Dị Giới Dược Sư

Quyển 10 - Chương 222: Trùng




Buổi tối tám giờ, khi hai vầng trăng của đại lục mọc lên ở đúng vào vị trí 45 độ, bên trong một bao sương nhỏ có bố trí cách âm kết giới, Mộ Dung Thiên nhìn thấy Khiết Tây Tạp trang điểm lộng lẫy thì nuốt nước bọt không ngừng.

Lúc này Thụy Mạn tiểu công chúa mặc trên người một chiếc váy dạ hội màu xanh da trời, dáng người của nàng so với mỹ nhân ngư của Tát La thì còn có vẻ uyển chuyển mềm mại hơn nhiều, những đường cong tuyệt mỹ hiện rõ mồn một, chỗ nào cần nhô thì nhô, chỗ nào cần lõm thì lõm, trên đôi vành tai của nàng có đeo lủng lẳng hai viên phỉ thúy to tròn như hai vầng trăng, càng biểu hiện rõ thân phận và địa vị của chủ nhân, ngoài ra còn thêm mấy phần dã tính nữa.

Mộ Dung Thiên cảm thấy nếu cứ nhìn người ta chằm chằm như thế thì thật là thất lễ, vì thế mà hắn lưu luyến thu hồi lại ánh mắt, lúc này hắn lại càng quyết tâm thi hành kế hoạch Đọa lạc thiên sứ hơn nữa, với một mỹ nhân có vóc người xinh đẹp như thế, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ đều không muốn bỏ qua.

Khiết Tây Tạp nhìn bộ dạng háo sắc của hắn thì trong lòng lại cảm thấy chán nản, nhưng vì muốn cho hắn bị mất cảnh giác, nàng chỉ đành hy sinh một chút, để cho hắn chiếm tí tiện nghi vậy.

- Khải Lý tiên sinh, có thể gặp lại ngươi, ta thật là cao hứng. Hôm qua ngươi nghỉ ngơi có được thoải mái không?

Khiết Tây Tạp tỏ vẻ niềm nở của một địa chủ săn đón chào hỏi tân khách.

Lúc này Mộ Dung Thiên khóac lên người dáng vẻ đạo mạo của một thân sĩ, cười nói:

- Rất thoải mái, Khiết Tây Tạp tiểu thư, Đô Linh quả là một địa phương rất tốt, khí trời mát mẻ, trong thành lại có nhiều chỗ đặc sắc. Các mỹ nữ ở đây ai nấy cũng đều xinh đẹp mỹ lệ, nhất là tiểu thư đây thì lại càng như nữ thần hạ phàm. Đối với Khải Lý mà nói, tối nay chính là một buổi tối nhiều kỷ niệm đáng giá nhất trong đời ta vậy.

Khiết Tây Tạp che miệng cười nhẹ:

- Tiên sinh quá khen rồi, Khiết Tây Tạp nào dám nhận chứ.

Mộ Dung Thiên khen:

- Sao lại không, ta chỉ hận ngôn ngữ của mình có hạn, nên không thể biểu đạt được hết những gì mình muốn nói.

Khiết Tây Tạp rót rượu vào hai chiếc ly ở trước mặt họ, sau đó nâng một ly lên và nói:

- Khải Lý tiên sinh, để tăng thêm phần hào hứng cho đêm nay, chúng ta cùng cạn một chén nhé.

Tư thế cầm ly rượu của nàng rất xảo diệu, bàn tay trái cầm ly vừa khéo lại che khuất tầm mắt của Mộ Dung Thiên, còn ngón trỏ của tay phải thì khẽ đụng vào rượu ở trong ly, cùng với động tác đó là một vật thể màu bạc liền rơi vào trong ly và nhanh chóng hòa tan vào rượu. Đây là loại thuốc xổ mạn tính đặc chế mà Khiết Tây Tạp học được ở trong Thiên thư của Triết Biệt Đức, sau khi vừa uống vào thì sẽ không phát sinh công hiệu ngay, chỉ có hơn bốn mươi giờ sau thì mới phát tác, nếu tính toán thời gian thì lúc đó sẽ vừa vặn là ngày thứ hai sau khi chiêu thân đại hội bắt đầu. Đến lúc đó lại càng không thể vãn hồi, chỉ cần mình tốn thêm chút công phu, khiến hắn vào đến Thụy Mạn gia tộc mà không tìm được nhà xí, chừng đó thì......hắc hắc. Nghĩ đến chỗ đắc ý, Khiết Tây Tạp liền nở nụ cười tà ác, thế nhưng trong mắt của tên sắc lang, nụ cười đó của nàng vẫn rất xinh đẹp.

Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:

- Tốt lắm, Khiết Tây Tạp tiểu thư đúng là một người rất lãng mạn, vậy chúng ta cùng cạn ly!

Mộ Dung Thiên cũng kéo chiếc ly còn lại về phía mình, từ lòng bàn tay cũng có một ít bột thuốc mỏng đổ vào trong rượu mà thần không hay quỷ không biết.

- Ối chà....

Khiết Tây Tạp bỗng nhiên nhíu mày, rồi vẻ mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Mộ Dung Thiên vội vàng tỏ vẻ quan tâm:

- Tiểu thư, không sao chứ?

Khiết Tây Tạp trả lời:

- Ta....chân của ta không biết làm sao lại đau quá!

- Ủa vậy à.

Khiết Tây Tạp hơi ngượng ngùng nói:

- Có lẽ là bị rút gân, lâu lắm rồi ta không có hoạt động. Khải Lý tiên sinh, ngươi có thể giúp ta một chút được không? Ngươi biết đó, ta mặc loại lễ phục này thì hành động có phần hơi bất tiện.

"Đôi chân ngà ngọc của xử nữ sao có thể lại cho nam nhân sờ loạn được, lẽ nào nàng đang ám thị điều gì đó với mình sao?" Nghĩ tới đó, Mộ DungThiên vui mừng hớn hở, nói:

- Được lắm chứ, ta sẵn sàng cam tâm tình nguyện ra sức vì tiểu thư.

Ngay khi Mộ Dung Thiên cúi người xuống thì Khiết Tây Tạp lập tức vận khởi Phong ma pháp để tráo đổi vị trí của hai ly rượu mà không hề gây ra chút tiếng động nào.

Sau đó Khiết Tây Tạp mới lên tiếng:

- Í, Khải Lý tiên sinh, hình như ta hết đau rồi, không cần làm phiền ngươi nữa.

Mộ Dung Thiên sắp đụng vào bàn chân nhỏ nhắn của nàng rồi, nhưng vào phút cuối lại phải rụt về, hắn tiếc vì bị mất đi cơ hội tốt như vậy, chỉ hận tại sao lúc nãy mình không ra tay nhanh một chút, chỉ cần chạm vào một huyệt vị ở trên chân nàng thôi thì cũng rất dễ kích thích tình dục của mỹ nhân rồi.

Sau khi ngồi dậy, Mộ Dung Thiên liền khôi phục tinh thần, thầm nghĩ sau khi nàng uống xong "Xử nữ khắc tinh" rượu thì cũng sẽ biến thành cá ở trên thớt cho mình mổ xẻ mà thôi, ngoài đôi chân nhỏ nhắn đó ra, những địa phương khác đều có thể từ từ phẩm thưởng mà. Nghĩ tới đó, tên sắc lang lại thầm chửi mình: "Mộ Dung Thiên à Mộ Dung Thiên, toàn bộ cánh rừng sắp trở thành của ngươi rồi, vậy còn tiếc chi một thân cây nhỏ bé đó chứ, ngươi gấp làm gì?"

- Í, kỷ phù?

Mộ Dung Thiên bỗng nhiên chỉ vào phía sau Khiết Tây Tạp và kêu lớn.

Kỷ phù là một loại động vật nhỏ ở trên Thần Phong đại lục, tuy không có sức uy hiếp gì đối với con người, nhưng chúng cũng khiến cho người ta chán ghét, nhất là nữ tử. Chúng có phần giống như loại gián của Địa cầu vậy.

Khiết Tây Tạp tuy tính tình ngang tàng nhưng cũng không ngoại lệ, nàng vừa nghe vậy thì hoa dung thất sắc, quay đầu lại hỏi:

- Đâu, ở đâu?

Thừa dịp nàng vừa quay đầu đi, Mộ Dung Thiên cũng lặng lẽ đánh tráo vị trí của hai ly rượu, sau đó mới nói:

- Úi chà, thật xin lỗi, có lẽ ta nhìn lầm rồi.

Khiết Tây Tạp vỗ vỗ lên ngực:

- Phù, cũng may không phải là thật.

Mộ Dung Thiên lại nâng ly lên rồi cười dâm đãng, nói:

- Khiết Tây Tạp tiểu thư, chúng ta cạn ly chứ?

Khiết Tây Tạp cũng nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly, đáp lại:

- Phải rồi, Khải Lý tiên sinh, chúc cho chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời nhé!

Hai người cùng mỉm cười rất quỷ dị, đồng thời cũng nâng chiếc ly mà chính mình đã bỏ thuốc vào, rồi thống khoái cạn sạch một hơi.

Mộ Dung Thiên liếm liếm môi, nghĩ: "Không sai, tuyệt lắm, một lát nữa ta sẽ cho nàng hưởng thụ lạc thú của nhân sinh, hà hà. Tòa cách âm cách giới này cũng tốt lắm chứ, ở bên trong chiến hỏa ầm ầm, cũng không lo bên ngoài sẽ nghe được, mà trong này cũng không có giường, coi bộ phải nằm đất rồi đây.”

Trong lúc Mộ Dung Thiên chờ đợi dược tính mà Khiết Tây Tạp vừa uống vào sẽ phát tác, hắn đang nghĩ làm sao để hưởng thụ diễm phúc trời ban, làm sao biến thiếu nữ thiên tài am hiểu bốn hệ ma pháp thành nương tử của mình, đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên. Tên sắc lang chợt tỉnh lại từ giấc mộng đẹp, chẳng lẽ là nữ hầu? Sao sớm muộn không tới, mà lại tới vào lúc này chứ?

Mộ Dung Thiên bước ra mở cửa, phải sớm đuổi ả đi để tránh làm hỏng chuyện tốt của mình mới được. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra người ở ngoài cửa tuy cũng là một nữ nhân, nhưng lại không phải nữ hầu, bởi vì dựa vào y phục của nàng ta cũng có thể đoán được điểm này.

Nữ tử kia hỏi:

- Xin hỏi có Khiết Tây Tạp tiểu thư ở đây hay không?

Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi lại:

- Đúng rồi, nàng là?

- À, xin thứ lỗi, ngài nhất định là Khải Lý tiên sinh rồi. Gia tộc chúng ta có chút việc muốn tìm tiểu thư, mong tiểu thư về gấp.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt chút nữa là ngất luôn, con bà nó, không phải thật chứ hả? Lúc khác tìm không được sao, tại sao cứ nhằm vào thời điểm mấu chốt nhất mà lại tới đây chứ. Tuy loại thuốc mà Khiết Tây Tạp vừa uống vào sẽ có tác dụng khá chậm, nhưng nhiều lắm thì trong vòng mười phút là nó sẽ phát tác thôi, đến lúc đó thì phải làm thế nào đây? Nhưng mà người đi tìm nàng lại là gia chủ của Thụy Mạn gia tộc, và cũng chính là phụ thân của nàng, vậy thì hắn làm sao dám cự tuyệt chứ. Trong lúc Mộ Dung Thiên đang cố tìm cớ để thoái thác, chí ít thì cũng ráng kéo dài thêm nửa tiếng nữa để hoàn thành chuyện tốt này, nhưng không ngờ Khiết Tây Tạp đã đến bên cạnh hắn và hỏi:

- Ủa, phụ thân tìm ta à? Vậy thì ta phải đi ngay rồi, xin lỗi Khải Lý tiên sinh, ta không tiếp đãi ngươi thêm được. Lần sau chúng ta sẽ gặp lại nhé.

Nói xong, nàng liền theo thiếu nữ kia nhanh chóng bỏ đi. Tất cả mọi thứ đều đã được an bài tốt, thuốc xổ cũng đã hạ xong, nên nàng không muốn ở lại với tên đáng ghét chẳng kém gì kỷ phù này thêm chút nào nữa.

- Khiết Tây Tạp tiểu thư, Khiết Tây Tạp tiểu thư.....

Mặc cho Mộ Dung Thiên vươn tay ra muốn níu kéo, mặc cho hắn kêu muốn thủng cổ họng luôn, Khiết Tây Tạp vẫn một mực không thèm đoái hoài tới hắn. Sau cùng hắn chỉ có thể cụt hứng ngã mình ngồi xuống ghế, con bà nó, gạo đã chín nửa đường, chỉ thiếu một chút hỏa hầu nữa thôi mà cũng vuột đi mất, đó là đạo lý gì chứ? Lần đầu tiên làm cầm thú bị thất bại, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất chán nản. Nhưng cũng may "Xử nữ khắc tinh" có liều lượng nhẹ hơn "Tu nữ dã phong cuồng", sẽ không đến nỗi phải mượn dương khí của nam tử để hỗ trợ, đến lúc kìm lòng không nổi thì Khiết Tây Tạp có thể dùng tay để tự giải quyết được rồi. Cổ nhân vẫn có câu: "chuyện gì tới, tự mình động thủ thì sẽ được cơm no áo ấm."

Thức ăn vẫn còn đầy bàn nhưng Mộ Dung Thiên chẳng còn hứng thú gì nữa, thế là tự mình thu thập tâm tình ủ rũ mà rời khỏi bao sương.

Đình Đình đang một mình dùng cơm tại phòng khách, nàng mặc y phục của tỳ nữ và đeo khăn che mặt nhưng vẫn không giấu được nét quý phái. Khi vừa thấy hắn trở về thì liền đứng dậy chào đón hắn:

- Khải Lý tiên sinh, sự tình phát triển thế nào rồi? Hình như lúc nãy ta có thấy Khiết Tây Tạp tiểu thư bỏ đi thì phải.

Tuy rằng không biết Mộ Dung Thiên dựa vào lời thề ước gì để khiến Khiết Tây Tạp tự động yêu thương hắn, nhưng nàng nghĩ lại thấy việc này rất kỳ quặc, do đó mà nỗi lo lắng cứ đeo bám nàng mãi, chẳng qua chỉ ở bên ngoài đại sảnh để quan sát động tĩnh. Nàng đã đặt hết tiền cược lên mình hắn, vạn nhất hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì mình cũng thua rất thê thảm.

Mộ Dung Thiên rầu rĩ nói:

- Đừng nói nữa được không, chuyện sắp thành thì lại bại, con bà nó thật là không may mà, khi không ông nhạc phụ hờ kia lại bỗng nhiên đến tìm nàng ta cơ chứ.

Đình Đình nghe vậy thì thầm nghĩ: "thất bại rồi thì thôi, còn không biết xấu hổ mà gọi người ta là nhạc phụ hờ nữa chứ.”

Ánh sáng của vầng trăng Song Linh phủ xuống đại địa, vừa khéo trải đầy lên người Đình Đình. Lúc này nàng đang đưa lưng về phía Mộ Dung Thiên, người hơi cúi xuống để rót trà, bờ mông tròn trịa hơi nhổng lên, còn y phục trên người nàng là một chiếc váy ngắn. Mộ Dung Thiên đang nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sa lông, hắn thấy hết cảnh xuân đang phơi bày lồ lộ trước mắt, chiếc quần lót màu vàng có diệu dụng ôm sát lấy đường cong tuyệt mỹ, vòng eo nhỏ nhắn đầy khêu gợi, tất cả đều rất dễ khơi lên dục vọng của nam nhân.

Trong lòng Mộ Dung Thiên bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, hắn nhận ra đôi bờ mông tròn trịa ở trước mặt kia còn mê ly hơn bất luận thứ gì ở trên đời nữa. Hắn muốn vươn tay ra để vuốt nó một cái, không, phải là vuốt ve thật lâu thì mới đã ghiền.

Tâm động không bằng hành động, thế là Mộ Dung Thiên liền thay đổi thế ngồi, chuẩn bị hành động.

Hết