Từ Lang có thai, Văn Quý vừa khổ vừa vui, đương nhiên, vui là nhiều nhất.
Sau khi bọn họ kết hôn không bao lâu thì Từ Lang đã mang thai, phỏng chừng đến tháng năm vào năm sau mới sinh, bất quá hai tháng sau bụng của Từ Lang đã lớn lên thấy rõ. Nhưng may là trời đang vào cuối thu, Văn Quý làm cho Từ Lang mấy bộ áo khoác lớn, bụng được che kín, từ ngoài nhìn vào cũng không thấy rõ gì.
Từ Lang hiện giờ rất ít ra ngoài, ngay cả săn thú cũng không đi, cũng sẽ không đòi Văn Quý cho mình ra ngoài, tất cả thời gian trong ngày hắn đều ngoan ngoãn ở nhà, có mấy bán thú nhân tìm tới thì Văn Quý cũng chỉ tiếp họ ngoài cửa, thời gian dài cũng ít người đến nhà Văn Quý hỏi thăm nữa, tuy là không ít người tỏ vẻ bất mãn với Văn Quý.
Đến thời điểm cuối năm, bụng của Từ Lang đã hoàn toàn không còn cách nào để che dấu, đến tháng mười một đã có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi trong bụng, Văn Quý mỗi ngày đều chờ mong cùng con mình chơi đùa, vuốt vuốt bụng Từ Lang chờ con mình đạp đạp mấy cái, hoặc là cảm nhận được bàn tay nhỏ của con cách bụng đang muốn nắm lấy tay mình.
Bởi vì Từ Lang có thai cho nên đứa nhỏ trong bụng hấp thụ rất nhiều năng lượng của hắn, Văn Quý mỗi ngày đều cho Từ Lang uống linh tuyền, mà chất lượng của linh tuyền theo sự biến đổi tích cực của Văn Quý cũng thay đổi theo, trở nên ngày càng tinh khiết, lúc uống vào còn mang theo một mùi vị thơm ngát ngọt tan trong miệng, khiến Từ Lang cũng rất thích uống.
Một cỗ năng lượng mát lạnh thanh lãnh chậm rãi khuếch tán, mỗi tế bào đều vui vẻ thoải mái, năng lượng mát lạnh thời điểm tiến đến bụng của Từ Lang đã dần trở nên ấm áp, không bao lâu thì bị đứa nhỏ trong bụng hắn hấp thụ sạch sẽ, Từ Lang tiếc nuối sờ sờ bụng, nhờ Văn Quý rót thêm cho mình một ly, phải uống rất nhiều lần như vậy Từ Lang mới hấp thụ được một ít năng lượng còn sót lại cho mình.
Từ Lang có thể cảm nhận được năng lượng trong loại nước mà Văn Quý cho hắn uống so với trước kia càng thêm tinh thuần, hiện tại lượng nước uống vào rất nhiều, hiệu quả càng thêm rõ ràng, khuôn mặt Từ Lang trở nên nhu hòa, làn da mịn màng như có thể vắt ra nước, nhìn tổng thể chính thể nhu thuận đáng yêu, ánh mắt nhìn Văn Quý như mang theo làn nước mùa thu lắng trong đôi mắt, mang theo tình ý kéo dài vô hạn.
Ngoài trừ việc dán bên cạnh Văn Quý không rời thì Từ Lang cả người đều thay đổi, nếu như người không quen thân với Từ Lang, thật sự sẽ rất khó mà xác nhận được đây là Từ tướng quân uy phong hiển hách năm đó, thần thái sắc bén nghiêm túc trước kia đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt sáng đều là mãn nguyện và hạnh phúc.
Khí chất cả người cũng không ngừng thay đổi, đường cong hai gò má cũng nhu hòa, quan trọng hơn hết chính là bụng của Từ Lang đã hoàn toàn lộ ra, chỉ cần nhìn qua liền không cách nào bỏ qua được.
Từ Lang đã không còn ra khỏi cửa, vài người trong thôn bắt đầu tò mò, vì sao Từ tướng quân không ra ngoài? Bệnh rất nghiêm trọng sao? Vì thế không ít người lại đến nhà Văn Quý lắc lư, có người là thật sự quan tâm, người đến thì tặng ngẫu nhiên không ít thức ăn bồi bổ sức khỏe, những người khác thuần túy là thích nghe ngóng chuyện bát quái, hận không thể đào cho ra rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần rảnh rỗi liền chạy đến nhà Văn Quý.
Thời điểm có người tới thì Từ Lang đều nằm trong phòng nên người khác cũng không nhìn thấy gì, chỉ là không thể chịu được mấy đứa nhỏ cứ lung tung chạy ra chạy vào, vài người lớn tuổi đến nhà Văn Quý thì mang theo một vài đứa nhỏ ba bốn tuổi, Văn Quý còn đang cản không cho khách vào trong thì mấy đứa nhỏ đã chạy xộc vào chạy khắp nơi, có lần Từ Lang muốn đi nhà xí không cẩn thận bị mấy đứa nhỏ đó bắt gặp, về nhà người lớn hỏi thì nói Từ tướng quân béo quá, bụng lớn thiệt lớn.
Từ đó tất cả mọi người đều bắt đầu cho rằng Từ tướng quân dưỡng bệnh lâu quá khiến hình thể thay đổi theo, cũng có người cười ha ha lung tung nói: “Không chừng là Từ tướng quân mang thai a, bụng lớn thiệt lớn, ai u ai u, nguyên lai Từ tướng quân cũng sẽ mang thai a.”
Mới bắt đầu nói như vậy thuần túy chỉ là nói vui đùa, nhưng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế thì lời nói dối nhiều cũng muốn thành thật, trong thôn có vài người thực sự tin, lén nghị luận. Người khác nghe xong không cách nào tin được cười mắng cho mấy câu rồi bỏ qua, nhưng không một ai thực sự nghiêm túc phủ nhận, giống như chuyện Từ tướng quân mang thai là chuyện hiển nhiên mọi người đều đã biết trong lòng rồi.
Lúc mới đầu, Lưu Tam thúc chỉ tưởng rằng Từ Lang được Văn Quý dưỡng thành một tên béo phì thôi, về sau càng nghĩ càng thấy không đúng, lời đồn trong thôn bây giờ nhiều đến mức hắn không phân được thật giả, đành phải chạy sang nhà âm thầm hỏi Văn Quý, sắc mặt quái dị: “Từ tướng quân không phải là đang mang thai chứ!”
Nói xong ngay cả hắn cũng bị dọa, nhưng người trong thôn thật sự đồn đoán nhiều lắm, lúc trước tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng là Từ Lang bị trọng thương nên Văn Quý chăm sóc vậy thôi, nhưng mà mấy hôm trước hắn có đến nhà Văn Quý, vô tình nhìn thấy Từ Lang, Từ Lang quả thật biến đổi rất lớn, bộ dáng thật sự rất giống như á thú nhân khi mang thai.
Từ Lang cơ hồ không ra khỏi cửa, cũng không có nghĩa là không ai nhìn thấy. Lúc ở nhà đi rót nước uống không cẩn thận đã bị vài người đến nhà Văn Quý thám thính nhìn thấy, đã có một người nhìn thấy thì trong thôn còn bao nhiêu người không biết chuyện cơ chứ, huống chi là cửa hàng nhà Hạ Hoa mở ngay đối diện nhà Văn Quý nữa, người khác tò mò đều có thể đến đó ngồi nhìn chằm chằm sang nhà Văn Quý, chỉ cần có chút động tĩnh đều lập tức truyền đi cho mọi người biết.
Văn Quý cũng biết việc này giấu không nổi nữa, hơn nữa Từ Lang không chỉ có sinh con lần này, về sau còn có thể có thêm, cho nên hiện tại cho dù có giấu được nhưng về lâu dài thì không thể, vì vậy khi Lưu Tam thúc hỏi, Văn Quý rõ ràng thừa nhận. Lưu Tam thúc hai mắt trừng lớn, “Bán thú còn có thể mang thai? Đến giờ ta chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ Từ tướng quân đã đi biến tính?”
Văn Quý đối với vấn đề này bảo trì trầm mặc, hắn không thể nói ra chân tướng, nên cứ để mọi người tự suy đoán đi. Lưu Tam thúc hoảng hốt rời đi, không đến vài ngày sau trong thôn mọi người đều biết Từ tướng quân đi biến tính để sinh con cho Văn Quý!
Trong thôn sôi trào, trời ơi, Văn Quý rốt cục có mị lực gì mà Từ tướng quân, một bán thú nhân cường hãn uy phong như vậy lại cam nguyện đi biến tính a! Người đến tìm Văn Quý nói chuyện nhiều hơn, chỉ cần Văn Quý ra khỏi nhà liền có người đi theo bên cạnh bắt chuyện, nói đến nói đi bao nhiêu chuyện cuối cùng vẫn đem câu chuyện chuyển tới sự tình Từ Lang mang thai.
Trong thôn có không ít người thầm mến Từ Lang hoặc là ngưỡng mộ kính nể Từ Lang, sau khi biết Từ Lang cư nhiên mang thai thì thái độ đối xử với Văn Quý lập tức thay đổi. Bán thú nhân một khi biến tính để sinh con luôn phải trả giá bằng tuổi thọ, bằng mạng sống của mình. Biến tính đã tổn hại đến thân thể, mà sinh con thì càng để lại hậu quả khó lường, sinh một đứa con thì phải đổi lại tuổi thọ bị rút xuống đến tám mươi năm. Mà Văn Quý dựa vào cái gì mà bắt Từ Lang phải trả một cái giá lớn như vậy. Văn Quý không phải là á thú nhân sao, chuyện sinh con không phải là chuyện mà Văn Quý nên làm sao, lại bắt Từ tướng quân phải hy sinh, những người yêu Từ Lang có thể không hận Văn Quý sao, bọn họ đều đồng lòng cho rằng Từ Lang đã gả sai người rồi.
Vì đòi lại công bằng cho những tổn thương mà Từ Lang phải chịu, những bán thú nhân trẻ tuổi xúc động phẫn nộ kéo đến bao vây Văn Quý đánh nhau. Văn Quý thời gian này hoàn toàn vì chuyện này mà bận rộn không thôi, bị bao vây không biết bao nhiêu lần, Văn Quý vẫn có thể thoát ra, thậm chí còn tiện tay đánh cho vài tên bầm dập.
Những người bị đánh hận Văn Quý cực kì, lần sau lại tìm thêm càng nhiều người vây đánh Văn Quý. Có một lần Văn Quý thiếu chút nữa gục xuống, may mắn có mấy bán thú nhân đi ngang qua, Văn Quý rất may,.. bởi vì họ là những người được Văn Quý giúp cho có công ăn việc làm, bọn họ thấy Văn Quý bị đánh vội vàng ra tay giúp, Văn Quý mới toàn mạng trở về.
Đi bệnh viện, sau khi miệng vết thương đều được xử lý đến không nhìn thấy rõ nữa, Văn Quý mới dám về nhà, sau đó mỗi khi ra ngoài đều phải tìm thêm Lỗ Đạt, Triệu Báo đi cùng.
Nói đến Lỗ Đạt, hắn đã trở thành một thôn dân ở Xuân Thủy thôn, nhà ở ngay cách vách nhà Hạ Hoa. Vì việc này mà Lưu Hùng Kiệt cùng Hạ Hoa náo loạn một hồi, Hạ Hoa biểu đạt ý của mình cho Lưu Hùng Kiệt, hiện giờ Lưu Hùng Kiệt đã buông Hạ Hoa, còn Lỗ Đạt thì quang minh chính đại theo đuổi Hạ Hoa.
Đối với những nguy hiểm Văn Quý gặp phải mỗi lần ra đường thì Lỗ Đạt vì muốn lấy lòng Hạ Hoa, nên cơ hồ mỗi lần Văn Quý rời nhà thì Lỗ Đạt liền lập tức theo sau làm bảo tiêu.
Văn Quý cũng chỉ bị vây đánh một thời gian ngắn, thủ đoạn ra tay đánh trả của Văn Quý vừa độc lại vừa thâm hiểm, Văn Quý chỉ cần nhìn thấy lại những kẻ đã đánh hắn đi trên đường thôi sẽ lập tức lôi ra đánh, đánh cho đến khi những kẻ khác đều sợ mới thôi. Trong khoảng thời gian này, phòng khám bệnh vô cùng náo nhiệt, thầy thuốc Văn còn ra mặt giúp Văn Quý nói, đại khái là “Thân thể Văn Quý không có khả năng sinh con, Từ tướng quân tự nguyện thay Văn Quý sinh con.” Sau đó chuyện vây đánh Văn Quý mới dần tiêu thất.
Hiện giờ ra ngoài cũng không còn nguy hiểm nữa, bây giờ thì lại có nhiều á thú nhân thích vây quanh hắn hỏi thăm Từ Lang mang thai thế nào rồi, Văn Quý cho dù rất không kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể cười cười rồi tìm cớ rời đi.
Hắn đi ra ruộng nhìn cây ăn quả cùng rau dưa đang trồng, có lẽ vì được tưới linh tuyền nhiều, mà chất lượng linh tuyền lại tăng mạnh, khiến cây ăn qua nhà Văn Quý rất lớn, chỉ còn chưa kết trái thôi, Văn Quý vuốt vuốt thân cây cười cười, chờ khi con hắn mọc răng rồi thì cũng có thể ăn rồi, nhóc con này y hệt như mẹ nó, thích ăn uống đến nghiện, còn chưa sinh ra đã náo loạn tùm lum hết, về sau khẳng định là còn ăn nhiều hơn Từ Lang.
Lại đến xem đất trồng rau thấy rau dưa rất có sức sống, ngay cả củ cải trắng cũng đã rất lớn rồi, hắn liền thu hoạch rau hẹ, nhổ cải củ, lấy thêm gừng, hành rồi tỏi cũng không thể thiếu. Bây giờ đã là mùa đông mà rau dưa nhà hắn vẫn rất có tinh thần như vậy, hơn nữa còn rất đa dạng.
Mùa đông đến, ngẫu nhiên còn có vài bông tuyết bay bay, tiết trời cực kì lạnh. Văn Quý đem thức ăn về nhà, lúc đi ngang bờ sông nhìn thấy có người đang đứng dưới sông bắt cá, toàn thân lạnh đến phát run. Văn Quý liền hỏi người ta có muốn bán hay không. Người nọ nghe nói cư nhiên có người muốn mua cá của hắn, cười đến khóe miệng cho dù cũng đang run cầm cập vẫn vui vẻ nhếch lên, một thùng cá đều bán cho Văn Quý, sau đó thì chạy cho nhanh, chỉ sợ Văn Quý đổi ý.
Văn Quý bật cười, hắn còn phải đi thu hoạch đậu tương và mầm đậu. (Hình như là cây giá đỗ bên mình). Buổi tối trở về làm cái lẩu, mùa đông ăn lẩu là ngon nhất, người ấm lòng cũng ấm. Được rồi, Từ Lang phỏng chừng lại ăn đến căng bụng nữa.
Văn Quý nhìn Lỗ Đạt bên cạnh, vỗ vỗ bai hắn cười cười mời hắn đến nhà ăn cơm, Lỗ Đạt ngượng ngùng cười cười, “Hạ Hoa bọn họ cũng đi sao?” Văn Quý cười to, “Khẳng định đến, anh đêm nay nhớ ăn diện đẹp trai chút.”
Buổi tối Văn Quý làm một to canh nhiều cá, cho thêm một chút hồng tiêu, màu đỏ ửng của hồng tiêu trộn lẫn với mầm đậu trắng, cá được cắt thành từng khứa, bên trên cũng bỏ thêm chút mầm đậu lên, nhìn cực mê người. Từ Lang miệng đã chảy hết nước bọt, thèm ăn chậc chậc lưỡi, chờ Văn Quý ra lệnh một tiếng liền động đũa.
Văn Hổ ngồi cạnh Hạ Hoa cũng ăn rất nhanh, hai người giống như đánh nhau vậy, Hạ Hoa gõ gõ tay Văn Hổ, “Con vội cái gì, ăn chậm chút.” Áy náy xin lỗi nhìn Văn Quý, Văn Hổ giành ăn với người đang mang thai chuyện này coi sao được chứ.
Văn Quý không thèm để ý, bảo Văn Hổ ăn thêm nhiều chút, “Nhiều người giành ăn mới thích ăn, nếu như chỉ có một mình thằng bé ăn thì rất buồn chán, không có cảm giác muốn ăn. Thúc đừng cản nó, cứ để nó ăn thỏa thích đi. Thịt cá còn nhiều lắm, con còn đang sợ ăn không hết sẽ lãng phí đây.”
Lỗ Đạt cũng gắp thịt cá cho Văn Hổ, thời điểm nhìn Hạ Hoa ánh mắt mãn nguyện cùng sủng nịch, “Muốn ăn cá thì ngày mai ta cũng đi bắt cho.” Hạ Hoa ngượng ngùng cười cười không hề lên tiếng.
Thẳng đến khi cơm nước xong xươi, Hạ Hoa mới nhớ ra mình định nói gì, vỗ vỗ cái trán, “Văn Khoan hôm nay không thoải mái trong người, Triệu Báo dẫn hắn đến phòng khám, đang đợi chúng ta đến thăm đấy. Ta hôm nay đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần trước khi ra khỏi nhà rồi vậy mà lại suýt quên nói cho ngươi, thật sự là già rồi.”
Văn Quý kinh ngạc, bọn họ còn chưa kịp rời nhà đi thăm Văn Khoan, thì Triệu Báo vẻ mặt mừng rỡ chạy tới nhà Văn Quý báo tin, “Văn Khoan có hỉ rồi, tôi đến phát trứng hỉ cho mọi người.” Mở ra một cái gói to, lấy ra vài cái trứng gà đỏ lần lượt tặng cho mấy người Văn Quý.
Mấy người Văn Quý kinh ngạc không thôi, sau đó đều nở nụ cười, đồng loạt chúc mừng Triệu Báo, Triệu Báo hắc hắc ngây ngô cười, nhớ lại biểu tình ôn nhu của Văn Khoan lúc nãy, Triệu Báo miệng lại nhếch lên cười nhìn ngốc không chịu nổi.
Nghe thấy Văn Khoan có tin vui, Văn Quý nhanh chóng đến thăm, biết Văn Khoan thích mứt trái cây, liền mang rất nhiều qua, Văn Khoan hết cảm ơn rồi lại cảm ơn, thời điểm Văn Quý về rồi, khuôn mặt Văn Khoan vẫn còn mang theo tươi cười.
Văn Quý trở về nhà, mới vào cửa liền phát hiện sắc mặt Từ Lang có chút không đúng, Văn Quý trong lòng lộp bộp một tiếng, gấp giọng nói: “Làm sao vậy?”
Từ Lang mặt trầm như nước, “Có người đem tin tức em có thai làm lộ ra ngoài.”