Lôi Lợi gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý, cái tên khốn khiếp luôn đối đầu với hắn rốt cục cũng bị giáng cấp, còn hắn được thăng chức lên làm trung tướng, tuy rằng nhờ gia tộc xuất lực rất nhiều, nhưng hắn cũng đã chứng tỏ bản thân hoàn toàn xứng đáng trở thành chủ gia tộc. Bạn lữ Hoa Lai của hắn lại cực kì khó chịu khi có người châm chọc nghị luận, cho nên, ai dám nhiều lời một câu thôi, hắn chỉ còn vứt cho một ánh mắt kiếm việc cho người đó đi làm, xem bọn họ còn dám nói gì!
Nghĩ đến đây Lôi Lợi cực kì vui vẻ, thời điểm cùng Hoa Lai tranh giành mua đồ, vận khí phi thường tốt lại được tặng một hũ hồng tiêu.
Phải nói là vận may của hắn là tốt nhất luôn, hũ hồng tiêu ông chủ tặng hắn còn nhiều hơn so với người ta, nếu như không phải ông chủ đã có trượng phu rồi thì hắn còn nghĩ rằng ông chủ cửa hàng có ý với mình nữa. Được rồi, Hoa Lai khinh bỉ hắn thật tự kỷ một hồi, ông chủ Văn người ta có thể bán ra được loại thức ăn năng lượng tinh thuần như thế, chồng người ta có thể kém được hay sao? Làm gì còn cửa mà vừa mắt tên khờ như Lôi Lợi?
Nói giỡn gì chứ! Lôi Lợi đi vào tranh đồ ăn còn không bằng người ta, đến mức phải đi giật của á thú nhân a, Hoa Lai khinh bỉ nhìn nhìn…
Lôi Lợi đang nghĩ đến tối nay lại đi giành mua hàng không biết có lại được tặng hồng tiêu hay không, không ngờ đến nơi thì lại phát hiện ông chủ Văn treo biển không tiếp tục kinh doanh trước cửa.
Sấm giữa trời quang!
Khiến Lôi Lợi khiếp sợ không thôi, mà mọi người đến xếp hàng đều chấn kinh hết rồi.
“Thần thú a! Không tiếp tục kinh doanh!! Làm sao có thể, mẹ ơi, ta muốn khóc, ta còn một chút xíu nữa là có thể thăng cấp rồi, ta còn đang chờ mất ngày này cướp thêm mấy hũ mứt trái cây nữa, cư nhiên bây giờ không tiếp tục kinh doanh, đây là trời muốn diệt ta!!”
“Không phải chứ, ta hôm nay đã tới từ sớm rồi a, còn hứa mua cho mẹ ta mứt trái cây nữa, hai ngày nữa chính là sinh nhật của người, ta đang tính mua thêm mứt trái cây làm lễ vật!”
“Sáng Thế Thần a, ta bị nóng trong người cần phải có trà lạnh với hoàng qua a!”
“Mua không được đồ ăn đêm nay phải làm như thế nào, cả nhà ta chắc chắn sẽ lại ầm ĩ một trận!”
Thảm nhất chính là á thú nhân Lai Á, cửa hàng điểm tâm của hắn làm ăn phát đạt chính là nhờ loại mứt trái cây nổi tiếng này, ngày lành của hắn vừa đến, còn chưa vui được mấy ngày, chẳng lẽ bây giờ liền muốn hắn phá sản? Hắn muốn nôn ra máu luôn, thất hồn lạc phách, thật muốn lôi ông chủ ra hét lớn một tiếng, có chuyện gì phiền toái thì có thể tìm hắn giúp cho, nhưng mà đừng có đóng cửa tiệm mà trời ơi!
…
Lôi Lợi rơi lệ, yên lặng thoát mạng. Hoa Lai cũng thất vọng, “Ông chủ mỗi ngày đều mở cửa, hôm nay như thế nào đột nhiên không tiếp tục kinh doanh nữa, lần này nghỉ là nghỉ trong bao lâu a?”
Lôi Lợi nhờ hồng tiêu đặc chế cùng những loại rau dưa nhiều năng lượng tinh thuần đó mà từ chỗ rất lâu chưa thăng cấp được, đã thành công đột phá tầng tiếp theo, hắn còn đang muốn giành mua về nhiều nhiều chút trữ trong nhà, nếu sớm biết có hôm nay thì hắn đã nên giành mua sớm hơn mới đúng.
Lôi Lợi buổi tối lại phải ăn rau xanh héo, thảm thương vô cùng, khó lắm mới nuốt xuống được. Không bao lâu, hai người không có tinh thần ngồi xem TV. Hoa Lai không có tinh thần là vì lo cho Lôi Lợi, Lôi Lợi thì buồn vì không có hồng tiêu, lại vì tiết tháo của bản thân mà rơi lệ, hắn định ăn hồng tiêu nhiều rồi sẽ khiến cho Hoa Lai buổi tối trên giường càng thêm sảng khoái, kết quả cái gì cũng không có!
Lôi Lợi bổ nhào vào người Hoa Lai, thú tính đại phát, Hoa Lai thì không có tâm tình, Đột nhiên, thiết bị liên lạc của Lôi Lợi vang lên, Hoa Lai hoảng hốt, nghĩ là lão gia tử trong nhà, ngồi một bên chăm chú lắng nghe.
Lôi Lợi ngồi nghiêm chỉnh, đeo ống nghe điện thoại không mở video.
Đột nhiên Lôi Lợi phù phù té khỏi ghế sô pha, bốn chân ngã chỏng vó không đứng dậy nổi. Hoa Lai phốc cười rộ lên, đi qua nâng hắn dậy, Lôi Lợi vẻ mặt ngơ ngác nói, “Từ tướng quân mang thai!”
Hoa Lai cũng ngốc theo, Từ tướng quân, như thế nào lại mang thai được? Hay là biến tính?
Suy nghĩ thứ hai chính là, nếu như tin tức này truyền đi thì thế giới này nhất định sẽ điên rồi, những lão già không có việc gì làm trong cái viện nghiên cứu kia nhất định cũng nổi điên theo.
Hơn nửa ngày Lôi Lợi mới đứng lên, lau mặt một phen, vẻ mặt trịnh trọng, hiển nhiên Hoa Lai cũng có cùng suy nghĩ với hắn.
Hoa Lai cảm thán một hơi. Không nói đến việc bọn họ rất kính nể Từ Lang, chính là lúc trước Từ tướng quân có ơn với hai người họ, mà không chỉ Từ tướng quân, mà một nhà Từ gia đều có ân với họ, tuy rằng Lôi Lợi thiếu chút nữa vì báo ơn mà mất mạng, nhưng sau đó Từ Lang đã cho bộ tộc của Lôi Lợi rất nhiều ân huệ, cơ hồ còn là ân tình, cho nên bọn họ thiếu nợ gia đình Từ Lang nhiều lắm.
Lôi Lợi nhíu nhíu I, đơn giản giải thích một chút với Hoa Lai, sau lại thở dài, “Chuyện này phải giải quyết như thế nào? Mặc kệ sao, vua của chúng ta không dung cho dị thể chất như vậy. Tam hoàng tử chính là một người có dị thể chất.” Chuyện Tam hoàng tử chết ở vực ngoài chiến trường cũng không phải là ngoài ý muốn, Lôi Lợi biết được nội tình, tam hoàng tử cũng là á thú nhân biến dị, so với bán thú nhân còn mạnh hơn ba phần, vua không buông tha hắn, chỉ cần ngươi có nửa điểm uy hiếp đến bán thú nhân thôi thì đều sẽ không được buông tha.
Tam hoàng tử còn như vậy, huống chi là người con nối dòng của một Từ gia bị người người tính kế.
Hoa Lai trầm mặc một hồi, nói rằng: “Vậy thì nói là Từ tướng quân đã biến tính đi, đức vua nếu biết Từ tướng quân vì yêu mà điên cuồng, chịu đựng biến tính, cam nguyện sinh con thì sẽ không còn kiêng kị gì Từ tướng quân nữa. Bí mật của Từ tướng quân sẽ được giữ kín tuyệt đối, chuyện này ta tin sẽ lặng yên không một chút tiếng động nào…”
Lúc này còn phải đa tạ đức vua của bọn họ truy sát Từ Lang ráo riết thì Từ Lang sẽ còn thảm hơn tam hoàng tử rất nhiều.
Hai người liếc nhau, quyết định.
Từ Lang đã trở về nhà cùng Văn Quý. Văn Quý cẩn thận cõng Từ Lang quay về. Từ Lang lần đầu tiên bị người ta cõng, cảm giác rất mới lạ, hai cái chân buông thõng lắc lư lắc lư. Bởi vì là vào buổi tối, nên người trong thôn đều ở nhà hết, cũng không ai thấy, Từ Lang lại càng vui vẻ, tựa đầu trên lưng Văn Quý nhìn xung quanh, cảm thấy tầm nhìn đặc biệt trống trải.
Về đến nhà, Từ Lang ngồi trên sa lông, Văn quý làm bữa ăn khuya cho hắn. Từ Lang nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi điện nhờ Lôi Lợi hỗ trợ. Chuyện hắn có thai Văn Quý không có cách nào che dấu, về sau hắn nên ít đi ra ngoài hơn, người trong thôn rất lắm mồm, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, sự tình nếu như có truyền ra thì Lôi Lợi đã lo liệu giúp hắn đường lui ổn thỏa, hắn cùng Văn Quý sẽ không vướng phải nhiều phiền toái, ít nhất cũng sẽ không lo lắng đức vua nơi đó gây áp lực gì.
Từ Lang sờ sờ bụng, bất kể như thế nào, hắn phải bảo vệ thật tốt đứa con này.
Chuyện này Từ Lang cùng Văn Quý nói một tiếng, Văn Quý đau lòng ôm lấy Từ lang không biết nên nói cái gì mới tốt, đây đều do sự bất lực của hắn nên mới khiến cho một người tâm tư thuần khiết như Từ Lang phải quan tâm đến những âm mưu quỷ kế này, Văn Quý trong lòng buồn bực không thể tả. Đồng thời có chút chần chừ, Lôi Lợi người này, có thể tin được sao?
Từ Lang thu liễm biểu tình không để bụng trên mặt, buông xuống ánh mắt trào phúng, không nói đến chuyện hắn có ân với Lôi Lợi, hơn nữa, “Nếu hắn muốn chết trong tay em thì không chỉ phải lo cái mạng của chính mình, hắn dám phản bội bán đứng thì cả gia tộc hắn sẽ bị chôn cùng. Mà cho dù chúng ta có chết thì chúng ta sẽ vẫn ở cùng nhau” Hắn đã bị bán đứng một lần rồi, làm sao có thể để xảy ra lần thứ hai? Hiện giờ, người hắn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng chỉ có Văn Quý.
Nói đến câu nói sau cùng, Từ Lang nét mặt phi thường lo lắng, vuốt cằm Văn Quý, màu sắc trong đáy mắt đều thay đổi, thanh âm so với ma quỷ còn hấp dẫn hơn, “Anh có sợ không?”
Văn Quý ngốc lăng, đột nhiên phát hiện, nguyên lai Từ Lang cũng không phải hoàn toàn nhu thuận đơn thuần, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Văn Quý kiên định trả lời Từ Lang, “Tôi không sợ.”
Từ Lang cười rộ lên rất vui vẻ, ánh mắt cong cong, lại trở thành một đứa nhỏ tinh thuần, ngây ngây ngốc ngốc.
Văn Quý đột nhiên không muốn Từ Lang phải ra ngoài thế giới hỗn loạn kia, Văn Quý muốn làm gì cũng thuận lợi, hắn muốn có đầy đủ thế lực để bảo vệ được Từ Lang chu toàn.
Từ Lang tựa hồ đọc được suy nghĩ của Văn Quý, nhào đến cắn hai má Văn Quý một hơi, lưu lại một cái dấu răng lớn, ôm Văn Quý nói lên suy nghĩ của bản thân, “Trước kia mẹ nói sinh hoạt ở trong thôn, tuy rằng người thôn rất thích nói xấu người khác, nhưng mà so với bên ngoài thoải mái vui vẻ hơn nhiều lắm, không cần lo nghĩ gì. Khi đó em nghĩ, thực sự tốt như lời mẹ nói sao? Em vẫn luôn muốn trải qua những ngày tháng như lời mẹ nói, hiện tại mới có thể chân chính cảm nhận được mẹ nói rất đúng, chúng ta như bây giờ tốt lắm, anh không cần ra khỏi thôn.”
Nói xong khẩn trương nhìn Văn Quý, Từ Lang thật sự thích cuộc sống sinh hoạt trong thôn, đồng thời hắn cũng rất sợ Văn Quý nếu như thật sự rời thôn lập nghiệp thì về sau có thể sẽ giống như phụ thân mỗi ngày đều bận rộn, một năm chỉ có thể ở cùng mình vài ngày, hắn không muốn như vậy, thậm chí là chán ghét.
Văn Quý ôm Từ Lang trầm ngâm một lát, Từ Lang đều phải cưỡi lên người Văn Quý kêu to không cho đi, Văn Quý mới gật đầu, Từ Lang rầm rì đi theo Văn Quý vào phòng bếp.
Buổi tối ăn thịt gà rừng chiên, mới nghe mùi thôi đã cảm thấy bụng rất đói rồi, uống một chén canh, lại ăn thêm ba chén cơm lớn nữa, ăn xong vỗ vỗ bụng. Văn Quý bị dọa liền ngăn lại, “Đừng vuốt!”
Từ Lang phốc phốc cười, ngão vào ngực Văn Quý cắn cắn lỗ tai, “Sợ cái gì a, cho nó ăn nhiều như vậy, nó đang rất vui a!” Từ Lang rốt cục cũng biết được năng lượng của hắn biến mất đi đâu rồi, hắn còn tưởng rằng trong cơ thể hắn còn ký sinh trùng mẹ, sợ tới mức không dám nói cùng Văn Quý.
Thả lỏng người, Từ Lang vẫn luôn kề cận Văn Quý không tha. Văn Quý đặt Từ Lang trên ghế sa lông cho hắn ngồi dựa vào mình, còn bản thân thì làm mứt trái cây, mứt trái cây trong nhà cũng đã bán gần hết, Văn Quý đêm qua không mở cửa tiệm, đêm nay có thể bán được một ít cũng tốt, đột nhiên không tiếp tục kinh doanh phỏng chừng rất nhiều khách đang hoảng hốt, khó chịu rồi.
Văn Quý làm mứt trái cây, còn Từ Lang thì an tĩnh tựa vào người Văn Quý nhìn, không hề nhúc nhích, thường xuyên tự mình cười trộm, lại thường ngắm Văn Quý đến thất thần. Văn Quý buồn cười, quay đầu hôn hắn một hơi, Từ Lang ngẩn người cũng hôn đáp trả lại Văn Quý. Sau đó chui vào ngực Văn Quý bất động, trộm nhìn Văn Quý đang nhếch miệng cười, chính mình cũng cười.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào thành một khối, như thế nào cũng cảm thấy không đủ, từ sáng tới tối ở bên nhau nên hai người mới có thể thân thiết như vậy, Từ Lang ôm thắt lưng Văn Quý nhắm mắt yên lặng nghĩ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.