chiến đấu cụ thể và tỉ mỉ, Toa Phỉ cần phải có ánh mắt cực tốt của các cung tiễn thủ người Tam Mục tộc, còn về thân phận của gã Tinh Linh kia thì tạm thời còn chưa rõ ràng.

Đạt Phần Ni Tư tuyệt đối không an phận, đôi mắt màu huyết hồng của gã giống như của dã thú vậy, từ hai lỗ mũi của gã thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm gừ thật khẽ. Ngày hôm qua Mộ Dung Thiên biểu lộ sự miệt thị cực độ đối với gã, đó chính là mối sỉ nhục lớn nhất mà từ lúc sinh ra tới nay gã mới gặp phải, sự kiêu ngạo của một Chi phối giả thuộc Sa hệ đã khiến cho gã không thể chịu đựng được. Suốt đêm qua gã không ngủ được ngon giấc, chỉ nóng lòng mong cho thời khắc quyết đấu mau đến mà thôi.

Trạng thái của gã như vậy hẳn là rất bất lợi, nhưng Toa Phỉ không hề lo lắng chút nào, bởi vì Đạt Phần Ni Tư khác với những người bình thường ở chỗ trong người gã có tồn tại dòng máu dã tính của cuồng chiến sĩ, càng táo bạo xung động thì gã lại càng mạnh hơn. Hôm nay gã đã tích lũy đuợc sự phẫn nộ trong suốt trọn một đêm, điều đó khiến cho gã rất giống với một kho thuốc nổ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt được đối phương cả. Đối với Đạt Phần Ni Tư thì đây chính là trạng thái tốt nhất của gã vậy.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tại đó chỉ có mây đen cuồn cuộn, bao phủ lấy toàn bộ hòn đảo nhỏ. Trên thực tế, bầu trời tại Sa bạo tuyệt thế không có mây tồn tại, những vầng mây đen đang di chuyển chậm chạp ở trên không đó nói đúng ra đều là mây cát cả. Thì ra Sa bạo tuyệt thế có thể mô phỏng theo khí trời của thiên nhiên, còn thiên khí vào lúc này chính là muốn báo "bạo vũ" sắp sửa đổ xuống mặt đất rồi. Đương nhiên, thành phần ở trong cơn "vũ" này chỉ có cát và cát. Vầng thái dương của buổi sáng sớm đã bị mây cát che khuất ánh sáng của nó, giờ đây chỉ còn lại một màu đỏ sậm mà thôi.

Sa bạo tuyệt thế chính là hoàn cảnh chiến đấu tốt nhất của Đạt Phần Ni Tư, bạo sa thiên khí lại vừa đúng là thời khắc chiến đấu tốt nhất của gã, dòng máu dã tính trong người gã đang bốc cháy hừng hực cũng vừa khéo đạt tới đỉnh điểm. Vô luận là thiên thời, địa lợi, hay nhân hòa, tất cả ba yếu tố quan trọng này đều được gã nắm hết ưu thế tuyệt đối. Trên khóe miệng của Toa Phỉ cũng lộ ra nét tươi cười, phảng phất như đã nhìn thấy thắng lợi rồi vậy.

- Hừ, hừ, sao vẫn chưa tới? Sao lại vẫn chưa tới?

Đạt Phần Ni Tư nóng ruột đi tới đi lui, thì thầm tự nói với mình. Đối với gã lúc này, mỗi một giây đều có vẻ như đặc biệt dài dằng dặc. Thời gian ước định là lúc mặt trời mọc, nhưng lúc này trời đã sáng hẳn rồi.

Tỏa Phỉ cười duyên, nói:

- Đạt Phần Ni Tư, không nên sốt ruột làm gì, thế nào hắn cũng sẽ tới thôi. Đến lúc đó thì ngươi có thể tận tình động thủ động cước, chỉ cần không dồn hắn vào chỗ chết, vậy thì muốn sao cũng được mà.

Ngày hôm qua nàng vốn chỉ muốn đến thăm dò tình hình của Mộ Dung Thiên mà thôi, nhưng từ sau khi nhìn thấy Đình Đình thì nàng đã thay đổi chú ý. Người có thể thu được một mỵ thuật sư cao minh như vậy làm thủ hạ thì đúng là một sự uy hiếp rất lớn, nàng không tiếc mọi giá để cắt bỏ cái đinh trong mắt này. Tuy rằng không thể giết người trong những cuộc luận kiếm hữu nghị, nhưng nếu giữa lúc giao đấu mà có bị "ngộ thương" thì điều đó cũng rất khó tránh khỏi. Nếu có thể khiến cho đối phương bị gãy chân hoặc là trọng thương đến mức không thể khôi phục lại cơ linh, vậy thì con cờ tốt của Duy Đa Lợi Á sẽ bị phá hủy ngay mà không còn nghi ngờ gì nữa.

Đạt Phần Ni Tư nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Với tên tiểu tử đó thì ta chỉ muốn biến hắn thành một cái thi thể mang chằng chịt vết thương thôi, thật tức chết ta đi.

Gã Tinh Linh chợt lên tiếng:

- Không cần xung động, cuộc luận kiếm hữu nghị này đã do song phương đồng ý và cũng được ghi chép vào hồ sơ của Công Chứng công hội. Nếu ngươi cố tình lạm sát thì e rằng danh dự sẽ bị tổn hại, mà tại Thủy Đô này cũng sẽ không ngóc đầu lên được nữa. Tuy nhiên, ngươi chỉ cần nhớ đến lúc đó hạ thủ lưu tình một chút, đừng giết hắn đi, nếu không thì sau này sẽ rất phiền phức đấy.

Thanh âm của gã rất bình tĩnh, phảng phất như là nước đầm yên tĩnh, nhưng lại ẩn chứa mỵ lực rất kỳ lạ.

- Biết rồi, Áo Lợi Phất! Hừ, thật là phiền phức!

Sức nhẫn nại của Đạt Phần Ni Tư hầu như đã đạt tới cực điểm, nhưng khẩu khí của gã khi nói với Áo Lợi Phất thì lại rất từ tốn, chí ít đối với tính cách táo bạo của gã mà nói thì đó rất là khách khí, xem ra lai lịch của gã Tinh Linh khoác bộ y phục cổ quái với đầy đồ án hình lập thể quả thật không nhỏ chút nào.

- Tới rồi!

Hai gã cung tiễn thủ người Tam Mục tộc đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía trước. Ở phía xa xa chợt xuất hiện ba bóng người, càng lúc càng gần, cả khuôn mặt của họ cũng dần dần hiện rõ hơn. Đó chính là ba người Cách Lôi Lâm, Đình Đình và Mộ Dung Thiên.

Song phương vốn đều có tư tâm, nên chưa cho người ngoài biết về cuộc luận kiếm hữu nghị này, vì vậy mà khán giả ngoài họ ra, không còn người nào khác nữa.

Lúc này khuôn mặt của Cách Lôi Lâm rất rầu rĩ, tuy rằng nàng đã biết được việc Mộ Dung Thiên hạ sát Phi Đa Lợi, nhưng nàng lại không cho rằng thực lực của tên Huyệt Thư Quỷ đáng ghét kia bằng được với Đạt Phần Nhi Tư vốn là Sa hệ Chi phối giả và lại còn mang cả dòng máu dã tính trong người nữa. Hắn là cuốn từ điển sống duy nhất biết được bút ký của La Địch, nếu như có chuyện gì không may xảy ra, vậy thì lúc đó chắc Cách Lôi Lâm sẽ phát cuồng mất. Chính vì vậy mà nàng đã không yên tâm, nhất quyết một hai đòi đi theo cho bằng được, biết đâu trong lúc cần thiết thì sẽ xông ra ngăn cản cuộc giao đấu, cứu lại cái mạng của tên không biết chết là gì này.

Sắc mặt của Đình Đình lúc này cũng rất nghiêm trọng, nàng chỉ biết thực lực của tên sắc lang này không hề tầm thường chút nào, nhưng rốt cuộc trình độ của hắn đã được tới mức nào thì nàng vẫn còn rất mơ hồ. Vạn nhất lỡ như hắn sơ suất và xảy ra mệnh hệ gì thì phiền phức sẽ lớn lắm. Phải biết rằng Chi phối giả là một chức nghiệp cực mạnh, bẩm sinh đã có năng lực thao túng nguyên tố hoặc vật chất rất nhạy bén, việc mà họ được chiến đấu trong hoàn cảnh thích hợp nhất với bản thân có ý nghĩa gì? Điều đó thì Đình Đình biết rất rõ, vậy có nghĩa là tất cả trị số liên quan đến sức chiến đấu như tấn công, phòng thủ, tốc độ, ứng biến, vv....sẽ tăng lên nhiều lần. Tuy nhiên, nàng biết trận chiến này không thể nào ngăn cản được nữa, đó không phải là vì đã ghi danh với Công Chứng công hội thì không thể đổi ý, mà đó chỉ là vì Mộ Dung Thiên đã hạ quyết tâm chắc nịch mà từ trước tới nay chưa hề có. Đây là lần đầu tiên mà nàng thấy được điều đó.

Thế nhưng kẻ đương sự là Mộ Dung Thiên thì lại có vẻ như rất thoải mái, sự lạnh lùng nghiêm nghị của hôm đó đã biến mất, giờ đây chỉ còn lại vẻ xuề xòa cười hỉ hả như mọi ngày, thần tình chẳng giống như đang làm việc đàng hoàng gì hết. Hắn vẫn một mực nói cười đùa giỡn với hai nàng mỹ nữ đi bên cạnh, thỉnh thoảng còn kể vài mẫu chuyện tiếu lâm tục tĩu nữa, nhưng tất nhiên là Cách Lôi Lâm và Đình Đình đều không thể cười nổi rồi.

- Đối phương có khả năng là một nhân vật rất phiền phức đấy. Đạt Phần Ni Tư, hãy cẩn thận.

Gã Tinh Linh Áo Lợi Phất chờ tới lúc thời cơ thích hợp liền lên tiếng đề tỉnh Đạt Phần Ni Tư.

Đạt Phần Ni Tư cười nhạt, nói:

- Hắn ư? Ngươi xem, chết tới nơi mà còn không biết, lại còn cười đùa cợt nhã như vậy, đó không phải là loại người ngu ngốc hay sao? Phiền phức ở đâu chứ?

Áo Lợi Phất tính nói gì đó nhưng lại thôi, tới cuối cùng gã quyết định giữ im lặng, hoặc có lẽ gã cũng cho rằng mình đã lo lắng hơi nhiều, bất luận nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy được Đạt Phần Ni Tư đã chiếm được hơn chín mươi tám phần trăm phần thắng rồi cơ mà.

Mộ Dung Thiên bước đi rất chậm, cho đến lúc sức nhẫn nại của Đạt Phần Ni Tư không còn nữa thì hắn mới đến trước mặt đám người của đối phương, đồng thời còn mỉm cười nói:

- Mọi người đến sớm nhỉ.

Đạt Phần Ni Tư nghe vậy thì chỉ muốn chửi toáng lên một câu: sớm con mẹ ngươi! Lão tử chờ đã nữa tiếng rồi.

Toa Phỉ thản nhiên nói:

- Bối Á Đặc tiên sinh, dường như ngài đến hơi trễ đấy.

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, cười nói:

- Thật xin lỗi, tối qua ta xem kính tưởng tới khuya, nên ngủ trễ, tới khi trời sáng thì lại quên mất, thành thật xin lỗi, hì hì.

Hắn vừa dứt lời thì bàn tay cầm thương của Đạt Phần Ni Tư run lên gần như là mất đi sự khống chế vậy. Gã tức đến nỗi gần phát điên lên rồi. Người ta nếu đã có ước hẹn thì tối hôm trước phải đi ngủ sớm để dưỡng sức mới đúng, vậy mà tên sắc lang này lại ngủ trễ như thế, vậy có khác nào là hoàn toàn không xem trận chiến này vào mắt chút nào đâu?

Toa Phỉ biết đây là kế khích tướng của Mộ Dung Thiên, nhưng nàng chẳng thèm để ý, bởi vì lửa giận của Đạt Phần Ni Tư càng nhiều thì dã tính của gã càng phát huy dữ dội hơn. Chiêu này của Mộ Dung Thiên chẳng khác nào là tự hại lấy mình vậy.

- Nếu như không còn vấn đề gì nữa, vậy thì hãy bắt đầu đi.

Áo Lợi Phất vội lên tiếng. Lúc này gã đang lo lắng nhất là nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ trong lúc giao đấu thì Đạt Phần Ni Tư sẽ không khống chế được bản thân để hạ thủ lưu tình, đến chừng đó chắc sẽ băm Mộ Dung Thiên ra thành nhiều mảnh quá.